Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
-
Chương 112: 57.1: Không Ra Làm Sao Cả
Thân thể bạn ngủ cùng phát nhiệt, trong lúc mông lung, Ngải Tử Lam ngủ say sưa bất giác khẽ lẩm bẩm thành tiếng: “Vì sao lại…..phát nhiệt….”
Đoàn Hồng Huyên trong nháy mắt cứng đờ người.
Nhớ tới lúc cơm tối, cô thờ ơ với mọi sự cố gắng của chồng, một chút ý thức phòng bị cũng không có, căn bản không có chân chính coi hắn là chồng.
Cô thật ra không để ý tới hắn, cho nên không quan tâm việc hắn bị người khác câu dẫn đi.
Vừa nghĩ tới đây, hắn liền bực bội đến phát cuồng, sợ đến phát cuồng.
“Nhớ lấy. Anh là chồng của một mình em.” Trong đêm tối, Đoàn Hồng Huyên trịnh trọng tuyên bố, ánh mắt thâm thúy như bầu trời xanh thẳm, môi mỏng lạnh lùng nhẹ hôn lên trán Ngải Tử Lam một cái, càng ôm chặt cô hơn, giống như là muốn đem cô hòa vào nội thể mình vậy.
Một đêm mộng đẹp, một giấc ngủ thoải mãi dễ chịu vô cùng.
Ánh mặt ban mai nhẹ nhàng chiếu rọi lên má, nhu hòa mà thích ý, gió biển mang theo vị mặn của nước biển phảng phất, Ngải Tử Lam mở mắt ra, chỉ cảm thấy khoan khoái vô cùng, vươn cái eo lười biếng.
Nhìn sang bên cạnh, lại không thấy bóng dáng Đoàn Hồng Huyên đâu, mà trong phòng vệ sinh bên cạnh truyền tới âm thanh sột soạt. Trong ấn tượng, đêm qua anh ta lăn tới lăn lui, hình như ngủ không được ngon.
Ngải Tử Lam có chút áy náy. Có thể Đoàn Hồng Huyên từ nhỏ đến lớn quen ngủ một mình rồi chăng, đáng tiếc lần này tới Hawaii lại chỉ đặt có một phòng, hơn nữa chỉ có một phòng ngủ.
“Tử Lam, dậy rồi hả?” Lúc này, Đoàn Hồng Huyên từ trong phòng vệ sinh đi ra, thấy Ngải Tử Lam vẻ mặt còn ngái ngủ, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu, không ngăn nổi đưa ngón tây thon dài ra gõ gõ lên trán cô.
Màn này nếu bị người khác trông thấy nhất định sẽ kinh sợ mà la lên, Đoàn Hồng Huyên bình thường lạnh lùng cao lãnh vậy mà cũng có lúc thân thiết như vậy. Người có thể hưởng thụ mặt này của anh ta thật may mắn hạnh phúc a.
Sáng sớm ra, Ngải Tử Lam đã ngây thơ mà nhận lấy sự khiêu khích nhon nhỏ của Đoàn Hồng Huyên, ánh mắt có chút ngây dại, sắc mặt hơi ửng hồng, chỉ ngơ ngác nói: “Em đi đánh răng rửa mặt.”
Sau một hồi rửa mặt chải đầu trang điểm, Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam cùng nhau tới sảnh ăn.
Hôm nay Ngải Tử Lam mặc một chiếc váy hoa màu xanh lá nhạt, làn váy theo những bước đi mà nhẹ nhàng lắc lư, khiến cho làn da vốn trắng nõn của cô càng thêm rạng rỡ, dáng người thon thả càng thêm thướt tha, vô cùng tươi mát khả ái.
Còn Đoàn Hồng Huyên lại khoác lên người bộ đồ hưu nhàn màu xanh lam đậm, tăng thêm phần tự tại thanh nhàn cho khí chất lạnh lùng của mình, làm tan đi một chút sự xa cách băng giá kia. Thân cao đĩnh đạt, áo T xanh biển để lộ ra cánh tay rắn chắc, khuôn mặt tinh tế như khắc chạm, ánh mắt như sao băng, khí độ hiên ngang.
Kim đồng ngọc nữ, một đôi bích nhân.
Nhận được điện thoại, Lưu Tín tới khách sạn. Điều đầu tiên nhìn thấy là hai người trong đại sảnh, quả thật là hạc trong bầy gà, sáng ngời lộng lẫy, vô cùng đẹp mắt, khiến cho người ta không cách nào rời mắt.
“Đoàn tổng, Đoàn phu nhân, xin chào.” Lưu Tín trẻ trung rạng ngời nhiệt tình tiến lên phía trước chào hỏi, chớp chớp mắt, đôi mắt xanh biết tựa như đá quý vậy, “Không biết Đoàn phu nhân sức khỏe đã đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi, cám ơn đã quan tâm.” Ngải Tử Lam khẽ cười, môi không đánh mà hồng, nụ cười ngọt ngào động lòng người, ánh mắt long lanh.
“Tốt quá rồi.” Nụ cười này rất mê người, Lưu Tín nhất thời lóa mắt, nhưng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng bên cạnh, rất nhanh liền phản ứng lại, tự đáy lòng cảm thấy hạnh phúc, bộ dạng có chút huơ chân múa tay.
Một phần người nước ngoài biểu đạt tình cảm tương đối trực tiếp, nhiệt liệt; làm hướng dẫn viên, Lưu Tín có lẽ thật tâm không hi vọng khách hàng của mình vừa mới đến mà thân thể đã ôm bệnh, đối với sự nghiệp của anh ta mà nói cũng có chút ảnh hưởng.
Nhưng Đoàn Hồng Huyên sắc mặt khá là khó coi, mặt vô cảm lạnh lùng liếc Lưu Tín, không nói gì cả.
Sự sắp xếp lần này của trợ lý Lý khiến cho hắn có chút thất vọng. Xem ra sau này chọn hướng dẫn viên du lịch còn phải thêm một điều kiện, một mực bài trừ nam thanh niên độc thân anh tuấn.
“Được rồi. Một ngày tốt đẹp sắp bắt đầu rồi. Hôm nay hãy để cho tôi được dẫn Đoàn tổng và Đoàn phu nhân đi chu du khắp quần đảo Hawaii này.” Lưu Tín thức tỉnh lại tinh thần, một bộ xán lạn, liền lái xe đưa phu thê Đoàn Thị đi dạo quanh quần đảo Hawaii mỹ lệ.
Hawaii nổi tiếng nhất vẫn là bởi đa dạng các quần đảo, có bãi cát đen tráng lệ, có những miệng núi lửa đã ngủ sâu từ lâu, những thác nước cầu vồng mê người….
Ngày này đi dạo, Ngải Tử Lam thu hoạch được cảm nhận thị giác cực lớn, thẳng thắn mà nói chuyến đi này không tệ, nhất thời như quên đi tất cả mọi phiền não, cái gì mà Ngải gia tất cả đều tan thành mây khói, bị bỏ lại xa tít sau gáy, chỉ còn lại cảnh đẹp trước mắt và Đoàn Hồng Huyên bên cạnh.
Đoàn Hồng Huyên trong nháy mắt cứng đờ người.
Nhớ tới lúc cơm tối, cô thờ ơ với mọi sự cố gắng của chồng, một chút ý thức phòng bị cũng không có, căn bản không có chân chính coi hắn là chồng.
Cô thật ra không để ý tới hắn, cho nên không quan tâm việc hắn bị người khác câu dẫn đi.
Vừa nghĩ tới đây, hắn liền bực bội đến phát cuồng, sợ đến phát cuồng.
“Nhớ lấy. Anh là chồng của một mình em.” Trong đêm tối, Đoàn Hồng Huyên trịnh trọng tuyên bố, ánh mắt thâm thúy như bầu trời xanh thẳm, môi mỏng lạnh lùng nhẹ hôn lên trán Ngải Tử Lam một cái, càng ôm chặt cô hơn, giống như là muốn đem cô hòa vào nội thể mình vậy.
Một đêm mộng đẹp, một giấc ngủ thoải mãi dễ chịu vô cùng.
Ánh mặt ban mai nhẹ nhàng chiếu rọi lên má, nhu hòa mà thích ý, gió biển mang theo vị mặn của nước biển phảng phất, Ngải Tử Lam mở mắt ra, chỉ cảm thấy khoan khoái vô cùng, vươn cái eo lười biếng.
Nhìn sang bên cạnh, lại không thấy bóng dáng Đoàn Hồng Huyên đâu, mà trong phòng vệ sinh bên cạnh truyền tới âm thanh sột soạt. Trong ấn tượng, đêm qua anh ta lăn tới lăn lui, hình như ngủ không được ngon.
Ngải Tử Lam có chút áy náy. Có thể Đoàn Hồng Huyên từ nhỏ đến lớn quen ngủ một mình rồi chăng, đáng tiếc lần này tới Hawaii lại chỉ đặt có một phòng, hơn nữa chỉ có một phòng ngủ.
“Tử Lam, dậy rồi hả?” Lúc này, Đoàn Hồng Huyên từ trong phòng vệ sinh đi ra, thấy Ngải Tử Lam vẻ mặt còn ngái ngủ, chỉ cảm thấy vô cùng đáng yêu, không ngăn nổi đưa ngón tây thon dài ra gõ gõ lên trán cô.
Màn này nếu bị người khác trông thấy nhất định sẽ kinh sợ mà la lên, Đoàn Hồng Huyên bình thường lạnh lùng cao lãnh vậy mà cũng có lúc thân thiết như vậy. Người có thể hưởng thụ mặt này của anh ta thật may mắn hạnh phúc a.
Sáng sớm ra, Ngải Tử Lam đã ngây thơ mà nhận lấy sự khiêu khích nhon nhỏ của Đoàn Hồng Huyên, ánh mắt có chút ngây dại, sắc mặt hơi ửng hồng, chỉ ngơ ngác nói: “Em đi đánh răng rửa mặt.”
Sau một hồi rửa mặt chải đầu trang điểm, Đoàn Hồng Huyên và Ngải Tử Lam cùng nhau tới sảnh ăn.
Hôm nay Ngải Tử Lam mặc một chiếc váy hoa màu xanh lá nhạt, làn váy theo những bước đi mà nhẹ nhàng lắc lư, khiến cho làn da vốn trắng nõn của cô càng thêm rạng rỡ, dáng người thon thả càng thêm thướt tha, vô cùng tươi mát khả ái.
Còn Đoàn Hồng Huyên lại khoác lên người bộ đồ hưu nhàn màu xanh lam đậm, tăng thêm phần tự tại thanh nhàn cho khí chất lạnh lùng của mình, làm tan đi một chút sự xa cách băng giá kia. Thân cao đĩnh đạt, áo T xanh biển để lộ ra cánh tay rắn chắc, khuôn mặt tinh tế như khắc chạm, ánh mắt như sao băng, khí độ hiên ngang.
Kim đồng ngọc nữ, một đôi bích nhân.
Nhận được điện thoại, Lưu Tín tới khách sạn. Điều đầu tiên nhìn thấy là hai người trong đại sảnh, quả thật là hạc trong bầy gà, sáng ngời lộng lẫy, vô cùng đẹp mắt, khiến cho người ta không cách nào rời mắt.
“Đoàn tổng, Đoàn phu nhân, xin chào.” Lưu Tín trẻ trung rạng ngời nhiệt tình tiến lên phía trước chào hỏi, chớp chớp mắt, đôi mắt xanh biết tựa như đá quý vậy, “Không biết Đoàn phu nhân sức khỏe đã đỡ hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi, cám ơn đã quan tâm.” Ngải Tử Lam khẽ cười, môi không đánh mà hồng, nụ cười ngọt ngào động lòng người, ánh mắt long lanh.
“Tốt quá rồi.” Nụ cười này rất mê người, Lưu Tín nhất thời lóa mắt, nhưng cảm nhận được ánh mắt lạnh lùng bên cạnh, rất nhanh liền phản ứng lại, tự đáy lòng cảm thấy hạnh phúc, bộ dạng có chút huơ chân múa tay.
Một phần người nước ngoài biểu đạt tình cảm tương đối trực tiếp, nhiệt liệt; làm hướng dẫn viên, Lưu Tín có lẽ thật tâm không hi vọng khách hàng của mình vừa mới đến mà thân thể đã ôm bệnh, đối với sự nghiệp của anh ta mà nói cũng có chút ảnh hưởng.
Nhưng Đoàn Hồng Huyên sắc mặt khá là khó coi, mặt vô cảm lạnh lùng liếc Lưu Tín, không nói gì cả.
Sự sắp xếp lần này của trợ lý Lý khiến cho hắn có chút thất vọng. Xem ra sau này chọn hướng dẫn viên du lịch còn phải thêm một điều kiện, một mực bài trừ nam thanh niên độc thân anh tuấn.
“Được rồi. Một ngày tốt đẹp sắp bắt đầu rồi. Hôm nay hãy để cho tôi được dẫn Đoàn tổng và Đoàn phu nhân đi chu du khắp quần đảo Hawaii này.” Lưu Tín thức tỉnh lại tinh thần, một bộ xán lạn, liền lái xe đưa phu thê Đoàn Thị đi dạo quanh quần đảo Hawaii mỹ lệ.
Hawaii nổi tiếng nhất vẫn là bởi đa dạng các quần đảo, có bãi cát đen tráng lệ, có những miệng núi lửa đã ngủ sâu từ lâu, những thác nước cầu vồng mê người….
Ngày này đi dạo, Ngải Tử Lam thu hoạch được cảm nhận thị giác cực lớn, thẳng thắn mà nói chuyến đi này không tệ, nhất thời như quên đi tất cả mọi phiền não, cái gì mà Ngải gia tất cả đều tan thành mây khói, bị bỏ lại xa tít sau gáy, chỉ còn lại cảnh đẹp trước mắt và Đoàn Hồng Huyên bên cạnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook