Yêu Anh Từ Bao Giờ
C36: Chương 36

Phượng lên thành phố rồi đây, giờ tôi tính sao? Tôi ậm ừ trả lời:

– Ừm… được rồi, mấy giờ em lên?

– Tầm mười một giờ nhé chị… khi em đến nơi em gọi chị nhé, trưa mai em xin một bữa cơm luôn nha!

– Ơ… ai mời mà xin?

– Kệ… không mời cũng xin, thế chị nhá!

Con bé cúp máy cái rụp, còn tôi thì xanh mặt lo lắng. Đang ở với Thịnh thế này hở ra chắc tôi chết mất!

Bao ngày qua nhóm thợ xây chẳng bao giờ quan tâm tôi với Thịnh thực tế là thế nào, dường như họ mặc định hai đứa tôi là một đôi kiểu “cặp kè” ấy, tức là không phải danh chính ngôn thuận yêu nhau mà cứ dính lấy nhau. Căn bản nhìn qua họ thấy tôi chẳng được cái nước gì, cách xa công tử Lưu Quốc Thịnh đẹp trai nhà giàu kia một trời một vực, rõ là cần bám lấy công tử mà tồn tại, vậy thì chỉ có thể là vậy. Tôi cũng mặc kệ cách họ nhìn nhận, Thịnh không giải thích gì thì tôi cũng đành im lặng. Nhưng bây giờ… nếu em tôi biết chuyện, với cái mồm loa phường của nó thì… chắc tôi chết nhục với họ hàng mất thôi!

Tôi cứ bần thần cả chiều khiến Thịnh nhận ra sự khác lạ, lúc về bước ra xe, Thịnh hất hàm nhìn tôi hỏi:

– Làm sao thế? Lại rơi mất tiền à?

– Không… tiền vẫn còn nguyên… nhưng mà… mai em con cô ruột tôi lên đây… nó muốn ở cùng tôi.


Thịnh chau mày, không nói gì chỉ ngoắc ngón trỏ rồi bước lên xe. Tôi lại cun cút ngồi sau lưng Thịnh. Gió mát tung bay, mùi mồ hôi gây gây trên người Thịnh hòa cùng mùi bạc hà đưa lại mũi tôi vẫn dễ chịu là thế, vậy mà tâm trạng của tôi lúc này… chẳng biết sao không được thoải mái?

Cuối tháng sáu tiết trời dần dịu mát, nhà xây cũng đang hoàn thiện phần trang trí bên trong, lắp cửa nẻo, điện đóm, ốp gạch… có lẽ chỉ còn nốt tháng bảy là xong… Từ hôm ấy cũng không thấy Thịnh nói gì về cái camera, chắc Dũng ở lại trông coi không có vấn đề gì cả, cậu chàng chỉ là muốn có nơi yên tĩnh học bài nên chọn ở lại trông đồ thôi. Có lẽ nào… chuyện hôm ấy là tôi đếm nhầm thật?

Tắm xong đi ra, tôi nhìn Thịnh lúc này đang ngồi ở sofa xem TV thì tiến lại, tay cầm khăn lau tóc nói:

– Mai tôi sẽ thuê tạm đâu đó rồi đón em tôi đến ở cùng vậy… tháng rồi bán hàng tôi cũng để được một ít, tôi định trả nợ cho anh cơ ấy nhưng mà… anh cho tôi khất một tháng nhé!

Nhìn cái mặt buồn buồn lo lắng của tôi lúc này chắc Thịnh cũng thương tình thôi, Thịnh là người tốt mà, nào ngờ Thịnh nhàn nhạt buông một câu:

– Không.

Nói xong Thịnh lại tập trung vào màn hình TV, để mặc tôi đứng ngẩn tò te. Thịnh không cho tôi rời đi sao? Sao lại vô lý thế được?

– Anh… anh đâu có thiếu tiền… phải không?

Tôi ngồi xuống ghế sofa rời nhìn Thịnh, đáy mắt rơm rớm nài nỉ. Thịnh không đồng ý thì tôi phải làm sao đây? Tôi nhăn nhó giải thích:

– Họ hàng tôi mà biết tôi đang ở cùng đàn ông thế này… chắc họ vừa thất vọng lại vừa đánh giá bố mẹ tôi không biết dạy con mất. Anh thông cảm cho tôi đi, tháng sau nhất định tôi sẽ bắt đầu trả nợ cho anh, tôi không nói điêu đâu!

Thịnh có vẻ mủi lòng nên quay sang nhìn tôi chau mày hỏi:

– Em cô ở đây bao lâu?

– Chắc lâu vì nó lên học nghề…

– Thế thì không được.

Không… vẫn là không sao? Tại sao lại như vậy? Có khi nào vì… Thịnh không muốn xa tôi? Nghĩ vậy thôi mà cơ thể tôi vô thức run lên, hơi thở cũng khác đi, tim đập thình thình hồi hộp. Tôi ngài ngại cúi xuống hỏi:

– Tại sao vậy? Tôi sẽ gắng làm việc để trả nợ cho anh mà…


– Cô ở đây chính là trả nợ cho tôi đấy, hiểu chưa?

Thịnh cau có giải thích. Tôi ngơ ngơ một hồi rồi hiểu… có lẽ vì Thịnh thích những món ăn tôi làm đây mà. Nhưng cũng không đúng lắm vì… tôi có làm mấy đâu, chính xác là Thịnh có cho tôi cơ hội làm mấy đâu. Rồi… chịu hết nổi rồi đấy, tôi hỏi thẳng:

– Anh không cho tôi đi, anh cố ý giữ tôi là vì… anh thích tôi đúng không?

Tôi bạo mồm thật đấy, con gái con đứa gì mà… Nghĩ cũng ngại, cơ mà thời gian ở cùng Thịnh vừa qua tim tôi đúng là to hẳn ra vì cứ bị Thịnh cho ăn dưa bở suốt, đây chính là lúc phải “đấu tranh” tìm ra sự thật. Có điều, Thịnh nghe xong quay sang lườm tôi một cái làm tôi im thin thít. Tóm lại là… vẫn phải chịu cúc cung phục vụ “ông chủ” kiêu ngạo khó hiểu này mà thôi, ai bảo tôi nợ nần kẻ đó làm gì… hức hức…

– Nghĩ sao cũng được.

Tôi mở to mắt như không tin vào những gì vừa nghe. Gì… Thịnh vừa nói gì ấy nhỉ? Thịnh bảo tôi nghĩ sao cũng được… tức là… là sao hả giời? Hê hê… là Thịnh thích tôi, đúng không? Có đúng không? Tôi ngơ ngơ, khóe miệng vô thức nhếch lên, không để ý người kia đã đứng dậy, nhìn xuống nói:

– Đi ăn.

– Ơ… ờ…

Thịnh nói rồi bước ra ngoài, tôi liền đứng dậy bước theo. Đúng là tôi bị điên nên mới thích người như Thịnh, chẳng có chút lãng mạn nào cả ấy, hách dịch không biết nịnh như người khác… cơ mà tôi vẫn thích, thích đến phát điên và lúc này… đang hạnh phúc đến phát điên lên đây…

Thịnh cúi xuống, cốc nhẹ lên đầu tôi hỏi:

– Thích ăn gì?


Tôi xoa xoa đầu mà chẳng dám ngước lên đối diện Thịnh, chỉ lúng túng trả lời, mặt cũng đỏ ửng lên:

– Ờ… ăn gì cũng được…

Chưa kịp phản ứng Thịnh đã nắm cổ tay tôi kéo đi… Thi thoảng Thịnh vẫn nắm cổ tay tôi kéo đi cho nhanh, có điều hôm nay… cảm giác sao cứ nóng ran nơi tiếp xúc… lâng lâng khó tả. Thịnh thích tôi… và tôi cũng thích Thịnh… cũng có nghĩa là… chúng tôi đang… là một đôi thực sự sao? Thích muốn chết đi được mà cũng chưa dám tin vào sự thực nữa. Có thật không hay tôi hiểu lầm ý Thịnh? Không… chắc không nhầm được đâu… bàn tay to lớn ấm áp kia đang kéo tôi đi kia mà… Ờ… rõ ràng thế còn gì mà thắc mắc?

Úp cái mũ bảo hiểm lên đầu tôi xong xuôi, Thịnh đưa tôi đi đâu tôi cũng chẳng rõ, mà kệ, đi đâu chẳng được, miễn là được đi cùng Thịnh…

Đã có lần tôi khen Thịnh giỏi tiếng Anh, mục đích để dò hỏi mẩu chuyện hôm ấy, cơ mà Thịnh rất tỉnh, chỉ cười cười nói tôi quan tâm để làm gì, thế nên tôi cũng đành ỉu xìu cho là hôm đó tôi hiểu lầm ý của Thịnh. Cơ mà… hôm nay Thịnh nói tiếng Việt đó nha!

Ăn xong bát bún bò Huế tôi lại được Thịnh đưa ra hồ nước rộng nhất thành phố. Gió mát tối nay không phải là gió mát chờ giông của ngày hôm đó, tôi với Thịnh… cũng không còn là hai kẻ xa lạ mới biết nhau mà… tôi đã biết Thịnh thích ăn những món gì, biết Thịnh thích xem TV kênh nào, biết thói quen của Thịnh mỗi sáng là sẽ dậy rất sớm chạy bộ rồi đi tập gym, sau đó mới về ăn sáng cùng tôi, biết Thịnh tắm rất lâu, sau khi tắm lại thích quấn khăn tắm đi lại khắp nơi trong nhà và… khỏa thân khi ngủ! Vụ khỏa thân này tôi biết do có lần Thịnh đóng cửa phòng không chặt làm buổi đêm nó bung ra… hại tôi một phen bịt mắt nóng bừng cả người khi thấy cái mông trắng trắng tròn tròn… Á… tôi lại nghĩ linh tinh mất rồi…

– Nghĩ gì thế?

Thịnh đưa que kem ốc quế vào tay tôi làm tôi giật mình, mặt mũi lại đỏ ửng ngước lên đối diện với khuôn mặt tuấn tú đẹp như trong một giấc mơ kia… Ai da… người đẹp thích tôi, lại còn cho tôi ăn kem sau khi ăn bún bò Huế nữa…

– Chẳng nghĩ gì cả… sao hôm nay lại ra hồ thế… biết đâu lại mưa?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương