Yêu Chỉ Cần Ta Và Ngươi - Hiểu Bạo
-
Chương 1: - Chiến tranh
Phanh! Kèm theo sau một tiếng nổ mạnh, chiếc xe trên đường quốc lộ bị nổ tung, những mảnh vỡ rơi tán loạn trên đường, lúc này, những đám đông buôn bán bên vệ đường hiện giờ lại triển khai lên một trận bắn nhau sống chết, cảnh sát trải qua thời gian dài nằm vùng bố võng, rốt cuộc cũng có cơ hội đem lão đại Mộ Thành của Mặc Long Bang đem truy bắt, bang phái này dính dáng đến buôn lậu thuốc phiện, vũ khí đạn dược, sòng bạc, quán bar, làm nhiều chuyện trái pháp luật. Thậm chí bang còn nổi tiếng về một tổ chức ám sát thuê, tên là "Giản". Nghe nói cái tổ chức này, luôn hoạt động lặng lẽ, không ai biết tình hình cụ thể trong đó ra sao, có bao nhiêu người, cũng không biết hình dáng những người đó như thế nào nữa, bởi vì những người từng gặp mặt qua đều bị giết chết, bọn hắn có thể là bạn bè, là người thân của mình, cũng có thể là bạn học, thậm chí cũng có thể là người yêu của mình, tác phong của bọn hắn luôn là ra tay độc ác, không để lại một nhân chứng sống nào, cũng không để lại một dấu vết gì, nếu nhưng tất cả những người trong tổ chức cùng nhau hợp tác, thì thậm chí có thể tiêu diệt được cả một tòa thị chính, những sát thủ trong tổ chức, là được lựa chọn kỹ càng trong cả nước, chỉ người từ nhỏ có thể chất, có năng lực, có chỉ số thông minh, không giống với những người bình thường khác, mới có cơ hội tiếng vào tổ chức này, trải qua quá trình huấn luyện nghiêm khắc, đến khi trưởng thành sẽ trở thành một sát thủ chuyên nghiệp.
Lần này, cảnh sát phái ra chính là mấy trăm tinh anh của thành phố A, cùng với đội Phi Hổ, đội đột kích, cục trưởng cảnh sát đứng đầu tinh binh đội, mới có thể đủ khả năng tiêu diệt được băng nhóm tội phạm nguy hiểm này. Phanh phanh phanh, đó là âm thanh của tiếng đạn cùng với tiếng xe nổ, âm thanh của tiếng đạn xuyên qua da thịt, người bị bắn trúng kêu một tiếng thảm thiết, hết đợt này đến đợt khác, tiếng ồn vang vọng cả một vùng. Lúc này, một binh lính trẻ chạy đến trước mặt cục trưởng. Hô to: "Báo cáo cục trưởng, đại bộ phận tội phạm đã được tiêu diệt, chỉ còn lại Mộ Thành cùng vợ của hắn, cùng với mấy thân tính trong xe liều chết chống cự!" Nói xong liền quay lại giữa trận chiến, cục trưởng nhìn theo bóng lưng của người lính trẻ, khóe miệng không phát giác mỉm cười, người lính này chính là Tiêu Quốc Bình, hắn không nghĩ tới lần này chiến đấu, sẽ cải biến cuộc sống sau này của hắn.
Tiêu Quốc Bình, 23 tuổi, cha là tướng quân, mẹ là thẩm phán, từ nhỏ đã sinh trưởng trong một gia đình nghiêm minh, lúc 3 tuổi đã bắt đầu nhận huấn luyện, 18 tuổi thi vào làm cảnh sát, 20 tuổi gia nhập quân đội quốc gia, là một nhân tài hiếm có. Tiêu Quốc Bình một bên trợ giúp đồng đội, một bên tiến hành tiến công, ý chí chính nghĩa giúp hắn chiến đấu không ngừng nghỉ, tiến gần đến Mộ Thành, lập tức liền có thể nhanh chóng kết thúc trận chiến này, lúc này, một nữ nhân từ xe xông ra, Tiêu Quốc Bình nhận ra, đây chính là vợ của Mộ Thành - Lý Vân, trước kia còn có danh là Hoa Hồ Điệp, sau khi bị Mộ Thanh chinh phục, thay đổi khác xưa, chỉ ở nhà giúp chồng dạy con, không lộ diện, nhưng không nghĩ tới lần này, lại xuất hiện, Tiêu Quốc Bình nhắm ngay bắp chân người đàn bà kia, phịch một tiếng, hắn biết rõ, Lý Vân trúng đạn, nhưng là vẫn như cũ yểm trợ cho chồng của mình.
Mộ Thành nhìn thấy Lý Vân bị thương, mặc kệ tình cảnh của chính mình, vội vàng tiến lại đỡ nàng lên, Lý Vân hô to không cần lại đây! Nhưng là không còn kịp, đám người sớm tập kích chờ Mộ Thành chạy tới, lập tức nhắm bắn, lại phanh một tiếng, vết thương này vẫn chưa lấy mạng Mộ Thành, nhưng là làm vai hắn bị thương, ánh mặt của Mộ Thành vì phẫn nộ mà trở nên đỏ bừng, hắn căm tức nhìn lên phía trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tiêu Quốc Bình, hắn chậm rãi đưa súng lên đầu mình, cười như một kẻ điên, lớn tiếng gào thét: "Ngày hôm nay trúng kế của mày, mày làm cả nhà tao chết tại chỗ này, bất quá chớ quên, cho dù tao chết đi, người làm chủ Mặc Long Bang cũng không phải là mày, mày cho là "Giản" sẽ bỏ qua cho mày sao? Haha, sớm muộn gì mày cũng sẽ đi theo tao!" Hô hoán điên loạn xong, hắn nhìn Lý Vân, nói với nàng, Vân, anh đời này tự nhân không làm được chuyện gì, nhưng anh thành công nhất chính là có được em, có được em, cuộc đời này của anh coi như không uổng, Tiểu Kiệt của chúng ta, anh không đành lòng chính là nàng, hay là để nàng cùng hai ta đi, một nhà ba người chúng ta, tiếp tục kiếp sau làm người một nhà, được chứ? Lý Vân nghe lời nói của Mộ Thành, không khóc, chính là ẩn tình nhìn nam nhân trước mặt mình, cho dù bản thân bị trọng thương, cho dù ngay cả đứng cũng không vững, nhưng là trong mắt nàng, vẫn là cao lớn như vậy, đáng tin cậy, người nam nhân này, kiếp sau, cũng sẽ ở bên hắn, Lý Vận gật đầu, đồng ý với lời nói của Mộ Thành, Mộ Thành vui vẻ nở nụ cười, tiếp đó một tiếng súng vang lên, cướp đi cuộc sống của hắn.
Mộ Thành, cha là một tên du thủ du thực, cả ngày chỉ biết đánh nhau giật tiền, mẹ lại làm nghề mại dâm, nghe nói hai người trên đường cái làm việc, vì sao lại cần đứa bé Mộ Thanh này đây? Bởi vì hai người không có tiền để nuôi, nhưng nghĩ đến sinh đứa bé ra có thể bán lấy tiền, nên mới sinh. Sau khi Mộ Thành sinh ra, liền được cha mẹ đặt trên mặt đất, dùng bút viết xiêu xiêu vẹo vẹo vài chữ, nhà nghèo bán con. Những người qua đường ném ánh mắt khinh bỉ cho hai vợ chồng bán con kia, hai người này đúng là không biết liêm sỉ ở trên đường cái ngang nhiên bán con. Lúc này, một nam nhân đi ngang qua, người nam nhân này chính là bang chủ của Mặc Long Bang, Mộ Long, một nam nhân hơn 40 tuổi, bởi vì vợ không thể sinh đẻ, mà hắn lại thập phần yêu vợ của mình, vì thế quyết định không cưới người khác, nên mặc nhiên là không có con cái, Mộ Long đã quan sát lâu ngày, hắn phát hiện đứa trẻ còn quấn tã kia, tuy rằng toàn thân vô cùng bẩn, nhưng không cách nào che dấu được cặp mắt sáng ngời kia, thấy đứa bé này lớn lên nhất định sẽ làm nên chuyện, liền hướng hai vợ chồng kia mua đứa bé này, một lòng cho đây là người kế tự mà nuôi nấng, từ nhỏ liền xem hắn như là con ruột, hơn nữa hy vọng hắn thành công, nên mới lấy cái tên Mộ Thành này, lúc 5 tuổi một mình có thể đánh thắng một đám to con, 10 tuổi liền có thể nổ súng, chính là biến thành một tiểu hài tử tàn nhẫn như vậy khi hắn biết hắn ra đời như thế nào. Hắn liền điều động người của Mặc Long Bang đi tìm cha mẹ ruột của hắn, sau khi tìm được, không chút do dự giết chết bọn họ. Khi đó Mộ Thành 12 tuổi, lần đầu tiên trong đời giết người, lại chính là giết cha mẹ ruột của hắn. Cứ như vậy, Mộ Thành từ nhỏ đã thanh danh trong hắc đạo cũng đã lớn hơn, mọi người đều biết, người nam nhân này tương lai sẽ trở thành bang chủ mới của Mặc Long Bang. 10 năm sau, Mộ Long cũng dần dần già và chết đi, Mặc Long Bang chân chân chính chính giao cho Mộ Thành, lúc này Mộ Thành 22 tuổi, nổi tiếng với thủ đoạn tàn nhẫn, đem một Mặc Long Bang chỉ chuyên làm thuốc phiện mà dần dần biến thành một nơi chuyên làm chuyện phạm pháp, làm vũ khí đạn dược, sòng bạc, quán bar đủ thể loại để kiếm tiền, cũng sáng lập "Giản" một tổ chức giết người. Quốc Gia cũng không có biện pháp bắt hắn, cảnh sát cũng phải thông qua vô số lần điều tra, vô số lần nằm vùng, mới có thể cuối cùng đem lão đại của Mặc Long Bang diệt trừ, nhưng là, để tiêu diệt được Mặc Long Bang thì vẫn còn rất xa vời. Nhưng là, Mộ Thành người nam nhân này, từ nay trở đi, hoàn toàn biến mất khỏi cái võ đài này.
Lý Vân nhặt lấy cây súng của Mộ Thành, thương tiếc nhìn Mộ Thành một cái. Sửa sang lại quần áo, tóc tai cho Mộ Thành, đặt hắn nằm ngang lại, hôn thật sâu trán của hắn, sau đó, lấy súng nhắm ngay vào một tiểu cô nương đang rúc trong xe, Tiêu Quốc Bình lúc này mới phát hiện, nguyên lai còn một tiểu cô nương đang ở giữa cái chiến trường hỗn loạn này, tâm hắn liền mở ra, hắn tự nhiên hiểu được Lý Vân muốn làm gì, cũng biết tiểu cô nương này chính là con gái của Mộ Thành. Đứa trẻ này là mặt một váy áo liền màu trắng, tại cái nơi chiến trường máu lửa như thế này, nhưng lại không nhiễm một chút máu nào, dứt khoát giống như một đóa hoa sen, gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, trạc thanh liên mà không yêu tuyết trắng, bó chân trong cánh tay yếu ớt, tóc đen dài tự nhiên rũ xuống vai, nhưng ánh mắt trống rỗng, trải qua nhiều biến cố như vậy, đứa nhỏ này tựa như người ngoài cuộc, trống rỗng nhìn về phía trước, làm cho người ta đoán bắt không ra.
Lý Vân kêu tên cô bé kia, cô bé thu hồi ánh mắt trống rỗng, nhìn vào Lý Vân, mẹ của nàng. Lý Vân dùng súng chỉ vào tiểu cô nương, thì thào nói: "Tiểu Kiệt, ba ba vừa rồi đã chết, là bị người khác hãm hại, là bị cảnh sát hại chết, mẹ luyến tiếc ba ba của con, cũng luyến tiếc con, ba ba cũng luyến tiếc con, cho nên mẹ muốn dẫn con cùng đi tìm ba ba, Tiểu Kiệt, cho dù con sống sót, những cảnh sát kia, những người hại chết ba ba con, bọn hắn cũng không bỏ qua cho con, mẹ thà tự mình động thủ, cũng không muốn con bị những người kia giết chết, cho nên con có đồng ý không? Đồng ý mẹ đoạt đi tánh mạng của con?" Tiểu cô nương ánh mắt trống rỗng nhìn vào Lý Vân, tựa hồ không có cảm xúc gì, nhìn không ra nỗi sợ hãi sẽ bị người thân giết chết, chính là hiền như khúc gỗ gật đầu, xem như cam chịu. Lý Vân nở nụ cười, bóp cò.
Phịch một tiếng Lý Vân ngã xuống, Tiêu Quốc Bình không biết mình lấy lập trường gì mà cứu đứa bé kia, nhưng là thân là một người cảnh sát, hắn không thể nhìn một sinh mạng nhỏ bị cướp đoạt ngay trước mặt mình, cho dù người cướp đoạt sinh mạng kia chính là mẹ của nàng, cho dù tiểu cô nương kia cũng cảm chịu, nhưng là Tiêu Quốc Bình chính là không đành lòng. Chính là không muốn tiểu cô nương này chết đi, vì thế trước khi Lý Vân nổ súng, hắn liền bắn chết Lý Vân, ngay trước mặt một đứa trẻ, dùng súng bắn chết mẹ của nàng, này chính là cái dạng gì đây? Đây là loại tâm tình gì? Chỉ sợ trừ bỏ Tiêu Quốc Bình không ai có thể giải thích, Tiêu Quốc Bình từ từ đi đến chỗ tiểu cô nương kia, ý đồ muốn xem cảm xúc của nàng, nhưng là khi hắn đến gần, tiểu cô nương đã làm cho hắn thất vọng rồi, cái ánh mắt trống rỗng kia vẫn không thay đổi gì, nhìn chằm chằm vào thi thể của Lý Vân, đây được xem là loại tinh thần gì đây? Nhìn thấy thi thể của mẹ mình, nhìn thấy hung thủ giết mẹ mình đang đến gần, nhưng lại giống như là một người ngoài cuộc? Tiểu cô nương này thật khác thường, làm Tiêu Quốc Bình thân là cảnh sát cũng có chút rùng mình. Tựa hồ tiểu cô nương này giống như là ma quỷ, Tiêu Quốc Bình chạm vào người tiểu cô nương, hắn nhìn thấy tiểu cô nương, tiểu cô nương cũng nhìn thấy hắn, nhưng vẫn là ánh mắt trống rỗng kia.
Tiêu Quốc Bình hỏi nàng: "Con tên gì? Yên tâm đi, thúc thúc sẽ không tổn thương con, con có nguyện ý đi cùng thúc thúc không?" Nói xong ngay cả chính bản thân mình cũng cảm thấy khinh bỉ, rõ ràng chính mình giết mẹ của người ta, lại ở trước mặt giả bộ tốt lành? Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải nên đối xử với đứa nhỏ này như thế nào mới tốt đây? Nuôi nấng nàng? Không thể, đứa bé này cái gì cũng biết. Giết nàng? Có thể sao? Ta không phải người trong hắc bang, ta là cảnh sát, nói sao đứa bé này cũng không có tội. Rốt cuộc thế nào mới tốt đây, ngay tại lúc Tiêu Quốc Bình đang tự hỏi, môi tiểu cô nương đột nhiên hé mở, ở bên tai Tiêu Quốc Bình thản nhiên nói:
"Thúc thúc, ông giết mẹ tôi, bức tử ba ba tôi, còn muốn lưu giữ tôi sao? Thúc thúc, tôi sẽ báo thù, tôi cũng sẽ giết vợ của ông, bức tử ông, sau đó, tôi sẽ không bỏ qua cho con của ông, sẽ không."
Tiêu Quốc Bình thất thần, hắn không thể tin từ miệng một đứa trẻ bất quá chỉ 4,5 tuổi lại có thể nói ra được những lời này, hắn không tin nhìn vào mắt tiểu cô nương, lúc này không còn là ánh mắt thất thần kia, mà là một đôi mắt đen sáng ngời, thẳng tắp nhìn vào hắn, để cho hắn cảm thấy sau lưng đổ một trận mồ hôi lạnh, hắn đẩy tiểu cô nương ra, dùng súng chỉa vào phía nàng nói:
"Xuống xe, ta dẫn con quay về cục cảnh sát, nhưng là những lời nói vừa rồi, ta không hy vọng nghe được lần thứ hai." Tiểu cô nương thực nghe lời đi xuống xe.
Đột nhiên nổi lên một trận gió, Tiêu Quốc Bình lấy tay che mắt, ngay lúc mở mắt, tiểu cô nương đã biến mất, điều này làm cho hắn kinh ngạc không thôi, hắn ngây dại, tìm kiếm khắp nơi, đều không nhìn thấy thân ảnh của tiểu cô nương kia, lời nói của tiểu cô nương như hiện rõ mồn một trước mắt, hắn cảm thấy không thể thở nổi, cũng tự cười nhạo chính mình, cư nhiên lại bị một tiểu cô nương hù đến như thế, nhưng là, lời nói cùng biểu tình của tiểu cô nương kia, giống như là một lời khẳng định, nàng sẽ trở về, trở về trả thù, vì thế, nhặt súng của mình lên, lau mồ hôi trên trán, sau đó từ từ đi về đội ngũ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook