“Từ Mộng Dao. Còn cô?” Từ Mộng Dao khẽ trả lời, giọng nói dịu dàng thuần hậu tựa như người say.

Từ Mộng Dao, cái tên này dường như đã nghe qua ở đâu đó rồi. Ngải Tử Lam không nghĩ nhiều, cô gái thiện lương xinh đẹp như vậy nổi tiếng ở đại học s cũng là chuyện đương nhiên.

“Tôi tên Ngải Tử Lam.” Quả nhiên, nghe tới ba chữ này,Từ Mộng Dao nét mặt bỗng nhiên vỡ lẽ ra, nhìn bộ dạng có lẽ đã nghe qua tên cô rồi, có điều sau đó lại làm như không có gì khác thường, giống như là không hề quan tâm tới thân phận đặc biệt của Ngải Tử Lam vậy, cũng không vì điều đó mà đối xử đặc biệt.

Điều này không thể không khiến cho Ngải Tử Lam trong lòng sinh hảo cảm. Từ sau khi gả cho Đoàn Hồng Huyên, người có thể đối xử với cô như bình thường, quả thật quá ít.

“Cô muốn đi đâu, tôi đi cùng cô, tránh lại gặp phải hai tên vừa rồi.” Từ Mộng Dao dịu dàng mím môi cười, giống như dóa hoa xinh đẹp e lệ, vô cùng quan tâm hỏi, suy nghĩ rất chu đáo.

Ngải Tử Lam ngây ra, trong lòng cảm thấy hơi ấm áp, nghĩ một chút. Nhìn sắc trời vẫn chưa muộn, cũng là lúc trở về Đoàn gia. Nếu đã như vậy, cô đang định từ chối ý tốt của Từ Mộng Dao, đột nhiên tiếng chuông điện thoại vang lên.

Vừa nhìn lên màn hình điện thoại, là ba chữ “Đoàn Hồng Huyên” nhấp nháy.

Không biết vì sao, nhìn thấy ba chữ này, Ngải Tử Lam trong lòng mơ hồ cẩm thấy yên tâm trở lại, nỗi sợ hãi khi gặp hai tên lưu manh vừa rồi cũng theo đó biến mất hoàn toàn.

“Alo?” Nhận điện thoại, Ngải Tử Lam khẽ hỏi, giọng nói bất giác mang theo chút run run.

“Tử Lam, sao vậy?” Cho dù là sự khác thường nhỏ bé như thế nào, Đoàn Hồng Huyên cũng một chút liền phát hiện ra ngay, giọng nói ôn tồn mang theo sự quan tâm, “Em đang ở đâu anh tới đón em?”

“Dạ, em đang ở bên rừng cây nhỏ trong đại học s.” Ngải Tử Lam rành mạch trả lời, trong lòng thầm mong ngóng.

“Đợi anh.” Đoàn Hồng Huyên lạnh lùng buông ra hai chữ, nhưng vẫn kiên nhẫn chờ Ngải Tử Lam gác máy trước.

Vừa cúp điện thoại xong, Ngải Tử Lam đang định nói với Từ Mộng Dao ở bên cạnh chuyện gì đó. Bỗng nhiên, bên tai vang lên một giọng nói quen thuộc.

“Ha hả, Tử Lam, đã lâu không gặp a.”

Rất nhanh, chủ nhân của giọng nói liền xuất hiện trước mặt Ngải Tử Lam. Gương mặt quen thuộc kia, Ngải Tử Lam nhìn hai mươi mấy năm sao có thể không nhận ra chứ.



Cư nhiên là Ngải Tử Kỳ.

Chị ta sao lại ở chỗ này vậy? Chị ta đang học đại học dành cho quý tộc cách xa vạn dặm đại học s cơ mà. Ngải Tử Lam nhíu mày, liên tưởng đến hai tên lưu manh ban nãy, có chút phỏng đoán không mấy tốt đẹp.

Rất hiển nhiên, Ngải Tử Kỳ tới là để tìm cô, xem ra, thế tới hung dữ.

Khoảng cách cuộc tranh chấp tại bữa tiệc lần trước ở khách sạn, cũng đã hai tuần trôi qua, thiết nghĩ sự cấm túc Ngải Tử Kỳ sớm đã kết thúc rồi, có điều vừa nghĩ tới người nói cấm túc là Ngải Thành Quốc, thì việc chấp hành này bao nhiêu khó ai mà biết được.

“Chị ở đây làm gì?” Ngải Tử Lam lạnh giọng hỏi, không cho Ngải Tử Kỳ một sắc mặt tốt.

Ai cũng thấy được sự nuông chiều bá đạo, trước đó không lâu còn tính kế hãm hại em gái cùng cha khác mẹ của mình, thì sẽ không có gì là tốt đẹp cả, trong lòng Ngải Tử Lam, Ngải Tử Kỳ căn bản không xứng với hai chữ tỷ tỷ.

“Ha.” Ngải Tử Kỳ lạnh lùng cười, ánh mắt trợn lên nhìn Ngải Tử Lam càng lúc càng sắc bén, nghiến răng nghiến lợi nói, “Tôi tới là để xem cô sống như thế nào, ngược lại cô sống khá tốt đấy chứ, còn tôi, tôi ở nhà không tốt một chút nào.”

Ở Ngải gia bị cưỡng chế cấm túc một tuần, không thể ra ngoài, buồn bực chết đi được. Mà mình vừa mới thoát khỏi cấm túc chưa mấy ngày, liền nghe tin Đoàn Hồng Huyên đưa Ngải Tử Lam xuất ngoại du ngoạn, mình thì ở nhà bị cha mẹ trách mắng, Ngải Tử Lam thì tiêu dao tự do tự tại.

Trừng phạt vậy không coi là gì, có điều khẩu khí này cô ta thực sự nuốt không trôi.

Được nuông chiều từ bé, Ngải Tử Lam thật không thể chấp nhận cái sự thật bị bại dưới tay một con sâu đáng thương không có mẹ.

Có điều mẹ Hà Phương lại ba lần cảnh cáo cô ta tạm thời không được hành động thiếu suy nghĩ, cô ta mới nhẫn nhịn không có ra tay. Nhưng hôm qua, cô ta cuối cùng cũng nghĩ ra được một cách hay có thể xử lý Ngải Tử Lam, vẫn chưa có nói qua với mẹ, đã liền vội vàng thực thi.

Bây giờ trong tay đã có tấm ảnh rồi, Ngải Tử Kỳ nhất thời không kiên nhẫn được, chung quy không nhịn nổi mà xông lên dương oai một phen.

Ngải Tử Lam một mặt nghi hoặc không hiểu nhìn về phía Ngải Tử Kỳ, thực sự không hiểu trong đầu bà chị này nghĩ gì. Cô sống như thế nào thì có liên quan gì tới chị ta cơ chứ? Người ra lệnh cấm túc lại không phải là mình, tất cả là do chị ta tự làm tự chịu mà thôi.

“Chị rốt cuộc muốn như thế nào?” Ngải Tử Lam một bộ không kiên nhẫn hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương