Yêu Chiều Fan Hâm Mộ
-
Chương 60: Anh Trình, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn
Edit: A Tang
Beta: TH
Sân bay cách xa trung tâm thành phố nên phải đi trước 2 tiếng, Thẩm Chiếu lái xe đưa họ đi. Trước khi rời đi, Lao Tố Khiết không ra khỏi bếp, cách một lớp cửa kính chỉ mơ hồ thấy bóng dáng bà đang bận rộn ở bên trong.
Ba người họ đi ra cửa và đổi giày. Khi Thẩm Ý Nùng cầm vào tay nắm cửa chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng nói ở xa xa.
“Đi đường cẩn thận.”
Cô dừng lại một chút, không trả lời, đẩy cửa ra bước ra ngoài.
Buổi chiều có quá nhiều người thân bạn bè nên đã chậm trễ không ít thời gian. Khi họ vội vã chạy đến sân bay thì đã gần đến lúc phải lên máy bay. Trình Như Ca đi làm thủ tục, Thẩm Chiếu đứng trước mặt cô vô thức xoa xoa tay, do dự nói.
“Vậy thì ba… đi trước, đưa các con đến đây thôi, chú ý đến bản thân một chút.”
“Vâng ạ.” Thẩm Ý Nùng gật đầu, nhìn bóng dáng ông xoay người rời đi, mở miệng gọi.
“Ba.”
“Hả?” Giọng ông dường như hơi run rẩy. Ông quay đầu lại, nhìn cô.
Thẩm Ý Nùng im lặng một lát rồi nói: “Hai người… cũng phải chú ý sức khỏe. Có thời gian rảnh con lại về thăm ba.”
“Được, được.” Thẩm Chiếu gật đầu liên tục, trên mặt hiện ra vẻ xúc động và tươi cười.
Trình Như Ca đã làm xong các thủ tục, Thẩm Ý Nùng theo anh đi đến cửa kiểm tra an ninh. Đi được nửa đường, cô không khỏi quay đầu lại nhìn. Bóng dáng người đó ngày càng mơ hồ, dường như ông đang đưa tay lên lau khóe mắt.
Nhận thấy sự suy sụp của cô, Trình Như Ca nắm chặt tay cô suốt quãng đường cho đến khi qua cửa kiểm tra an ninh. Màn đêm yên tĩnh, trong cabin chỉ có một chiếc đèn nhỏ yếu ớt trên đỉnh đầu, màu trắng lạnh lẽo sáng ngời.
Khi máy bay cất cánh, ánh đèn của những tòa nhà dưới màn đêm dần dần thu nhỏ lại. Trong nháy mắt vang lên tiếng ầm ầm, mọi thứ hoàn toàn đen thui.
Hình ảnh quen thuộc, thời gian giống nhau nhưng cảm xúc lại khác biệt.
Lần này có thêm một người bên cạnh cô.
“Tốt hơn anh nghĩ một chút.” Trình Như Ca đột nhiên nói. Thẩm Ý Nùng quay đầu nhìn anh.
“Ba mẹ em.”
“Lần này trở về, họ hơi khác so với trước đây.” Cô nhẹ nhàng nói, không thể che giấu sự phiền muộn. Trình Như Ca nắm lấy tay cô.
“Con người đều sẽ thay đổi, sẽ luôn tiến về phía trước.”
“Vâng.” Cô thì thầm, tựa đầu vào vai Trình Như Ca và nhắm mắt lại.
“Như Ca, em ngủ một chút, đến nơi thì gọi em dậy.”
“Ngủ đi.” Anh nghiêng đầu hôn lên trán cô.
Bay đường dài mệt mỏi, cả ngày bôn ba, hơn nữa trong một thời gian ngắn lại gặp phải nhiều việc và nhiều loại người.
Về đến nhà đã là đêm khuya, hai người họ rửa mặt qua loa rồi lên giường ngủ. Ngủ một giấc quên trời quên đất, khi tỉnh lại ánh mặt trời đã chói mắt. Trong đầu cô hốt hoảng vài giây, không xác định được mình đang ở đâu.
Phía sau có người tiến đến, lồng ngực ấm áp, hơi thở lướt trên sườn mặt cô. Trình Như Ca vùi đầu vào cổ cô cọ cọ
“Thanh Thanh…” Anh dường như vẫn đang trong giấc ngủ, giọng nói trầm thấp dán bên tai cô. Thẩm Ý Nùng không mở mắt, vô thức trả lời.
“Khi nào chúng ta đi đăng ký?”
Chợt bừng tỉnh, hoàn toàn tỉnh ngủ. Thẩm Ý Nùng xoay người nhìn anh đầy nghi ngờ.
Trình Như Ca cười một tiếng, dùng cằm cọ vào má cô.
“Sau khi về nhà gặp cha mẹ thì bước tiếp theo không phải là đi đăng ký kết hôn sao?”
“Em không muốn à?” Anh hỏi cô.
“Không phải…” Hồi lâu mà cô chỉ thốt ra được hai từ do dự, không tự tin chỉ mở to mắt nhìn anh, đôi mắt đen láy ngây thơ vô tội.
Trình Như Ca mở mắt nhìn cô một lúc, cúi xuống và hôn lên môi cô, lười biếng nói.
“Ừm, chọn ngày không bằng gặp ngày. Bây giờ chúng ta dậy đi luôn.”
Thẩm Ý Nùng vẫn nghĩ anh chỉ thuận miệng nói, cho đến khi mặc quần áo chỉnh tề và chuẩn bị ra ngoài, xe đi thẳng đến Cục Dân Chính, cửa lớn xuất hiện trước mắt.
Bây giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ Tết âm lịch, ngày đầu tiên nhân viên đi làm tiếp đón đôi vợ chồng đầu tiên. Khi chụp ảnh, họ cởi áo khoác và mũ, mặc áo sơ mi trắng và áo khoác giống nhau, hai khuôn mặt dựa gần nhau thực sự đẹp đôi duyên trời tác hợp.
Nhiếp ảnh gia ngây người hồi lâu. Sau khi chớp mắt liên tục mới xác định đây không phải ảo giác.
Anh ta cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình ống kính, tay run run ấn nút chụp.
“Tách tách”
Một bức ảnh đăng ký gần như hoàn hảo không cần đến chỉnh sửa.
Người trong bức ảnh có nụ cười toát ra từ bên trong, hạnh phúc dường như lan tràn ra khỏi bức ảnh.
Sau khi hoàn thành thủ tục, ra đến cửa Cục Dân Chính, Thẩm Ý Nùng nhìn chằm chằm vào cuốn sổ màu đỏ trong tay, mở ra, nhìn hai khuôn mặt đang dựa vào nhau một lúc lâu. Ánh mắt cô dừng ở hình ảnh Trình Như Ca mỉm cười, bất chợt mắt hơi chua xót.
Thời điểm này cô mới có được cảm giác chân thực. Mặc dù trước đây đã ở cùng Trình Như Ca nhưng đó cũng chỉ là cảm giác tri kỉ nương tựa vào nhau không rõ ràng.
Cảm giác đó giống như khoảnh khắc hiện tại là vận mệnh ban cho, giây tiếp theo hoàn toàn có thể bị tước đoạt mất. Chính vì vậy cô chỉ có thể quý trọng từng giây phút hai người ở bên nhau
Chưa bao giờ nghĩ đến có thể đi đến khoảnh khắc này.
Dễ dàng như vậy lại vô cùng chân thực.
Trình Như Ca cũng đang nhìn vào giấy đăng ký kết hôn mới được cấp, nhìn vào hai khuôn mặt ở bên trong, chỉ cảm thấy rằng cả cơ thể và tâm hồn đều đang hạnh phúc. Quả nhiên so với những sản phẩm photoshop không biết ở đâu ra thì đây mới là giấy đăng ký hàng thật giá thật, danh chính ngôn thuận.
Hai người họ ở cạnh nhau mới gọi là trăm năm hảo hợp.
Sau khi trở về, Trình Như Ca vẫn luôn cầm cuốn sổ nhỏ này, càng nhìn càng thuận mắt, chỉ muốn nói cho cả thế giới biết, khoe với tất cả mọi người.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là nói với những người hâm mộ đó không cần làm những thứ lung tung vớ vẩn nữa. Nhân vật nữ chính đã có người trong lòng, không có bất cứ quan hệ nào với người còn lại.
Thẩm Ý Nùng đang cắt trái cây trong bếp, cái rổ bên cạnh cô chứa đầy cam và dưa vàng đã gọt hết vỏ. Trình Như Ca bước vào, nhìn động tác tay cô, làm như vô ý hỏi.
“Em không định đăng lên Weibo à?”
“Cái gì ạ?” Cô nhất thời không nghe rõ còn cho rằng mình xuất hiện ảo giác. Đến khi Trình Như Ca bất mãn hừ mình thì cô mới phản ứng lại.
“Tuyên bố việc chúng ta kết hôn ạ?” Cô ngập ngừng hỏi, Trình Như Ca có một chút hài lòng, gật đầu.
“Tất nhiên, chúng ta đã đăng ký rồi. Chẳng lẽ em định không công khai sao?”
“Không phải, chỉ là em chưa phản ứng kịp.” Thẩm Ý Nùng lẩm bẩm. Cô vẫn đang đắm chìm trong một niềm vui hư ảo, không hề biết rằng suy nghĩ của anh đã đi xa như vậy, nghĩ đến chuyện công khai.
Bên cạnh có người nhìn như hổ rình mồi, Thẩm Ý Nùng không còn cách nào khác phải lau khô tay, lấy điện thoại ra và đi ra ngoài.
“Em chụp ảnh giấy đăng ký đăng lên Weibo rồi tag anh vào được không?”
“Được.” Ai đó gật đầu cực kỳ bình tĩnh.
Trên sàn phòng khách, ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ sát sàn đúng lúc chiếu vào tờ bìa nhỏ màu đỏ. Hai tờ giấy đăng ký kết hôn đặt gần nhau, những chữ cái được mạ vàng đặc biệt chói mắt.
Thẩm Ý Nùng chỉnh sửa văn bản, lựa chọn xong ảnh. Cô hơi lo lắng, vô thức cắn ngón tay. Cô đoán trước được tin Weibo này được phát đi sẽ khiến mọi người kích động đến mức nào.
Cô không dám nhìn nhiều, cắn răng và nhắm mắt lại. Ngón tay cô chạm vào tùy chọn đăng. “Ting..”
Hoàn toàn buông xuống sợi dây trong lòng, Thẩm Ý Nùng âm thầm thở dài, ngước mắt nhìn Trình Như Ca.
Anh đang nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Tải lại trang chủ, một tin mới xuất hiện, một cái tên quen thuộc.
Thẩm Ý Nùng (V): Anh Trình, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn! <> @Trình Như Ca
Bên dưới là hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ.
Vừa mới đăng nhưng lượt like và bình luận đều tăng nhanh chóng. Toàn màn hình đều là tiếng hét chói tai, ngoại trừ “A A A” và “Wtf” thì hoàn toàn không phân biệt được những cái khác. Trình Như Ca cười vui vẻ, ngón tay ấn vào phần bình luận
Trình Như Ca: Ừ.
Vừa gõ xong một chữ, ngón tay anh lướt hai lần trên màn hình, anh thêm một biểu tượng trái tim giống hệt như Thẩm Ý Nùng.
Thẩm Ý Nùng (V): Anh Trình, quang đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn! <>
Trình Như Ca (V): Ừ <>
Hotsearch bùng nổ.
Tin trên Weibo vừa đăng được 10 phút, toàn bộ mạng xã hội oanh động. Các cổng thông tin, bản tin của các phương tiện truyền thông lớn, nhóm bạn bè và mọi người xung quanh đều nói về vấn đề này.
Sau khi sự kích động ban đầu qua đi, mọi người bắt đầu truy tìm những thời điểm hai người họ có thể gặp nhau, dường như mọi thứ đều có dấu vết.
Ví dụ, bộ phim chung “Xuất sơn”, Thẩm Ý Nùng từ khi ra mắt vẫn luôn ở ẩn không quá khác biệt với phong cách của Trình Như Ca.
Ngoài ra, cuộc phỏng vấn của cô cũng được đào lên. Ở nhà, không chỉ có Mạnh Trịnh thích đọc sách và uống trà. Hình ảnh của cán bộ già của Trình Như Ca đã được xây dựng nhiều năm trong lòng người hâm mộ.
Ngoài ra còn có bóng dáng mơ hồ nắm tay ở bên đường. Phóng to ra xem xét cẩn thận dường như càng giống Trình Như Ca.
Phá án.
Hai người có lẽ đã ở bên nhau từ lâu. Vì scandal tình ái gần đây quá ồn ào huyên náo nên chính chủ mới công khai vì thanh danh của mình. Chỉ là không nghĩ đến… không nói ra thì thôi, một khi nói ra thì khiến người khác kinh hãi.
Trình Như Ca đã làm fan hâm mộ nhọc lòng nhiều năm, thế nhưng khi anh thật sự kết hôn thì vẫn là bị một cô gái nhỏ bắt về nhà.
Tuy nhiên, nghĩ lại thì hai người cũng rất xứng đôi. Ít nhất Thẩm Ý Nùng không lăng xê quá độ hay ầm ĩ chỉ an phận đóng phim. Là một diễn viên chuyên nghiệp biết điều.
Ngoại hình cũng không quá tệ.
Nếu phối với Trình Như Ca thì khoảng cách cũng không quá xa.
Trong giới có quá nhiều ngôi sao nữ lung tung lộn xộn, ở bên cạnh cô ấy cũng khá tốt.
Đây có lẽ là toàn bộ diễn biến tâm trạng của những người hâm mộ Trình Như Ca. Ban đầu rất khó chấp nhận nhưng dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng hoàn toàn chấp nhận và nói ra một câu chúc phúc.
“Năm thứ 15 thích anh, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy anh kết hôn. Anh phải thật vui vẻ và hạnh phúc nhé!.”
“Khi tôi thấy tin tức, tôi còn tưởng bản thân bị ảo giác. Cũng đã từng nghĩ rằng ngày này sẽ đến nhưng khi nó thật sự trở thành hiện thực thì nước mắt vẫn tuôn rơi.”
“Anh phải luôn thật hạnh phúc nhé!”
“Thanh xuân của tôi đã kết thúc vào lúc này rồi. “
Fan và Idol có lẽ ở một phương diện nào đó thật sự có điểm tương đồng. Một người có tài có lẽ sẽ hấp dẫn những người có cùng khí chất. Bình luận của fan Trình Như Ca đều rất bình thản giống như cùng một người bạn lâu năm ngồi nói chuyện phiếm, không che giấu gì mà nói hết tâm tình với anh.
Anh kết hôn rồi!
Tốt quá!
Em mừng cho anh nhưng cũng có chút buồn, nhưng không sao em vẫn sẽ thích anh chân thành như vậy.
Ngược lại, fan hâm mộ của Thẩm Ý Nùng lại hỗn loạn hơn nhiều. Cô nổi tiếng chưa lâu, hơn nữa lúc trước “Niên Hoa” nổi tiếng tăng không ít fan đều là fan cp (couple) nên rất nhanh đã mất kiểm soát.
Các ý kiến được chia thành nhiều loại, một bộ phận thành tâm chúc phúc, một bộ phận không tin cảm xúc kích động. Một bộ phận thể hiện cô thật sự quá giỏi khi cứ im ỉm mà câu được Trình Như Ca.
Làm bọn họ tự hào.
Lần này, Thẩm Ý Nùng không thể không nhẫn nhịn.
Nói tóm lại, người chịu đả kích nhiều nhất trong chuyện này có lẽ là những fan CP hoạt động năng nổ tích cực trong thời gian gần đây. Nghe nói sau khi chính chủ đăng tin, cùng ngày diễn đàn fan cũng tuyên bố giải tán. Quản trị viên tuyên bố nản lòng thoái chí, muốn quay về hiện thực chữa lành vết thương. Một tập thể vốn dĩ đoàn kết chặt chẽ bỗng bị một đòn đánh cho tán loạn, rốt cuộc cũng không thể gây ra sóng gió gì.
Thế giới bên ngoài vẫn ồn ào. Sau khi Thẩm Ý Nùng đăng Weibo, cuối cùng cô cũng cắt xong đĩa trái cây. Trình Như Ca ngồi trên ghế sofa, cất điện thoại và nhìn cô.
Trong ánh mặt trời rực rỡ, mọi thứ dường như trở thành tháng năm bình yên tươi đẹp.
Beta: TH
Sân bay cách xa trung tâm thành phố nên phải đi trước 2 tiếng, Thẩm Chiếu lái xe đưa họ đi. Trước khi rời đi, Lao Tố Khiết không ra khỏi bếp, cách một lớp cửa kính chỉ mơ hồ thấy bóng dáng bà đang bận rộn ở bên trong.
Ba người họ đi ra cửa và đổi giày. Khi Thẩm Ý Nùng cầm vào tay nắm cửa chuẩn bị rời đi thì nghe thấy tiếng nói ở xa xa.
“Đi đường cẩn thận.”
Cô dừng lại một chút, không trả lời, đẩy cửa ra bước ra ngoài.
Buổi chiều có quá nhiều người thân bạn bè nên đã chậm trễ không ít thời gian. Khi họ vội vã chạy đến sân bay thì đã gần đến lúc phải lên máy bay. Trình Như Ca đi làm thủ tục, Thẩm Chiếu đứng trước mặt cô vô thức xoa xoa tay, do dự nói.
“Vậy thì ba… đi trước, đưa các con đến đây thôi, chú ý đến bản thân một chút.”
“Vâng ạ.” Thẩm Ý Nùng gật đầu, nhìn bóng dáng ông xoay người rời đi, mở miệng gọi.
“Ba.”
“Hả?” Giọng ông dường như hơi run rẩy. Ông quay đầu lại, nhìn cô.
Thẩm Ý Nùng im lặng một lát rồi nói: “Hai người… cũng phải chú ý sức khỏe. Có thời gian rảnh con lại về thăm ba.”
“Được, được.” Thẩm Chiếu gật đầu liên tục, trên mặt hiện ra vẻ xúc động và tươi cười.
Trình Như Ca đã làm xong các thủ tục, Thẩm Ý Nùng theo anh đi đến cửa kiểm tra an ninh. Đi được nửa đường, cô không khỏi quay đầu lại nhìn. Bóng dáng người đó ngày càng mơ hồ, dường như ông đang đưa tay lên lau khóe mắt.
Nhận thấy sự suy sụp của cô, Trình Như Ca nắm chặt tay cô suốt quãng đường cho đến khi qua cửa kiểm tra an ninh. Màn đêm yên tĩnh, trong cabin chỉ có một chiếc đèn nhỏ yếu ớt trên đỉnh đầu, màu trắng lạnh lẽo sáng ngời.
Khi máy bay cất cánh, ánh đèn của những tòa nhà dưới màn đêm dần dần thu nhỏ lại. Trong nháy mắt vang lên tiếng ầm ầm, mọi thứ hoàn toàn đen thui.
Hình ảnh quen thuộc, thời gian giống nhau nhưng cảm xúc lại khác biệt.
Lần này có thêm một người bên cạnh cô.
“Tốt hơn anh nghĩ một chút.” Trình Như Ca đột nhiên nói. Thẩm Ý Nùng quay đầu nhìn anh.
“Ba mẹ em.”
“Lần này trở về, họ hơi khác so với trước đây.” Cô nhẹ nhàng nói, không thể che giấu sự phiền muộn. Trình Như Ca nắm lấy tay cô.
“Con người đều sẽ thay đổi, sẽ luôn tiến về phía trước.”
“Vâng.” Cô thì thầm, tựa đầu vào vai Trình Như Ca và nhắm mắt lại.
“Như Ca, em ngủ một chút, đến nơi thì gọi em dậy.”
“Ngủ đi.” Anh nghiêng đầu hôn lên trán cô.
Bay đường dài mệt mỏi, cả ngày bôn ba, hơn nữa trong một thời gian ngắn lại gặp phải nhiều việc và nhiều loại người.
Về đến nhà đã là đêm khuya, hai người họ rửa mặt qua loa rồi lên giường ngủ. Ngủ một giấc quên trời quên đất, khi tỉnh lại ánh mặt trời đã chói mắt. Trong đầu cô hốt hoảng vài giây, không xác định được mình đang ở đâu.
Phía sau có người tiến đến, lồng ngực ấm áp, hơi thở lướt trên sườn mặt cô. Trình Như Ca vùi đầu vào cổ cô cọ cọ
“Thanh Thanh…” Anh dường như vẫn đang trong giấc ngủ, giọng nói trầm thấp dán bên tai cô. Thẩm Ý Nùng không mở mắt, vô thức trả lời.
“Khi nào chúng ta đi đăng ký?”
Chợt bừng tỉnh, hoàn toàn tỉnh ngủ. Thẩm Ý Nùng xoay người nhìn anh đầy nghi ngờ.
Trình Như Ca cười một tiếng, dùng cằm cọ vào má cô.
“Sau khi về nhà gặp cha mẹ thì bước tiếp theo không phải là đi đăng ký kết hôn sao?”
“Em không muốn à?” Anh hỏi cô.
“Không phải…” Hồi lâu mà cô chỉ thốt ra được hai từ do dự, không tự tin chỉ mở to mắt nhìn anh, đôi mắt đen láy ngây thơ vô tội.
Trình Như Ca mở mắt nhìn cô một lúc, cúi xuống và hôn lên môi cô, lười biếng nói.
“Ừm, chọn ngày không bằng gặp ngày. Bây giờ chúng ta dậy đi luôn.”
Thẩm Ý Nùng vẫn nghĩ anh chỉ thuận miệng nói, cho đến khi mặc quần áo chỉnh tề và chuẩn bị ra ngoài, xe đi thẳng đến Cục Dân Chính, cửa lớn xuất hiện trước mắt.
Bây giờ vẫn đang trong kỳ nghỉ Tết âm lịch, ngày đầu tiên nhân viên đi làm tiếp đón đôi vợ chồng đầu tiên. Khi chụp ảnh, họ cởi áo khoác và mũ, mặc áo sơ mi trắng và áo khoác giống nhau, hai khuôn mặt dựa gần nhau thực sự đẹp đôi duyên trời tác hợp.
Nhiếp ảnh gia ngây người hồi lâu. Sau khi chớp mắt liên tục mới xác định đây không phải ảo giác.
Anh ta cúi đầu nhìn chằm chằm vào màn hình ống kính, tay run run ấn nút chụp.
“Tách tách”
Một bức ảnh đăng ký gần như hoàn hảo không cần đến chỉnh sửa.
Người trong bức ảnh có nụ cười toát ra từ bên trong, hạnh phúc dường như lan tràn ra khỏi bức ảnh.
Sau khi hoàn thành thủ tục, ra đến cửa Cục Dân Chính, Thẩm Ý Nùng nhìn chằm chằm vào cuốn sổ màu đỏ trong tay, mở ra, nhìn hai khuôn mặt đang dựa vào nhau một lúc lâu. Ánh mắt cô dừng ở hình ảnh Trình Như Ca mỉm cười, bất chợt mắt hơi chua xót.
Thời điểm này cô mới có được cảm giác chân thực. Mặc dù trước đây đã ở cùng Trình Như Ca nhưng đó cũng chỉ là cảm giác tri kỉ nương tựa vào nhau không rõ ràng.
Cảm giác đó giống như khoảnh khắc hiện tại là vận mệnh ban cho, giây tiếp theo hoàn toàn có thể bị tước đoạt mất. Chính vì vậy cô chỉ có thể quý trọng từng giây phút hai người ở bên nhau
Chưa bao giờ nghĩ đến có thể đi đến khoảnh khắc này.
Dễ dàng như vậy lại vô cùng chân thực.
Trình Như Ca cũng đang nhìn vào giấy đăng ký kết hôn mới được cấp, nhìn vào hai khuôn mặt ở bên trong, chỉ cảm thấy rằng cả cơ thể và tâm hồn đều đang hạnh phúc. Quả nhiên so với những sản phẩm photoshop không biết ở đâu ra thì đây mới là giấy đăng ký hàng thật giá thật, danh chính ngôn thuận.
Hai người họ ở cạnh nhau mới gọi là trăm năm hảo hợp.
Sau khi trở về, Trình Như Ca vẫn luôn cầm cuốn sổ nhỏ này, càng nhìn càng thuận mắt, chỉ muốn nói cho cả thế giới biết, khoe với tất cả mọi người.
Tất nhiên, điều quan trọng nhất là nói với những người hâm mộ đó không cần làm những thứ lung tung vớ vẩn nữa. Nhân vật nữ chính đã có người trong lòng, không có bất cứ quan hệ nào với người còn lại.
Thẩm Ý Nùng đang cắt trái cây trong bếp, cái rổ bên cạnh cô chứa đầy cam và dưa vàng đã gọt hết vỏ. Trình Như Ca bước vào, nhìn động tác tay cô, làm như vô ý hỏi.
“Em không định đăng lên Weibo à?”
“Cái gì ạ?” Cô nhất thời không nghe rõ còn cho rằng mình xuất hiện ảo giác. Đến khi Trình Như Ca bất mãn hừ mình thì cô mới phản ứng lại.
“Tuyên bố việc chúng ta kết hôn ạ?” Cô ngập ngừng hỏi, Trình Như Ca có một chút hài lòng, gật đầu.
“Tất nhiên, chúng ta đã đăng ký rồi. Chẳng lẽ em định không công khai sao?”
“Không phải, chỉ là em chưa phản ứng kịp.” Thẩm Ý Nùng lẩm bẩm. Cô vẫn đang đắm chìm trong một niềm vui hư ảo, không hề biết rằng suy nghĩ của anh đã đi xa như vậy, nghĩ đến chuyện công khai.
Bên cạnh có người nhìn như hổ rình mồi, Thẩm Ý Nùng không còn cách nào khác phải lau khô tay, lấy điện thoại ra và đi ra ngoài.
“Em chụp ảnh giấy đăng ký đăng lên Weibo rồi tag anh vào được không?”
“Được.” Ai đó gật đầu cực kỳ bình tĩnh.
Trên sàn phòng khách, ánh sáng mặt trời chiếu vào từ cửa sổ sát sàn đúng lúc chiếu vào tờ bìa nhỏ màu đỏ. Hai tờ giấy đăng ký kết hôn đặt gần nhau, những chữ cái được mạ vàng đặc biệt chói mắt.
Thẩm Ý Nùng chỉnh sửa văn bản, lựa chọn xong ảnh. Cô hơi lo lắng, vô thức cắn ngón tay. Cô đoán trước được tin Weibo này được phát đi sẽ khiến mọi người kích động đến mức nào.
Cô không dám nhìn nhiều, cắn răng và nhắm mắt lại. Ngón tay cô chạm vào tùy chọn đăng. “Ting..”
Hoàn toàn buông xuống sợi dây trong lòng, Thẩm Ý Nùng âm thầm thở dài, ngước mắt nhìn Trình Như Ca.
Anh đang nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Tải lại trang chủ, một tin mới xuất hiện, một cái tên quen thuộc.
Thẩm Ý Nùng (V): Anh Trình, quãng đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn! <> @Trình Như Ca
Bên dưới là hai cuốn sổ nhỏ màu đỏ.
Vừa mới đăng nhưng lượt like và bình luận đều tăng nhanh chóng. Toàn màn hình đều là tiếng hét chói tai, ngoại trừ “A A A” và “Wtf” thì hoàn toàn không phân biệt được những cái khác. Trình Như Ca cười vui vẻ, ngón tay ấn vào phần bình luận
Trình Như Ca: Ừ.
Vừa gõ xong một chữ, ngón tay anh lướt hai lần trên màn hình, anh thêm một biểu tượng trái tim giống hệt như Thẩm Ý Nùng.
Thẩm Ý Nùng (V): Anh Trình, quang đời còn lại xin chỉ giáo nhiều hơn! <>
Trình Như Ca (V): Ừ <>
Hotsearch bùng nổ.
Tin trên Weibo vừa đăng được 10 phút, toàn bộ mạng xã hội oanh động. Các cổng thông tin, bản tin của các phương tiện truyền thông lớn, nhóm bạn bè và mọi người xung quanh đều nói về vấn đề này.
Sau khi sự kích động ban đầu qua đi, mọi người bắt đầu truy tìm những thời điểm hai người họ có thể gặp nhau, dường như mọi thứ đều có dấu vết.
Ví dụ, bộ phim chung “Xuất sơn”, Thẩm Ý Nùng từ khi ra mắt vẫn luôn ở ẩn không quá khác biệt với phong cách của Trình Như Ca.
Ngoài ra, cuộc phỏng vấn của cô cũng được đào lên. Ở nhà, không chỉ có Mạnh Trịnh thích đọc sách và uống trà. Hình ảnh của cán bộ già của Trình Như Ca đã được xây dựng nhiều năm trong lòng người hâm mộ.
Ngoài ra còn có bóng dáng mơ hồ nắm tay ở bên đường. Phóng to ra xem xét cẩn thận dường như càng giống Trình Như Ca.
Phá án.
Hai người có lẽ đã ở bên nhau từ lâu. Vì scandal tình ái gần đây quá ồn ào huyên náo nên chính chủ mới công khai vì thanh danh của mình. Chỉ là không nghĩ đến… không nói ra thì thôi, một khi nói ra thì khiến người khác kinh hãi.
Trình Như Ca đã làm fan hâm mộ nhọc lòng nhiều năm, thế nhưng khi anh thật sự kết hôn thì vẫn là bị một cô gái nhỏ bắt về nhà.
Tuy nhiên, nghĩ lại thì hai người cũng rất xứng đôi. Ít nhất Thẩm Ý Nùng không lăng xê quá độ hay ầm ĩ chỉ an phận đóng phim. Là một diễn viên chuyên nghiệp biết điều.
Ngoại hình cũng không quá tệ.
Nếu phối với Trình Như Ca thì khoảng cách cũng không quá xa.
Trong giới có quá nhiều ngôi sao nữ lung tung lộn xộn, ở bên cạnh cô ấy cũng khá tốt.
Đây có lẽ là toàn bộ diễn biến tâm trạng của những người hâm mộ Trình Như Ca. Ban đầu rất khó chấp nhận nhưng dần dần bình tĩnh lại, cuối cùng hoàn toàn chấp nhận và nói ra một câu chúc phúc.
“Năm thứ 15 thích anh, cuối cùng cũng có thể nhìn thấy anh kết hôn. Anh phải thật vui vẻ và hạnh phúc nhé!.”
“Khi tôi thấy tin tức, tôi còn tưởng bản thân bị ảo giác. Cũng đã từng nghĩ rằng ngày này sẽ đến nhưng khi nó thật sự trở thành hiện thực thì nước mắt vẫn tuôn rơi.”
“Anh phải luôn thật hạnh phúc nhé!”
“Thanh xuân của tôi đã kết thúc vào lúc này rồi. “
Fan và Idol có lẽ ở một phương diện nào đó thật sự có điểm tương đồng. Một người có tài có lẽ sẽ hấp dẫn những người có cùng khí chất. Bình luận của fan Trình Như Ca đều rất bình thản giống như cùng một người bạn lâu năm ngồi nói chuyện phiếm, không che giấu gì mà nói hết tâm tình với anh.
Anh kết hôn rồi!
Tốt quá!
Em mừng cho anh nhưng cũng có chút buồn, nhưng không sao em vẫn sẽ thích anh chân thành như vậy.
Ngược lại, fan hâm mộ của Thẩm Ý Nùng lại hỗn loạn hơn nhiều. Cô nổi tiếng chưa lâu, hơn nữa lúc trước “Niên Hoa” nổi tiếng tăng không ít fan đều là fan cp (couple) nên rất nhanh đã mất kiểm soát.
Các ý kiến được chia thành nhiều loại, một bộ phận thành tâm chúc phúc, một bộ phận không tin cảm xúc kích động. Một bộ phận thể hiện cô thật sự quá giỏi khi cứ im ỉm mà câu được Trình Như Ca.
Làm bọn họ tự hào.
Lần này, Thẩm Ý Nùng không thể không nhẫn nhịn.
Nói tóm lại, người chịu đả kích nhiều nhất trong chuyện này có lẽ là những fan CP hoạt động năng nổ tích cực trong thời gian gần đây. Nghe nói sau khi chính chủ đăng tin, cùng ngày diễn đàn fan cũng tuyên bố giải tán. Quản trị viên tuyên bố nản lòng thoái chí, muốn quay về hiện thực chữa lành vết thương. Một tập thể vốn dĩ đoàn kết chặt chẽ bỗng bị một đòn đánh cho tán loạn, rốt cuộc cũng không thể gây ra sóng gió gì.
Thế giới bên ngoài vẫn ồn ào. Sau khi Thẩm Ý Nùng đăng Weibo, cuối cùng cô cũng cắt xong đĩa trái cây. Trình Như Ca ngồi trên ghế sofa, cất điện thoại và nhìn cô.
Trong ánh mặt trời rực rỡ, mọi thứ dường như trở thành tháng năm bình yên tươi đẹp.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook