Edit: Lê Phương Anh & Beta: Phong Vũ

“Rất xin lỗi, đã làm phiền rồi.” Giọng nói rõ ràng quen thuộc kia không phải của Lệ Diễn thì còn là ai.

“Lúc trước là cháu phỏng vấn bạn học Mục. Vì vậy lần này tới thành phố Khánh, vừa vặn đi ngang nên tiện qua đây nhìn xem. Đã làm phiền bác rồi.”

“Sao lại là làm phiền được? May là A Sanh ở trường có sĩ quan huấn luyện quan tâm chăm sóc.” Mục Quý Hòa tuy đã xuất ngũ nhưng tình quân nhân trong xương tủy không giảm chút nào. Thấy binh sĩ hay những ai đã từng là lính đều đặc biệt thân thiết.

“Cũng không gọi là quan tâm chăm sóc được, đây cũng chỉ là ý định nhất thời. Chỉ là hôm qua bạn học Mục nói hôm nay sẽ hướng dẫn du lịch cho cháu.”

“A Sanh cũng thật là, sĩ quan huấn luyện đã đến cũng không nói một tiếng với bác. Còn để cháu nghỉ ở khách sạn nữa sao? Trong nhà cũng đâu phải thiếu phòng.”

Mục Ảnh Sanh lúc này thật sự cảm thấy nhức đầu. Mà không chỉ đau đầu đâu. Cô còn muốn bỏ chạy, chỉ là tình cảnh trước mắt này, cô cũng không có nơi để trốn.

“Bác khách sáo rồi. Không biết bạn học Mục đi đâu rồi?”

“Đi tập luyện rồi. Con bé này cũng thật là, không phải bác nói đâu. Rất nỗ lực đấy. Đã về nhà nhiều ngày rồi, mà ngày nào nó cũng không quên tập luyện. Sáng sớm nào cũng đều chạy bộ một tiếng. Buổi chiều và buổi tối còn tự tập luyện cá nhân.”

“Vâng. Thành tích của bạn học Mục trong trường vẫn luôn rất tốt. Các sĩ quan và giáo viên đều không hết lời khen cô ấy.”

“Vậy hả? Vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi. Cháu không biết chứ A Sanh này, từ nhỏ đã luôn vậy rồi, cho tới giờ vẫn chưa để bác lo lắng, thành tích từ nhỏ của con bé vẫn luôn ——“



“Ba.”

Mục Ảnh Sanh không nghe tiếp được nữa, nếu để Mục Quý Hòa nói tiếp, e là ông sẽ kể chuyện nối chuyện mất cả ngày mất.

“A Sanh, con về rồi à?” Mục Quý Hòa thấy cô, vội vàng đứng lên, mắt nhìn về phía Lệ Diễn: “Con xem xem ai tới kìa?”

Mục Ảnh Sanh thật sự không biết bày ra cảm xúc gì. Cô chỉ đưa mắt nhìn Lệ Diễn, ánh mắt yên lặng để lộ chỉ trích cùng oán trách.

Lệ Diễn hành xử bình thường như không thấy gì: “Bạn học Mục.”

“Chào buổi sáng thủ trưởng Lệ.” Mục Ảnh Sanh ngoài cười nhưng trong lòng khóe miệng không khỏi giật giật.

“Chào buổi sáng bạn học Mục.” Lệ Diễn đứng đó, dáng người cao lớn khiến phòng khách rộng rãi cũng chật chội đi vài phần.

“Con bé này, sĩ quan dạy con đến mà sao hôm qua con không nói gì vậy?”

Mục Ảnh Sanh còn chưa nghĩ ra trả lời thế nào, một giọng nói ngạc nhiên mừng rõ vang lên ở cầu thang.

“Ba, nhà mình có khách sao?”



Khóe môi Mục Ảnh Sanh không tự giác mấp máy, với thời tiết như lúc này, cả thành phố Khánh không chút ấm áp mà Mục Thiên Thiên chỉ mặc mỗi bộ váy thường.

Dường như từ khi xuống tầng, ánh mắt cô ta vẫn dán trên người Lệ Diễn. Ánh mắt kia so với bình thường còn sáng hơn, khóe môi Mục Ảnh Sanh càng mím chặt hơn.

“Đúng vậy, đây là sĩ quan ở trường của A Sanh.”

Mục Quý Hòa không suy nghĩ nhiều, thấy con gái ăn mặc như vậy thì hơi hơi nhíu mày: “Buổi sáng trời lạnh, sao con không mặt thêm quần áo vào?”

“Áo khoác của con hôm qua để dưới tầng rồi, không phải giờ con đi mặc đây sao?”

Từ nhỏ Mục Thiên Thiên đã học múa, thân hình mềm mại, tuy không cao như Mục Ảnh Sanh nhưng dáng người nhỏ nhắn yểu điệu. Cũng coi như không tệ.

Lúc đi qua bên người Lệ Diễn, cô ta cười ngọt ngào với Lệ Diễn, còn vươn tay ra với anh: “Anh là sĩ quan ở trường chị ấy sao? Chào anh, em là Mục Thiên Thiên, em gái của chị ấy.”

Mặt Mục Ảnh Sanh không chút cảm xúc, cô đứng đó nhìn Mục Thiên Thiên quyến rũ Lệ Diễn. Cô đã sớm biết năng lực này của Mục Thiên Thiên.

Cô cũng không ngạc nhiên, cô chỉ quan tâm đến thái độ của Lệ Diễn, quay qua nhìn anh thì thấy anh đang nhìn chằm chằm Mục Thiên Thiên.

Ps: Nhóm dịch xin trân thành cảm ơn bạn Heo cỏ đã ủng hộ linh thạch cho nhóm. Đây là sự động viên rất đáng quý đối với bọn mình.

Hết chương 67:

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương