Yêu Bà Xã Lạnh Lùng
-
Chương 50: Ngọai Truyện 5
Cuộc sống ngọt ngào 2
“Bà xã, hôm nay sinh nhật con trai, em nghỉ ở nhà không?”- Cố Hạo Thần nhìn trong gương, tay vuốt ít sáp lên đầu. Thỉnh thoảng lại ngó qua phòng vệ sinh- “Sao em lâu vậy bà xã.”
Triệu Mạn Di mở cửa, trên mặt là nét cười gượng gạo, so với nét mặt lạnh tanh thường ngày còn dọa người hơn.
“Em muốn ra ngoài một lát, khỏi cần anh đưa đi, tiệc sinh nhật đằng nào cha mẹ chúng ta chẳng làm to gấp mấy lần đầy tháng, em cũng không tiện lo.”
Sau lần tiệc đầy tháng, Triệu Mạn Di và Cố Hạo Thần thề với nhau, chuyện sinh nhật hay kỉ niệm gì đấy nhất định không đụng vào, hai người chỉ mới đụng một chút như đặt ít bánh ngọt hay rượu vang mà bị cả bốn người già cả hét lên, nói cái gì mà “được tổ chức cho cháu trai yêu dấu là hạnh phúc của chúng tôi, hai anh chị được hạnh phúc làm cha mẹ rồi, giờ lại đoạt đi niềm hạnh phúc làm ông bà của chúng tôi.” Thật là dở khóc dở cười.
“Ờm, vậy được.”
Buổi tối, khi Cố Hạo Thần về nhà thì đúng thật không thể dùng từ “lớn” để miêu tả, phải gọi là hoành tráng hơn cả ngày mà tổ quốc giành được độc lập.
Vội vàng chạy lên lầu đón Triệu Mạn Di xuống tiếp khách quý thì bị một bộ dạng cô làm cho tức nghẹn cổ.
“Triệu Mạn Di, em thay bộ đó đi, không hề đẹp.”
Suốt gần nửa tiếng, Triệu Mạn Di đã thay ra gần như hơn chục chiếc váy, cơ bản vì Cố Hạo Thần thấy xấu. nhưng cô thấy thật lạ, kể cả Dương Nhậm Vũ hay những người làm hay mẹ chồng đều khen rất đẹp nhưng Cố Hạo Thần lại chê xấu.
“Cố Hạo Thần, rốt cục anh có để em xuống tiếp khách quý không?”- Triệu Mạn Di không chịu được mà dùng cái giọng lạnh băng ra hỏi.
“Em còn nói?”- Cố Hạo Thần ấm ức- “Em nhìn trong gương đi, chỗ này…”- anh chỉ vào ngực cô, do sinh xong nên đẫy đà không ít “Lớn như vậy, em muốn mọi người nhìn hết à?”
Một cỗ không khí quỷ dị chợt dâng lên trong phòng, trừ Triệu Mạn Di và Cố Hạo Thần ra, mọi người đột nhiên phịch xuống cái ghế gần nhất mà cười lăn cười bò. Thì ra là ông xã đại nhân không muốn vợ yêu cảnh xuân lộ liễu trước mặt người khác.
“Thần, anh được lắm, chỉ vì thế mà anh ép tôi thay đến nhừ cả người ra.”
Cuối cùng, dưới sự chọn lựa của ông xã đại nhân, Triệu Mạn Di mặc một thân váy kín cổng cao tường. Cố Hạo Thần miễn cưỡng bắt vợ khoác thêm một chiếc khăn để che thêm đi.
Tất cả đều chỉ mình anh được ngắm thôi.
Có một bàn tiệc riêng cho gia đình ba người, Triệu Mạn Di bế Cố Hạo Văn, bên cạnh là Cố Hạo Thần đang cười đến độ hai mắt híp lại. Ai có thể ngờ Cố tổng lạnh lùng hôm nay có thể cười thoải mái vậy. Mà nữ tổng giám đốc Triệu Thế Vương thì vẫn keo kiệt chỉ nở nụ cười trong chớp mắt.
Kính xong bàn tiệc của tất cả các bạn, hai người tới bàn tiệc của Bạch Phi Hằng, Triệu Mạn Di khẽ rùng mình một nhát, không phải chứ? Cái bộ dạng mời rượu đó.
“Ha ha ha, chị dâu, Cố Hạo Văn cũng được một năm rồi, từ nửa năm nay cũng đã đi dự một vài yến tiệc, giờ tôi kính chị một ly, lần này không được từ chối đâu.”- Bạch Phi Hằng nháy mắt với vài người xung quanh, rất nhanh nổi lên phản ứng.
Cố Hạo Thần chỉ nhìn Triệu Mạn Di âu yếm.
“Chỉ một chút thôi nhé, em không được uống nhiều đâu.”
Chẳng hiểu thế nào, hai bên ông bà của Cố Hạo Văn lại đi tới.
“Bạch Phi Hằng, cậu vất vả rồi.”- Cố lão gia cùng vợ nâng một ly rượu lên. Bên cạnh, Triệu lão gia cùng phu nhân cũng cười tủm tỉm nhìn đôi vợ chồng đang ngại ngùng ở giữa.
“Mạn Mạn, con uống một chút đi, rồi cùng đi những bàn khác cùng chúng ta.”- Cố phu nhân dịu dàng nhìn con dâu nhỏ đang bối rối.
“Di, sao thế? Em không khỏe à?”
Mọi người xung quanh cũng tò mò nhìn xem Triệu tổng thế nào lại bối rối như vậy? Mọi khi vẫn là vẻ mặt lạnh tanh nghìn chén không say mà.
“Con… con…”- cô đầu cúi ngày một thấp, tưởng chừng như sắp cộc vào trán Cố Hạo Văn đến nơi.
Cô thấy mãi thế này không phải cách, càng như vậy sẽ càng gây sự chú ý. Cô trao Cố Hạo Văn cho mẹ chồng bế.
“Dương Nhậm Vũ.”- cô gọi trợ lý.
Anh lập tức đưa túi xách cho cô.
Triệu Mạn Di từ trong túi xách rút ra một tập giấy, dúi vào tay Cố Hạo Thần.
Anh khó hiểu nhìn cô, mà cô thì quay sang Bạch Phi Hằng.
“Tôi không uống được rượu, chí ít là hết một năm nữa.”- rồi mặt đỏ ửng cúi gầm xuống.
Đập vào mắt Cố Hạo Thần là dòng chữ: Có thai.
DING… lại trúng thưởng.
Không khí sau đó khỏi nói cũng có thể đoán ra, Cố Hạo Thần ôm chặt vợ mình, vừa mừng vừa sợ, mừng vì hai người lại sắp có bé cưng, sợ vì anh nhớ lại ngày cô sinh Cố Hạo Văn. Triệu Mạn Di chỉ ngại ngùng mà cúi gầm mặt xuống. Cha mẹ Cố Hạo Thần và cha mẹ Triệu Mạn Di thì sung sướng như thể được trường sinh vậy, Cố lão gia thì lập tức tuyên bố với mọi người tại đó.
Vậy là sau ngày sinh nhật con trai đầu lòng, trên báo lại xuất hiện những cái tít dạng như: “Mừng sinh nhật con trai, Triệu tổng Triệu Thế Vương mang thai ba tuần tuổi.”
Chỉ có một kẻ đến giờ bực tức nhiều hơn mừng và sợ, thầm nghĩ: “Lại thêm mấy tháng cấm dục.”
“Bà xã, hôm nay sinh nhật con trai, em nghỉ ở nhà không?”- Cố Hạo Thần nhìn trong gương, tay vuốt ít sáp lên đầu. Thỉnh thoảng lại ngó qua phòng vệ sinh- “Sao em lâu vậy bà xã.”
Triệu Mạn Di mở cửa, trên mặt là nét cười gượng gạo, so với nét mặt lạnh tanh thường ngày còn dọa người hơn.
“Em muốn ra ngoài một lát, khỏi cần anh đưa đi, tiệc sinh nhật đằng nào cha mẹ chúng ta chẳng làm to gấp mấy lần đầy tháng, em cũng không tiện lo.”
Sau lần tiệc đầy tháng, Triệu Mạn Di và Cố Hạo Thần thề với nhau, chuyện sinh nhật hay kỉ niệm gì đấy nhất định không đụng vào, hai người chỉ mới đụng một chút như đặt ít bánh ngọt hay rượu vang mà bị cả bốn người già cả hét lên, nói cái gì mà “được tổ chức cho cháu trai yêu dấu là hạnh phúc của chúng tôi, hai anh chị được hạnh phúc làm cha mẹ rồi, giờ lại đoạt đi niềm hạnh phúc làm ông bà của chúng tôi.” Thật là dở khóc dở cười.
“Ờm, vậy được.”
Buổi tối, khi Cố Hạo Thần về nhà thì đúng thật không thể dùng từ “lớn” để miêu tả, phải gọi là hoành tráng hơn cả ngày mà tổ quốc giành được độc lập.
Vội vàng chạy lên lầu đón Triệu Mạn Di xuống tiếp khách quý thì bị một bộ dạng cô làm cho tức nghẹn cổ.
“Triệu Mạn Di, em thay bộ đó đi, không hề đẹp.”
Suốt gần nửa tiếng, Triệu Mạn Di đã thay ra gần như hơn chục chiếc váy, cơ bản vì Cố Hạo Thần thấy xấu. nhưng cô thấy thật lạ, kể cả Dương Nhậm Vũ hay những người làm hay mẹ chồng đều khen rất đẹp nhưng Cố Hạo Thần lại chê xấu.
“Cố Hạo Thần, rốt cục anh có để em xuống tiếp khách quý không?”- Triệu Mạn Di không chịu được mà dùng cái giọng lạnh băng ra hỏi.
“Em còn nói?”- Cố Hạo Thần ấm ức- “Em nhìn trong gương đi, chỗ này…”- anh chỉ vào ngực cô, do sinh xong nên đẫy đà không ít “Lớn như vậy, em muốn mọi người nhìn hết à?”
Một cỗ không khí quỷ dị chợt dâng lên trong phòng, trừ Triệu Mạn Di và Cố Hạo Thần ra, mọi người đột nhiên phịch xuống cái ghế gần nhất mà cười lăn cười bò. Thì ra là ông xã đại nhân không muốn vợ yêu cảnh xuân lộ liễu trước mặt người khác.
“Thần, anh được lắm, chỉ vì thế mà anh ép tôi thay đến nhừ cả người ra.”
Cuối cùng, dưới sự chọn lựa của ông xã đại nhân, Triệu Mạn Di mặc một thân váy kín cổng cao tường. Cố Hạo Thần miễn cưỡng bắt vợ khoác thêm một chiếc khăn để che thêm đi.
Tất cả đều chỉ mình anh được ngắm thôi.
Có một bàn tiệc riêng cho gia đình ba người, Triệu Mạn Di bế Cố Hạo Văn, bên cạnh là Cố Hạo Thần đang cười đến độ hai mắt híp lại. Ai có thể ngờ Cố tổng lạnh lùng hôm nay có thể cười thoải mái vậy. Mà nữ tổng giám đốc Triệu Thế Vương thì vẫn keo kiệt chỉ nở nụ cười trong chớp mắt.
Kính xong bàn tiệc của tất cả các bạn, hai người tới bàn tiệc của Bạch Phi Hằng, Triệu Mạn Di khẽ rùng mình một nhát, không phải chứ? Cái bộ dạng mời rượu đó.
“Ha ha ha, chị dâu, Cố Hạo Văn cũng được một năm rồi, từ nửa năm nay cũng đã đi dự một vài yến tiệc, giờ tôi kính chị một ly, lần này không được từ chối đâu.”- Bạch Phi Hằng nháy mắt với vài người xung quanh, rất nhanh nổi lên phản ứng.
Cố Hạo Thần chỉ nhìn Triệu Mạn Di âu yếm.
“Chỉ một chút thôi nhé, em không được uống nhiều đâu.”
Chẳng hiểu thế nào, hai bên ông bà của Cố Hạo Văn lại đi tới.
“Bạch Phi Hằng, cậu vất vả rồi.”- Cố lão gia cùng vợ nâng một ly rượu lên. Bên cạnh, Triệu lão gia cùng phu nhân cũng cười tủm tỉm nhìn đôi vợ chồng đang ngại ngùng ở giữa.
“Mạn Mạn, con uống một chút đi, rồi cùng đi những bàn khác cùng chúng ta.”- Cố phu nhân dịu dàng nhìn con dâu nhỏ đang bối rối.
“Di, sao thế? Em không khỏe à?”
Mọi người xung quanh cũng tò mò nhìn xem Triệu tổng thế nào lại bối rối như vậy? Mọi khi vẫn là vẻ mặt lạnh tanh nghìn chén không say mà.
“Con… con…”- cô đầu cúi ngày một thấp, tưởng chừng như sắp cộc vào trán Cố Hạo Văn đến nơi.
Cô thấy mãi thế này không phải cách, càng như vậy sẽ càng gây sự chú ý. Cô trao Cố Hạo Văn cho mẹ chồng bế.
“Dương Nhậm Vũ.”- cô gọi trợ lý.
Anh lập tức đưa túi xách cho cô.
Triệu Mạn Di từ trong túi xách rút ra một tập giấy, dúi vào tay Cố Hạo Thần.
Anh khó hiểu nhìn cô, mà cô thì quay sang Bạch Phi Hằng.
“Tôi không uống được rượu, chí ít là hết một năm nữa.”- rồi mặt đỏ ửng cúi gầm xuống.
Đập vào mắt Cố Hạo Thần là dòng chữ: Có thai.
DING… lại trúng thưởng.
Không khí sau đó khỏi nói cũng có thể đoán ra, Cố Hạo Thần ôm chặt vợ mình, vừa mừng vừa sợ, mừng vì hai người lại sắp có bé cưng, sợ vì anh nhớ lại ngày cô sinh Cố Hạo Văn. Triệu Mạn Di chỉ ngại ngùng mà cúi gầm mặt xuống. Cha mẹ Cố Hạo Thần và cha mẹ Triệu Mạn Di thì sung sướng như thể được trường sinh vậy, Cố lão gia thì lập tức tuyên bố với mọi người tại đó.
Vậy là sau ngày sinh nhật con trai đầu lòng, trên báo lại xuất hiện những cái tít dạng như: “Mừng sinh nhật con trai, Triệu tổng Triệu Thế Vương mang thai ba tuần tuổi.”
Chỉ có một kẻ đến giờ bực tức nhiều hơn mừng và sợ, thầm nghĩ: “Lại thêm mấy tháng cấm dục.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook