Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
-
Chương 45: 23.2: Để Tôi Thay Cô Ấy
23.2: Để tôi thay cô ấy
Trước đó, mấy người kính rượu, đều là Đoàn Hồng Huyên thay Ngải Tử Lam uống, lần này cũng vậy.
Đối với hành động ga lăng của Đoàn Hồng Huyên, Ngải Tử Lam trong lòng cảm thấy có chút ấm áp.
Kỳ thực cô biết uống rượu, thậm chí tửu lượng cũng rất khá. Vốn buổi tiệc tùng như này, uống rượu là điều rất đỗi bình thường, nhưng Đoàn Hồng Huyên lại vẫn uống thay cô.
Đương nhiên, trong lòng Đoàn Hồng Huyên còn có một ý nghĩ khác nữa, Ngải Tử Lam trang điểm như vậy, nếu uống say khướt, bị đám đàn ông này ngắm nghía, hắn không đảm bảo mình sẽ không lập tức mang cô về ngay.
Người bình thường thấy Đoàn Hồng Huyên trả lời như vậy, đều sẽ hiểu, cũng không dám miễn cưỡng. Nhưng lần này.
“Như vậy sao được, nhất định phải uống, không uống chính là không nể mặt Tần Lục ta rồi.”
Người đàn ông trung niên say khướt kia, hiển nhiên là đã uống nhiều, nói năng có chút không tinh ý nào, hiển nhiên là không để ý tới, cũng không mở to mắt ra mà xem người đứng trước mặt ông ta là ai, lại dám đắc tội người vốn không nên mạo phạm tới.
Huống hồ, lại ở địa bàn của Đàm Thị làm khó Đoàn Hồng Huyên, cái này không phải là tự chuốc lấy phiền phức sao?
Cách đó không xa, Đàm Thiếu Hoa sớm đã trông thấy tình huống này, không vội ra tay, ngược lại nấp ở một bên, hớn hở chờ xem.
Hắn muốn xem xem, Đoàn Hồng Huyên mặt lạnh sẽ bảo vệ vợ như thế nào, nghĩ đến đã thấy phấn khích rồi.
Nhưng đáng tiếc dự tính của anh ta đã không được như ý.
“Ra đây.” Đoàn Hồng Huyên sớm đã phát hiện ra hắn, không chút do dự, trực tiếp quét một ánh mắt lạnh người đến nơi hắn ta đang nấp, môi mỏng mím chặt, lạnh lùng phun ra hai chữ, trong đôi mắt chứa đựng cơn bão thâm trầm.
Toi rồi, toi rồi…..Bị phát hiện cũng được, nhưng không được xem kịch nữa, ngay cả bản thân hắn cũng bị triệu đến. Đàm Thiếu Hoa đã có thể tưởng tượng ra được bộ dạng tức giận của bạn mình, coi bộ ăn đủ.
“Ông Tần, ông uống say rồi, nghỉ ngơi chút đi.” Hắn vội vàng đứng ra, khuyên bảo Tần Lục vốn đã say đến không biết trời đất là gì.
“Ngươi nói bậy! Ta vốn không có uống say ta không say.” Tần Lục một thân nồng nặc mùi rượu bất mãn kêu la, tay chân không ngừng khua trong không khí.
Người uống say đều nói như vậy. Đàm Thiếu Hoa đương nhiên không để tâm. Trường hợp nhỏ như này, rất hay gặp cũng rất dễ đối phó.
“Bảo an, đem Tần tiên sinh tới phòng nghỉ ngơi.” Đàm Thiếu Hoa nói trong bộ đàm, kêu tới 3 người bảo an, mất chút sức lực đem người đàn ông say khướt về phòng nghỉ ngơi.
“Thả ta ra thả ta ra.” Người đàn ông trung niên khi bị xách đi vẫn không ngừng kêu gào.
“Xin thứ lỗi. Đã để Đoàn phu nhân bị sợ hãi rồi.” Đàm Thiếu Hoa quay đầu lại, vô cùng thành khẩn xin lỗi, lại căn bản không nhìn thấy bóng dáng vợ chồng Đoàn Thị đâu.
Đoàn Hồng Huyên sớm đã giống như che chở ôm lấy Ngải Tử Lam, rời xa chiến trường.
Sau ba vòng rượu, Ngải Tử Lam chỉ cảm thấy có chút mệt, thầm may mắn khi nghe lời Đoàn Hồng huyên ăn một bữa trước đó, bằng không bây giờ không biết đã đói thành ra bộ dạng như nào rồi.
Trước đó, mấy người kính rượu, đều là Đoàn Hồng Huyên thay Ngải Tử Lam uống, lần này cũng vậy.
Đối với hành động ga lăng của Đoàn Hồng Huyên, Ngải Tử Lam trong lòng cảm thấy có chút ấm áp.
Kỳ thực cô biết uống rượu, thậm chí tửu lượng cũng rất khá. Vốn buổi tiệc tùng như này, uống rượu là điều rất đỗi bình thường, nhưng Đoàn Hồng Huyên lại vẫn uống thay cô.
Đương nhiên, trong lòng Đoàn Hồng Huyên còn có một ý nghĩ khác nữa, Ngải Tử Lam trang điểm như vậy, nếu uống say khướt, bị đám đàn ông này ngắm nghía, hắn không đảm bảo mình sẽ không lập tức mang cô về ngay.
Người bình thường thấy Đoàn Hồng Huyên trả lời như vậy, đều sẽ hiểu, cũng không dám miễn cưỡng. Nhưng lần này.
“Như vậy sao được, nhất định phải uống, không uống chính là không nể mặt Tần Lục ta rồi.”
Người đàn ông trung niên say khướt kia, hiển nhiên là đã uống nhiều, nói năng có chút không tinh ý nào, hiển nhiên là không để ý tới, cũng không mở to mắt ra mà xem người đứng trước mặt ông ta là ai, lại dám đắc tội người vốn không nên mạo phạm tới.
Huống hồ, lại ở địa bàn của Đàm Thị làm khó Đoàn Hồng Huyên, cái này không phải là tự chuốc lấy phiền phức sao?
Cách đó không xa, Đàm Thiếu Hoa sớm đã trông thấy tình huống này, không vội ra tay, ngược lại nấp ở một bên, hớn hở chờ xem.
Hắn muốn xem xem, Đoàn Hồng Huyên mặt lạnh sẽ bảo vệ vợ như thế nào, nghĩ đến đã thấy phấn khích rồi.
Nhưng đáng tiếc dự tính của anh ta đã không được như ý.
“Ra đây.” Đoàn Hồng Huyên sớm đã phát hiện ra hắn, không chút do dự, trực tiếp quét một ánh mắt lạnh người đến nơi hắn ta đang nấp, môi mỏng mím chặt, lạnh lùng phun ra hai chữ, trong đôi mắt chứa đựng cơn bão thâm trầm.
Toi rồi, toi rồi…..Bị phát hiện cũng được, nhưng không được xem kịch nữa, ngay cả bản thân hắn cũng bị triệu đến. Đàm Thiếu Hoa đã có thể tưởng tượng ra được bộ dạng tức giận của bạn mình, coi bộ ăn đủ.
“Ông Tần, ông uống say rồi, nghỉ ngơi chút đi.” Hắn vội vàng đứng ra, khuyên bảo Tần Lục vốn đã say đến không biết trời đất là gì.
“Ngươi nói bậy! Ta vốn không có uống say ta không say.” Tần Lục một thân nồng nặc mùi rượu bất mãn kêu la, tay chân không ngừng khua trong không khí.
Người uống say đều nói như vậy. Đàm Thiếu Hoa đương nhiên không để tâm. Trường hợp nhỏ như này, rất hay gặp cũng rất dễ đối phó.
“Bảo an, đem Tần tiên sinh tới phòng nghỉ ngơi.” Đàm Thiếu Hoa nói trong bộ đàm, kêu tới 3 người bảo an, mất chút sức lực đem người đàn ông say khướt về phòng nghỉ ngơi.
“Thả ta ra thả ta ra.” Người đàn ông trung niên khi bị xách đi vẫn không ngừng kêu gào.
“Xin thứ lỗi. Đã để Đoàn phu nhân bị sợ hãi rồi.” Đàm Thiếu Hoa quay đầu lại, vô cùng thành khẩn xin lỗi, lại căn bản không nhìn thấy bóng dáng vợ chồng Đoàn Thị đâu.
Đoàn Hồng Huyên sớm đã giống như che chở ôm lấy Ngải Tử Lam, rời xa chiến trường.
Sau ba vòng rượu, Ngải Tử Lam chỉ cảm thấy có chút mệt, thầm may mắn khi nghe lời Đoàn Hồng huyên ăn một bữa trước đó, bằng không bây giờ không biết đã đói thành ra bộ dạng như nào rồi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook