Yêu Anh Từ Bao Giờ
-
C14: Chương 14
– Thảo…
Á… tôi giật thót mình, Thịnh vừa gọi tên tôi? Tôi ngại ngại quay sang nhìn Thịnh. Thịnh không nhìn tôi, ánh mắt dừng ở cốc nước trên bàn, cất giọng trầm trầm:
– Sao ban nãy cô không chạy? Không sợ chết sao?
– Tôi…
Tôi có nên nói thật với Thịnh không đây? Tôi nhắm mắt lại, lấy hết can đảm nói ra sự thật. Thịnh là ân nhân cứu mạng của tôi, Thịnh cần được nghe sự thật, còn Thịnh muốn nghĩ sao thì nghĩ!
– Tôi không nỡ để anh chết một mình. Lúc ấy trong đầu tôi chỉ nghĩ được như vậy. Anh vì cứu tôi mà xông vào quả bom đó, chẳng lẽ tôi lại bỏ chạy thoát thân để anh chết một mình sao? Có chết thì… chết chung!
Dứt lời, má tôi nóng ran cả lên, chắc da mặt đỏ như hòn than mất rồi. Tôi lúng túng đứng bật dậy, mặc kệ Thịnh, chạy ra vòi vặn nước vã lên mặt, tim cũng đập đến muốn bay luôn ra ngoài. Chẳng biết Thịnh sẽ nghĩ sao nữa, có khi nào cho là tôi nói điêu để lấy lòng Thịnh không nhỉ? Ôi… chẳng muốn nghĩ đến nữa!
Khi tôi quay lại bàn nước, nhóm thợ xây cũng tụ tập quanh Thịnh. Ba giờ chiều, đến giờ giải lao của họ rồi mà. Tôi chỉnh lại tinh thần, tươi cười múc đá rót nước mời họ rồi lại chạy ra vòi lấy nước đun thêm siêu nhân trần nữa. Có cả trà mạn tôi pha vào một cái ấm sứ to, mỗi khi dùng chỉ cần pha thêm nước lọc trong bình cùng đá là xong. Ánh mắt Đức vẫn thường xuyên hướng về tôi không che giấu, còn tôi thì… dù là mơ cao nhưng… đôi mắt tôi cứ vô thức hướng về Thịnh rồi cố gắng quay đi thật nhanh trước khi Thịnh phát hiện ra. Tôi… tôi điên thật rồi!
– Này!
Á… Tim tôi lại như vọt ra ngoài khi nghe Thịnh gọi từ phía sau. Tôi nhếch miệng cười cười quay lại hỏi:
– Anh gọi tôi à?
– Chẳng tập trung gì hết, pha nhầm cả trà mạn vào nhân trần!
Ơ… thế à? Tôi cười cười nhìn Thịnh chứ còn biết sao, lòng hơi lo lắng nói:
– Tôi nhầm chút… hề hề…
– Mà… tôi thích.
Thịnh buông một câu, tim tôi như đông cứng lại, mở to mắt nhìn Thịnh, nuốt ực một ngụm khô khốc. Thịnh khẽ cười, khóe miệng tinh xảo vẽ thành một đường cong, tay đưa cốc trà pha nhầm kia lên miệng nhấp nhẹ rồi quay người bước đi. Tôi… hình như… hồn vía tôi lại bay đi đâu mất tiêu đâu rồi? Tỉnh lại đi Thảo ơi!
Tôi cố gắng trấn tĩnh, lại nhanh tay rót trà múc đá cho mấy người thợ xây, cũng thầm nhắc nhở bản thân cần chú ý hơn đừng pha nhầm thêm nữa. Nghe tiếng Đức vang lên bên tai, tôi quay sang nhìn. Trước mắt tôi vẫn là nụ cười duyên cùng đôi mắt ướt cong cong, Đức cười hỏi tôi:
– Bình thường buổi tối Thảo thường làm gì?
Tôi nâng siêu inox nhân trần rót thêm vào cốc cho Đức, phân vân suy nghĩ. Tôi chẳng muốn cho Đức nuôi hi vọng bởi là… lúc này tôi cảm thấy mình không sẵn sàng với Đức, dù cho Thịnh vẫn còn quá mơ hồ nhưng kẻ ngốc nghếch là tôi vẫn tự cho phép mình thắp lên một tia hi vọng nào đó. Thế nên tôi mỉm cười, không nhìn mà trả lời Đức, thái độ không muốn đối thoại, nếu là người tinh ý chắc hẳn người ấy cũng sẽ hiểu thôi.
– Em thường ở nhà cày phim thôi anh Đức ạ.
Đức nhướng nhẹ chân mày, ngay sau đó lại cười mà nhẹ nhàng nói:
– Nếu mà đi xem phim ở rạp thì sẽ hay hơn phải không Thảo?
Tôi hiểu ý trong câu nói của Đức, chỉ lắc đầu, cứng giọng nói:
– Không, em chỉ thích ở nhà thôi, chẳng thích đi đâu cả!
Đức im lặng, có lẽ Đức đã hiểu ý từ chối của tôi nên gật nhẹ, nâng chiếc cốc nhựa lên thay lời cảm ơn rồi bỏ đi. Tôi chẳng biết mình làm thế là đúng hay sai nữa, trong lòng không vui cũng chẳng buồn, chỉ thở dài một hơi rồi ngồi xuống ghế. Đám thợ xây uống nước hút thuốc một hồi rồi cũng hò nhau quay lại tiếp tục công việc, chỉ là từ lúc đó, Đức không còn làm việc ở nơi tôi nhìn thấy được anh ta nữa.
Năm giờ chiều, đám thợ cũng lần lượt ra về. Tôi thấy Thịnh đưa tiền cho chú béo thôi, hơn nữa chú béo là người lớn tuổi nhất trong đám thợ, chú lại hay giao việc cho những người khác nên tôi đoán chú là thợ cả, cũng là người nhận tiền cho cả nhóm. Hôm nay anh Nam cao kều ở lại coi đồ, nhìn cái mặt nhăn nhăn vì nóng của anh ấy mà tôi cũng thấy thương thương. Nóng thế này mà ở đây một mình thì vừa buồn lại vừa khó chịu, nhà ai có điều kiện một chút lúc này đều đã sắm sửa được chiếc điều hòa rồi, nếu không có thì cũng đầy đủ quạt điện cùng nền đá hoa mát lạnh mà nghỉ ngơi sau một ngày làm việc căng thẳng, chứ như nơi bẩn thỉu hoang vắng này thì lấy đâu ra tiện nghi được?
Dẫu sao nghề phu hồ luôn là nghề cực nhọc bậc nhất, đến ở lúc bẩn thỉu, ra đi khi sạch sẽ gọn gàng, âu cũng là nghề chọn người. Sau khi đã dọn dẹp bàn nước gọn gàng, tôi cười chào anh Nam, nhìn lại ngôi nhà xây mỗi ngày thêm hoàn thiện rồi quay người bước đi.
Thịnh đã ngồi lên xe từ lúc nào, thấy tôi bước đến gần, Thịnh lắc nhẹ đầu hàm ý bảo tôi lên xe. Tôi tủm tỉm ngồi lên, trời cũng chẳng còn nắng nên tôi lấy mũ cối khỏi đầu đặt lên ngực, ngại lỡ Thịnh phanh gấp. Mà đúng là Thịnh phanh gấp thật, có mỗi một đoạn đường chẳng gập ghềnh mà xe cũng phải phanh gấp thì lạ thật đấy? Ngay khi chiếc mũ cối đập vào lưng Thịnh, Thịnh quay lại nhìn tôi, chau mày gắt nhẹ:
– Đau!
– Để thế này vậy nhá…
Tôi xoay mũ để phần lồi úp vào bụng mình, phần lòng mũ úp vào lưng Thịnh. Thịnh chẳng nói chẳng rằng lại phóng xe đi tiếp. Đừng nói là Thịnh muốn… không có vật gì chắn giữa tôi và anh ta đấy nhé! Tôi lắc lắc đầu, chẳng hiểu sao mặt cũng nóng ran cả lên khi nghĩ vậy. Không phải đâu… chắc chắn là không phải đâu!
Về đến nhà Thịnh, tôi nhấc chiếc ba lô còn để ở sofa khoác lên vai. Ba lô cồng kềnh nên lúc chiều tôi không mang theo ra nhà xây, hơn nữa điểm dừng xe buýt gần nhà Thịnh hơn.
Thịnh đang đứng trước quạt để giải cơn nóng hầm hập bên ngoài, tôi mỉm cười tiến lại, nhìn Thịnh có chút lưu luyến mà nói:
– Hai ngày qua tôi cảm ơn anh lắm… Trong lúc tôi ở dưới đáy cống, chính anh là người mang tôi lên, cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng…
Thịnh nhìn tôi, đôi môi hé mở như muốn nói gì, một lát sau mới trầm trầm cất lời:
– Cô sang khu đó nhớ cẩn thận…
– Ừm… tôi biết rồi…
– …
– Có gì gọi tôi.
Tôi hơi ngạc nhiên, lại cảm kích mà đưa đôi mắt biết ơn nhìn Thịnh, vậy mà Thịnh liền quay mặt đi. Áo phông của Thịnh ướt dính mồ hôi, hai tay Thịnh bắt chéo kéo áo vươn lên một cái… cả thân hình sáu múi săn chắc chảy máu mũi bỗng đập vào mắt tôi không một che đậy!
Tôi bất ngờ hóa sững sờ, nước miếng trào ra làm tôi phải ngăn lại, nuốt ực một ngụm. Tôi đỏ bừng mặt mũi, muốn nhìn nữa nhưng đành quay đi, lúng túng gắt khẽ:
– Anh… anh mặc lại áo đi, ai thấy không hay đâu! Thôi… tôi đi đây, mai gặp lại!
Nói xong tôi cắm đầu cắm cổ chạy khỏi nhà Thịnh, ở lại đó quá sức nguy hiểm! Tôi phát hiện ra bản thân mình mỗi lúc một thích Thịnh hơn, chỉ là tôi đâu dám cho phép mình hi vọng quá nhiều. Thịnh tốt với tôi chỉ đơn giản vì Thịnh tốt, tôi chẳng nên suy nghĩ sâu xa, chẳng nên trông đợi làm gì. Thịnh chê tôi xấu lại còn đáng ghét nữa, làm sao anh ta thích tôi được? Tôi cũng tự hiểu mình chẳng có gì hấp dẫn được Thịnh, hoàn toàn xa cách Thịnh cả nghìn dặm, vậy thì… cứ coi như tôi biết ơn Thịnh, tôi ngưỡng mộ Thịnh, chỉ có thể đứng từ xa mà nhìn ngắm, như vậy sẽ an toàn hơn rất nhiều cho trái tim nhỏ bé đang đập loạn lên trong lồng ngực tôi lúc này…
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook