Yêu Cầu Đặc Biệt Hằng Đêm
Chương 18: Cởi đồ

“Chụp kiểu này thật kinh khủng.”
Hai chữ này tựa như cây búa lớn, đập tan cơn buồn ngủ của Lạc Thành Dã. Anh nhanh chóng tỉnh táo lại, còn chớp mắt mấy lần, đôi mắt đen nhánh vô cùng có hồn.

Tô Vãn Vãn rất muốn lấy đá đập vào đầu mình, dùng từ kiểu gì thế không biết.

Tự thấy câu nói vừa nãy quá mờ ám, cô vội vàng giải thích thêm: “Phải chụp ảnh ở trên giường.”

“À.” Lạc Thành Dã kéo dài giọng, vò vò tóc, sau đó mở khuy áo, lười nhác ngồi ở mép giường rồi vỗ vỗ chỗ bên cạnh, ngây thơ hỏi: “Cô Tô, tiếp theo tôi phải làm gì?”

Thực ra anh định trêu Tô Vãn Vãn, muốn nhìn thấy dáng vẻ đỏ mặt vì xấu hổ của cô. Nào ngờ Tô Vãn Vãn như thể vừa phát hiện ra lục địa mới, hưng phấn nói: “Cứ thế này đi!”

Loại ánh mắt trêu ghẹo lại mờ ám giống như đang nhìn người yêu này, quá tuyệt vời.

Lạc Thành Dã: “…”

Anh nhìn Tô Vãn Vãn ngồi xổm xuống đất, nghiêm túc căn chỉnh góc độ chụp ảnh.

“Chính là nụ cười không biết xấu hổ này, giữ nguyên nhé.” Tô Vãn Vãn chuyên nghiệp ấn nút chụp: “Rất hợp.”

Lạc Thành Dã nhướng mày. Thế này là vừa chăm chỉ làm việc, vừa tận dụng cơ hội mắng anh à? Cô Tô thông minh thật đấy, có thù tất báo.

Tô Vãn Vãn tiếp tục hướng dẫn: “Nằm lên giường đi.”

“Được.” Lạc Thành Dã ngoan ngoãn nằm xuống.

“Nhoài người lên giường, vùi nửa mặt vào gối rồi đưa mắt nhìn tôi, tiếp tục phát huy biểu cảm không biết xấu hổ giống vừa nãy.”

Lạc Thành Dã cười xã giao: “Cô Tô nhất định cứ phải dùng từ đấy để miêu tả sao?”

Có một số việc nên biết điểm dừng, chọc một hai lần là đủ, cho nên khi thấy nụ cười của Lạc Thành Dã, Tô Vãn Vãn nhanh chóng gió chiều nào theo chiều ấy: “Tôi dùng từ sai, phải là biểu cảm lười biếng pha lẫn gợi cảm mới đúng.”

“Ừm.” Lạc Thành Dã phối hợp với lời cô nói, úp mặt xuống gối, chỉ để lộ nửa khuôn mặt.

“Tư thế tổng thế thì ổn rồi, anh đừng nhúc nhích, tôi giúp anh điều chỉnh một chút.” Tô Vãn Vãn tới gần, cầm cánh tay của Lạc Thành Dã, sau đó di chuyển xuống dưới. Cơ bắp của anh thật vạm vỡ, nước da trắng mịn như khối ngọc Hòa Điền [1] thượng hạng.

[1] Ngọc Hòa Điền còn có tên gọi khác là Ngọc Bích Tân Cương, nó được tìm thấy ở sườn núi phía bắc Côn Luân – Tân Cương của Trung Quốc. Loại ngọc này còn có màu sắc đa dạng như: Xanh lam, xanh lục, trắng, đen, vàng,…

Tô Vãn Vãn cảm thấy cơ thể của anh như có ma lực, dễ dàng hút chặt lấy tay cô, sờ một cái lại muốn sờ thêm cái nữa.

Cảm giác Tô Vãn Vãn dừng lại, Lạc Thành Dã nhìn cô đầy khó hiểu: “Vẫn chưa ổn à?”

“Không, thế này ổn rồi.” Tô Vãn Vãn hồi phục tinh thần, giả bộ ho khan một tiếng rồi duỗi tay kéo chăn đắp trên lưng Lạc Thành Dã xuống chỗ ngang thắt lưng.

Vải vóc lướt trên lưng mang đến cảm giác ngưa ngứa, Lạc Thành Dã quay đầu, chăm chú nhìn Tô Vãn Vãn, đáy mắt thấp thoáng ý vị không rõ.

Tô Vãn Vãn không phát hiện ra, cô chỉ biết mình cực kì hài lòng với tư thế này. Sau khi xuống giường quan sát thêm, cô bỗng cảm thấy vẫn chưa hợp lắm. Nếu Lạc Thành Dã cởi áo sơ mi thì sẽ càng tuyệt vời hơn. Thế nên, miệng nhanh hơn não, cô lập tức đưa ra yêu cầu: “Anh cởi quần áo ra đi.”

“Được.” Lạc Thành Dã không hề ngượng ngùng chút nào, chậm rãi cởi từng chiếc cúc áo: “Cô kéo chăn của tôi lại còn bắt tôi cởi quần áo. Tôi phải hi sinh nhiều quá.”

“…” Sao Tô Vãn Vãn cứ cảm thấy câu này của anh nghe kỳ kỳ làm sao ấy? Nhất là động tác chậm rãi cởi cúc áo của Lạc Thành Dã, trông không giống như đang chụp ảnh trong studio mà như chuẩn bị tiến hành khúc dạo đầu trước khi làm chuyện ấy vậy. Bầu không khí tràn ngập màu hường phấn sắc tình.

Để nhanh chóng chấm dứt loại không khí mờ ám này, Tô Vãn Vãn thúc giục: “Anh nhanh tay lên xem nào.”

Lạc Thành Dã ung dung tiếp lời: “Nhìn kìa, cô còn gấp không nhịn nổi.”

Tô Vãn Vãn: “…” Cô rất muốn lấy băng dính dán kín miệng anh vào.

Lạc Thành Dã cởi áo xong, thuận tay ném sang một bên.

“Đợi chút”. Tô Vãn Vãn phát hiện động tác ném áo của Lạc Thành Dã cũng rất đẹp. Trong quá trình chụp ảnh, điều này thường xuyên xảy ra. Ngoài ý tưởng có sẵn và các động tác tạo dáng đã được quy định trước, các nhiếp ảnh gia thường xuyên nảy ra một số linh cảm mới.

“Anh thực hiện lại động tác ném áo vừa nãy đi.”

“Cô Tô à.” Lạc Thành Dã ngây người, dở khóc dở cười nói: “Sau này cô có bạn trai, chẳng nhẽ lần nào cô cũng yêu cầu người ta đợi một chút với làm lại một lần sao?”

“Anh nói linh tinh gì thế.” Tô Vãn Vãn nhặt áo trên mặt đất lên, dùng sức ném vào mặt Lạc Thành Dã.

Dựa theo yêu cầu của Tô Vãn Vãn, Lạc Thành Dã ngoan ngoãn cởi áo rồi ném sang một bên. Tô Vãn Vãn chụp được vài tấm ưng ý, còn đang say mê thưởng thức thì nghe thấy tiếng cởi thắt lưng lạch cạch.

“????” Tô Vãn Vãn vừa ngẩng đầu lên đã bị cảnh tượng trước mắt dọa hết hồn: “Không cần cởi quần.”

“Hả?”

“Không phải cô yêu cầu tôi cởi quần áo à?” Lạc Thành Dã nghiêm túc đáp trả: “Quần áo không phải là quần và áo sao?”

“Quần áo chỉ là áo, không bao gồm cả quần!” Tô Vãn Vãn vừa xấu hổ vừa giận dữ lên tiếng chỉ trích: “Cái đồ Trung Quốc phake nhà anh.”

Lạc Thành Dã: “…”

“Bỏ tay ra, không cởi gì nữa, nằm lên giường mau. Nửa người dưới của anh bị chăn che hết rồi, cởi hay không đều như nhau cả.”

“À.” Lạc Thành Dã sờ mũi.

Trong lòng Tô Vãn Vãn vẫn còn sợ hãi, xém thì phải xem người nào đó khỏa thân rồi.

Điều chỉnh thông số trên máy ảnh xong, cô phát hiện tư thế nằm trên giường của Lạc Thành Dã không sai một li, giống hệt như ấn copy – paste vậy. Cô nhận ra, dù Lạc Thành Dã thiếu kinh nghiệm chụp ảnh, nhưng khả năng học hỏi và biểu hiện vô cùng tốt, hơn nữa vẻ ngoài còn nổi bật.

Chỉ cần thêm một thời gian nữa, nhất định anh sẽ giành được một mảnh trời riêng.

Lạc Thành Dã nằm nhoài lên giường, nói với Tô Vãn Vãn bằng chất giọng trầm khàn: “Cô Tô, chăn.”

“…” Người này trầm giọng làm gì, cứ như thể hai người mới làm chuyện gì ngượng ngùng lắm không bằng.

Tô Vãn Vãn kéo chăn cho Lạc Thành Dã. Lần này cô nhìn thấy cơ thể trần trụi không bị áo sơ mi che mất, da thịt phát ra ánh sáng khỏe mạnh, rãnh lưng lõm xuống, gợi cảm mà mê hoặc.

Muốn sờ quá đi thôi.

Tô Vãn Vãn ngạc nhiên vì suy nghĩ táo bạo xuất hiện trong đầu mình.

“Trước đây tôi từng bị thương, liệu có ảnh hưởng đến chất lượng ảnh không?”

Giọng nói của Lạc Thành Dã bỗng vang lên bên tai, Tô Vãn Vãn hoàn hồn: “Hả?”

Nhưng cô nhanh chóng hiểu ra Lạc Thành Dã đang nhắc đến vết thương mờ nhạt phía sau lưng. Vết thương rất dài nhưng đã mờ đi nhiều, chắc là bị thương từ lâu: “Không cần lo lắng, tổ hậu kỳ có thể xóa được. Mà không xóa được cũng không sao, có khi trên người có vết thương lại càng gợi cảm.”

Tô Vãn Vãn thuận miệng hỏi tiếp: “Vì sao anh bị thương?”

Lạc Thành Dã vùi mặt vào gối, giọng hơi ồm ồm: “Chuyện từ rất nhiều năm trước rồi.”

Hiểu rằng Lạc Thành Dã không muốn nhắc đến chuyện này, Tô Vãn Vãn không tiếp tục truy hỏi nữa: “Chúng ta bắt đầu chụp nhé.”

“Được.”

Tô Vãn Vãn cầm máy ảnh, trong ống kính, Lạc Thành Dã chỉ lộ nửa khuôn mặt, biểu cảm hơi buồn ngủ nhìn cô.

Cô biết Lạc Thành Dã không nhìn mình mà nhìn ống kính. Nhưng cảm giác như được anh bạn trai mới tỉnh ngủ chăm chú nhìn cũng đủ để chú nai con trong lòng cô chạy loạn.

Có lẽ cô gái nào cũng có một ước mơ, đó là mỗi sáng tỉnh dậy, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy người bên cạnh còn đang say giấc nồng, hoặc là một khuôn mặt tươi cười, dịu dàng gọi tên mình, kèm theo lời chúc buổi sáng tốt lành.

Đây là lần đầu Tô Vãn Vãn lơ đễnh trong lúc làm việc, lại còn do người mẫu gây nên. Sau khi ôm suy nghĩ rạo rực chụp xong một bộ ảnh, cô mới ngạc nhiên phát hiện ra người nằm trên giường đã ngủ mất.

“Lạc Thành Dã?”

Mớ tóc xù xù trên giường khẽ giật, anh dụi mắt, có phần không giữ được tỉnh táo: “Tôi ngủ quên à?”

Lần này không phải giả vờ ngây thơ, mà là ngây thơ thật.

Tô Vãn Vãn đắp chăn cho anh, ngồi xuống mép giường hỏi: “Anh buồn ngủ lắm à?”

“Tôi vẫn chưa quen giờ giấc, mấy hôm nay còn bận đến độ chân không chạm đất. Mỗi ngày chỉ được ngủ 3, 4 tiếng nên rất mệt, ngả lưng một chút là dễ thiếp đi mất.” Đáy mắt Lạc Thành Dã hiện lên vẻ mệt mỏi.

Công tác đào tạo người mới thường diễn ra dồn dập. Hơn nữa người đại diện muốn để Lạc Thành Dã ra mắt trong thời gian sớm nhất nên chắc sẽ yêu cầu tăng khối lượng công việc, rút ngắn thời gian nghỉ ngơi.

“Sao anh lại nghĩ đến việc về nước, còn gia nhập giới giải trí?” Tô Vãn Vãn cảm thấy Lạc Thành Dã không giống kiểu người có hứng thú với showbiz.

Lạc Thành Dã buồn ngủ, ngáp một cái: “Tôi cần một khoản tiền lớn.”

Tô Vãn Vãn ngạc nhiên: “Tiền á?”

“Trang trại bị phá hủy gần như hoàn toàn, không thể giao hàng đúng hạn thì tất nhiên phải trả tiền vi phạm hợp đồng, việc sửa chữa cũng cần một khoản tiền nữa. Mà kí hợp đồng với công ty giải trí chính là cách kiếm tiền nhanh nhất.” Tất nhiên Lạc Thành Dã có thể nhờ bố mẹ và anh họ giúp đỡ, nhưng chưa đến đường cùng, anh không muốn làm phiền họ.

Hóa ra là bất đắc dĩ bán mình đi à …

Tim Tô Vãn Vãn như bị ai nhéo một cái, khó trách người lúc trước kiên quyết khẳng định không hứng thú với showbiz lại tham gia vào cái giới này.

“À, nhân tiện tôi cũng muốn cảm ơn cô. Nếu không nhờ mảnh giấy note cô để lại, chắc tôi sẽ không thể nghĩ ra cách này.”

Thái độ thản nhiên của Lạc Thành Dã càng làm Tô Vãn Vãn buồn bã. Cô chính là thủ phạm khiến Lạc Thành Dã quyết định bán thân trả nợ, trở thành nhóc đáng thương không có tự do.

Lòng thương người của Tô Vãn Vãn dạt dào như biển cả: “Anh mệt quá thì chúng ta tạm dừng công việc, nghỉ ngơi một lát nhé.”

“E rằng không được đâu.” Lạc Thành Dã mỉm cười: “Chụp ảnh xong tôi vẫn còn lịch trình kế tiếp, cô cứ tranh thủ thời gian chụp cho xong đi.”

Tô Vãn Vãn giận dữ nói: “Người đại diện của anh là quỷ hút máu sao?”

“Không phải do anh ấy, vì tôi muốn kiếm nhiều tiền hơn thôi.” Lạc Thành Dã ăn ngay nói thật. Với thân phận của anh, lời anh nói còn có sức nặng hơn lời nói của người đại diện, mà phía công ty cũng sẽ không ép buộc anh. Anh muốn kiếm nhiều tiền hơn, tất nhiên vì muốn kết thúc hợp đồng trong thời gian sớm nhất.

Nhưng câu này lọt vào tai Tô Vãn Vãn thành… một ý nghĩa khác.

Vì áp lực cuộc sống, chú sói tiêu sái tự do trong lòng cô biến thành bé cún đáng thương rồi ư?

Tô Vãn Vãn: “QAQ”

Lạc Thành Dã: “???”

May mắn thay, dù Lạc Thành Dã có thông minh hơn nữa cũng không có khả năng đọc được suy nghĩ trong đầu Tô Vãn Vãn. Thế nên đối diện với ánh mắt đồng tình của cô, anh lịch sự mỉm cười.

Anh không cười còn đỡ, nụ cười nhẹ nhàng này còn mang theo chút mệt mỏi rã rời. Trong lòng Tô Vãn Vãn, mức độ đáng thương của Lạc Thành Dã lại tăng thêm.

Tô Vãn Vãn đồng cảm x1000: “QWQ”

Còn miễn cưỡng mỉm cười, thảm quá đi mất.

Lạc Thành Dã: “…” Cô gái này trúng tà hả, sao anh cứ cảm thấy có gì đó sai sai thế nhỉ?

Lạc Thành Dã nghĩ nát óc cũng không đọc được nội tâm của Tô Vãn Vãn, cuối cùng anh thử dò hỏi: “Hay… hay là… tôi chợp mắt một lát nhé?”

“Ok, anh ngủ đi.” Tô Vãn Vãn cảm thấy thỏa mãn, ấn Lạc Thành Dã nằm xuống giường.

Lạc Thành Dã thở dài, phối hợp nằm xuống. Xem ra anh không đoán nhầm.

“Vãn Vãn, tiến độ chụp của hai đứa đến đâu rồi?” Mấy biên tập của tạp chí và người đại diện đợi mãi không thấy bên trong thông báo gì đành tự nối đuôi nhau đi vào.

Ở trong phòng, hai người đang ngồi trên giường, một người đẩy một người kéo, tư thế hoàn hảo.

Tô Vãn Vãn: “…”

Lạc Thành Dã “…”

Mọi người: “…”

Na Na Mỹ và người đại diện của Lạc Thành Dã đều là người từng trải, họ nhanh chóng phối hợp đuổi hết người của bên tạp chí ra ngoài, sau đó chu đáo đóng cửa lại.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương