54.1: Anh bón thuốc cho em

Qua một hồi, phu thê Đoàn Thị liền về tới phòng trong khách sạn, không lâu sau thì Lưu Tín cũng mang thuốc về.

“Vào đi.” Mở cửa là Đoàn Hồng Huyên, nhàn nhạt liếc nhìn Lưu Tín, rồi nghiêng người để hắn vào.

“Đoàn tổng, Đoàn phu nhân, thuốc đây.” Tóc vàng mắt xanh, trẻ trung tuấn tiếu, Lưu Tín một bộ nét mặt thanh xuân rạng ngời bước vào phòng, đem thuốc để trên bàn, thấy Ngải Tử Lam bộ dạng mệt mỏi ngồi trên ghế sofa, lịch sự ôn hòa cười cười, dặn dò tỉ mỉ, “Trên thuốc đều có ghi sẵn cách dùng rồi, rất dễ hiểu.”

Nụ cười của Lưu Tín rất rạng rỡ, giống như một tiểu thái dương chiếu rọi khắp căn phòng.

“Cám ơn.” Ngải Tử Lam đã thấy quen một mỹ sắc tuyệt đỉnh như Đoàn Hồng Huyên, chỉ nhẹ nhàng nói lời cám ơn.

“Không có gì mà.” Lưu Tín liền vội vàng lắc đầu, nét tươi trẻ tràn đầy trên gương mặt, nhận thấy sắc mặt Đoàn Hồng Huyên từ từ có chút không vui, vội vàng thức thười mà cáo từ: “Đoàn phu nhân nghỉ ngơi sớm đi, hi vọng cô có thể nhanh chóng khỏe lại. Tôi không làm phiền mọi người nữa.”

“Ừ.” Ngải Tử lam còn chưa kịp nói gì, chỉ thấy Đoàn Hồng Huyên gật gật đầu, nhanh như gió tự mình tiễn chân Lưu Tín.

Ngải Tử Lam xoa xoa bụng, đang định đứng dậy lấy thuốc, thì đã bị ánh mắt lạnh lùng của Đoàn Hồng Huyên quét tới, khẽ la.

“Ngồi xuống.”

Bất đắc dĩ, Ngải Tử Lam đành ngoan ngoãn ngồi xuống. Dù sao thì, bây giờ cô cũng là một bệnh nhân yếu đuối vô lực, không còn sức đâu mà chống lại Đoàn Hồng Huyên, chỉ có thể ngậm miệng mà ngồi xuống.

“Uống thuốc.” Một hồi, Đoàn Hồng Huyên đưa một ly nước cùng mấy viên thuốc trước mặt Ngải Tử lam, giọng trầm thấp khàn khàn lạnh lùng như cũ.

Đối với người bệnh mà vẫn hung dữ như vậy. Ngải Tử Lam vừa thầm lầm bầm, vừa nhận lấy ly nước và thuốc, cơn đau bụng khó chịu nổi, bèn không nghĩ ngợi nhiều liền uống.

“A.” Ngải Tử Lam đột nhiên khẽ kêu lên, hơi nhíu mày, môi hơi đỏ và nóng.

Hiển nhiên, cô bị bỏng rồi.



“Đồ ngốc, uống thuốc cũng không biết uống nữa.” Thấy vậy Đoàn Hồng Huyên bất đắc dĩ lắc lắc đầu, thở dài, trong giọng nói lạnh lùng có chút gì đó hơi cưng chiều.

“……” Ngải Tử Lam không nói gì, chỉ là thừa nhận mà chép chép miệng. Ngay cả cô cũng cảm thấy là Đoàn Hồng Huyên nói rất đúng, ai mượn cô vừa nãy có hành động ngốc nghếch như vậy chứ.

Không ngờ, một giây sau, là một chiếc bóng đè xuống.

Một mảnh mát lạnh nhẹ nhàng phủ lên cánh môi hãy còn bỏng rát hơi đỏ của Ngải Tử Lam, tinh tế mà mút lấy, nhẹ nhàng mà mổ, giữa môi và răng, là sự nhiệt tình vô bờ bến, xoắn lấy mài miết, sự bỏng rát ban nãy sớm đã biến mất không tung tích, thay vào đó là một loại nóng rực khác.

“Anh….làm gì vậy?” Hơi thở hổn hển, ánh mắt mê ly, Ngải Tử Lam vội vàng dùng tay đẩy Đoàn Hồng Huyên ra, một bộ ngượng ngùng cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào hai mắt anh ta, nhỏ giọng chất vấn.

Lực tay nhỏ mềm yếu như vô lực, càng giống như muốn tiếp nhận mà còn cự lại.

“Còn rát không?” Đoàn Hồng Huyên dịu dàng hỏi lại Ngải Tử Lam, nhướn mày nhìn hướng về Ngải Tử Lam bên cạnh.

Trên cánh môi yêu kiều ửng đỏ kia là kiệt tác vừa rồi của hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn thẹn thùng kia như trái táo chín đỏ mê người, khiến cho người ta muốn xông lên mà ngửi mà gặm.

“Không, không rát nữa.” Ngải Tử Lam đã thấy điều này ở đâu đó rồi, nhất thời sững người ra nghiêm túc trả lời, trong đầu hoàn toàn là một mảnh hồ nhão, những ý nghĩ loạn xạ khiến cô không tài nào tập trung mà suy xét cho được.

“Vậy thì tốt.” Đoàn Hồng Huyên liếc cô, rõ ràng là lợi dụng mà lại giống như đã giúp đỡ cô vậy, một mặt khiêu khích, trong mắt nhanh chóng xẹt qua một tia tà mị, giống như là đang trêu đùa một tiểu dã miêu, giọng trầm thấp gợi cảm hơi mang chút tư tình, dịu dàng khẽ kêu, “Nào, anh bón em uống thuốc.”

“Dạ.” Ngải Tử Lam ngây thơ đáp một câu, vẫn chưa hiểu ý của Đoàn Hồng Huyên.

Đoàn Hồng Huyên không nói gì, chỉ là dùng hành động chứng minh lời nói của hắn.

Hắn lấy ly nước cùng thuốc trong tay Ngải Tử Lam vẫn còn đang ngây ngốc, thổi thổi nước, đem thuốc bỏ vào trong miệng, lại nhẹ nhàng uống một ngụm nước, đều ngậm trong miệng không có nuốt xuống, sau đó nhẹ nhàng cúi thân mình xuống, lại gần cánh môi Ngải Tử Lam.

Ngậm nước ấm cùng mấy viên thuốc hoặc chua ngọt hoặc đắng nghét, môi mỏng lãnh tình của Đoàn Hồng Huyên áp xuống, hơi thwor nóng rực lại giống như nước nóng ban nãy muốn làm bỏng người ta, chiếc lưỡi linh hoạt liếm lấy cánh môi hồng của Ngải Tử Lam, nhẹ nhành tách hàm răng đang khép hờ của cô.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương