Yêu Bản Thân
Chương 41: Tiểu sử kí ức lầm lỡ

Tôi thà để anh đau lòng một lần còn hơn là mãi mãi. Dù biết anh có hận tôi, có thất vọng về chuyện giữa tôi và anh, cũng mong anh chỉ tìm được một người ân ý nhất, so với tôi là được. Định luật dù cho có ra sao đi nữa, người tôi vẫn yêu chỉ là A Hào, người tôi xem là bạn tốt cũng chỉ là anh!. Tôi không muốn anh trói chặt bởi những thứ xung quanh, chỉ cầu xin anh sẽ luôn ở bên một người khiến anh mỉm cười mỗi ngày.

Tôi trở về với tâm trạng rối bời khó tả. Cảm giác như tội lỗi bao chiếm lấy thể xác tinh thần, không biết sau cuộc trò chuyện kia tôi và anh có thể làm bạn được hay không. Chỉ sợ anh giận tôi, không muốn gặp mặt tôi nữa. Tôi từ một kẻ chẳng nổi bật gì, trở thành một nhân vật chính của biết bao nhiêu sóng gió xảy đến. Không biết suốt những năm sau tôi sẽ thành ra một người như thế nào? Vẫn mãi cô đơn, thăng trầm hay là lột xác mới hoàn toàn, có được những thứ mình mong đợi. Năm lớp 10 không phải vui cũng chẳng phải buồn mấy, chỉ có điều tôi trưởng thành nhiều hơn trong khoảng thời gian trôi đi. Bây giờ tôi lại nhớ đến hắn, hôm nay cũng không gặp hắn một ngày. Không biết hắn đi đâu hay đang ở nhà. Tôi đã cố gắng không nhớ tới hắn nhưng vẫn cứ nhớ, mong mỏi từng ngày. Tình cảm của hắn dành cho tôi là thật hay chỉ là một phần diễn kịch?. Nếu là diễn thì tôi xin phép cho hắn trở thành một siêu sao vì diễn quá hay, quá chân thành để khiến tôi yêu hắn cả đời. Đời này vì một người cũng đã đủ khổ tâm lắm rồi.

Lang thang bước chân tới đoạn đường vắng vẻ, tôi thấy trong tôi yên tĩnh, màn đêm nhấn chìm những tiếng gào thét. Tôi lặng lẽ trở về căn nhà của chúng tôi, từ lúc sống chung cho tới nay. Tôi gặp hắn một ngày không quá 3 lần. Đang bước chân vào căn nhà, tôi bất ngờ vì tiếng la hét thất thanh của hắn. Trong lúc hoảng loạn nhất, bất ngờ nhất. Tôi có thể nghe được tiếng khóc thúc thích của hắn và tiếng chửi bới thầm trong miệng, tiếng đồ đạc vỡ không ai ngăn cản. Nghe tiếng ly va chạm vào nền nhà lạnh lẽo mà tôi thấy chói tai vô cùng. Hắn đang bị gì đây?

Tôi nhanh nhẹn chạy tới phòng của hắn, đồ đạc rối tung. Phòng khách cũng vậy, tất cả đều nằm trên sàn nhà như đang có một cuộc đánh nhau dằn vặt trong đây. Tôi nhìn hắn với cặp mắt không hiểu chuyện gì xảy ra. Tôi chạy đến can ngăn hắn đang đập phá đồ đạc trong nhà.

- Anh bị làm sao đấy??

...Khi nghe tôi nói, hắn không còn đánh phá gì nữa. Lặng lẽ nhìn tôi với đôi mắt ẩn lệ, đôi mắt long lanh đang trào ra những giọt nước mắt mặn chát trong lòng. Hắn bật khóc thúc thích nhìn tôi. Không thể can ngăn được nước mắt rơi.

- Anh sợ lắm...anh sợ lắm!

- Anh đừng sợ, có em ở đây rồi. Anh sẽ không sao đâu!...

Tôi kéo hắn xuống giường để ổn định lại tinh thần. Tránh việc hắn hoảng loạn thêm, dù không biết đang có gì nhưng tôi cũng chỉ trấn an hắn lại. Lau đi những giọt nước mắt trên đôi má thô kệch vì thiếu chất dinh dưỡng, tôi nói trong ôn tồn.

- Anh đừng khóc nữa, có em ở đây rồi.

Hắn gật đầu như một đứa trẻ. Khuôn mặt sợ sệt trở nên bình thường, đôi khi hắn còn nhìn xung quanh. Tôi hỏi nhẹ.

- Anh có chuyện gì sao? Nói đi, em sẽ là người chia sẽ cùng anh!

- ...Anh không sao hết, anh muốn được ở bên em!

Hắn không nói gì thêm, ôm tôi vào lòng. Gục đầu bên vai tôi, dù tôi không nhìn khuôn mặt lắm lem bởi những giọt nước mắt kia làm xấu đi, tôi cũng phần nào hiểu được hắn đang lặng lẽ khóc phía sau tôi. Tôi chỉ biết im lặng rồi ngồi bất động một lát, coi như cho hắn khóc đi một phần day dứt điều gì.

Một lúc sau, hắn mới nói bên tai tôi. Chất giọng chất chứa những thứ vô vọng, mờ ảo và vô cùng đau thương.

- Em biết không, hôm nay anh sẽ nói hết!...

- Anh cứ việc nói!_Tôi đáp lại.

- ...Thật ra mỗi khi em đi đâu, thì anh sẽ luôn theo dõi em!. Hôm nay anh không biết em ở đâu cả, anh...anh chỉ vô vọng chạy khắp thành phố Thượng Hải để kiếm em,...khi không thấy em, anh đã rất buồn và thất vọng bỏ về! Anh sợ...anh sợ mất em!

Câu nói của hắn, hắn đang nói giọng cứng rắn nhưng lại đang cố kiềm đi những thứ yếu đuối trong mình. Câu nói với tôi như đang xoáy sâu vào não bộ biến thành một con dao đâm vào tim tôi. Hắn vẫn khóc không kiềm nén.

- Anh biết là em còn giận anh vì anh làm em thất vọng, nhưng em cũng biết người anh coi như thế giới cũng chỉ có mình em!...Dù là cho em không còn yêu anh nữa, anh cũng muốn nói hết tất cả!

- ...Em không giận anh, chỉ là em quá đặt mọi niềm tin vào anh. Chỉ là cú sống tinh thần nhẹ, chẳng có gì to tát!_Tôi nhẹ nhàng nói.

Hắn siết chặt tôi vào lòng, mái tóc mùi hương bạc hà xọc thẳng qua mũi tôi, mùi hương tôi yêu thích nhất. Đồ đạc quanh phòng hắn đều rối loạn hết thảy. Từ tranh ảnh hắn đều đập không chừa cái nào. Tôi hỏi hắn.

- Nếu anh sợ mất em thì anh cứ yên tâm, vì ngoài anh ra em không còn hứng thú với một ai cả. Lại càng không thể bỏ anh được. Lại càng không tìm cách bỏ đi...Anh biết làm em sẽ về, hà cớ vì sao lại trút giận lên đồ đạc?

- Anh không thể kiềm chế cơn giận dữ trong lòng mình, nó ám ảnh anh 16 năm nay, nếu anh nói ra điều này. Em sẽ ghê tởm anh mất!

Hắn ngừng khóc lại, ngước lên nhìn tôi. Ánh mắt có phần đáng sợ, khiến tôi chỉ biết đảo mắt liên tục không nhìn trực diện về phía hắn. Tôi mấp máy đôi môi trong phần khá hờ hợt.

- Anh nói đi!

- Thật ra, anh đã từng vào trường giáo dưỡng năm 10 tuổi..._Hắn nói.

- Tại sao?_Tôi nhíu mày.

- Vì anh đã chính tay bóp cổ mẹ mình, nhưng may mắn bà ấy vẫn còn một chút hơi thở cuối và sống cho tới khi lâm bệnh năm anh 14 tuổi!

Tôi im lặng nhìn hắn. Không tin vào lời của hắn, người như hắn mà lại máu lạnh tàn nhẫn như thế ư?. Nếu hắn không nói ra, chắc chắn tôi cũng không biết được tiểu sử cuộc đời của một người con trai được mệnh danh là hotboy toàn trường. Đúng thật là tính cách không thể đánh giá qua ngoại hình được. Hắn có chút gì đó buồn bã, lặng lẽ rời khỏi tôi rồi ngồi cách xa một chút. Hai tay đưa ra sau chống vào chiếc giường lớn rồi ra dáng bộ mệt mỏi, lã lừ. Hắn kể cho tôi nghe hết thảy những quá khứ.

- Năm anh 7 tuổi, ba mẹ anh ly hôn. Mẹ bỏ ba anh trong lúc ba khó khăn và túng quẩn nhất, cứ ngỡ sẽ có một người vợ cam chịu và vượt qua sóng gió cùng nhưng không ngờ vì ham mê tiền mà mẹ anh đi theo người đàn ông khác, bà bỏ anh. Lúc đó...anh ở với bố, sống một cuộc đời không vui không buồn, nhưng lúc đó anh đã rút ra được những bài học sống, trong xã hội này kẻ mạnh luôn chiếm u thế, kẻ yếu luôn bị hành hạ bởi tiền bạc và tham vọng, nói chung chẳng có cái gì không thể mua bằng tiền cả!. Rồi sau khi anh 10 tuổi, ba anh may mắn trở thành giám đốc công ty, bà ấy lại khóc lóc năn nỉ bảo là bị lừa gạt. Thấy còn tình cảm, ba anh mới cho thêm một cơ hội...

Hắn bật cười một mình. Nhìn tôi với ánh mắt có gì đó đau lòng. Tôi chỉ hỏi.

- Rồi sao nữa?

- Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời. Mẹ anh khi về lại quen đi đường cũ, tiếp tục vừa sống vinh hoa phú quý vừa lén đâm sau lưng ba anh, gom hết tiền bạc của cải cho trai lạ!. Khi anh biết hết những sự việc, anh đã điên lên, khoảng thời gian ấy anh mất bệnh trầm cảm nặng nề, anh chỉ mong trong lúc nói chuyện với bà, có con dao nào đó kết liễu bà ấy. Nhưng anh là con mà, người sinh ra anh anh không thể nào làm điều có lỗi được, nhưng khi mọi việc nó đã đạt tới đỉnh điểm không còn lối thoát anh lại không muốn ba anh phải chịu thêm nhiều điều nữa và anh đã dùng chính tay mình bóp cổ bà ấy trong lúc ngủ. Dù ba có hiểu lầm anh, cho anh là đứa điên. Anh cũng không quan tâm, năm anh 10 tuổi anh phải vào trại điều dưỡng, năm đó anh trở thành con người khác, lạnh nhạt hơn và thích gây sự. Sau hơn 4 năm, anh nghe tin mẹ anh qua đời và sau hơn mấy năm, ba anh mới tìm được mẹ của em...Coi như là mẹ trả lại những gì đã gây ra!_Hắn vừa nói giọng đau đớn lại vừa hài lòng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương