Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
-
Chương 121: 61.2: Chạy Nhanh Như Vậy Làm Gì
Cảm nhận được sự thay đổi trên ngườiNgải Tử Lam, ôm một cái lò sưởi hình người trong lòng, cảm giác trên tay mềm mại mà chân thực như vậy, Đoàn Hồng Huyên không ngừng cảm thấy miệng lưỡi khô khốc, một bầu không khí nóng dần dần lan tràn.
Vẫn luôn không nhúc nhích Ngải Tử Lam cuối cùng cũng không chịu nổi mà vặn vẹo cơ thể, giữa lúc hai thân thể kề sát bên nhau mà ma sát, Đoàn Hồng Huyên thân thể cứng đờ, chỉ cảm thấy phía dưới bụng dâng lên một dòng ấm áp, lại không thể nói là cái gì, nhất thời vô cùng khó chịu khó nhẫn nại.
Thật vất vả để đến được phòng, vừa đi vào, đương khi trong lòng Ngải Tử Lam vẫn còn chút lý trí, lập tức như điện giật vội vàng chạy khỏi bên người Đoàn Hồng Huyên, vậy mà bất kể là trong lòng hay trên thân xác, đều vô cùng không hợp, vẫn là có chút tâm tư không khống chế nổi hướng lại gần Đoàn Hồng Huyên.
Cảm giác kia, giống như xung quanh mình đều là động băng, băng thiên tuyết địa, cực kỳ rét lạnh, mà Đoàn Hồng Huyên bên này lại là nguồn nhiệt duy nhất, nóng rực mà ấm áp, giống như mong đợi trở về tổ chim nhỏ, Ngải Tử Lam phải rất khắc chế bản thân mình, mới có thể không đánh mất lý trí mà lao đến, nhưng cơ thể chung quy lại không nhịn nổi đi hướng về phía anh ta mấy bước, loạng choạng loạng choạng.
“Chạy nhanh vậy làm gì?”Mặc dù biết nguyên nhân, nhưng đối với hành động bỏ chạy của Ngải Tử Lam vẫn là rất không bằng lòng, Đoàn Hồng Huyên nhíu nhíu mày, giọng khàn khàn.
Cô gái nhỏ này khai hỏa lên rồi, lại muốn diệt hỏa mà bỏ chạy. Trong thiên hạ này, lý nào lại có chuyện dễ dàng như vậy.
Vốn cho rằng vào phòng rồi có thể tự do hành động, sẽ tốt một chút, nào ngờ trong căn phòng chật hẹp, bầu không khí nóng rực càng lức càng nghiêm trọng hơn.
. . . . . .. . . .. . . . . .. . . . . .. . . .. . . . . .. . . . . .. . . .. . . . . .
Vẫn luôn không nhúc nhích Ngải Tử Lam cuối cùng cũng không chịu nổi mà vặn vẹo cơ thể, giữa lúc hai thân thể kề sát bên nhau mà ma sát, Đoàn Hồng Huyên thân thể cứng đờ, chỉ cảm thấy phía dưới bụng dâng lên một dòng ấm áp, lại không thể nói là cái gì, nhất thời vô cùng khó chịu khó nhẫn nại.
Thật vất vả để đến được phòng, vừa đi vào, đương khi trong lòng Ngải Tử Lam vẫn còn chút lý trí, lập tức như điện giật vội vàng chạy khỏi bên người Đoàn Hồng Huyên, vậy mà bất kể là trong lòng hay trên thân xác, đều vô cùng không hợp, vẫn là có chút tâm tư không khống chế nổi hướng lại gần Đoàn Hồng Huyên.
Cảm giác kia, giống như xung quanh mình đều là động băng, băng thiên tuyết địa, cực kỳ rét lạnh, mà Đoàn Hồng Huyên bên này lại là nguồn nhiệt duy nhất, nóng rực mà ấm áp, giống như mong đợi trở về tổ chim nhỏ, Ngải Tử Lam phải rất khắc chế bản thân mình, mới có thể không đánh mất lý trí mà lao đến, nhưng cơ thể chung quy lại không nhịn nổi đi hướng về phía anh ta mấy bước, loạng choạng loạng choạng.
“Chạy nhanh vậy làm gì?”Mặc dù biết nguyên nhân, nhưng đối với hành động bỏ chạy của Ngải Tử Lam vẫn là rất không bằng lòng, Đoàn Hồng Huyên nhíu nhíu mày, giọng khàn khàn.
Cô gái nhỏ này khai hỏa lên rồi, lại muốn diệt hỏa mà bỏ chạy. Trong thiên hạ này, lý nào lại có chuyện dễ dàng như vậy.
Vốn cho rằng vào phòng rồi có thể tự do hành động, sẽ tốt một chút, nào ngờ trong căn phòng chật hẹp, bầu không khí nóng rực càng lức càng nghiêm trọng hơn.
. . . . . .. . . .. . . . . .. . . . . .. . . .. . . . . .. . . . . .. . . .. . . . . .
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook