Yêu Bản Thân
-
Chương 64: Tình yêu sớm nở rồi lại tàn nhanh!
Sáng chủ nhật. Tôi thức dậy sớm, vệ sinh cá nhân rồi vẫn như những ngày chủ nhật trước kia. Tôi đeo balo rồi đi làm việc bán thời gian. Những ngày rảnh rỗi không việc gì thì tôi sẽ đi làm việc thêm để kiếm tiền. Tuy là ba mẹ ở xa đều gửi cho tôi số tiền là 20 triệu mỗi tháng nhưng tôi vẫn không ngó ngàng gì tới chúng, tôi cứ để ở ngân hàng. Khi nào Lộ Khiết muốn gì thì tôi sẽ mua cho nó. Đơn giản là nó rất thích mua đồ chơi, tính tình vừa trẻ con lại có chút lập dị đôi khi khiến tôi phải trầm tư suy nghĩ rằng, rốt cuộc nó là ai?. Sao lại biết chuyện của tôi và A Hào, lại còn biết tôi của những năm trước ra sao!. Chẳng lẽ như nó nói, nó là đứa được tiên đế ban xuống để giúp đỡ tôi ư?. Nếu đúng thì quả thật đã quá buồn cười rồi sao!.
Tôi nhanh nhẹn xuống lầu, lúc ấy trông thấy nó ngồi trên ghế sofa, có nhũ mẫu ngồi kế bên chơi đồ chơi với nó. Lộ Khiết thấy tôi thì mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt to tròn long lanh của nó sáng lấp lánh lên. Cái răng thỏ chúm chím dễ thương vô cùng. Nói gì thì nói, nó cũng là con của mẹ tôi. Cũng là cùng một mẹ hạ sinh, nay nó thiếu hơi ấm từ mẹ. Tôi lại cứ đi học rồi đi làm thêm, không thể chăm sóc nó. Tôi có chút thấy trách mình, nhỡ như nó cảm thấy buồn thì sao?. Là trẻ con tuy nó vui vẻ, ngây ngô nhưng cũng đôi lúc phải biết buồn, biết khóc. Ai mà không vậy.
Nhũ mẫu cúi chào.
- Chào buổi sáng, cô chủ!
- Chào dì! Dì không cần phải cúi chào khi gặp con đâu ạ! Cứ như bình thường là được!
Nhũ mẫu chỉ mỉm cười, đưa mắt nhìn tôi đang đứng đó.
- Cô chủ quả thật tốt bụng, nhưng phong tục kẻ ăn người ở phải cúi chào khi gặp chủ đã có từ mấy chục năm trước...tôi không dám không nghe theo!
- Không sao đâu! Dì cứ đối với con như người bình thường được rồi!
- Cô chủ quả thật rất tốt!_Dì ta mỉm cười.
Đôi lúc tôi cảm thấy quy định nhà này có chút kì quặc. Đúng thật là làm tôi nhức hết cả đầu. Kẻ ăn người ở thì đã sao. Vẫn là con người thôi. Ấy vậy mà lại đối xử với họ như thế, không chọ họ ăn chung, lại bắt họ lễ phép mỗi khi gặp, có người vì bực mình những chuyện không đâu lại giận cá chém thớt với họ. Như vậy không phải là hoang đường sao?.
Lộ Khiết chạy đến chỗ tôi, tôi đang nghĩ ngợi thì bị nó lôi ngược trở về thực tại. Nó ngước lên nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch như ngày nào, luôn miệng hỏi.
- Chị, hôm nay chị đi làm nữa hả?
- Ừ!
Tôi gật đầu, ngồi xỏm xuống rồi xoa đầu đầu nó. Cười mỉm chi, bảo.
- Lộ Khiết ở nhà ngoan nha, có lẽ hôm nay chị về hơi trễ!
- Sao chị không nghĩ một ngày đi?
- Chị cũng muốn lắm, nhưng mà chị còn có việc phải làm!
Nó tỏ vẻ hờn dỗi, chu cái mỏ xinh xinh ra. Gục mặt xuống, đáp lại.
- Nhưng em muốn chơi với chị!
- Vậy khi việc xong, chị sẽ mua nhiều bánh kẹo...Rồi chơi với em có được không?
Tôi bẹo má nó một cái, nghe đến bánh kẹo là mắt nó lại sáng lên. Quên đi sự hờn dỗi của mấy giây trước. Nhìn rất đáng yêu, nó cười tươi rạng rỡ nói với tôi.
- Vậy chị phải nhớ mua cả đồ chơi cho em nhé!
- Ừ! Chị đi nhé!
Tôi bẹo má nó một cái rồi đứng dậy. Tiện lời nói với nhũ mẫu.
- Nhờ dì chăm sóc em nó! Cảm ơn dì trước!
- Cô chủ cứ yên tâm!_
Dì ta gật đầu rồi cúi chào tôi một cái. Tôi cũng lịch sự gật đầu mỉm cười rồi bỏ đi mất.
Tôi rời ngôi biệt thự to lớn kia để đi làm thêm. Nhưng làm thêm, chỉ là cái cớ để tôi đi tìm gặp một người. Một người mà mấy tháng trời chưa gặp lại được!. Người ấy không ở đây, không ở đằng kia, không ở trước mặt, cũng không ở Mỹ, người ấy ở xa lắm...Xa tận chân trời, nhưng chỉ cần bước đến một chút tôi sẽ thấy người đó. Đang đi vội vã đón chiếc taxi, âm thanh lọt vào tai lại nghe rất quen thuộc.
- Tiểu Như!
Tôi nhanh nhẹn quay về phía sau, thấy hắn đang đứng đó. Khuôn mặt vẫn như trước kia, vẫn mỉm cười nhìn tôi. Nụ cười lại có chút chua xót, lại có chút đáng thương. Tôi còn nghĩ sau hôm qua, hắn sẽ không muốn gặp tôi. Nhưng tôi lại không biết rằng, hắn đã ở đây chờ tôi từ rất sớm. Hắn mặc quần đen với cái áo dài tay cũng màu đen, đen như trái tim hắn hiện giờ. Chỉ có làn da trắng sáng mịn phơi bày ẩn trong lớp quần áo đen tịch kia. Dù có khoác lên bao nhiêu thứ màu đen u ám đi nữa, nước da và khuôn mặt hắn vẫn tỏa lên ánh sáng.
Đối diện với hắn, tôi cứ ngỡ là đối diện với một tên ác ma. Nham hiểm, xảo quyệt lại có chút đau thương!. Hắn đi lại chỗ tôi rồi hỏi.
- Em đi làm sao?.
- Vâng! Còn anh? Anh đến gặp Lộ Khiết sao?_Tôi vẫn cố như bình thường.
- Ừ.
Hắn nói rồi, quay mặt về phía căn biệt thự đồ sộ kia. Hắn cười buồn.
- Khi anh bước vào đây, không biết...A Khiết còn ghét anh nữa không?
Tôi trấn an hắn.
- Không đâu, nó không ghét anh. Nó luôn nhắc đến anh!
- Vậy sao?_Hắn nhìn tôi.
- Phải!_Tôi điềm đạm gật đầu.
Chúng tôi im lặng một chút rồi hắn mói lên tiếng.
- Em chỉ đi làm rồi về thôi sao?
- Chắc là vậy...
Chưa nói xong, hắn nhìn tôi bằng cặp mắt như kẻ mất hồn với vẻ trầm tư nghĩ ngợi. Ánh mắt không còn hồn như lúc đây, chỉ là ánh mắt màu đen láy nhìn sâu vào đó sẽ bị cuốn vào không hay, ánh mắt của bi thảm, của vực sâu không đáy. Hắn dùng chất giọng trầm trầm cất lên, không quá thô cũng không quá mềm yếu.
- Vậy em không định đi thăm Lam Nhi sao?
Tôi ngạc nhiên sau câu hỏi của hắn, mở to cặp mắt nhìn. Sao hắn lại biết?. Tôi hỏi hắn.
- Sao anh lại biết?
- Mấy tháng trước anh có xem tin tức!
- Vậy sao anh không nói với em?_Tôi hằng giọng đáp.
- Lúc đó em vui vẻ, anh không muốn em biết rồi sinh ra đả kích!
Tôi bật cười, nói giọng chua chát đau đớn cả lòng.
- Vậy chắc giờ em nếu em biết Lam Nhi chết rồi em cảm thấy ổn hơn so với mấy tháng trước hả?
- Anh xin lỗi! Anh nghĩ anh sẽ nói với em một ngày nào đó nhưng anh lại quên bén đi! Lúc anh nhìn thấy em khóc hôm qua từ trường về nhà...anh biết em đã hay tin! Anh xin lỗi!_Hắn nói giọng hối hận.
Tôi gạt đi.
- Thôi được rồi! Anh vào thăm Lộ Khiết đi..Em đi làm đây!
- Em đi thăm Lộ Khiết vậy để anh chở em đi!
Sao hắn lại biết? Hắn biết đọc được suy nghĩ của tôi à?. Tôi mỉm cười, từ chối.
- Không cần đâu, anh đâu có biết đường!
- Có. Hôm qua anh đã tìm đến, lúc đó trời mưa nên khó kiếm! Nhưng anh đã nhớ chỗ mộ cô ấy rồi!
- Anh đi đến đó để làm gì cơ chứ?_Tôi nhíu cặp chân mày lại.
Tôi tò mò vì sao hắn lại đến nơi đó. Trong cơn mưa to tầm tã hôm qua, hắn lại dám đi đến một nơi cách xa thành phố mấy chục cây số. Hắn làm như vậy để làm gì cơ chứ?. Hắn cười buồn, nhìn tôi với ánh mắt như sắp khóc.
- Anh đã dầm mưa chạy xe tới chỗ đó trong cơn mưa tầm tã, lúc ấy mộ cô ấy và cha mẹ cô ấy cỏ đã mọc xanh quanh mộ!
- Anh đến đó vì cái gì hả A Hào?
- Là vì em!
Tôi đứng lặng một giây nhìn hắn. Cảm giác như cơn đau ngực đè chặt lên làm tôi khó thở vô cùng. Hắn làm những thứ vì tôi ư?.Hắn nói thêm.
- Anh biết chúng ta đã chia tay rồi, nhưng anh muốn hai ta không cảm thấy khó xử khi chạm mặt nhau nữa!. Cho dù em không muốn quay lại, cũng không sao! Chỉ cần em thấy hạnh phúc...Anh cũng thấy hạnh phúc! Nhưng nếu anh hạnh phúc mà em lại không hạnh phúc...anh sẽ rất buồn!
Nơi tim tôi đau nhói lên. Dù tôi có buông bỏ, rồi dẫm đạp lên tình yêu của hắn dành cho tôi. Hắn vẫn yêu tôi ư?. Dù có bao nhiêu lần đi nữa, tất cả đều là vì tôi ư?. Sao tôi lại thấy mình như một kẻ tội phạm thế nhỉ?. Tôi vội nói.
- Vậy...anh không vào thăm Lộ Khiết sao?.
- Lúc này còn sớm! Với lại em phải đón taxi và không rành đường ở đó! Nên sẵn đây anh chở em cho nhanh!
Hắn nói rồi, đi nhanh lại chỗ xe oto nổ máy một cái. Đưa tôi nón rồi chở tôi vọt đi rất nhanh. Khoảnh khắc tôi ngồi sau hắn, tôi đều như muốn thời gian ngừng lại. Tôi muốn ôm hắn như trước đây, tôi muốn cùng hắn mỉm cười, tôi muốn hắn nũng nịu bên tay mình, tôi muốn hắn ôm chằm lấy tôi sau khi tan làm, tôi muốn hắn thì thầm bên tôi và nói câu " Anh yêu em"...Được hắn chải tóc, được hắn bẹo má, được cùng hắn bên nhau mỗi ngày...Tất cả chỉ là đều dĩ vãng, nó không thể xảy ra như trước được nữa. Chuyện đã đi quá xa tầm tay! Tôi không thể nào tóm gọn nó được nữa...A Hào, xin lỗi vì gây ra cho anh quá nhiều bi thương...
................................................................................
Hắn chở tôi đến nơi, chỗ đó có một góc cổ thụ to lớn. Hắn đậu xe ở đó, phía trên là mênh mông những dãy hoa thạch thảo tím. Tôi thích nhất là màu tím, loài hoa này tôi cực kỳ thích khi chúng nở rộ cùng nhau. Nhìn vô cùng đẹp mà lại thoáng buồn, loài hoa này nở vào mùa thu. Tôi và hắn đi cùng nhau trên con đường có sẵn dẫn lên ngọn đồi thảo nguyên chưa hàng ngàn bông hoa thạch thảo tím đang đua nhau khoe sắc. Ở một nơi ít người như thế này, lại những loài hoa xinh đẹp như thế này...Cũng khiến cho nơi đây có một chút xinh tươi nom na. Hắn quay sang nhìn tôi rồi nói.
- Em thích nhất là hoa thạch thảo đúng không?
- Phải!
- Vậy em có biết ý nghĩa chúng không?
- Em không biết..._Tôi im lặng lắc đầu.
- Nó thể hiện cho tình yêu đôi lứa...Một tình yêu thuần khiết và nhẹ nhàng, không như chúng ta!
Tôi biết hắn nói ý gì. Tôi hiểu ý nghĩ của hắn, rằng hoa thạch thảo không phù hợp với chúng tôi. Nó biểu hiện cho tình yêu trong sáng, nhẹ nhàng và đơn thuần! Còn tình yêu của chúng tôi sóng gió, không hạnh phúc lại nhiều đau đớn cho cả hai. Hoa mang màu tím, một màu thê lương không nên thích! Tôi đi cùng hắn trên con đường nhỏ trải dài, miệng nói.
- Ngày em thích hoa thạch thảo cũng là ngày em biết hoa sớm nở rồi lại tàn nhanh!
Tôi nhanh nhẹn xuống lầu, lúc ấy trông thấy nó ngồi trên ghế sofa, có nhũ mẫu ngồi kế bên chơi đồ chơi với nó. Lộ Khiết thấy tôi thì mỉm cười rạng rỡ, đôi mắt to tròn long lanh của nó sáng lấp lánh lên. Cái răng thỏ chúm chím dễ thương vô cùng. Nói gì thì nói, nó cũng là con của mẹ tôi. Cũng là cùng một mẹ hạ sinh, nay nó thiếu hơi ấm từ mẹ. Tôi lại cứ đi học rồi đi làm thêm, không thể chăm sóc nó. Tôi có chút thấy trách mình, nhỡ như nó cảm thấy buồn thì sao?. Là trẻ con tuy nó vui vẻ, ngây ngô nhưng cũng đôi lúc phải biết buồn, biết khóc. Ai mà không vậy.
Nhũ mẫu cúi chào.
- Chào buổi sáng, cô chủ!
- Chào dì! Dì không cần phải cúi chào khi gặp con đâu ạ! Cứ như bình thường là được!
Nhũ mẫu chỉ mỉm cười, đưa mắt nhìn tôi đang đứng đó.
- Cô chủ quả thật tốt bụng, nhưng phong tục kẻ ăn người ở phải cúi chào khi gặp chủ đã có từ mấy chục năm trước...tôi không dám không nghe theo!
- Không sao đâu! Dì cứ đối với con như người bình thường được rồi!
- Cô chủ quả thật rất tốt!_Dì ta mỉm cười.
Đôi lúc tôi cảm thấy quy định nhà này có chút kì quặc. Đúng thật là làm tôi nhức hết cả đầu. Kẻ ăn người ở thì đã sao. Vẫn là con người thôi. Ấy vậy mà lại đối xử với họ như thế, không chọ họ ăn chung, lại bắt họ lễ phép mỗi khi gặp, có người vì bực mình những chuyện không đâu lại giận cá chém thớt với họ. Như vậy không phải là hoang đường sao?.
Lộ Khiết chạy đến chỗ tôi, tôi đang nghĩ ngợi thì bị nó lôi ngược trở về thực tại. Nó ngước lên nhìn tôi với ánh mắt tinh nghịch như ngày nào, luôn miệng hỏi.
- Chị, hôm nay chị đi làm nữa hả?
- Ừ!
Tôi gật đầu, ngồi xỏm xuống rồi xoa đầu đầu nó. Cười mỉm chi, bảo.
- Lộ Khiết ở nhà ngoan nha, có lẽ hôm nay chị về hơi trễ!
- Sao chị không nghĩ một ngày đi?
- Chị cũng muốn lắm, nhưng mà chị còn có việc phải làm!
Nó tỏ vẻ hờn dỗi, chu cái mỏ xinh xinh ra. Gục mặt xuống, đáp lại.
- Nhưng em muốn chơi với chị!
- Vậy khi việc xong, chị sẽ mua nhiều bánh kẹo...Rồi chơi với em có được không?
Tôi bẹo má nó một cái, nghe đến bánh kẹo là mắt nó lại sáng lên. Quên đi sự hờn dỗi của mấy giây trước. Nhìn rất đáng yêu, nó cười tươi rạng rỡ nói với tôi.
- Vậy chị phải nhớ mua cả đồ chơi cho em nhé!
- Ừ! Chị đi nhé!
Tôi bẹo má nó một cái rồi đứng dậy. Tiện lời nói với nhũ mẫu.
- Nhờ dì chăm sóc em nó! Cảm ơn dì trước!
- Cô chủ cứ yên tâm!_
Dì ta gật đầu rồi cúi chào tôi một cái. Tôi cũng lịch sự gật đầu mỉm cười rồi bỏ đi mất.
Tôi rời ngôi biệt thự to lớn kia để đi làm thêm. Nhưng làm thêm, chỉ là cái cớ để tôi đi tìm gặp một người. Một người mà mấy tháng trời chưa gặp lại được!. Người ấy không ở đây, không ở đằng kia, không ở trước mặt, cũng không ở Mỹ, người ấy ở xa lắm...Xa tận chân trời, nhưng chỉ cần bước đến một chút tôi sẽ thấy người đó. Đang đi vội vã đón chiếc taxi, âm thanh lọt vào tai lại nghe rất quen thuộc.
- Tiểu Như!
Tôi nhanh nhẹn quay về phía sau, thấy hắn đang đứng đó. Khuôn mặt vẫn như trước kia, vẫn mỉm cười nhìn tôi. Nụ cười lại có chút chua xót, lại có chút đáng thương. Tôi còn nghĩ sau hôm qua, hắn sẽ không muốn gặp tôi. Nhưng tôi lại không biết rằng, hắn đã ở đây chờ tôi từ rất sớm. Hắn mặc quần đen với cái áo dài tay cũng màu đen, đen như trái tim hắn hiện giờ. Chỉ có làn da trắng sáng mịn phơi bày ẩn trong lớp quần áo đen tịch kia. Dù có khoác lên bao nhiêu thứ màu đen u ám đi nữa, nước da và khuôn mặt hắn vẫn tỏa lên ánh sáng.
Đối diện với hắn, tôi cứ ngỡ là đối diện với một tên ác ma. Nham hiểm, xảo quyệt lại có chút đau thương!. Hắn đi lại chỗ tôi rồi hỏi.
- Em đi làm sao?.
- Vâng! Còn anh? Anh đến gặp Lộ Khiết sao?_Tôi vẫn cố như bình thường.
- Ừ.
Hắn nói rồi, quay mặt về phía căn biệt thự đồ sộ kia. Hắn cười buồn.
- Khi anh bước vào đây, không biết...A Khiết còn ghét anh nữa không?
Tôi trấn an hắn.
- Không đâu, nó không ghét anh. Nó luôn nhắc đến anh!
- Vậy sao?_Hắn nhìn tôi.
- Phải!_Tôi điềm đạm gật đầu.
Chúng tôi im lặng một chút rồi hắn mói lên tiếng.
- Em chỉ đi làm rồi về thôi sao?
- Chắc là vậy...
Chưa nói xong, hắn nhìn tôi bằng cặp mắt như kẻ mất hồn với vẻ trầm tư nghĩ ngợi. Ánh mắt không còn hồn như lúc đây, chỉ là ánh mắt màu đen láy nhìn sâu vào đó sẽ bị cuốn vào không hay, ánh mắt của bi thảm, của vực sâu không đáy. Hắn dùng chất giọng trầm trầm cất lên, không quá thô cũng không quá mềm yếu.
- Vậy em không định đi thăm Lam Nhi sao?
Tôi ngạc nhiên sau câu hỏi của hắn, mở to cặp mắt nhìn. Sao hắn lại biết?. Tôi hỏi hắn.
- Sao anh lại biết?
- Mấy tháng trước anh có xem tin tức!
- Vậy sao anh không nói với em?_Tôi hằng giọng đáp.
- Lúc đó em vui vẻ, anh không muốn em biết rồi sinh ra đả kích!
Tôi bật cười, nói giọng chua chát đau đớn cả lòng.
- Vậy chắc giờ em nếu em biết Lam Nhi chết rồi em cảm thấy ổn hơn so với mấy tháng trước hả?
- Anh xin lỗi! Anh nghĩ anh sẽ nói với em một ngày nào đó nhưng anh lại quên bén đi! Lúc anh nhìn thấy em khóc hôm qua từ trường về nhà...anh biết em đã hay tin! Anh xin lỗi!_Hắn nói giọng hối hận.
Tôi gạt đi.
- Thôi được rồi! Anh vào thăm Lộ Khiết đi..Em đi làm đây!
- Em đi thăm Lộ Khiết vậy để anh chở em đi!
Sao hắn lại biết? Hắn biết đọc được suy nghĩ của tôi à?. Tôi mỉm cười, từ chối.
- Không cần đâu, anh đâu có biết đường!
- Có. Hôm qua anh đã tìm đến, lúc đó trời mưa nên khó kiếm! Nhưng anh đã nhớ chỗ mộ cô ấy rồi!
- Anh đi đến đó để làm gì cơ chứ?_Tôi nhíu cặp chân mày lại.
Tôi tò mò vì sao hắn lại đến nơi đó. Trong cơn mưa to tầm tã hôm qua, hắn lại dám đi đến một nơi cách xa thành phố mấy chục cây số. Hắn làm như vậy để làm gì cơ chứ?. Hắn cười buồn, nhìn tôi với ánh mắt như sắp khóc.
- Anh đã dầm mưa chạy xe tới chỗ đó trong cơn mưa tầm tã, lúc ấy mộ cô ấy và cha mẹ cô ấy cỏ đã mọc xanh quanh mộ!
- Anh đến đó vì cái gì hả A Hào?
- Là vì em!
Tôi đứng lặng một giây nhìn hắn. Cảm giác như cơn đau ngực đè chặt lên làm tôi khó thở vô cùng. Hắn làm những thứ vì tôi ư?.Hắn nói thêm.
- Anh biết chúng ta đã chia tay rồi, nhưng anh muốn hai ta không cảm thấy khó xử khi chạm mặt nhau nữa!. Cho dù em không muốn quay lại, cũng không sao! Chỉ cần em thấy hạnh phúc...Anh cũng thấy hạnh phúc! Nhưng nếu anh hạnh phúc mà em lại không hạnh phúc...anh sẽ rất buồn!
Nơi tim tôi đau nhói lên. Dù tôi có buông bỏ, rồi dẫm đạp lên tình yêu của hắn dành cho tôi. Hắn vẫn yêu tôi ư?. Dù có bao nhiêu lần đi nữa, tất cả đều là vì tôi ư?. Sao tôi lại thấy mình như một kẻ tội phạm thế nhỉ?. Tôi vội nói.
- Vậy...anh không vào thăm Lộ Khiết sao?.
- Lúc này còn sớm! Với lại em phải đón taxi và không rành đường ở đó! Nên sẵn đây anh chở em cho nhanh!
Hắn nói rồi, đi nhanh lại chỗ xe oto nổ máy một cái. Đưa tôi nón rồi chở tôi vọt đi rất nhanh. Khoảnh khắc tôi ngồi sau hắn, tôi đều như muốn thời gian ngừng lại. Tôi muốn ôm hắn như trước đây, tôi muốn cùng hắn mỉm cười, tôi muốn hắn nũng nịu bên tay mình, tôi muốn hắn ôm chằm lấy tôi sau khi tan làm, tôi muốn hắn thì thầm bên tôi và nói câu " Anh yêu em"...Được hắn chải tóc, được hắn bẹo má, được cùng hắn bên nhau mỗi ngày...Tất cả chỉ là đều dĩ vãng, nó không thể xảy ra như trước được nữa. Chuyện đã đi quá xa tầm tay! Tôi không thể nào tóm gọn nó được nữa...A Hào, xin lỗi vì gây ra cho anh quá nhiều bi thương...
................................................................................
Hắn chở tôi đến nơi, chỗ đó có một góc cổ thụ to lớn. Hắn đậu xe ở đó, phía trên là mênh mông những dãy hoa thạch thảo tím. Tôi thích nhất là màu tím, loài hoa này tôi cực kỳ thích khi chúng nở rộ cùng nhau. Nhìn vô cùng đẹp mà lại thoáng buồn, loài hoa này nở vào mùa thu. Tôi và hắn đi cùng nhau trên con đường có sẵn dẫn lên ngọn đồi thảo nguyên chưa hàng ngàn bông hoa thạch thảo tím đang đua nhau khoe sắc. Ở một nơi ít người như thế này, lại những loài hoa xinh đẹp như thế này...Cũng khiến cho nơi đây có một chút xinh tươi nom na. Hắn quay sang nhìn tôi rồi nói.
- Em thích nhất là hoa thạch thảo đúng không?
- Phải!
- Vậy em có biết ý nghĩa chúng không?
- Em không biết..._Tôi im lặng lắc đầu.
- Nó thể hiện cho tình yêu đôi lứa...Một tình yêu thuần khiết và nhẹ nhàng, không như chúng ta!
Tôi biết hắn nói ý gì. Tôi hiểu ý nghĩ của hắn, rằng hoa thạch thảo không phù hợp với chúng tôi. Nó biểu hiện cho tình yêu trong sáng, nhẹ nhàng và đơn thuần! Còn tình yêu của chúng tôi sóng gió, không hạnh phúc lại nhiều đau đớn cho cả hai. Hoa mang màu tím, một màu thê lương không nên thích! Tôi đi cùng hắn trên con đường nhỏ trải dài, miệng nói.
- Ngày em thích hoa thạch thảo cũng là ngày em biết hoa sớm nở rồi lại tàn nhanh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook