Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
-
Chương 57:
29.2: Đừng như vậy
Nhận ra sự bi thương đột ngột của Ngải Tử Lam, Đoàn Hồng Huyên lạnh mặt, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng đại khái cũng đoán ra được mấy phần, phần lớn là vì chuyện Ngải gia. Loại bi kịch mà gia đình ruột mang đến này, lại có biết bao người hi vọng tránh đi.
Ngải Tử Lam vốn cảm xúc đẫ lắng xuống, uống nước cũng có chút gấp gáp, không để ý có một chút nước từ khóe miệng chảy ra, theo chiếc cổ trắng nõn mềm mại chảy xuống.
Người tinh tế như Đoàn Hồng Huyên đã thấy được, cổ họng khẽ động, nuốt nước miếng, ngón tay trắng thon dài chạm vào cổ Ngải Tử Lam, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Ngải Tử Lam đối với hành động đột ngột này của Đoàn Hồng Huyên có chút cả kinh, vẫn chưa phản ứng lại.
“Bên miệng em có dính thứ gì này. Anh giúp em lấy đi.” Đoàn Hồng Huyên nhìn đôi môi đỏ của Ngải Tử Lam, vì vừa uống chút nước ấm nên hơi ướt, nhướn mày một cái, mỉm cười giải thích, ánh mắt từ băng lạnh chuyển sang dịu dàng.
Ngải Tử Lam bị hắn trông thấy có chút ngại ngùng, đáy lòng nổi lên từng trận sóng, hơi nghiêng đầu, muốn thoát khỏi ngón tay của Đoàn Hồng Huyên, trên miệng lí nhí: “Em tự làm được rồi.”
Còn chưa nói xong, đã bị một nụ hôn ấm nóng chặn lấy.
Nụ hôn ấm nóng ướt át cứ như vậy mà tới, mang theo sự dịu dàng cùng thương tiếc vô tận, giống như muốn liếm lấy nỗi bi thương nơi đáy lòng cô.
Giữa lúc môi răng giao hòa, ẩm ướt mà mềm mại, còn mang theo cả vị đăng đắng của viên nang vừa mới nuốt xuống.
Khí tức trên người hắn thật nóng bỏng, mang theo hoocmon nồng đậm, từng chút từng chút trêu chọc tiếng lòng cô, vì vậy chút phòng ngự đáy lòng càng lúc càng mềm đi.
Ngải Tử Lam bản thân lúc này mới bừng tỉnh ý thức được, cô dần dần có chút hưởng thụ cùng chìm đắm trong nụ hôn của Đoàn Hồng Huyên.
Anh ta lần trước chẳng phải mới nói đó là nụ hôn đầu của anh ta sao?
Nếu là thật, vậy thì không thể không nói, anh ta thật sự rất lợi hại, hơn nữa càng lúc càng tiến bộ. Kinh nghiệm mặc dù không nhiều, nhưng kỹ thuật thì rất tốt.
Người đàn ông này, giống như trời sinh rất rành chuyện này.
Vốn vừa mới uống thuốc trị cảm, Ngải Tử Lam có chút buồn ngủ lúc này bị hôn nên hơi mơ màng, nhất thời có chút loạn, trong đầu đều là một mảnh khẳng định cùng tán thưởng kỹ thuật hôn của Đoàn Hồng Huyên.
Cũng may, cô vẫn còn giữ được chút lý trí, đôi tay đang ở trên ngực hắn khẽ đẩy hắn ra, động tác nhẹ nhàng đến kỳ cục, nụ hôn ấm nóng lúc này mới từ từ dứt ra, mang theo chút luyến tiếc.
Giữa hai người tràn ngập hơi thở hoa lệ.
“Đừng, đừng như vậy.” Ngải Tử Lam hơi thở dốc, bộ ngực mềm mại mà kiên định theo đó đong đưa, vốn định biểu đạt sự kháng cự của mình, nhưng lại không ngờ lời thốt ra từ miệng lại yếu ớt như vậy, lại giống như là nũng nịu làm nững.
Càng giống như là….xin tha.
Nhận ra sự bi thương đột ngột của Ngải Tử Lam, Đoàn Hồng Huyên lạnh mặt, mặc dù không biết là chuyện gì, nhưng đại khái cũng đoán ra được mấy phần, phần lớn là vì chuyện Ngải gia. Loại bi kịch mà gia đình ruột mang đến này, lại có biết bao người hi vọng tránh đi.
Ngải Tử Lam vốn cảm xúc đẫ lắng xuống, uống nước cũng có chút gấp gáp, không để ý có một chút nước từ khóe miệng chảy ra, theo chiếc cổ trắng nõn mềm mại chảy xuống.
Người tinh tế như Đoàn Hồng Huyên đã thấy được, cổ họng khẽ động, nuốt nước miếng, ngón tay trắng thon dài chạm vào cổ Ngải Tử Lam, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên.
Ngải Tử Lam đối với hành động đột ngột này của Đoàn Hồng Huyên có chút cả kinh, vẫn chưa phản ứng lại.
“Bên miệng em có dính thứ gì này. Anh giúp em lấy đi.” Đoàn Hồng Huyên nhìn đôi môi đỏ của Ngải Tử Lam, vì vừa uống chút nước ấm nên hơi ướt, nhướn mày một cái, mỉm cười giải thích, ánh mắt từ băng lạnh chuyển sang dịu dàng.
Ngải Tử Lam bị hắn trông thấy có chút ngại ngùng, đáy lòng nổi lên từng trận sóng, hơi nghiêng đầu, muốn thoát khỏi ngón tay của Đoàn Hồng Huyên, trên miệng lí nhí: “Em tự làm được rồi.”
Còn chưa nói xong, đã bị một nụ hôn ấm nóng chặn lấy.
Nụ hôn ấm nóng ướt át cứ như vậy mà tới, mang theo sự dịu dàng cùng thương tiếc vô tận, giống như muốn liếm lấy nỗi bi thương nơi đáy lòng cô.
Giữa lúc môi răng giao hòa, ẩm ướt mà mềm mại, còn mang theo cả vị đăng đắng của viên nang vừa mới nuốt xuống.
Khí tức trên người hắn thật nóng bỏng, mang theo hoocmon nồng đậm, từng chút từng chút trêu chọc tiếng lòng cô, vì vậy chút phòng ngự đáy lòng càng lúc càng mềm đi.
Ngải Tử Lam bản thân lúc này mới bừng tỉnh ý thức được, cô dần dần có chút hưởng thụ cùng chìm đắm trong nụ hôn của Đoàn Hồng Huyên.
Anh ta lần trước chẳng phải mới nói đó là nụ hôn đầu của anh ta sao?
Nếu là thật, vậy thì không thể không nói, anh ta thật sự rất lợi hại, hơn nữa càng lúc càng tiến bộ. Kinh nghiệm mặc dù không nhiều, nhưng kỹ thuật thì rất tốt.
Người đàn ông này, giống như trời sinh rất rành chuyện này.
Vốn vừa mới uống thuốc trị cảm, Ngải Tử Lam có chút buồn ngủ lúc này bị hôn nên hơi mơ màng, nhất thời có chút loạn, trong đầu đều là một mảnh khẳng định cùng tán thưởng kỹ thuật hôn của Đoàn Hồng Huyên.
Cũng may, cô vẫn còn giữ được chút lý trí, đôi tay đang ở trên ngực hắn khẽ đẩy hắn ra, động tác nhẹ nhàng đến kỳ cục, nụ hôn ấm nóng lúc này mới từ từ dứt ra, mang theo chút luyến tiếc.
Giữa hai người tràn ngập hơi thở hoa lệ.
“Đừng, đừng như vậy.” Ngải Tử Lam hơi thở dốc, bộ ngực mềm mại mà kiên định theo đó đong đưa, vốn định biểu đạt sự kháng cự của mình, nhưng lại không ngờ lời thốt ra từ miệng lại yếu ớt như vậy, lại giống như là nũng nịu làm nững.
Càng giống như là….xin tha.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook