Nhưng tiếng kêu đau đớn của cô Ngọc Nhi lại ngăn bước chân tôi lại.

Tôi nghiến răng trèo trẹo như muốn nhai vụn cơn uất ức của mình.

Nhặt con dao gọt trái cây trên bàn, tôi đẩy cửa phòng tắm xăm xăm bước vào.

Cô Ngọc Nhi nằm sõng soài trên sàn tắm, thấy tôi quay lại với con dao, mặt cô tái nhợt sợ hãi.– Em… muốn… làm… gì?! Cứu…– Im miệng…Tôi gầm lên làm cô Ngọc Nhi run rẩy co rúm cả người.

Tôi quỳ xuống bên cạnh cô, đưa con dao vào tay cô, gằn giọng:– Cầm lấy…Cô giật bắn mình, vội cầm lấy con dao, rồi hơi khó hiểu nhìn tôi.– Cô mới sốt cao tỉnh lại cần lau khô người… Bây giờ em sẽ tiếp tục lau người cho cô.

Nếu cô thấy em xúc phạm cô… có thể đâm em tùy ý.Cô Ngọc Nhi rùng mình nhìn tôi, lại nhìn qua con dao nắm chặt run run trên tay.

Tôi kéo cô ngồi dậy, hai cánh tay cô khép chặt che đi phần da thịt trước ngực.

Tôi bắt đầu dùng tấm khăn lau khô tóc cho cô.– Thật sự… là chuyện gì đã xảy ra?! – Cô Ngọc Nhi vẫn cầm con dao lăm lăm trong tay, hỏi nhỏ.Đổi qua cái khăn khác, tôi vẫn lau tóc cho cô, chậm chậm nói:– Em lấy xe về.


Gọi cô hoài không tỉnh.

Cô sốt rất cao, lưng lại ướt sũng mồ hôi.

Em đành phải mang cô vào đây xối nước hạ nhiệt… Xối xong thì phải lau… thế thôi.Cô Ngọc Nhi mím môi im lặng, chợt cô đặt con dao lên trên bồn rửa tay.

Hơi cúi đầu, ấp úng nói:– Cô xin lỗi… Là cô trách oan em, còn… đánh em.Tôi không trả lời.

Nói cái gì bây giờ?! Đánh cũng đánh xong rồi.

Tôi chỉ muốn mình mau chóng thoát ra khỏi cái nhiệm vụ tai bay vạ gió này.– Em giận cô sao? – Cô Ngọc Nhi hỏi.– Không… Hoàn cảnh đó rất khó tránh hiểu lầm… Em hiểu mà.

– Tôi nói.Cô chợt nghiêng đầu, rồi hoảng hốt nhìn mấy vết thâm xanh đỏ trên mặt tôi, hỏi gấp:– Tại sao mặt em lại như vậy? Cô chỉ… chỉ đánh có một cái mà…– Không liên quan đến cô.

Là do đám cầm đồ kia…– Chúng dám đánh em?! Tại sao?Tôi tiếp tục lau tóc cho cô, chép miệng kể lại sơ lược.

Cô Ngọc Nhi nghiến răng tức giận chưa nghe hết câu chuyện, liền quay lại đối diện với tôi:– Ngày mai cô phải ra đó đòi tiền thuốc cho em…– Không cần… Sau này cô đừng bao giờ đến mấy chỗ như…Cô Ngọc Nhi đưa lên nhẹ nhàng chạm lên mặt tôi, rồi xuýt xoa như sợ tôi đau.

Nhưng thật sự giờ phút này cô có tát thêm vài cái tôi cũng không có cảm giác gì.

Vì ánh mắt tôi như bị níu lại vào khoảng trống da thịt giữa hai cánh tay thon dài buông thõng của cô Ngọc Nhi… Để hai bầu vú trắng ngần của cô hoàn toàn phơi bày trước mắt tôi.

Thật to, thật tròn đều như khuôn đúc, hai nhuỵ hoa hồng hào lung linh như nhảy múa trước mắt tôi… Cổ họng tôi khô khốc, máu nóng chạy rần rần cả toàn thân, mũi tôi ê ê như sắp xuất huyết… Cô Ngọc Nhi bắt gặp ánh mắt khao khát của tôi, liền ngượng đỏ mặt, che ngang ngực, gắt lên:– Không phải em nhìn chán chê rồi sao?! Bây giờ còn cái kiểu… như… mới thấy vậy.Không có… – Tôi lắc đầu lia lịa.

– Em mới được thấy ah.– Thật… Thật… là không nhìn?! – Cô Ngọc Nhi thảng thốt mặt đỏ lên tới mang tai.Tôi nhìn cô, vẻ ngạc nhiên hiện rõ trên mặt tôi:– Cô cho em là người thế nào?! Thích nhìn lén cơ thể người ta, khi người ta không có khả năng phản kháng sao? Cô không được nghi ngờ tính chuyên nghiệp của em nha… Cứu người là cứu người.

Em không bao giờ nhập nhằng lung tung.– Xin lỗi… mà… mà trời ơi… Tôi chết mất… – Cô Nhi che mặt rên rỉ đau khổ.Tôi hậm hực dùng khăn lau mái tóc phía trước cho cô.

Lau xuống trán, gương mặt… Ánh mắt cô nhìn tôi hơi bối rối tránh đi.


Tôi đứng dậy, nói:– Váy ngủ cô để đâu?– Để làm gì?! – Cô ngơ ngác hỏi.– Để thay ra… Cô tính cái quần ướt ngủ sao?!– Cô… Cô tự làm được… Cô…Cô Ngọc Nhi ngượng đỏ mặt lí nhí, thấy tôi im lặng mặt hầm hầm, cô chỉ chỉ tay ra ngoài:– Cái tủ sát tường.Tôi mở tủ lấy đại một cái váy ngủ, dù sao cũng không biết cái nào.

Tôi đỡ cô Ngọc Nhi đứng lên tựa vào bồn rửa tay.

Cô thoáng chần chừ rồi chậm chậm giơ hai cánh tay lên, hai bầu vú buông lỏng trần trụi phơi bày trước tấm gương sáng trước mặt.

Ánh mắt cô lén lén quan sát phản ứng của tôi đứng sau lưng.

Tôi điềm nhiên như không, giơ cao chiếc váy thun xỏ qua hai cánh tay, qua đầu cô, kéo xuống… Kéo mép váy qua cặp mông cong ỏng của cô, phủ cả chiếc quần ướt bên trong.– Em nói rồi… – Tôi chép miệng nói.

– Cô đừng đánh giá thấp tính chuyên nghiệp của em.

Em chỉ nhìn cái gì cô cho em nhìn… như khi nãy thôi.Cô Ngọc Nhi đỏ mặt gắt lên:– Cô không có… Ai mà biết em… em như vậy chứ?!Tôi không trả lời, ngồi xuống sau lưng cô.

Luồn tay vào trong chiếc váy dài, nắm hai ống quần ướt, kéo mạnh.– Ah…Cô Ngọc Nhi bưng kín mặt không muốn nhìn xuống tôi đang tuột chiếc quần thun dài và cả chiếc quần lót ra khỏi chân cô.

Tôi vừa cầm lên, cô liền giành lấy, giấu ra sau lưng.– Giờ cô ra giường, ăn cháo.Cô Ngọc Nhi ngoan ngoãn để tôi vòng bên eo dìu cô ra ngoài.

Cô chưa hoàn toàn hết sốt, bờ eo mềm mại của cô truyền vào tay tôi cảm giác nong nóng.

Thân thể nữ giới vốn tính âm, thân nhiệt thường dao động mát hơn nam giới một ít.


Vậy mà hiện giờ tôi cảm thấy thân thể cô Ngọc Nhi ấm nóng hơn cả mình.

Tại sao ah? Hay phải tăng thêm liều lượng thuốc?Đỡ cô ngồi xuống giường.

Tôi qua bàn lấy bát cháo thịt băm còn âm ấm.

Cô vơ chiếc gối, ôm ngang ngực như muốn che đi hai bầu vú lồ lộ dưới lớp vải mỏng.

Đèn phòng ngủ rõ ràng sáng hơn phòng tắm nhiều… Tôi ngồi xuống đối diện cô, chậm rãi múc một muỗng cháo đưa lên.

Cô hơi ngượng vẫn há miệng để tôi đút, ánh mắt lại bẽn lẽn nhìn lơ đễnh dưới giường.– Có nóng không?! – Tôi dùng muỗng hớt cháo mặt trên cho đỡ nóng, hỏi.– Không… – Cô lắc lắc đầu.Đột nhiên bụng tôi rột rột kêu khẽ một tiếng.

Tôi làm ngơ như không biết, nhưng cô Ngọc Nhi sững người hỏi:– Em chưa ăn gì buổi tối sao?– Em… lát em nấu mì ăn sau… Không sao…Tôi đưa muỗng cháo lên miệng cô, cô lắc đầu:– Em ăn chung với cô đi… Cô ăn không hết đâu.– Nhưng… Em đem có một cái… – Tôi hơi lúng túng cầm cái muỗng trong tay.– Không sao… – Cô hơi đỏ mặt, cúi xuống nói.

– Em không sợ cô lây bệnh cho em là được rồi.– Em bệnh thì cô lại tắm cho em… – Tôi đút luôn muỗng cháo vào miệng, cười.– Phì… – Cô Ngọc Nhi phì cười.– Ây da….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương