Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
-
Chương 89:
45.2: Tình sâu nghĩa trọng
Trong văn phòng tổng tài tòa cao ốc Đoàn Thị.
Đoàn Hồng Huyên đang ngồi bên bàn làm việc, còn Ngải Tử Lam thì ngồi ở một bàn làm việc khác mới thêm vào, đang thao tác trên laptop.
“Ring ring.” Bỗng có chuông điện thoại vang lên, trong căn phòng một mảnh yên tĩnh, âm thanh thanh thúy vang lên.
Là điện thoại của trợ lý Lý. Đoàn Hồng Huyên không chút do dự nhận điện thoại, lạnh nhạt hỏi: “Sao vậy?”
“Đoàn thiếu” sắc mặt trợ lý Lý xuất hiện có phần khó xử cùng chán ghét, giọng vô cùng bất lực: “Là Ngải Thành Quốc tới, sống chết muốn hôm nay gặp cho bằng được cậu. Bây giờ ăn vạ ở đây, nói thế nào cũng không chịu đi. Chúng tôi cũng không dám trực tiếp đuổi ông ta đi.”
Hai ngày trước, khi Ngải Thành Quốc tới tìm, rõ ràng đã hẹn sang tuần gặp. Như vậy cũng còn được, vậy mà chưa mấy ngày lại tìm tới, lại còn sống chết phải gặp cho bằng được Đoàn Hồng Huyên. Ông ta muốn gặp Đoàn Hồng Huyên ngoài chuyện lợi ích ra thì còn chuyện gì khác nữa đâu.
Thật là xấu tính. Nếu không nể ông ta là cha ruột của thiếu phu nhân thì sớm đã đuổi đi rồi. Mà Ngải Thành Quốc hiển nhiên cũng biết điều này, mới mặt dày tới.
Ngải Thành Quốc người này
Đoàn Hồng Huyên trên mặt nhanh chóng hiện ra vẻ chán ghét, hơi quay đầu nhìn Ngải Tử Lam. Cô đang vùi đầu chăm chú vào laptop, không hề biết nội dung cuộc điện thoại.
Vừa nghĩ đến Ngải gia nhiều năm như vậy bỏ bê Ngải Tử Lam, Ngải Thành Quốc rõ ràng là cha ruột Ngải Tử Lam, vậy mà sau khi mẹ Ngải Tử Lam qua đời, lại không một chút màng tới trách nhiệm của người cha, bây giờ lại còn muốn dựa hơi Ngải Tử Lam, tới kiếm chút lợi gì đó. Đoàn Hồng Huyên càng lúc càng không ưa Ngải Thành Quốc, càng thương tiếc cho Ngải Tử Lam.
Nếu Ngải Tử Lam đã trở thành vợ của hắn rồi, hắn đương nhiên sẽ che chở tốt cho cô.
Ngải Thành Quốc nếu không kiếm được chút mật nào, ông ta sẽ không thay đổi cách đối xử với Ngải Tử Lam, chỉ dựa vào cảnh cáo và uy hiếp cũng không phải là cách, nhưng cũng không thể để Ngải Thành Quốc tiếp tục lấn tới……
Nếu Ngải Thành Quốc sống chết muốn hôm nay gặp cho bằng được hắn, hắn liền xem xem lần này là gì nào. Ngải Tử Lam đương nhiên cũng có quyền được biết.
“Tử Lam, sắp xếp một chút, Ngải tổng tới.” Đoàn Hồng Huyên bình tĩnh buông ra một câu.
Cái gì? Ngải tổng tới? Ngải Thành Quốc đến làm gì?
Nghe được lời của anh ta, Ngải Tử Lam sau khi kinh ngạc rất nhanh đã phản ứng lại. Ngải Thành Quốc khẳng định là tới lấy lòng Đoàn Hồng Huyên, hi vọng Ngải Thị sau này của thể dựa vào cây đại thụ Đoàn Thị này hưởng chút lợi.
Ngải Tử Lam vô cùng rõ phẩm hạnh của cha mình, cho nên cau mày, trong lòng có chút không thoải mái, khuyên: “Nhất định phải gặp sao? Có thể không gặp mà.”
Ý của cô là, hoàn toàn không cần phải nể mặt cô mà đi gặp Ngải Thành Quốc. Đoàn Hồng Huyên khẳng định là cũng không muốn gặp.
Câu này nếu Ngải Thành Quốc mà nghe được, khẳng định sẽ la mắng Ngải Tử Lam rằng đã nuôi một kẻ vô ơn.
Trong văn phòng tổng tài tòa cao ốc Đoàn Thị.
Đoàn Hồng Huyên đang ngồi bên bàn làm việc, còn Ngải Tử Lam thì ngồi ở một bàn làm việc khác mới thêm vào, đang thao tác trên laptop.
“Ring ring.” Bỗng có chuông điện thoại vang lên, trong căn phòng một mảnh yên tĩnh, âm thanh thanh thúy vang lên.
Là điện thoại của trợ lý Lý. Đoàn Hồng Huyên không chút do dự nhận điện thoại, lạnh nhạt hỏi: “Sao vậy?”
“Đoàn thiếu” sắc mặt trợ lý Lý xuất hiện có phần khó xử cùng chán ghét, giọng vô cùng bất lực: “Là Ngải Thành Quốc tới, sống chết muốn hôm nay gặp cho bằng được cậu. Bây giờ ăn vạ ở đây, nói thế nào cũng không chịu đi. Chúng tôi cũng không dám trực tiếp đuổi ông ta đi.”
Hai ngày trước, khi Ngải Thành Quốc tới tìm, rõ ràng đã hẹn sang tuần gặp. Như vậy cũng còn được, vậy mà chưa mấy ngày lại tìm tới, lại còn sống chết phải gặp cho bằng được Đoàn Hồng Huyên. Ông ta muốn gặp Đoàn Hồng Huyên ngoài chuyện lợi ích ra thì còn chuyện gì khác nữa đâu.
Thật là xấu tính. Nếu không nể ông ta là cha ruột của thiếu phu nhân thì sớm đã đuổi đi rồi. Mà Ngải Thành Quốc hiển nhiên cũng biết điều này, mới mặt dày tới.
Ngải Thành Quốc người này
Đoàn Hồng Huyên trên mặt nhanh chóng hiện ra vẻ chán ghét, hơi quay đầu nhìn Ngải Tử Lam. Cô đang vùi đầu chăm chú vào laptop, không hề biết nội dung cuộc điện thoại.
Vừa nghĩ đến Ngải gia nhiều năm như vậy bỏ bê Ngải Tử Lam, Ngải Thành Quốc rõ ràng là cha ruột Ngải Tử Lam, vậy mà sau khi mẹ Ngải Tử Lam qua đời, lại không một chút màng tới trách nhiệm của người cha, bây giờ lại còn muốn dựa hơi Ngải Tử Lam, tới kiếm chút lợi gì đó. Đoàn Hồng Huyên càng lúc càng không ưa Ngải Thành Quốc, càng thương tiếc cho Ngải Tử Lam.
Nếu Ngải Tử Lam đã trở thành vợ của hắn rồi, hắn đương nhiên sẽ che chở tốt cho cô.
Ngải Thành Quốc nếu không kiếm được chút mật nào, ông ta sẽ không thay đổi cách đối xử với Ngải Tử Lam, chỉ dựa vào cảnh cáo và uy hiếp cũng không phải là cách, nhưng cũng không thể để Ngải Thành Quốc tiếp tục lấn tới……
Nếu Ngải Thành Quốc sống chết muốn hôm nay gặp cho bằng được hắn, hắn liền xem xem lần này là gì nào. Ngải Tử Lam đương nhiên cũng có quyền được biết.
“Tử Lam, sắp xếp một chút, Ngải tổng tới.” Đoàn Hồng Huyên bình tĩnh buông ra một câu.
Cái gì? Ngải tổng tới? Ngải Thành Quốc đến làm gì?
Nghe được lời của anh ta, Ngải Tử Lam sau khi kinh ngạc rất nhanh đã phản ứng lại. Ngải Thành Quốc khẳng định là tới lấy lòng Đoàn Hồng Huyên, hi vọng Ngải Thị sau này của thể dựa vào cây đại thụ Đoàn Thị này hưởng chút lợi.
Ngải Tử Lam vô cùng rõ phẩm hạnh của cha mình, cho nên cau mày, trong lòng có chút không thoải mái, khuyên: “Nhất định phải gặp sao? Có thể không gặp mà.”
Ý của cô là, hoàn toàn không cần phải nể mặt cô mà đi gặp Ngải Thành Quốc. Đoàn Hồng Huyên khẳng định là cũng không muốn gặp.
Câu này nếu Ngải Thành Quốc mà nghe được, khẳng định sẽ la mắng Ngải Tử Lam rằng đã nuôi một kẻ vô ơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook