Yêu Chiều Cô Vợ Nhỏ
-
Chương 36: Đừng Làm Rộn!
“Không lo lắng, có nhất thiết phải là vợ tương lai không?”
Tiểu tử! Anh mềm lòng đã không phải là Diệp Cô Thâm.
“Được, lời này của anh có bản lĩnh nói với ông nội của tôi đi, còn cha anh nữa!” Cô lập tức cử động, thật thoải mái nha.
Rốt cuộc có thể hành động!
Cô gái nhỏ bỗng nhiên đánh tới anh, anh vốn tiếp lấy cô giương nanh múa vuốt về phía cơ thể mình.
Ai ngờ bàn tay nhỏ mềm mại của cô hướng về phía hông anh, sờ loạn bốn phía: “Điện thoại đâu rồi? Điện thoại! Tôi muốn gọi điện thoại cho ông nội!”
“Đừng làm rộn, có người nhìn kia.” Diệp Cô Thâm giam cầm lấy thân thể của cô.
Cô giống như một con cá chép nhỏ, xuống co rụt lại, bàn tay nhỏ bé vuốt lấy túi quần anh, tâm tâm niệm niệm tìm điện thoại.
Cách đó không xa, Lâm Thượng và Bách Lý nhìn thấy hai người chồng lên nhau, đầu cô gái nhỏ hình như đang ở thắt lưng nha!
Thủ trưởng bọn họ cũng quá cởi mở à nha!
Đêm hôm khuya khoắt ở nơi công anhng nô đùa khẩu vị thật nặng!
“Đường Tuệ Như!”
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói Diệp Cô Thâm mát lạnh mang theo anht hờn dỗi. cô một anht cũng không sợ nhưng cũng buông lỏng anh ra.
“Anh rõ ràng không mang theo điện thoại!” Cô bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, quay người trở về: “Trở về, hiện tại sẽ gọi điện thoại cho trưởng bối, dù sao người đứng đầu Hồng quân cũng chướng mắt cô gái nghịch ngợm không học vấn không nghề nghiệp như tôi, không xứng gả cho anh! Anhng ta giải trừ hôn ước!”
“Anh đã nói như vậy lúc nào?” Diệp Cô Thâm sửa sang lại quần áo một anht, mắt lạnh liếc qua nhìn Lâm Thượng cũng Bác Lý đồng ý, mới đi theo.
Hai người nhìn đông nhìn tây sau đó xám xịt đi nha.
Một thân trang phục ngụy trang, đặc huấn vẫn chưa tới 20 phút đã tuyên cáo chấm dứt.
Cả đời này Diệp Cô Thâm chưa từng thất bại như vậy!
Cô gái vừa đi vừa nói xong, hai cái tay nhỏ vung vẩy, không cần đứng quân tư có thể tùy ý cử động thật tốt nha!
Hai người một trước một sau trở lại phòng ngủ: “Tôi đi cầm điện thoại, các người…”
Thân thể của cô bị Diệp Cô Thâm đằng sau giữ chặt, cái đầu nhỏ một lần nữa xông vào bộ ngực của anh, cứng rắn như trước, hô hấp Diệp Cô Thâm không trầm tĩnh giống như bình thường, mà có anht ồ ạt.
“Anh làm gì thế? Thả tôi ra!” Một nam một nữ, còn cùng một chỗ ôm nhau thân mật như vậy, cô rất nguy hiểm nha!
Hai tay Diệp Cô Thâm cứng rắn như sắt, ôm càng chặt, không mặn không nhạt lặp lại những gì cô đã nói ban sáng: “Anh nghe nói em trước lồi, sau vểnh lên, muốn nhan có nhan, muốn ngực có ngực, muốn chân dài có chân dàu, thân thể mềm mại dễ dàng đẩy ngã, trắng đẹp, vẻ đẹp tự nhiên. Vẻ ngoài của em, dáng người này xứng cho anh xài dư, còn tiện nghi cho cái lão đầu trâu như anh?”
“Bách Lý nói cho anh!!!” Cái miệng nhỏ nhắn của cô nhếch lên, ngày mai không thể không tìm Bách Lý tỉnh sổ!
“Anh cũng biết được Nhuyễn Nhuyễn nhà anhng ta rất tốt…” Diệp Cô Thâm cúi đầu, sợ nhẹ trên trán của cô: “Em không thử yêu thích anh xem sao?”
Hai tay cô nắm eo của anh, thời gian dần qua dùng sức, khuôn mặt nhỏ nhắn lại cười: “Anh được hoan nghênh như vậy, ở đâu còn cần tôi yêu thích! Nếu anh thích mọi người sắp xếp đến Bích Giang!”
“Anh chỉ cần một người vợ, không cần nhiều người đẹp như vậy.”
“Haha, vợ của anh chỉ là anh cần? Mà không phải anh yêu cô ấy? Diệp Cô Thâm, mặc dù tôi mới mười tám tuổi, nhưng tôi cảm thấy việc hôn nhân ít nhất phải xuất phát từ tình yêu của hai người? Nếu như chỉ là luận xứng hay không mà nói, tôi cảm thấy thực sự không ai xứng với anh! Đời này anh chẳng phải muốn độc thân rồi hả?”
“Anh có em.” Anh như thế nào sẽ độc thân cả đời được.
--------------------------
Tiểu tử! Anh mềm lòng đã không phải là Diệp Cô Thâm.
“Được, lời này của anh có bản lĩnh nói với ông nội của tôi đi, còn cha anh nữa!” Cô lập tức cử động, thật thoải mái nha.
Rốt cuộc có thể hành động!
Cô gái nhỏ bỗng nhiên đánh tới anh, anh vốn tiếp lấy cô giương nanh múa vuốt về phía cơ thể mình.
Ai ngờ bàn tay nhỏ mềm mại của cô hướng về phía hông anh, sờ loạn bốn phía: “Điện thoại đâu rồi? Điện thoại! Tôi muốn gọi điện thoại cho ông nội!”
“Đừng làm rộn, có người nhìn kia.” Diệp Cô Thâm giam cầm lấy thân thể của cô.
Cô giống như một con cá chép nhỏ, xuống co rụt lại, bàn tay nhỏ bé vuốt lấy túi quần anh, tâm tâm niệm niệm tìm điện thoại.
Cách đó không xa, Lâm Thượng và Bách Lý nhìn thấy hai người chồng lên nhau, đầu cô gái nhỏ hình như đang ở thắt lưng nha!
Thủ trưởng bọn họ cũng quá cởi mở à nha!
Đêm hôm khuya khoắt ở nơi công anhng nô đùa khẩu vị thật nặng!
“Đường Tuệ Như!”
Trên đỉnh đầu truyền đến giọng nói Diệp Cô Thâm mát lạnh mang theo anht hờn dỗi. cô một anht cũng không sợ nhưng cũng buông lỏng anh ra.
“Anh rõ ràng không mang theo điện thoại!” Cô bĩu bĩu cái miệng nhỏ nhắn, quay người trở về: “Trở về, hiện tại sẽ gọi điện thoại cho trưởng bối, dù sao người đứng đầu Hồng quân cũng chướng mắt cô gái nghịch ngợm không học vấn không nghề nghiệp như tôi, không xứng gả cho anh! Anhng ta giải trừ hôn ước!”
“Anh đã nói như vậy lúc nào?” Diệp Cô Thâm sửa sang lại quần áo một anht, mắt lạnh liếc qua nhìn Lâm Thượng cũng Bác Lý đồng ý, mới đi theo.
Hai người nhìn đông nhìn tây sau đó xám xịt đi nha.
Một thân trang phục ngụy trang, đặc huấn vẫn chưa tới 20 phút đã tuyên cáo chấm dứt.
Cả đời này Diệp Cô Thâm chưa từng thất bại như vậy!
Cô gái vừa đi vừa nói xong, hai cái tay nhỏ vung vẩy, không cần đứng quân tư có thể tùy ý cử động thật tốt nha!
Hai người một trước một sau trở lại phòng ngủ: “Tôi đi cầm điện thoại, các người…”
Thân thể của cô bị Diệp Cô Thâm đằng sau giữ chặt, cái đầu nhỏ một lần nữa xông vào bộ ngực của anh, cứng rắn như trước, hô hấp Diệp Cô Thâm không trầm tĩnh giống như bình thường, mà có anht ồ ạt.
“Anh làm gì thế? Thả tôi ra!” Một nam một nữ, còn cùng một chỗ ôm nhau thân mật như vậy, cô rất nguy hiểm nha!
Hai tay Diệp Cô Thâm cứng rắn như sắt, ôm càng chặt, không mặn không nhạt lặp lại những gì cô đã nói ban sáng: “Anh nghe nói em trước lồi, sau vểnh lên, muốn nhan có nhan, muốn ngực có ngực, muốn chân dài có chân dàu, thân thể mềm mại dễ dàng đẩy ngã, trắng đẹp, vẻ đẹp tự nhiên. Vẻ ngoài của em, dáng người này xứng cho anh xài dư, còn tiện nghi cho cái lão đầu trâu như anh?”
“Bách Lý nói cho anh!!!” Cái miệng nhỏ nhắn của cô nhếch lên, ngày mai không thể không tìm Bách Lý tỉnh sổ!
“Anh cũng biết được Nhuyễn Nhuyễn nhà anhng ta rất tốt…” Diệp Cô Thâm cúi đầu, sợ nhẹ trên trán của cô: “Em không thử yêu thích anh xem sao?”
Hai tay cô nắm eo của anh, thời gian dần qua dùng sức, khuôn mặt nhỏ nhắn lại cười: “Anh được hoan nghênh như vậy, ở đâu còn cần tôi yêu thích! Nếu anh thích mọi người sắp xếp đến Bích Giang!”
“Anh chỉ cần một người vợ, không cần nhiều người đẹp như vậy.”
“Haha, vợ của anh chỉ là anh cần? Mà không phải anh yêu cô ấy? Diệp Cô Thâm, mặc dù tôi mới mười tám tuổi, nhưng tôi cảm thấy việc hôn nhân ít nhất phải xuất phát từ tình yêu của hai người? Nếu như chỉ là luận xứng hay không mà nói, tôi cảm thấy thực sự không ai xứng với anh! Đời này anh chẳng phải muốn độc thân rồi hả?”
“Anh có em.” Anh như thế nào sẽ độc thân cả đời được.
--------------------------
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook