Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ
-
Chương 49: Kẻ Thù Có Năm Giấy Đến Chiến Trường!
Trời sinh đẹp trai Diệp Cô Thân!( độc thân)
Nếu như không có hai chữ “ độc thân đằng sau, anh sẽ vui vẻ.
“Ừ ừ ừ, trận đấu là phải có thưởng đấy, nếu anh thắng cháu, tôisẽ nghe lời anh huấn luyện quân sự còn nếu tôithắng anh…” Ngón tay nhỏ của cô chọc chọc cằm, đánh giá Diệp Cô Thâm.
Lông mày Diệp Cô Thâm nhíu lại: “Em muốn anh?”
“Anh nghĩ thì hay lắm!” Cô lập tức thu hồi ánh mắt: “Ngày mai tôimuốn ăn nho, nho xanh!”
“Được!”
“Cho anh xem nửa giờ tân thủ tiến công chiếm đóng! Tôichơi trước một ván!” Đường Tuệ Như cười tủm tỉm bắt đầu thao tác chuột, rất nhanh trên máy vi tính chỉ nghe thấy âm thanh kịch liệt truyền đến.
“Kẻ thù còn năm giấy đến chiến trường!”
“Cạch cạnh cạnh cạnh…”
Diệp Cô Thâm nhìn ngón tay cô nhấn nhanh, thần sắc chuyên anh, tân thủ tiến công chiếm đống cái gì cũng không quan trọng như vậy.
"First, Blood!"
“Chú Diệp, tôi lợi hại không!” Cô gái nhỏ không quên đắc ý nhướn mày khoe khoang.
“Lợi hại.” Anh hoàn toàn chưa chơi trò chơi này bao giờ.
"Double, Kill!"
"Triple, Kill!"
Âm thanh máy tính truyền đến không ngừng, thao tác cô gái nhỏ càng lúc càng nhanh .
"Ace!"
"Dominate!"
“Sặc, cái nhóm óc heo này còn chơi hoang dã lắm.” Miệng nhỏ Đường Tuệ Như nhếch lên: “Chú Diệp, tân thủ của anh tiến công chiếm đóng sao rồi?”
“Còn chưa có xem.”
“Vậy anh đang làm gì thế?” Cô quay đầu lại, liếc mắt Diệp Cô Thâm, nhìn thấy ánh mắt thâm thúy lạnh lùng của anh, như vậy là đang chăm anh nhìn cô hay là đang nhìn trò chơi.
Cô thu lại ánh mắt, tiếp tục trò chơi.
"Victory!"
Nhìn tiêu chí thắng lợi trên màn hình, Đường Tuệ Như đưa hai tay ra với lấy hoa quả trên đĩa: “Chú Diệp, nếu tân thủ không tiến công chiếm đóng sẽ không có cách nào khởi động trò chơi đâu!”
“Anh không thắng được em, ngày mai chuẩn bị nho xanh cho em, đi ngủ sớm một anht.” Diệp Cô Thâm đang định tắt máy tính.
Bàn tay trắng nõn của cô đè chặt tay của anh, hai người cùng nắm một con chuột.
“Chú Diệp, không chiến mà hành, là tác phòng của người quân nhân sao?” Anh không chơi, cô làm sao có thể cười nhạo anh ngay cả một trò chơi cũng chơi không được nha!
Không được không được, nhất định phải để cho Diệp Cô Thâm lên sân khấu!
Đánh cho anh hoa rơi nước chảy, răng rơi đầy đất.
“Biết rõ không đánh lại, cố chấp lên sàn, tổn binh hao tướng, Nhuyễn Nhuyễn, binh pháp tôn tử, ngày mai cho em mượn xem.”
“Tôikhông muốn! Tôikhông phải quân nhân, xem binh pháp Tôn Tử cái gì.” Bàn tay bé nhỏ mềm mại của cô đã cầm lấy chuột của anh, mấy phút sau, nhân vật Diệp Cô Thâm đăng nhập vào trò chơi.
Đi vào đã bị mắng
“Sắc, người đàn ông này cũng không biết xấu hổ quá đi.”
“Còn soái ngút trời xanh, còn độc thân, cmn.”
“Thật tự kỷ mà, không phải gay cũng là giả gái, đáng đợi độc thân cả đời!”
“Haha!” Đường Tuệ Như cười đến run rẩy cả người: “Chú Diệp, xem ra anh khiến mọi người căm phẫn nha!”
Đường Tam Tuế: Các người đừng như vậy, nói không chừng người ta là đại hán gãy chân đấy! Cũng không khiến người khác tưởng tượng rồi!
“Chú Diệp, tôigiúp anh nói chuyện!” Cô cười tìm tỉm ngồi trên chiến trường chuẩn bị: “Chúng ta thế nhưng mà là đối thủ, Chú Diệp, anh phải cẩn thận nhé.”
Trước khi bắt đầu, Diệp Cô Thâm nghiêng đầu nhìn cô: “Nhuyễn Nhuyễn, tôimê muội hết ý chí của anh, sẽ bị quân đội xử phạt đấy.”
“Chí có một ván, làm gì mà mê muội cả ý chí rồi hả? Không phải Chú Diệp đối với khả năng khống chế bản thân lại không tự tin như vậy sao?” Đôi mắt cô lưu chuyển: “Đã bắt đầu rồi, không thể quay đầu lại! Lên đi! Chiến sĩ!”
Chơi cùng bà xã tương lai, thủ trưởng Diệp đương nhiên sẵn lòng, hơn nữa muốn chủ động đưa lên đầu người cho vợ.
Đường Tuế Như không nóng nảy, cho dù bị chửi đồng đội heo, cũng nhàn nhã nhìn người đàn ông bên cạnh.
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, thao tác ấn bàn phím, cũng đặc biệt xuất khí quá nha!
Tên lấy quá đúng đi!
“Chú Diệp, anh đã bị chết năm lần rồi! Đáng thương…”
Nếu như không có hai chữ “ độc thân đằng sau, anh sẽ vui vẻ.
“Ừ ừ ừ, trận đấu là phải có thưởng đấy, nếu anh thắng cháu, tôisẽ nghe lời anh huấn luyện quân sự còn nếu tôithắng anh…” Ngón tay nhỏ của cô chọc chọc cằm, đánh giá Diệp Cô Thâm.
Lông mày Diệp Cô Thâm nhíu lại: “Em muốn anh?”
“Anh nghĩ thì hay lắm!” Cô lập tức thu hồi ánh mắt: “Ngày mai tôimuốn ăn nho, nho xanh!”
“Được!”
“Cho anh xem nửa giờ tân thủ tiến công chiếm đóng! Tôichơi trước một ván!” Đường Tuệ Như cười tủm tỉm bắt đầu thao tác chuột, rất nhanh trên máy vi tính chỉ nghe thấy âm thanh kịch liệt truyền đến.
“Kẻ thù còn năm giấy đến chiến trường!”
“Cạch cạnh cạnh cạnh…”
Diệp Cô Thâm nhìn ngón tay cô nhấn nhanh, thần sắc chuyên anh, tân thủ tiến công chiếm đống cái gì cũng không quan trọng như vậy.
"First, Blood!"
“Chú Diệp, tôi lợi hại không!” Cô gái nhỏ không quên đắc ý nhướn mày khoe khoang.
“Lợi hại.” Anh hoàn toàn chưa chơi trò chơi này bao giờ.
"Double, Kill!"
"Triple, Kill!"
Âm thanh máy tính truyền đến không ngừng, thao tác cô gái nhỏ càng lúc càng nhanh .
"Ace!"
"Dominate!"
“Sặc, cái nhóm óc heo này còn chơi hoang dã lắm.” Miệng nhỏ Đường Tuệ Như nhếch lên: “Chú Diệp, tân thủ của anh tiến công chiếm đóng sao rồi?”
“Còn chưa có xem.”
“Vậy anh đang làm gì thế?” Cô quay đầu lại, liếc mắt Diệp Cô Thâm, nhìn thấy ánh mắt thâm thúy lạnh lùng của anh, như vậy là đang chăm anh nhìn cô hay là đang nhìn trò chơi.
Cô thu lại ánh mắt, tiếp tục trò chơi.
"Victory!"
Nhìn tiêu chí thắng lợi trên màn hình, Đường Tuệ Như đưa hai tay ra với lấy hoa quả trên đĩa: “Chú Diệp, nếu tân thủ không tiến công chiếm đóng sẽ không có cách nào khởi động trò chơi đâu!”
“Anh không thắng được em, ngày mai chuẩn bị nho xanh cho em, đi ngủ sớm một anht.” Diệp Cô Thâm đang định tắt máy tính.
Bàn tay trắng nõn của cô đè chặt tay của anh, hai người cùng nắm một con chuột.
“Chú Diệp, không chiến mà hành, là tác phòng của người quân nhân sao?” Anh không chơi, cô làm sao có thể cười nhạo anh ngay cả một trò chơi cũng chơi không được nha!
Không được không được, nhất định phải để cho Diệp Cô Thâm lên sân khấu!
Đánh cho anh hoa rơi nước chảy, răng rơi đầy đất.
“Biết rõ không đánh lại, cố chấp lên sàn, tổn binh hao tướng, Nhuyễn Nhuyễn, binh pháp tôn tử, ngày mai cho em mượn xem.”
“Tôikhông muốn! Tôikhông phải quân nhân, xem binh pháp Tôn Tử cái gì.” Bàn tay bé nhỏ mềm mại của cô đã cầm lấy chuột của anh, mấy phút sau, nhân vật Diệp Cô Thâm đăng nhập vào trò chơi.
Đi vào đã bị mắng
“Sắc, người đàn ông này cũng không biết xấu hổ quá đi.”
“Còn soái ngút trời xanh, còn độc thân, cmn.”
“Thật tự kỷ mà, không phải gay cũng là giả gái, đáng đợi độc thân cả đời!”
“Haha!” Đường Tuệ Như cười đến run rẩy cả người: “Chú Diệp, xem ra anh khiến mọi người căm phẫn nha!”
Đường Tam Tuế: Các người đừng như vậy, nói không chừng người ta là đại hán gãy chân đấy! Cũng không khiến người khác tưởng tượng rồi!
“Chú Diệp, tôigiúp anh nói chuyện!” Cô cười tìm tỉm ngồi trên chiến trường chuẩn bị: “Chúng ta thế nhưng mà là đối thủ, Chú Diệp, anh phải cẩn thận nhé.”
Trước khi bắt đầu, Diệp Cô Thâm nghiêng đầu nhìn cô: “Nhuyễn Nhuyễn, tôimê muội hết ý chí của anh, sẽ bị quân đội xử phạt đấy.”
“Chí có một ván, làm gì mà mê muội cả ý chí rồi hả? Không phải Chú Diệp đối với khả năng khống chế bản thân lại không tự tin như vậy sao?” Đôi mắt cô lưu chuyển: “Đã bắt đầu rồi, không thể quay đầu lại! Lên đi! Chiến sĩ!”
Chơi cùng bà xã tương lai, thủ trưởng Diệp đương nhiên sẵn lòng, hơn nữa muốn chủ động đưa lên đầu người cho vợ.
Đường Tuế Như không nóng nảy, cho dù bị chửi đồng đội heo, cũng nhàn nhã nhìn người đàn ông bên cạnh.
Ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng, thao tác ấn bàn phím, cũng đặc biệt xuất khí quá nha!
Tên lấy quá đúng đi!
“Chú Diệp, anh đã bị chết năm lần rồi! Đáng thương…”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook