Yêu Bản Thân
-
Chương 56: Đổi khác...
Ngay trước mắt tôi, nó không như đứa trẻ bình thường với tâm hồn ngây thơ, không một chút vấy bẩn. Nó là một con nhóc với tâm hồn trong sáng bị vấy bẩn với những thứ xung quanh?. Nó mỉm cười một nụ cười quái dị, cũng đủ làm tôi sởn gai ốc. Nó nói giọng ngọt ngào pha một chút rợn rợn.
- Chị biết không? Thế giới này tươi đẹp hơn chị nghĩ!~~~
- Mày...mày có phải đứa trẻ không vậy?..._Tôi khó hiểu.
- Sao chị lại nói vậy? Em là em con chị cơ mà! Nhưng em có nhận thức hơn những đứa cùng tuổi khác!
Nó lặng lẽ bước lại gần tôi, ánh mắt to tròn như viên ngọc sáng đang ngước lên nhìn tôi. Tôi đứng hình như bị thôi miên với đôi mắt của nó, vô cùng đẹp nhưng lại ma mị vô cùng.
- Em sẽ bảo vệ chị!
- ..._Tôi im lặng nhìn nó.
- Em nói thật đó, em không xạo sự đâu!_Nó mỉm cười tươi.
- Đừng nói như kiểu mày là đứa được ông trời ban xuống để giúp tao chứ!
Tôi vẫn không màn tới, có chút không quan tâm vì vẫn còn nghĩ chắc là do tôi và A Hào không ý tứ nên mới để nó thấy. Mỗi lần chỉ có hai đứa, hắn lại quấn tôi như sam ấy...Còn chuyện của tôi thì chắc là mẹ tôi kể cho nó nghe rồi, nó là một đứa trẻ sao lại hiểu được nhiều chuyện như vậy chứ? Không thể nào!.
Lúc ấy, hắn đã có mặt ở chỗ chúng tôi. Kêu to.
- Lộ Khiết...
- Anh...anh!!!
Nó nhắn kéo dài chữ cuối, giọng nó trở về với chất giọng đáng yêu, không chua chát như giọng nói hồi nãy. Hắn nhìn thấy tôi, chỉ mỉm cười một chút. Nó nói nhỏ với tôi...
- Cứ diễn như kiểu chị diễn với anh Hào ấy!
Tôi chỉ thở dài, nhìn nó kìa. Trông hai mặt thật đấy...
A Hào bước nhanh lại nói.
- Sao em lại ở đây?
- Tình cờ em đi dạo quanh đây thì thấy Lộ Khiết bị bắt nạt!
- Chị, chị ấy cứu em đó...Siêu anh hùng!_Nó vẫn tỏ vẻ ngây thơ như thường ngày.
Hắn bật cười rồi xoa đầu nó, ôm chằm lấy nó.
- Anh xin lỗi nha, anh bất cẩn quá! Cho anh xin lỗi nhé!
Nhìn như thể, hắn rất thích con nít thì phải. Từ ngày nó chào đời, thái độ của hắn cũng khác hẳn, không còn cục tính như trước nữa, cũng không còn hay lạnh nhạt với người khác. Nghĩ ra, sự chào đời của nó làm biết bao nhiêu thứ thay đổi, xoay quanh trong cuộc đời tôi. Nó...là vị cứu binh hay là kẻ sẽ gieo rắc sự đáng sợ với cuộc đời tôi đây??.
Khuôn mặt nó ngây thơ đến quái lạ, không còn chất giọng cao lãnh như lúc hồi nãy nữa.
Thấy tôi nhìn nó chằm chằm, hắn mới lay tôi. Cất giọng nói.
- Này, em sao đấy?
- ...Không có gì!
Tôi trở về thực tại một cách bình thản, chỉ cười mỉm một chút rồi bỏ đi về trước, còn hắn với nó cứ mãi lay hoay nói chuyện.
- A Hào, anh cõng em đi!
- Được thôi, đến đây!
Hắn mỉm cười rồi ngồi xõm xuống cho nó nhảy lên lưng rồi vòng tay bé xíu nó qua cổ hắn, hắn nhấc hai chân nó lên cho dễ cõng rồi dõng dạc hô to.
- Chúng ta về thôi!
- Dạ!!!~~~_Nó cười khúc khích.
...Còn tôi thì đang mãi miết nhìn đường về nhà, không biết khi nào hắn đã theo kịp tôi. Hắn đi song song với tôi rồi nói.
- Con bé khen em là nữ anh hùng đấy!
Tôi chỉ quay sang nhìn nó, rồi xoa đầu một cái như chưa có chuyện gì xảy ra. Nó nhìn tôi bằng cặp mắt đăm chiêu nghĩ ngợi, rồi lại bất giác cười hề hề. Nó dùng cái giọng thánh thót nói với tôi.
- Chị ơi, nãy chị đi đâu vậy ạ?
- Chị đi làm thêm!
- Sao phải làm thêm ạ??_Nó ngây ngô hỏi tôi.
Hắn chen vào, nói.
- Vì chị ấy rãnh rỗi, nên chị ấy muốn ra ngoài hóng gió, tiện thể đi làm thêm lại vừa được vui lại vừa được tiền!
Trời đất, hắn nói cái vẹo gì vậy?. Tôi thật không hiểu nổi, có lẽ nào do nghỉ hè nhiều quá...nên não hắn có vấn đề gì không!. Cái vẻ mặt gượng gạo của hắn làm tôi thật mắc cười, khi gặp trẻ con lại như thế đây. Lời lẽ cứ như đứa trẻ lên ba, không hiểu gì hết!.
Nó ở đằng sau lưng mà nhìn tôi với cặp mắt hoang mang đến nổi ngạc nhiên, ý là nó đang thấy bối rối với lời nói không hiểu ý của hắn. Nó cũng chỉ biết cười cho qua.
....
Một lúc lâu, chúng tôi mới về tới nhà. Đám người hầu đợi ngoài cửa, thấy chúng tôi thì nhanh nhẹn cúi chào. Tôi cũng lễ phép chào họ lại một tiếng. Vì họ lớn hơn tôi, cho dù thân phân tôi được mang danh tiểu thư, tôi cũng chả thèm quan tâm tới nó. Tôi vẫn luôn muốn giữ một chút lễ phép cho dù mình là ai!. Lúc ấy, quản gia hỏi tôi.
- Cô chủ lại đi làm thêm ạ?
- Dạ vâng..._Tôi gật đầu.
- Ôi chao, cô chủ không cần làm những thứ công việc ấy đâu ạ!_Quản gia lại khuyên tôi.
Lại nữa, lại nữa. Lại cái trò khuyên can tôi không nên làm việc ở đó, tôi không biết họ nghĩ gì, đi làm thêm tự kiếm tiền không phải là lợi sao?. Vừa tự lập lại vừa hiểu biết này kia, nếu cứ ở trong cái ngôi biệt thự quyền quý này, tôi sợ lòng mình sẽ cứng lại, não mình không còn biết giao tiếp với ai được nữa.
Họ sợ tôi làm mất danh tiếng họ sao? Đường đường là tiểu thư con gái riêng nhà họ Ngô, lại đi làm thêm ở một quán nhỏ bình thường. Chỉ vừa mới nghe, chắc họ cũng đã đánh giá dữ lắm rồi. Nhưng với tôi, tôi chả bận tâm gì tới. Cứ đánh giá đi, vì những thứ đó tôi cũng chả thèm nghĩ tới. Tôi đành lặng lẽ buông ra một câu rồi như thường lệ mỗi khi về tới nhà.
- Con mệt rồi, muốn nghĩ ngơi!
Quản gia cũng chỉ biết ngậm ngùi gật một cái rồi cúi chào tôi, còn hắn với nó đã về đến thì lại lật tung đồ chơi ra chơi, hắn đã 18 nhưng tâm hồn không khác gì trẻ con!. Nhưng tôi yêu điều đó...Tôi trở về căn phòng, tắm rửa rồi nằm chán chường trên giường lớn, mãi mê nghịch điện thoại thì nghe tiếng cười lớn của nó. Không khen đâu nhé, nghe một cái mà tôi muốn tuột cái điện thoại ra khỏi tay ngay lập tức. Khe cau mày tự nhũ.
- Mình ghét con nít!
.....................................................
Một lúc lâu, tôi cột tóc lên cho mát. So với mấy tháng trước tự cắt, nó đã dài ra tới lưng. Thật sự mà nói thì tôi thích tóc dài hơn, mà nhớ lại lúc cắt phăng đi tóc, tôi thầm trách mình chưa suy nghĩ thấu đáo lại khờ dại mà cắt bỏ nó. Giờ lại thấy tiếc rười rượi. Bất giác mỉm cười, lúc tôi cột tóc và xõa khác hẳn. Trong ngầu hơn rất nhiều, tự bật cười vì cái thói tự tin của mình ở đâu xuất hiện. Tôi mặc thêm cái áo khoác len xám vào người phối với bộ váy màu đen trong cũng đẹp đấy. Cầm cái điện thoại bước xuống lầu, mấy tiếng trôi qua mà hắn và nó vẫn mãi mê chơi không chán. Đúng thật là tình anh em thắt chặt, vã lại là em gái ruột của hắn. Lúc ấy, tôi thấy ghen tị vì mình chỉ là con một. Nghĩ lại cũng buồn, tôi thích một người chị gái hơn thay vì là anh trai, vì chị hiểu ý tôi hơn, còn anh thì mắc công lại khắc khẩu!. Tôi bước lại vội thở dài, vừa đi vừa nói.
- Anh trai quên em gái này rồi sao?
Hắn nhìn tôi bằng cặp mắt tròn xoe kinh ngạc, nhìn tôi từ đầu đến chân không xót một thứ gì. Và ngay cả nó nữa, nó cũng ngơ ngác theo. Lúc này tôi nghĩ bụng chắc là hình dạng của mình khác khác nên làm họ bất ngờ. Tôi gượng cười đi nhanh lại ghế sofa rồi ngồi phịch xuống, ngã lưng để hẳn hai chân lên ghế quên mình đang mặc váy.
- Anh trai à, có mỗi 2 đứa em gái phải thương đều chứ!_Tôi tỏ giọng đanh đá.
- Em thương chị, anh Hào thương chị, tất cả mọi người thương chị mà!_Nó chu mỏ nói.
- Thì chị biết chứ! Chị cũng thương tất cả mọi người mà..._Tôi vẫn quả quyết nói.
- Nhưng mà..._Hắn lên tiếng giọng ấp úng.
- Nhưng mà sao?
- Chị gái ơi, chị khép khép chân đi, chị đang mặc váy đấy ạ!
- Chị biết không? Thế giới này tươi đẹp hơn chị nghĩ!~~~
- Mày...mày có phải đứa trẻ không vậy?..._Tôi khó hiểu.
- Sao chị lại nói vậy? Em là em con chị cơ mà! Nhưng em có nhận thức hơn những đứa cùng tuổi khác!
Nó lặng lẽ bước lại gần tôi, ánh mắt to tròn như viên ngọc sáng đang ngước lên nhìn tôi. Tôi đứng hình như bị thôi miên với đôi mắt của nó, vô cùng đẹp nhưng lại ma mị vô cùng.
- Em sẽ bảo vệ chị!
- ..._Tôi im lặng nhìn nó.
- Em nói thật đó, em không xạo sự đâu!_Nó mỉm cười tươi.
- Đừng nói như kiểu mày là đứa được ông trời ban xuống để giúp tao chứ!
Tôi vẫn không màn tới, có chút không quan tâm vì vẫn còn nghĩ chắc là do tôi và A Hào không ý tứ nên mới để nó thấy. Mỗi lần chỉ có hai đứa, hắn lại quấn tôi như sam ấy...Còn chuyện của tôi thì chắc là mẹ tôi kể cho nó nghe rồi, nó là một đứa trẻ sao lại hiểu được nhiều chuyện như vậy chứ? Không thể nào!.
Lúc ấy, hắn đã có mặt ở chỗ chúng tôi. Kêu to.
- Lộ Khiết...
- Anh...anh!!!
Nó nhắn kéo dài chữ cuối, giọng nó trở về với chất giọng đáng yêu, không chua chát như giọng nói hồi nãy. Hắn nhìn thấy tôi, chỉ mỉm cười một chút. Nó nói nhỏ với tôi...
- Cứ diễn như kiểu chị diễn với anh Hào ấy!
Tôi chỉ thở dài, nhìn nó kìa. Trông hai mặt thật đấy...
A Hào bước nhanh lại nói.
- Sao em lại ở đây?
- Tình cờ em đi dạo quanh đây thì thấy Lộ Khiết bị bắt nạt!
- Chị, chị ấy cứu em đó...Siêu anh hùng!_Nó vẫn tỏ vẻ ngây thơ như thường ngày.
Hắn bật cười rồi xoa đầu nó, ôm chằm lấy nó.
- Anh xin lỗi nha, anh bất cẩn quá! Cho anh xin lỗi nhé!
Nhìn như thể, hắn rất thích con nít thì phải. Từ ngày nó chào đời, thái độ của hắn cũng khác hẳn, không còn cục tính như trước nữa, cũng không còn hay lạnh nhạt với người khác. Nghĩ ra, sự chào đời của nó làm biết bao nhiêu thứ thay đổi, xoay quanh trong cuộc đời tôi. Nó...là vị cứu binh hay là kẻ sẽ gieo rắc sự đáng sợ với cuộc đời tôi đây??.
Khuôn mặt nó ngây thơ đến quái lạ, không còn chất giọng cao lãnh như lúc hồi nãy nữa.
Thấy tôi nhìn nó chằm chằm, hắn mới lay tôi. Cất giọng nói.
- Này, em sao đấy?
- ...Không có gì!
Tôi trở về thực tại một cách bình thản, chỉ cười mỉm một chút rồi bỏ đi về trước, còn hắn với nó cứ mãi lay hoay nói chuyện.
- A Hào, anh cõng em đi!
- Được thôi, đến đây!
Hắn mỉm cười rồi ngồi xõm xuống cho nó nhảy lên lưng rồi vòng tay bé xíu nó qua cổ hắn, hắn nhấc hai chân nó lên cho dễ cõng rồi dõng dạc hô to.
- Chúng ta về thôi!
- Dạ!!!~~~_Nó cười khúc khích.
...Còn tôi thì đang mãi miết nhìn đường về nhà, không biết khi nào hắn đã theo kịp tôi. Hắn đi song song với tôi rồi nói.
- Con bé khen em là nữ anh hùng đấy!
Tôi chỉ quay sang nhìn nó, rồi xoa đầu một cái như chưa có chuyện gì xảy ra. Nó nhìn tôi bằng cặp mắt đăm chiêu nghĩ ngợi, rồi lại bất giác cười hề hề. Nó dùng cái giọng thánh thót nói với tôi.
- Chị ơi, nãy chị đi đâu vậy ạ?
- Chị đi làm thêm!
- Sao phải làm thêm ạ??_Nó ngây ngô hỏi tôi.
Hắn chen vào, nói.
- Vì chị ấy rãnh rỗi, nên chị ấy muốn ra ngoài hóng gió, tiện thể đi làm thêm lại vừa được vui lại vừa được tiền!
Trời đất, hắn nói cái vẹo gì vậy?. Tôi thật không hiểu nổi, có lẽ nào do nghỉ hè nhiều quá...nên não hắn có vấn đề gì không!. Cái vẻ mặt gượng gạo của hắn làm tôi thật mắc cười, khi gặp trẻ con lại như thế đây. Lời lẽ cứ như đứa trẻ lên ba, không hiểu gì hết!.
Nó ở đằng sau lưng mà nhìn tôi với cặp mắt hoang mang đến nổi ngạc nhiên, ý là nó đang thấy bối rối với lời nói không hiểu ý của hắn. Nó cũng chỉ biết cười cho qua.
....
Một lúc lâu, chúng tôi mới về tới nhà. Đám người hầu đợi ngoài cửa, thấy chúng tôi thì nhanh nhẹn cúi chào. Tôi cũng lễ phép chào họ lại một tiếng. Vì họ lớn hơn tôi, cho dù thân phân tôi được mang danh tiểu thư, tôi cũng chả thèm quan tâm tới nó. Tôi vẫn luôn muốn giữ một chút lễ phép cho dù mình là ai!. Lúc ấy, quản gia hỏi tôi.
- Cô chủ lại đi làm thêm ạ?
- Dạ vâng..._Tôi gật đầu.
- Ôi chao, cô chủ không cần làm những thứ công việc ấy đâu ạ!_Quản gia lại khuyên tôi.
Lại nữa, lại nữa. Lại cái trò khuyên can tôi không nên làm việc ở đó, tôi không biết họ nghĩ gì, đi làm thêm tự kiếm tiền không phải là lợi sao?. Vừa tự lập lại vừa hiểu biết này kia, nếu cứ ở trong cái ngôi biệt thự quyền quý này, tôi sợ lòng mình sẽ cứng lại, não mình không còn biết giao tiếp với ai được nữa.
Họ sợ tôi làm mất danh tiếng họ sao? Đường đường là tiểu thư con gái riêng nhà họ Ngô, lại đi làm thêm ở một quán nhỏ bình thường. Chỉ vừa mới nghe, chắc họ cũng đã đánh giá dữ lắm rồi. Nhưng với tôi, tôi chả bận tâm gì tới. Cứ đánh giá đi, vì những thứ đó tôi cũng chả thèm nghĩ tới. Tôi đành lặng lẽ buông ra một câu rồi như thường lệ mỗi khi về tới nhà.
- Con mệt rồi, muốn nghĩ ngơi!
Quản gia cũng chỉ biết ngậm ngùi gật một cái rồi cúi chào tôi, còn hắn với nó đã về đến thì lại lật tung đồ chơi ra chơi, hắn đã 18 nhưng tâm hồn không khác gì trẻ con!. Nhưng tôi yêu điều đó...Tôi trở về căn phòng, tắm rửa rồi nằm chán chường trên giường lớn, mãi mê nghịch điện thoại thì nghe tiếng cười lớn của nó. Không khen đâu nhé, nghe một cái mà tôi muốn tuột cái điện thoại ra khỏi tay ngay lập tức. Khe cau mày tự nhũ.
- Mình ghét con nít!
.....................................................
Một lúc lâu, tôi cột tóc lên cho mát. So với mấy tháng trước tự cắt, nó đã dài ra tới lưng. Thật sự mà nói thì tôi thích tóc dài hơn, mà nhớ lại lúc cắt phăng đi tóc, tôi thầm trách mình chưa suy nghĩ thấu đáo lại khờ dại mà cắt bỏ nó. Giờ lại thấy tiếc rười rượi. Bất giác mỉm cười, lúc tôi cột tóc và xõa khác hẳn. Trong ngầu hơn rất nhiều, tự bật cười vì cái thói tự tin của mình ở đâu xuất hiện. Tôi mặc thêm cái áo khoác len xám vào người phối với bộ váy màu đen trong cũng đẹp đấy. Cầm cái điện thoại bước xuống lầu, mấy tiếng trôi qua mà hắn và nó vẫn mãi mê chơi không chán. Đúng thật là tình anh em thắt chặt, vã lại là em gái ruột của hắn. Lúc ấy, tôi thấy ghen tị vì mình chỉ là con một. Nghĩ lại cũng buồn, tôi thích một người chị gái hơn thay vì là anh trai, vì chị hiểu ý tôi hơn, còn anh thì mắc công lại khắc khẩu!. Tôi bước lại vội thở dài, vừa đi vừa nói.
- Anh trai quên em gái này rồi sao?
Hắn nhìn tôi bằng cặp mắt tròn xoe kinh ngạc, nhìn tôi từ đầu đến chân không xót một thứ gì. Và ngay cả nó nữa, nó cũng ngơ ngác theo. Lúc này tôi nghĩ bụng chắc là hình dạng của mình khác khác nên làm họ bất ngờ. Tôi gượng cười đi nhanh lại ghế sofa rồi ngồi phịch xuống, ngã lưng để hẳn hai chân lên ghế quên mình đang mặc váy.
- Anh trai à, có mỗi 2 đứa em gái phải thương đều chứ!_Tôi tỏ giọng đanh đá.
- Em thương chị, anh Hào thương chị, tất cả mọi người thương chị mà!_Nó chu mỏ nói.
- Thì chị biết chứ! Chị cũng thương tất cả mọi người mà..._Tôi vẫn quả quyết nói.
- Nhưng mà..._Hắn lên tiếng giọng ấp úng.
- Nhưng mà sao?
- Chị gái ơi, chị khép khép chân đi, chị đang mặc váy đấy ạ!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook