14.2: Đừng lo lắng

Hiển nhiên, ông ta đối với việc Ngải Tử Lam leo tới tập đoàn Đoàn Thị việc này đáng vui hơn đáng giận.

Cho dù ông đối với đứa con gái này không có chút cảm tình gì, thậm chí còn có chút ghét bỏ. Cũng không biết nó làm thế nào mà trèo lên được Đoàn tổng, nhưng đây là chuyện tốt. Vừa nghĩ tới việc sau này có thể lấy được tài nguyên từ Đoàn Thị bên đó, Ngải Thành Quốc liền cười ngoác miệng.

Tử lam đứa con gái này tuy không nên thân, nhưng cũng có thể lợi dụng một phen. Bất luận là gì, chỉ cần liên quan đến lợi ích, ông ta liền có thể khoác lên khuôn mặt hoàn toàn khác.

Trong mắt ông ta, chỉ có lợi ích.

Ông ta rất rõ hai mẹ con Hà Phương và Ngải Tử Kỳ không thích Ngải Tử Lam, cho nên, ông ta dứt khoát nói rõ: “Hai mẹ con bà sau này chú ý một chút, bây giờ thân phận của Ngải Tử Lam đã khác rồi, không thể dễ dàng đắc tội được, đặc biệt là Đoàn tổng đứng sau lưng nó, bằng không đừng trách ta trở mặt vô tình. Đoàn Thị không phải là nơi chúng ta có thể trêu chọc đến được đâu.”

Nói xong, ông ta không thèm nhìn hai người bọn họ nữa, trong lòng suy nghĩ tìm khoảng thời gian gần nhất đi tới thăm hỏi Đoàn tổng. Người này quyền thế ngất trời, ông ta một chút cũng không hiểu con rể.

Mà Ngải Tử Kỳ lúc này, ngồi trên sofa, nắm chặt bàn tay, nghiến chặt môi, ánh mắt âm u ác độc, chực như muốn ăn ai đó vậy.

Vừa bị mẹ quát lớn, lại nghe được những lời lạnh nhạt bên này của ba, trong lòng nhanh chóng trở nên tức giận. Lúc trước mẹ và ba đều đối xử với cô rất tốt, nếu không phải vì Ngải Tử Lam leo lên Đoàn Hồng Huyên, cô sao phải nhận những đối xử như này chứ, đều là vì một đứa con gái tiện nhân.

Vừa nghĩ tới người ban đầu hẹn hò với Đoàn Hồng Huyên là cô, vốn nên gả cho Đoàn Thị, người có được tất cả vinh quang phải là cô mới đúng, cô hận đến ngứa răng. Cô thề, sẽ có một ngày, cô sẽ đoạt lại tất cả những thứ vốn nên thuộc về cô, cho dù bằng thủ đoạn gì.



Còn bên này, Đoàn Hồng Huyên lái chiếc xe thể thao, lái tới khu biệt thự xa hoa nhất của Đoàn gia ở trung tâm thành phố s.

Có thể bước vào khu biệt thự này, không giàu thì quý, mỗi một người đều có thể khiến kinh tế chính trị của thành phố s rung chuyển.

Ngải Thị tuy cũng nằm trong giới thượng lưu, nhưng căn bản không cách nào sánh với tập đoàn tài phiệt cao cấp Đoàn Thị này, Ngải Tử Lam cũng là lần đầu tiên trông thấy khu biệt thự xa hoa tráng lệ như vậy, đây có thể nói là một nơi mà bất kỳ người thành phố s nào cả đời cũng mơ ước bước chân vào.

Ngải Tử Lam không ngờ, Đoàn Hồng Huyên cư nhiên lại đưa cô về Đoàn gia thật, chứ không phải chỉ là một nơi nào đó mang danh nghĩa Đoàn Thị.

Mặc dù anh ta trước mặt người Ngải gia nói muốn đưa cô về Đoàn gia, nhưng cô vẫn luôn cho rằng đó là vì anh ta muốn giữ gìn danh dự cho phu nhân tổng tài Đoàn Thị, cô cũng không có ước mong xa vời bước chân vào Đoàn gia, thậm chí còn có chút sợ hãi cùng bất an.

Cô có nên đi tới chào hỏi người nhà của anh ta không?

So với gia đình của cô, cuộc sống từ nhỏ đến lớn của Đoàn Hồng Huyên nhất định là vô cùng thoải mái, thân là con trai độc nhất sẽ hưởng thụ đủ tình thân.

Tình thân, cô đã rất lâu rồi chưa được cảm nhận.

Không biết, ba mẹ của anh ta, cũng là ba mẹ chồng của cô, không biết là người như thế nào.

“Đừng lo lắng.” Tinh tế nhận thấy sự lo lắng của cô, Đoàn Hồng Huyên trấn an, rất muốn ôm cô lại che chở, “Bọn họ không ăn thịt người đâu.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương