Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
-
Chương 61:
31.2: Đồng ý hay không
Trên slide hiện rõ sơ đồ tổ chức của tổng công ty tập đoàn Đoàn Thị.
Ngải Tử Lam kinh ngạc, không ngờ Đoàn Hồng Huyên lại trực tiếp công khai những thứ này, cho dù đây cũng không phải bí mật quan trọng gì.
“Cậu đưa cô ấy xuống bên dưới tham quan đi.”
Cho xem khá nhiều rồi, Đoàn Hồng Huyên gật gật đầu, không nói gì nhiều, trực tiếp phân phó trợ lý Lý.
“Tuân lệnh. Tôi nhất định sẽ làm cho Đoàn phu nhân cảm nhận được hết mị lực văn hóa công ty chúng ta.” Trợ lý Lý vẫn luôn đi sau cợt nhả, liền đưa Ngải Tử Lam đi tham quan.
Thời gian trôi thật nhanh, 5 giờ chiều Đoàn Hồng Huyên vẫn còn ngồi trong văn phòng xử lý công việc, trợ lý Lý đưa Ngải Tử Lam tiến vào.
Trải qua một ngày tham quan, Ngải Tử Lam quả thật có chút hồn vía bay lên mây, quên lối trở về. Tập đoàn Đoàn Thị trở thành tập đoàn hàng đầu, quả thực có rất nhiều chỗ hơn người.
Ngải Tử Lam trong lòng lặng lẽ dâng lên một suy nghĩ.
“Như thế nào?” Đoàn Hồng Huyên ngẩng đầu lên khẽ hỏi, giả đò như không nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt cũng như sự mong đợi trong mắt Ngải Tử Lam.
“Lợi hại.” Thật ra điều cô muốn nói rất nhiều, nhưng lại không cách nào dùng ngôn ngữ để mà biểu đạt, Ngải Tử Lam chỉ có thể dùng hai chữ cộc lốc để mà khái quát.
Thấy thần thái như vậy của Ngải Tử Lam, Đoàn Hồng Huyên lúc này mới thuận lý thành chương tung ra mục đích thật sự của mình, cười cười, không nhanh không chậm nói: “Có muốn làm trợ lý của anh không?”
“Cái, cái gì?” Hôm nay số lần kinh ngạc của Ngải Tử Lam đã càng lúc càng nhiều lên rồi.
Thời gian thì không có vấn đề gì.
Mặc dù Ngải Tử Lam trước mắt vẫn đang học đại học, nhưng cô cũng sắp tốt nghiệp rồi, chương trình học mỗi ngày đều rất ít, chủ yếu là đang làm luận văn tốt nghiệp. Mà các bạn học của cô đều đã tới các công ty thực tập rồi.
Ngải Tử Lam quả thực cũng có ý nghĩ đi thực tập. Có điều lại là về mảng thiết kế.
Dù sao thì suy nghĩ ban đầu của cô là, có thể sống độc lập, sau khi tự lo được cho cuộc sống, sẽ chính thức đoạt lại Ngải Thị.
Nhưng bây giờ thì khác, có Đoàn Hồng Huyên làm chỗ dựa, cô có thể sớm một bước bắt đầu kế hoạch đoạt lại Ngải Thị.
Làm trợ lý của Đoàn Hồng Huyên sao?
Có một chút có thể khẳng định là, những thứ có thể học được khẳng định sẽ rất nhiều. Vậy thì, hà cớ gì mà không làm chứ?
Ngải Tử Lam không phải là kiểu người do dự, sau khi nghĩ thông suốt, liền lập tức đồng ý: “Được, em đồng ý.”
Đoàn Hồng Huyên dường như sớm đã đoán được câu trả lời của cô, môi mỏng mím chặt ít khi nói cười, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Rất tốt.”
“Thiếu phu nhân cư nhiên đoạt bát cơm của tôi, sau này vị trí của tôi có lẽ bị lung lay rồi.” Chỉ có trợ lý Lý ở bên cạnh làm ra bộ dáng thảm thương nói.
Trên slide hiện rõ sơ đồ tổ chức của tổng công ty tập đoàn Đoàn Thị.
Ngải Tử Lam kinh ngạc, không ngờ Đoàn Hồng Huyên lại trực tiếp công khai những thứ này, cho dù đây cũng không phải bí mật quan trọng gì.
“Cậu đưa cô ấy xuống bên dưới tham quan đi.”
Cho xem khá nhiều rồi, Đoàn Hồng Huyên gật gật đầu, không nói gì nhiều, trực tiếp phân phó trợ lý Lý.
“Tuân lệnh. Tôi nhất định sẽ làm cho Đoàn phu nhân cảm nhận được hết mị lực văn hóa công ty chúng ta.” Trợ lý Lý vẫn luôn đi sau cợt nhả, liền đưa Ngải Tử Lam đi tham quan.
Thời gian trôi thật nhanh, 5 giờ chiều Đoàn Hồng Huyên vẫn còn ngồi trong văn phòng xử lý công việc, trợ lý Lý đưa Ngải Tử Lam tiến vào.
Trải qua một ngày tham quan, Ngải Tử Lam quả thật có chút hồn vía bay lên mây, quên lối trở về. Tập đoàn Đoàn Thị trở thành tập đoàn hàng đầu, quả thực có rất nhiều chỗ hơn người.
Ngải Tử Lam trong lòng lặng lẽ dâng lên một suy nghĩ.
“Như thế nào?” Đoàn Hồng Huyên ngẩng đầu lên khẽ hỏi, giả đò như không nhìn thấy sự kinh ngạc trên mặt cũng như sự mong đợi trong mắt Ngải Tử Lam.
“Lợi hại.” Thật ra điều cô muốn nói rất nhiều, nhưng lại không cách nào dùng ngôn ngữ để mà biểu đạt, Ngải Tử Lam chỉ có thể dùng hai chữ cộc lốc để mà khái quát.
Thấy thần thái như vậy của Ngải Tử Lam, Đoàn Hồng Huyên lúc này mới thuận lý thành chương tung ra mục đích thật sự của mình, cười cười, không nhanh không chậm nói: “Có muốn làm trợ lý của anh không?”
“Cái, cái gì?” Hôm nay số lần kinh ngạc của Ngải Tử Lam đã càng lúc càng nhiều lên rồi.
Thời gian thì không có vấn đề gì.
Mặc dù Ngải Tử Lam trước mắt vẫn đang học đại học, nhưng cô cũng sắp tốt nghiệp rồi, chương trình học mỗi ngày đều rất ít, chủ yếu là đang làm luận văn tốt nghiệp. Mà các bạn học của cô đều đã tới các công ty thực tập rồi.
Ngải Tử Lam quả thực cũng có ý nghĩ đi thực tập. Có điều lại là về mảng thiết kế.
Dù sao thì suy nghĩ ban đầu của cô là, có thể sống độc lập, sau khi tự lo được cho cuộc sống, sẽ chính thức đoạt lại Ngải Thị.
Nhưng bây giờ thì khác, có Đoàn Hồng Huyên làm chỗ dựa, cô có thể sớm một bước bắt đầu kế hoạch đoạt lại Ngải Thị.
Làm trợ lý của Đoàn Hồng Huyên sao?
Có một chút có thể khẳng định là, những thứ có thể học được khẳng định sẽ rất nhiều. Vậy thì, hà cớ gì mà không làm chứ?
Ngải Tử Lam không phải là kiểu người do dự, sau khi nghĩ thông suốt, liền lập tức đồng ý: “Được, em đồng ý.”
Đoàn Hồng Huyên dường như sớm đã đoán được câu trả lời của cô, môi mỏng mím chặt ít khi nói cười, nhẹ nhàng phun ra hai chữ: “Rất tốt.”
“Thiếu phu nhân cư nhiên đoạt bát cơm của tôi, sau này vị trí của tôi có lẽ bị lung lay rồi.” Chỉ có trợ lý Lý ở bên cạnh làm ra bộ dáng thảm thương nói.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook