Yêu Chiều Vô Hạn: Người Đàn Ông Chung Tình Của Tôi
-
Chương 104: 53.1: Cố Gắng, Một Chút Sẽ Đỡ Thôi
“Tử Lam, em làm sao vậy?” Sao hãy còn cố làm gì, Đoàn Hồng Huyên vội vàng ôm lấy Ngải Tử Lam, nhíu mày, một mặt lo lắng, giọng trầm thấp hơi run run, ẩn chứa chút sợ hãi.
“Đau….đau quá.” Ngải Tử Lam ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn rối bời, giống như chìm trong biển sâu, nặng nề khó chịu, sắc mặt tái nhợt, ứa ra mồ hôi lạnh.
Nhất thời, trong đầu Đoàn Hồng Huyên xẹt qua vô số phỏng đoán, là ngộ độc thức ăn hay là bệnh dạ dày, nhưng hiện tại không còn thời gian để nghĩ về những điều này nữa, Đoàn Hồng Huyên nhanh chóng quyết định, ôm chặt Ngải Tử Lam vào lòng.
Ngải Tử Lam cả người mệt mỏi ngã vào lòng Đoàn Hồng Huyên, không nói được lời nào, bởi vì cô cũng chẳng còn sức để mà nói.
Đồng thời, Đoàn Hồng Huyên cũng dung tiếng anh chuẩn của mình nhanh chóng hỏi những người khách xung quanh, bệnh viện gần đây nhất là ở đâu. Nhưng đáng tiếc, khách ở đây cũng phần lớn là du khách đến từ các nước trên thế giới, căn bản không biết.
Vừa dùng điện thoại gọi cho Lưu Tín, vừa kêu nhân viên phục vụ tới hỏi, sau một trận hoảng loạn, Đoàn Hồng Huyên cuối cùng cũng đưa Ngải Tử Lam tới bệnh viện gần nhất, trực tiếp báo khám gấp.
Đáng tiếc vào mùa này, khách du lịch đến Hawaii quá đông, bệnh khởi phát theo mùa cũng nhiều, trong phòng cấp cứu cũng có rất nhiều người. Ngay cả Đoàn Hồng Huyên ở thành phố s quyền thế ngập trời, lúc này đây ở một bệnh viện xa lạ nơi Hawaii cũng trở nên bất lực.
Đáng chết! Đoàn Hồng Huyên ôm lấy tấm than mảnh mai của Ngải Tử Lam, vừa thầm trách mình. Nếu không phải là không có cách nào, hắn hận không thể ngay lập tức xông thẳng vào kêu bác sĩ khám cho Ngải Tử Lam. Nhưng làm như vậy đổi lấy chỉ là bị bảo an đuổi ra ngoài và làm chậm trễ thì giờ.
Đoàn Hồng Huyên lại vội vàng lo lắng, vì sức khỏe của Ngải Tử Lam, bây giờ nhất định phải giữ bình tĩnh.
“Đã đỡ hơn chưa? Còn đau nữa không?” Đoàn Hồng Huyên nhíu mày, nhìn Ngải Tử Lam vẫn luôn yên lặng nằm trong vòng tay hắn, một bộ quan tâm, giọng hết đỗi dịu dàng, giống như sợ lời trong miệng đều sẽ tan ra vậy.
“Dạ, đỡ rồi.” Ngải Tử Lam cũng không biết có chuyện gì, cơn đau bụng kịch liệt ban nãy đã thuyên giảm đi chút ít, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó lúc này đây cũng từ từ giãn ra, môi hơi trắng bệch, vẻ mặt mệt mỏi vô cùng.
“Aiz…” Lời vừa nói xong, lại một cơn đau dữ dội, Ngải Tử Lam nhịn không nổi, khẽ kêu lên tiếng nhỏ.
Điều tốt duy nhất là, cơn đau này đến rất nhanh, qua cũng rất nhanh, Ngải Tử Lam thở phào một hơi.
Cô thật không ngờ, ngày đầu tiên đến Hawaii, co liền bị như này. Cô lúc trước không có bị bệnh dạ dày gì, lần này đi vội, trong vali trợ lý Lý cũng chỉ chuẩn bị một ít thuốc thông thường.
Lúc này, nhận được điện thoại của Đoàn Hồng Huyên Lưu Tín không bao lâu cũng vội vàng tới, thở hồng hộc, xem ra là chạy một mạch tới đây.
“Đoàn tổng, tôi tới trễ.” Lưu Tín thở hổn hển, nói lời xin lỗi trước, sau đó ánh mắt hơi hướng về Ngải Tử Lam trong vòng tay Đoàn Hồng Huyên, một bộ nghiêm trang, “Cô Đoàn xảy ra chuyện gì rồi?”
Vốn dĩ, tối nay là tối đầu tiên phu thê Đoàn Thị tới, Lưu Tín định dẫn bọn họ đi ăn uống một bữa, nhưng lại bị Đoàn Hồng Huyên lấy lý do nghỉ ngơi một đêm trước đã, ngày hôm sau mới đi chơi mà từ chối, hắn nghĩ cũng phải, không ngờ vừa rời đi chưa được bao lâu, sảnh ăn khách sạn đã xảy ra chuyện rồi.
Đoàn Hồng Huyên lúc này hối hận vô cùng, khi đó mình ngại Lưu Tín vướng mắt liền đuổi đi, thế cho nên vừa rồi tìm bệnh viện mất mất một khoảng thời gian, ngẫm nghĩ một lát để đảm bảo không xảy ra việc gì, những ngày này trừ những lúc ở trong phòng khách sạn ra, còn lạị đều phải có Lưu tín đi cùng.
Chướng mắt thì cũng chướng mắt một chút, nhưng Đoàn Hồng Huyên đối với ma lực của mình vẫn là rất có tự tin.
“Bây giờ vẫn chưa rõ.” Đoàn Hồng Huyên đơn giản trả lời, khuôn mặt lãnh khốc sáng như ánh trăng, lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.
Lưu Tín cũng nhìn ra phu thê nhà Đoàn Thị đang phải xếp hàng chờ khám, nên cũng hiểu mà gật gật đầu.
Lúc này, Ngải Tử Lam trong vòng tay Đoàn Hồng Huyên đem khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tiều tụy khẽ vùi vào trong một chút, khuôn mặt xinh đẹp ẩn dưới mái tóc rối bù, đôi mắt như hai trái nho đen, phiếm những nước.
“Cố gắng chịu đựng, rất nhanh sẽ đỡ thôi.” Đoàn Hồng Huyên dịu dàng an ủi, trong giọng nói thầm chứa đựng nhu tình.
Không biết vì sao, Ngải Tử Lam nghe thấy lời của anh ta, nghe nhịp tim khẽ đập trong lồng ngực anh, lập tức tâm trạng liền an tĩnh trở lại, cơ thể cũng bất giác thả lỏng, ngay cả cơn đau bụng âm ỉ dường như cũng thuyên giảm đi.
Cảnh này, lọt vào mắt Lưu Tín đang ở bên, không khỏi cảm thán, phu thê Đoàn Thị quả thực là tình thâm ý thiết, hắn nếu không phải làm hướng dẫn viên du lịch, thì thật vẫn có chút dư thừa.
“Đau….đau quá.” Ngải Tử Lam ôm bụng, khuôn mặt nhỏ nhắn rối bời, giống như chìm trong biển sâu, nặng nề khó chịu, sắc mặt tái nhợt, ứa ra mồ hôi lạnh.
Nhất thời, trong đầu Đoàn Hồng Huyên xẹt qua vô số phỏng đoán, là ngộ độc thức ăn hay là bệnh dạ dày, nhưng hiện tại không còn thời gian để nghĩ về những điều này nữa, Đoàn Hồng Huyên nhanh chóng quyết định, ôm chặt Ngải Tử Lam vào lòng.
Ngải Tử Lam cả người mệt mỏi ngã vào lòng Đoàn Hồng Huyên, không nói được lời nào, bởi vì cô cũng chẳng còn sức để mà nói.
Đồng thời, Đoàn Hồng Huyên cũng dung tiếng anh chuẩn của mình nhanh chóng hỏi những người khách xung quanh, bệnh viện gần đây nhất là ở đâu. Nhưng đáng tiếc, khách ở đây cũng phần lớn là du khách đến từ các nước trên thế giới, căn bản không biết.
Vừa dùng điện thoại gọi cho Lưu Tín, vừa kêu nhân viên phục vụ tới hỏi, sau một trận hoảng loạn, Đoàn Hồng Huyên cuối cùng cũng đưa Ngải Tử Lam tới bệnh viện gần nhất, trực tiếp báo khám gấp.
Đáng tiếc vào mùa này, khách du lịch đến Hawaii quá đông, bệnh khởi phát theo mùa cũng nhiều, trong phòng cấp cứu cũng có rất nhiều người. Ngay cả Đoàn Hồng Huyên ở thành phố s quyền thế ngập trời, lúc này đây ở một bệnh viện xa lạ nơi Hawaii cũng trở nên bất lực.
Đáng chết! Đoàn Hồng Huyên ôm lấy tấm than mảnh mai của Ngải Tử Lam, vừa thầm trách mình. Nếu không phải là không có cách nào, hắn hận không thể ngay lập tức xông thẳng vào kêu bác sĩ khám cho Ngải Tử Lam. Nhưng làm như vậy đổi lấy chỉ là bị bảo an đuổi ra ngoài và làm chậm trễ thì giờ.
Đoàn Hồng Huyên lại vội vàng lo lắng, vì sức khỏe của Ngải Tử Lam, bây giờ nhất định phải giữ bình tĩnh.
“Đã đỡ hơn chưa? Còn đau nữa không?” Đoàn Hồng Huyên nhíu mày, nhìn Ngải Tử Lam vẫn luôn yên lặng nằm trong vòng tay hắn, một bộ quan tâm, giọng hết đỗi dịu dàng, giống như sợ lời trong miệng đều sẽ tan ra vậy.
“Dạ, đỡ rồi.” Ngải Tử Lam cũng không biết có chuyện gì, cơn đau bụng kịch liệt ban nãy đã thuyên giảm đi chút ít, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó lúc này đây cũng từ từ giãn ra, môi hơi trắng bệch, vẻ mặt mệt mỏi vô cùng.
“Aiz…” Lời vừa nói xong, lại một cơn đau dữ dội, Ngải Tử Lam nhịn không nổi, khẽ kêu lên tiếng nhỏ.
Điều tốt duy nhất là, cơn đau này đến rất nhanh, qua cũng rất nhanh, Ngải Tử Lam thở phào một hơi.
Cô thật không ngờ, ngày đầu tiên đến Hawaii, co liền bị như này. Cô lúc trước không có bị bệnh dạ dày gì, lần này đi vội, trong vali trợ lý Lý cũng chỉ chuẩn bị một ít thuốc thông thường.
Lúc này, nhận được điện thoại của Đoàn Hồng Huyên Lưu Tín không bao lâu cũng vội vàng tới, thở hồng hộc, xem ra là chạy một mạch tới đây.
“Đoàn tổng, tôi tới trễ.” Lưu Tín thở hổn hển, nói lời xin lỗi trước, sau đó ánh mắt hơi hướng về Ngải Tử Lam trong vòng tay Đoàn Hồng Huyên, một bộ nghiêm trang, “Cô Đoàn xảy ra chuyện gì rồi?”
Vốn dĩ, tối nay là tối đầu tiên phu thê Đoàn Thị tới, Lưu Tín định dẫn bọn họ đi ăn uống một bữa, nhưng lại bị Đoàn Hồng Huyên lấy lý do nghỉ ngơi một đêm trước đã, ngày hôm sau mới đi chơi mà từ chối, hắn nghĩ cũng phải, không ngờ vừa rời đi chưa được bao lâu, sảnh ăn khách sạn đã xảy ra chuyện rồi.
Đoàn Hồng Huyên lúc này hối hận vô cùng, khi đó mình ngại Lưu Tín vướng mắt liền đuổi đi, thế cho nên vừa rồi tìm bệnh viện mất mất một khoảng thời gian, ngẫm nghĩ một lát để đảm bảo không xảy ra việc gì, những ngày này trừ những lúc ở trong phòng khách sạn ra, còn lạị đều phải có Lưu tín đi cùng.
Chướng mắt thì cũng chướng mắt một chút, nhưng Đoàn Hồng Huyên đối với ma lực của mình vẫn là rất có tự tin.
“Bây giờ vẫn chưa rõ.” Đoàn Hồng Huyên đơn giản trả lời, khuôn mặt lãnh khốc sáng như ánh trăng, lộ ra ánh sáng nhàn nhạt.
Lưu Tín cũng nhìn ra phu thê nhà Đoàn Thị đang phải xếp hàng chờ khám, nên cũng hiểu mà gật gật đầu.
Lúc này, Ngải Tử Lam trong vòng tay Đoàn Hồng Huyên đem khuôn mặt nhỏ nhắn có chút tiều tụy khẽ vùi vào trong một chút, khuôn mặt xinh đẹp ẩn dưới mái tóc rối bù, đôi mắt như hai trái nho đen, phiếm những nước.
“Cố gắng chịu đựng, rất nhanh sẽ đỡ thôi.” Đoàn Hồng Huyên dịu dàng an ủi, trong giọng nói thầm chứa đựng nhu tình.
Không biết vì sao, Ngải Tử Lam nghe thấy lời của anh ta, nghe nhịp tim khẽ đập trong lồng ngực anh, lập tức tâm trạng liền an tĩnh trở lại, cơ thể cũng bất giác thả lỏng, ngay cả cơn đau bụng âm ỉ dường như cũng thuyên giảm đi.
Cảnh này, lọt vào mắt Lưu Tín đang ở bên, không khỏi cảm thán, phu thê Đoàn Thị quả thực là tình thâm ý thiết, hắn nếu không phải làm hướng dẫn viên du lịch, thì thật vẫn có chút dư thừa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook