Yêu Anh Từ Bao Giờ
-
C42: Chương 42
Tôi hít một hơi trấn tĩnh lại, nói to:
– Có… có chuyện gì… chốc anh tắm xong rồi nói.
Nói xong mặt tôi đỏ lựng lên, giả câm giả điếc không nghe thấy gì hết, may sao Thịnh cũng không gọi tôi thêm nữa. Thịnh ơi… chúng ta mới là người yêu của nhau cách đây có mấy tiếng thôi, anh đừng dùng tốc độ tên lửa “nướng” khét lẹt mối tình này chứ? Nghĩ rồi tôi lại tự cười mình… Tôi và Thịnh đâu phải là hai người tán tỉnh bình thường, chúng tôi cùng sống với nhau trong một căn hộ, làm việc cùng nhau… chỉ thiếu nước dùng băng dính dính chặt hai đứa lại thành một nữa mà thôi… thế nên thực ra tôi và Thịnh đã thân thuộc với nhau lắm rồi, mở mắt thấy mặt, nhắm mắt nghe tiếng đứa kia thở… dường như Thịnh chỉ chuyển giai đoạn giữa chúng tôi mà thôi. Nhưng mà… vẫn là nhanh quá, không… không thể được!
Tôi lắc lắc đầu, sửa soạn quần áo để vào nhà tắm sau khi Thịnh tắm xong. Thịnh lừ mặt bước ra, trên mình may sao vẫn còn quấn khăn tắm như mọi bận. Thịnh lườm tôi, phì một hơi ngồi phịch ra sofa chuyển kênh TV, nhìn tôi từ phòng ngủ của Thịnh đi ra có chút bực mình:
– Lúc ấy cần chứ tắm xong rồi thì cần gì?
– Chứ… anh… anh cần gì?
Tôi hỏi mà má lại đỏ lựng lên, tránh ánh mắt khó đoán kia. Thịnh trả lời tỉnh bơ:
– Tắm chung.
Aaaaa… đồ… đồ biến thái! Tôi nhắm chặt mắt, chạy biến vào phòng tắm khóa chặt cửa lại. Tắm chung… tắm chung ư? Không đời nào!
Tôi cởi bỏ bộ đồ quần áo vải đũi mềm nhẹ đầy mùi mồ hôi, đưa mắt ngắm nhìn mình trong gương. Thực ra thì… tôi tin là mình đẹp, đôi gò bồng đào căng tròn cùng tỉ lệ cơ thể hài hòa, chắc hẳn Thịnh không thể không chú ý, dù cứ luôn miệng chê bai nhưng ánh mắt Thịnh không biết nói dối. Thực lòng mà nói tôi cũng tự tin vào bản thân mình lắm chứ bộ, chẳng qua tôi mộc mạc lam lũ thôi chứ trang điểm ăn diện lồng lộn lên thì cũng chẳng kém ai đâu…
Tôi lau khô tóc rồi bước ra, tóc tôi tơ mỏng nên nhanh khô, trời lại nóng nên tôi không sắm máy sấy, thường chỉ một lát là khô. Thịnh có vẻ… dỗi tôi mới chết, quay sang tôi lừ mắt một cái làm tôi lạnh cả sống lưng. Ai da… giờ tôi lại có điều khó xử mới sao? Nhưng mà… nếu tôi cứ chiều chuộng Thịnh thì… hai đứa tôi sẽ bị ái tình thiêu rụi mất thôi!
Tôi cười cười tiến lại, đầu nghĩ loạn xạ cách thuyết phục Thịnh, có điều chưa chạm đến nơi Thịnh đã đứng dậy, vươn tay… kéo tôi vào lòng làm tôi ngã lên đùi Thịnh. Ôi… khuôn mặt đẹp trai còn ẩm nước của Thịnh ngay trước mắt tôi, còn mông tôi thì đặt ngay trên… nơi tôi cảm nhận được vật cứng rắn ngọ nguậy dưới tấm khăn tắm trắng mỏng. Thịnh khẽ nhếch nhẹ khóe miệng, đôi mắt sâu thẳm chăm chú vào vẻ nửa hoảng sợ nửa mê mẩn ngây ngây của tôi. Tim tôi… tim tôi đang nhảy tango! Tôi lập tức quay mặt đi, cảm thấy thế này là quá đỗi nguy hiểm, muốn vùng dậy thoát khỏi Thịnh. Tôi đương nhiên thích… có điều… tôi sợ.
– Sao tránh anh?
– Thì… làm sao mà… tắm chung được?
Người tôi lại nóng bừng lên, má cũng ửng đào. Thịnh bỗng… bế bổng tôi lên. Tôi quẫy quẫy chân kêu, âm thanh hoảng hốt:
– Đừng… đừng mà!
– Đừng gì?
Thịnh tủm tỉm bế tôi đi mặc kệ tôi quẫy chân. Lại còn hỏi đừng gì? Rõ là quá đáng! Tôi cảm thấy ấm ức, khóe mi rơm rớm nói:
– Em không thích vượt rào trước hôn nhân!
Cuối cùng thì tôi cũng nói ra được quan điểm của mình. Tôi thở phào một hơi dù hoàn cảnh nói ra có hơi éo le bởi… tôi đang ở trên đôi tay rắn chắc cơ bắp của Thịnh, hơn nữa… Thịnh còn đang bán khỏa thân! Thịnh lại lừ mắt nhìn tôi, có điều tôi đã hạ quyết tâm không việc gì phải sợ Thịnh, thế nên tôi bĩu môi vùng thoát khỏi Thịnh. May mà Thịnh cho phép tôi thoát ra, cơ mà quẫy đạp các kiểu làm… cái khăn tắm mỏng manh che đậy kia cũng… tuột ngay xuống chân Thịnh. Bộ phận adam đầy kiêu hãnh của Thịnh chính thức lộ ra trước mắt tôi sau bao ngày nhởn nhơ dạo chơi dưới lớp khăn. Thịnh đơ người, có chút bất ngờ, ngay sau đó… nhướng mày thách thức cùng vẻ mặt không thể tự hào hơn về “nó”.
AAAAA…. Tôi hét toáng lên, chạy biến vào phòng tắm mà thở. Trời đất ơi… sao nhìn “nó” có thể đáng sợ như vậy? Thực ra tôi cũng từng thấy “đồng bọn nó” qua ảnh rồi, nhưng mà đối diện với hiện vật “khủng” kia tôi làm sao có thể bình tĩnh được. Tôi biết phản ứng của tôi có hơi thái quá, cơ mà… trên hết tôi chưa thể đối diện với thân thể adam hoàn mỹ xịt máu mũi kia được, tôi mới có người yêu cách đây bốn tiếng thôi mà huhu…
Tôi nghe âm thanh nhàn nhạt của Thịnh từ bên ngoài:
– Đi ăn!
– Anh… anh mặc lại quần áo chưa?
– Ra thì biết!
Tôi he hé cửa nhìn, thấy Thịnh đã yên vị áo phông đen quen thuộc cùng quần vải xanh biển suông dài đến mắt cá, lúc ấy mới vỗ ngực thở hắt ra rồi bước đến trước mặt Thịnh cười cười:
– Anh làm em hết hồn… phù!
– Sợ cái gì? Sau này còn… nghiện đấy!
Hức… má tôi lại đỏ ửng lên rồi, tôi đấm vào bụng Thịnh một cái đau cả tay, không quên nói:
– Không biết, giờ em không đồng ý.
– Thế bao giờ?
Thịnh băn khoăn, tay khóa lại cửa. Tôi chỉ nói đơn giản:
– Đêm tân hôn.
Thịnh phì cười, đặt tay lên eo tôi nói:
– Tưởng gì, đêm nay.
Tôi… tôi hết nói nổi Thịnh rồi đấy. Tôi cấu một cái vào bàn tay đặt lên eo tôi của Thịnh nhăn mặt:
– Ý em là đêm đầu tiên sau đám cưới đó! Mà… anh có biết chúng ta mới yêu nhau bao nhiêu phút không hả? Anh muốn chiếm đoạt thân thể ngọc ngà của em rồi… cao chạy xa bay chứ gì? Suốt ngày chê người ta thế mà…
Tôi cáu lên quát một hơi làm một cô tình cờ đi qua khẽ đưa tay lên miệng. Má tôi nóng ran lên, quay ngoắt người bước đi trước Thịnh. Thịnh bước một bước bằng tôi bước hai, nói sau lưng tôi, cứng giọng có chút trách móc:
– Em nghĩ anh là người như thế đấy à?
Thực ra thì… tôi không nghĩ thế, bao ngày ở cùng Thịnh tôi hiểu, Thịnh không phải người không biết kiềm chế cũng như thích thả dê mà ham hố đàn bà con gái. Có điều tôi chỉ muốn Thịnh hiểu nếu Thịnh cứ ép tôi thì tôi sẽ coi Thịnh như vậy cho Thịnh biết mặt. Giờ nghe Thịnh nói thế tự nhiên lại thấy mình có lỗi sao đó, tôi ngước lên nhìn Thịnh lúc này đứng cạnh tôi trong thang máy, nhỏ giọng:
– Không… em đùa thôi.
– Đùa tùy cái.
Thịnh lại dỗi tôi rồi. Ôi giờ tôi mới biết Thịnh hay dỗi như vậy đấy… đúng là công tử, yêu cũng còn kiêu. Được, xem ai sợ ai? Tôi quay đi, im lặng. Nếu tôi cứ dễ dãi thì sớm muộn cũng chỉ nhận về nước mắt mà thôi. Gì có thể nhường nhịn chứ việc hệ trọng thế này thì không và không.
Rùng!
Thang máy bỗng lắc mạnh một cái. Nhanh như chớp Thịnh ôm choàng lấy tôi vào lòng, không để chân tôi chạm đất. Tôi… tôi lại vừa được Thịnh bảo vệ trong tích tắc, thứ thời đoạn chỉ đủ cho một phản xạ tự nhiên không suy nghĩ!
Rất may thang máy chỉ rùng một cái vì chút trục trặc ở tầng sáu rồi đi tiếp, thế nhưng cũng đủ làm tôi tái mét mặt mày còn Thịnh thì khẽ thở phào nhẹ nhõm. Đôi môi Thịnh lại tìm đến môi tôi sau giây phút đứng tim…
– È hèm…
Có tiếng e hèm, tôi xấu hổ vội thoát khỏi Thịnh khi một người đàn ông bước vào thang máy ở tầng năm. Tôi chẳng biết nghĩ sao, đầu óc còn rối loạn trước việc vừa thoát khỏi một tai nạn bất ngờ. Thịnh lập tức đỡ tôi, nói lớn:
– Mọi người thoát hết ra!
Ngay sau đó Thịnh kéo tôi bước ra, nhanh chóng nhấc điện thoại gắn trên tường cạnh thang máy báo cáo sự việc, giọng không giấu nổi bực bội, trong lúc người đàn ông kia xanh mặt vội bước ra thang bộ với tốc độ nhanh nhất có thể.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook