Yêu Anh Trong Từng Phút Giây
-
Chương 32
Sáng sớm ngày hôm sau, Vũ thức dậy từ rất sớm. Anh nhanh chóng vệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo và xuống tầng một. Sau khi gọi bữa sáng rồi đích thân bày biện ra bàn ăn, anh nhẹ nhàng mở cửa và vào phòng cô.
Cô đang ngủ trên giường thật ngoan ngoãn mà không hề bị ... mộng du như mọi lần. Thực ra thì cũng không ngoan ngoãn lắm, cô nằm trên giường là thật, nhưng trông bộ dạng thì thật là kì dị.
Vẫn là bộ đồ ngủ với hình Hello Kitty màu hồng nhưng là size lớn hơn, cô nằm ôm gối ngủ nhưng lại nằm ngang giường. Đôi chân của cô thì một nửa đã bay ra khỏi giường chạm đất lâu rồi, ga giường vì thế mà nhăn nhúm hết cả, còn chiếc chăn thì hiện tại anh không còn thấy hiện diện. Anh chẹp miệng nhìn xung quanh. Ồ, nó đây rồi, cách xa cái giường ba mét.
Anh thầm nghĩ không hiểu cô gái này có công phu gì mà lại đá bay được cái chăn đi xa như thế. Ờ nhưng dù như thế nhìn cô vẫn ... rất đẹp. Anh nghĩ rồi tiến lại gần, bế cô lên và đặt vào vị trí giữa gối. Anh đắp chăn, chỉnh một vị trí thoải mái nhất rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô.
Anh thầm tự hỏi mình. Cô gái này là ai mà có sức hút như vậy. Cô đã khiến cho anh thay đổi hoàn toàn. Từ một con người trầm tính, ít nói vì tự ti, anh đã mạnh bạo và thoải mái bộc lộ tình cảm, cảm xúc hơn dù chỉ với một mình cô.
Cũng chính bởi vì cô mà bao năm qua, anh cố gắng trụ vững trên thương trường, hi sinh bảy năm để gây dựng sự ngiệp. Anh nhìn cô một lát rồi nhẹ nhàng đặt một cái hôn vào môi cô. Nhưng khi anh định đặt môi mình vào môi cô thì cô chợt quay mặt. Anh khựng lại mất mấy giây rồi bất chợt mỉm cười. Anh đứng dậy, cầm áo vest rồi ra ngoài. Trước khi đi anh còn tắt chiếc đồng hồ báo thức và nhìn cô một cái nữa.
***.
Khoảng bảy giờ, Dương bất chợt tỉnh dậy. Mắt nhắm mắt mở, cô vơ lấy cái đồng hồ báo thức. Cô chỉ liếc qua rồi lại nhắm nghiền mắt quay đi chỗ khác. Tuy nhiên, chỉ hai giây sau, cô mở to hết cỡ nhìn lại chiếc đồng hồ.
- Ôi mẹ ơi, đã bảy giờ rồi sao?!
Cô hét lên rồi nhanh chóng bật dậy. Cô lao sang phòng WC vệ sinh cá nhân, chải tóc và đi lấy quần áo. Cô thầm nghĩ. Hôm qua mình không đặt báo thức sao, đúng là ... Cái tật này sao bao năm cô vẫn không sửa được chứ?
Có lẽ là do hôm qua về khuya quá, quen giấc nên đánh liền một mạch, quên không đặt báo thức luôn. Kiểu này thì bị chị Vân tóm cổ mất thôi. Cô thở dài thiểu não rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Khi đi qua bàn ăn, cô cũng chỉ kịp vơ lấy cái bánh kẹp lót dạ. Dương đáng thương của chúng ta nào có thể biết được chuyện này do bàn tay Vũ sắp xếp.
Tới tòa soạn, cô chạy hết tốc độ tới bên thang máy. Ồ, chiếc cửa đang dần khép lại. Cô phi tới, nhưng kết quả chỉ là màn hôn “đẹp mắt” của mặt cô với thành thang máy. Sao đang bay trên đỉnh đầu cô.
“Lẽ nào mình hải leo năm tầng cầu thang bộ cùng đôi cao gót này sao? Con gái thật là khổ, chỉ vì muốn làm đẹp mà chịu cực như vậy.” Cô nhìn đôi giày của mình rồi ngao ngán nghĩ. Bất chợt, cô liếc nhìn sang bên cạnh. Ồ, may quá, vẫn còn thang máy đang mở. Nhanh như cắt, cô chạy đến rồi nhảy vào trong.
- Vũ! – Cô thốt lên khi nhìn thấy anh trong thang máy – Vậy đây là .
- Cầu thang riêng của tôi.
Thôi rồi, lần này thì tiêu rồi, biết làm sao đây, nếu bị bắt gặp cô đi ra từ cầu thang dành riêng cho anh thì kiểu gì cũng bị bàn tán. Có khi nào trong tờ báo ngày mai cô được đồng nghiệp cho lên trang nhất không chứ? Thôi thì trong tình hình này tốt nhất là nên nhân nhượng thì hơn. Có lẽ cô nên nói khéo một chút để hắn cho cô dừng lại ở tầng bốn – tầng dưới của phòng cô.
- Hì hì, Vũ thân yêu à? – Dương vừa nói vừa nghĩ rằng đây là câu tởm nhất mà cô có thể nói.
- Gì? – Vũ cũng giật mình trước thái độ của cô.
- Cậu là bạn thân nhất của tớ, vì vậy, vì vậy ... cậu có thể cho tớ dừng lại ở tầng 4 được không? – Cô tỏ ra vẻ đáng yêu.
- Gọi anh đi. – Thấy cô còn đang ngơ ngác do quá ngạc nhiên, anh lên tiếng uy hiếp - Tới tầng 3.
Tới giờ thì bộ não lười biếng của cô cuối cùng cũng theo nổi tư duy của anh. Loại đàn ông này thật là mặt dày a~~~ Có lẽ Hoàng Dương cô phải hận tên đàn ông thối này tới chết. Hắn đích thực là tên đàn ông tồi tệ nhất thế giới. Nếu biết sớm như vậy, cô đã chẳng cho hắn lấy một xu chứ đừng nói cả đống tiền thưởng, và giờ cô chỉ còn 500.000 đồng. Thật là hối hận. Nhưng vì đại cục, đây là boss lớn, cô phải nhịn, phải nhịn thôi. Cô nói:
- ... Thôi được, thì anh, vậy người anh “đáng quý” có thể giúp cô bé tội nghiệp này khỏi bị trừ lương được không? – Cô nghiến răng nói.
- Ồ, có vẻ rất thú vị, trừ lương sao?
- Cậu có giúp không thì bảo? – Dương lại rít lên.
Hèm hèm – Vũ vờ ho. Sau một hồi khua khoắng ... không khí, cô bắt đầu nuốt cục tức lại rồi nói.
- Anh, hì hì, anh giúp em với. – Dương phát nôn với những lời mình nói.
- Xin lỗi nhé, anh cũng muốn giúp em lắm, nhưng cầu thang máy đi qua tầng bốn rồi.
- Cái gì?!
Dương hét lên rồi chạy đến bấm lia lịa vào nút ra sau khi nhìn theo ngón tay của Vũ – cái bảng báo hiệu đang chỉ lên tầng năm.
- Rất lấy làm tiếc, quý cô! – Vũ nhún vai tỏ vẻ đáng tiếc mà thực ra là đang nhịn cười tới mức nội thương.
Cô mỉm cười một cái với Vũ nhưng thật ra cô đang ân cần hỏi thăm tổ tong mười tám đời của vị Chủ tịch Đỗ đáng kính.
“Ding” Chiếc thang máy dừng lại tại tầng năm của tòa nhà. Dương gồng mình đi ra ngoài để kiềm chế sự tức giận. Cô đi ra tới đâu, các đồng nghiệp khác đều dừng lại để nhìn tới đó. Cô cố nhắm mắt đi để bớt xẩu hổ. Nhưng khi gần tới của phòng phóng viên, thang máy lại kêu “ding” một lần nữa. Vị Đại Boss điển trai thò đầu ra. Tên này lại bày trò gì hại cô đây.
- Nguyễn Hoàng Dương! Lát nữa lên phòng tôi.
- Dạ, rất vui lòng thưa Tổng Giám Đốc.
Dương nói rồi nhanh chân vào phòng trước khi cơn giận bùng phát. Vũ nhìn theo cô rồi cũng mỉm cười bấm nút để lên tầng của mình. Khi Dương vừa bước vào phòng, mọi người bắt đầu săn đón và ngày càng tiến lại gần cô.
“Dương à, hôm nay em xinh thật đấy!” – Chị Thanh Thanh luôn đi đầu trong mọi “phong trào”.
“Đúng vậy, từ khi quen biết bà, tôi thấy hôm nay là ngày mà bà tỏa sáng nhất đấy”. – Vy Vy bắt đầu thêm “mắm muối”.
“Stop!” – Dương bắt buộc phải hét lên. Mọi người ngay lập tức dừng động tác. Cô kinh hãi lấy túi xách che trước ngực để hộ thân rồi nói:
- Mọi người làm cái trò gì thế hả?
- Đâu có gì đâu... – Mọi người nói rồi càng ngày càng xán tới gần Dương hơn.
Tình huống này là sao đây? Sao mấy người này như thây ma đã bị yểm bùa vậy. Họ đang tiến lại gần cô hòng ăn thịt sao? Trường hợp này có lẽ tốt nhất là chuồn thôi, “tẩu vi thượng sách” mà. Dương nghĩ thầm rồi nhanh chân chạy thẳng ra thang máy bấm số lên tầng của Vũ. Trước khi chạy được ra ngoài, cô còn nói vọng vào. “Đại Boss gọi em!”.
Những phóng viên “nhiệt tình” săn tin của chúng ta đành tiu nghỉu rồi người nào người nấy lại trở về bàn của mình làm việc. Về phần Dương, khi đứng trước cửa phòng Tổng Giám Đốc đã hối hận muốn cắn lưỡi tự tử cho xong. Cô nghĩ, giờ mà vào cũng chết, về phòng cũng chết. Biết làm sao bây giờ? Lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cô cũng quyết định vào phòng.
“cốc...cốc...cốc” – Tiếng gõ cửa vang lên đều đặn. “Mời vào!” – Người bên trong vừa lúi húi làm việc vừa nói ra ngoài. Dương hít một hơi thật sâu rồi cũng mở cửa bước vào.
- Có chuyện gì? – Vũ vẫn chăm chú làm việc hỏi.
- Tổng Giám Đốc tìm tôi có chuyện gì ạ?
Nghe thấy tiếng cô, anh vội ngẩng đầu lên nhìn. Anh ngạc nhiên hỏi:
- Ồ, em đã tới rồi sao?
- Ừ, cũng chẳng có việc gì, lên sớm một chút xem mình bị xử như nào cũng hay – Cô lấp liếm. Nghĩ mọi việc có vẻ đã rẽ sang hướng khác, mà cô chẳng muốn ở đây lâu nên cô nói luôn. - Tốt nhất đừng vòng vo nữa, có gì nói nhanh đi.
- Cũng không có gì. Anh cứ nghĩ đến giờ ăn trưa em mới lên cơ đấy. Mà anh nghĩ em nên sửa lại cách nói chuyện.
Dương thấy thái độ ngạo mạn của vị Đại Boss nào đó, lửa giận đã bốc tới đầu. “Đây là sếp lớn nha, đây là sếp lớn nha” Dương lẩm bẩm rồi hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh nói:
- Được rồi, vậy Tổng Giám Đốc có gì cần dặn dò ạ?
- Tổng Giám Đốc nghe có vẻ hơi xa lạ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?! – cô hét lên.
Vũ bị tiếng hét của cô làm cho mười phần hồn bay mất chín. Sau khi bình tĩnh trở lại, anh điềm tĩnh đáp:
- Đừng có mà hét, việc đơn giản thôi, anh không quen ăn cơm ở căng tin của tòa soạn, về thói quen ăn uống của anh, có lẽ em cũng biết không ít.
- Vì vậy... – Dương láng máng hiểu được vấn đề.
- Vì vậy phiền em mỗi ngày nấu bữa trưa mang tới công ti, chiều về lại lăn vào bếp nấu bữa tối nhé! – Nói rồi anh cười sáng láng.
- Cái gì?!
Vũ như đã đoán được thái độ của cô nên bịt tai lại ngao ngán nói: “Đã nói đừng có hét mà.” Cô uất ức hỏi lại một câu mà khẩu khí chẳng hề thuyên giảm:
- Tại sao tôi phải nấu cơm cho cậu ăn?
- Đừng quên em đang ở nhà anh. Nếu em không muốn thì có thể dọn ra ngoài bất cứ lúc nào. – Anh điềm tĩnh xoay bút nói.
- Anh nghĩ tôi không dám sao? – Cô nhướng mày.
- Chắc chắn không rồi, em nghĩ, bây giờ em ra ngoài có thể kiếm được chỗ ở sao, anh nghĩ bác Đỗ đã nói với em rồi chứ! – anh cười khiêu khích.
- Cậu... cậu... thật bức người quá đáng!
Dương tức giận đi ra ngoài. Vừa đi cô vừa lẩm bẩm “Bố à, rốt cuộc bố coi con là gì chứ? Sao có thể đẩy đứa con gái tội nghiệp vào vòng tay sói để suốt ngày bị chọc tức thế này chứ? ...”.
***.
Dương của chúng ta đành âm thầm kết thúc buổi làm việc với bao thù hận và ấm ức. Trên đường đi, cô còn vừa lái xe vừa mải nghĩ cách để trả thù cậu ta.
Về tới nhà, thấy xe của Vũ đã nằm gọn trong gara. Cô hằm hằm đi vào nhà. Thấy ai kia vẫn đang nhởn nhơ xem ti vi, lửa giận cô bắt đầu bốc lên đầu, cô tắt ti vi rồi tức giận đứng ra trước mặt anh hét.
- Này, rốt cuộc chuyện ở tòa soạn là sao chứ? Sao cậu cố tình để thang máy dừng ở tầng năm chứ hả? Còn chuyện cơm nước nữa, cậu không thích có thể ra ngoài nhà hàng mà ăn, sao lại bắt tôi nấu hả?
- Chuyện cầu thang máy là vô tình thôi mà. Còn ăn cơm nhà hàng thì ... cũng là một ý kiến hay, tuy nhiên, anh không thích.
- Gì mà thích mới không chứ, tại sao tôi phải làm theo sở thích của anh?
- Em định ở nhà anh không chắc? Em được ở nhà anh miễn phí thì cũng nên biết điều một chút chứ, nếu không thì tiền lương hàng tháng của em sẽ tự động chuyển về tài khoản của anh nhé!
Dương đối chất với Vũ mười phần đã tám phần bại. Cô đành bất lực trở về phòng của mình. Sau khi khóa trái cửa xong, cô mở ti vi bật cỡ to nhất rồi nhanh tay đi lấy đồ bịt tai lại.
- Cho ngươi phiền chết đi.
Vũ đợi cô vào phòng rồi không khách khí đi theo. Khi áp tai vào cửa, anh nghe thấy tiếng ti vi mở. Nhẹ nhàng lấy cuốn sổ nhớ viết vài dòng rồi lấy chìa khóa dự phòng mở cửa ra, anh choáng trước volum của ti vi. Dương nhìn anh cười đầy thách thức. Anh nhìn cô, cau mày rồi bất chợt, anh nở một nụ cười, dán miếng giấy vào cửa rồi lại đóng cửa ra ngoài. Dương thấy vậy thì liền chạy ra xem sau khi thấy Vũ đã ra ngoài. Ai ngờ mới nhìn thấy mà mặt cô đã tối sầm.
“Anh thường ăn lúc tám giờ, bây giờ là năm rưỡi, em có hai tiếng rưỡi để chuẩn bị bữa tối cho anh. Anh lên phòng một chút, em có thể thưởng thức chương trình tùy ý. Còn nữa, anh muốn nói với em một điều. Phòng có cách âm”.
Dương đọc xong mà khóc ròng không ra nước mắt. Bất lực, cô hét lên “Trần Hàn Vũ! Tôi nhất định sẽ khiến anh sống không bằng chết”. Tất nhiên là tiếng hét đó chẳng thấm vào đâu so với tiếng ti vi quá lớn.
Cô đang ngủ trên giường thật ngoan ngoãn mà không hề bị ... mộng du như mọi lần. Thực ra thì cũng không ngoan ngoãn lắm, cô nằm trên giường là thật, nhưng trông bộ dạng thì thật là kì dị.
Vẫn là bộ đồ ngủ với hình Hello Kitty màu hồng nhưng là size lớn hơn, cô nằm ôm gối ngủ nhưng lại nằm ngang giường. Đôi chân của cô thì một nửa đã bay ra khỏi giường chạm đất lâu rồi, ga giường vì thế mà nhăn nhúm hết cả, còn chiếc chăn thì hiện tại anh không còn thấy hiện diện. Anh chẹp miệng nhìn xung quanh. Ồ, nó đây rồi, cách xa cái giường ba mét.
Anh thầm nghĩ không hiểu cô gái này có công phu gì mà lại đá bay được cái chăn đi xa như thế. Ờ nhưng dù như thế nhìn cô vẫn ... rất đẹp. Anh nghĩ rồi tiến lại gần, bế cô lên và đặt vào vị trí giữa gối. Anh đắp chăn, chỉnh một vị trí thoải mái nhất rồi nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô.
Anh thầm tự hỏi mình. Cô gái này là ai mà có sức hút như vậy. Cô đã khiến cho anh thay đổi hoàn toàn. Từ một con người trầm tính, ít nói vì tự ti, anh đã mạnh bạo và thoải mái bộc lộ tình cảm, cảm xúc hơn dù chỉ với một mình cô.
Cũng chính bởi vì cô mà bao năm qua, anh cố gắng trụ vững trên thương trường, hi sinh bảy năm để gây dựng sự ngiệp. Anh nhìn cô một lát rồi nhẹ nhàng đặt một cái hôn vào môi cô. Nhưng khi anh định đặt môi mình vào môi cô thì cô chợt quay mặt. Anh khựng lại mất mấy giây rồi bất chợt mỉm cười. Anh đứng dậy, cầm áo vest rồi ra ngoài. Trước khi đi anh còn tắt chiếc đồng hồ báo thức và nhìn cô một cái nữa.
***.
Khoảng bảy giờ, Dương bất chợt tỉnh dậy. Mắt nhắm mắt mở, cô vơ lấy cái đồng hồ báo thức. Cô chỉ liếc qua rồi lại nhắm nghiền mắt quay đi chỗ khác. Tuy nhiên, chỉ hai giây sau, cô mở to hết cỡ nhìn lại chiếc đồng hồ.
- Ôi mẹ ơi, đã bảy giờ rồi sao?!
Cô hét lên rồi nhanh chóng bật dậy. Cô lao sang phòng WC vệ sinh cá nhân, chải tóc và đi lấy quần áo. Cô thầm nghĩ. Hôm qua mình không đặt báo thức sao, đúng là ... Cái tật này sao bao năm cô vẫn không sửa được chứ?
Có lẽ là do hôm qua về khuya quá, quen giấc nên đánh liền một mạch, quên không đặt báo thức luôn. Kiểu này thì bị chị Vân tóm cổ mất thôi. Cô thở dài thiểu não rồi nhanh chóng rời khỏi nhà. Khi đi qua bàn ăn, cô cũng chỉ kịp vơ lấy cái bánh kẹp lót dạ. Dương đáng thương của chúng ta nào có thể biết được chuyện này do bàn tay Vũ sắp xếp.
Tới tòa soạn, cô chạy hết tốc độ tới bên thang máy. Ồ, chiếc cửa đang dần khép lại. Cô phi tới, nhưng kết quả chỉ là màn hôn “đẹp mắt” của mặt cô với thành thang máy. Sao đang bay trên đỉnh đầu cô.
“Lẽ nào mình hải leo năm tầng cầu thang bộ cùng đôi cao gót này sao? Con gái thật là khổ, chỉ vì muốn làm đẹp mà chịu cực như vậy.” Cô nhìn đôi giày của mình rồi ngao ngán nghĩ. Bất chợt, cô liếc nhìn sang bên cạnh. Ồ, may quá, vẫn còn thang máy đang mở. Nhanh như cắt, cô chạy đến rồi nhảy vào trong.
- Vũ! – Cô thốt lên khi nhìn thấy anh trong thang máy – Vậy đây là .
- Cầu thang riêng của tôi.
Thôi rồi, lần này thì tiêu rồi, biết làm sao đây, nếu bị bắt gặp cô đi ra từ cầu thang dành riêng cho anh thì kiểu gì cũng bị bàn tán. Có khi nào trong tờ báo ngày mai cô được đồng nghiệp cho lên trang nhất không chứ? Thôi thì trong tình hình này tốt nhất là nên nhân nhượng thì hơn. Có lẽ cô nên nói khéo một chút để hắn cho cô dừng lại ở tầng bốn – tầng dưới của phòng cô.
- Hì hì, Vũ thân yêu à? – Dương vừa nói vừa nghĩ rằng đây là câu tởm nhất mà cô có thể nói.
- Gì? – Vũ cũng giật mình trước thái độ của cô.
- Cậu là bạn thân nhất của tớ, vì vậy, vì vậy ... cậu có thể cho tớ dừng lại ở tầng 4 được không? – Cô tỏ ra vẻ đáng yêu.
- Gọi anh đi. – Thấy cô còn đang ngơ ngác do quá ngạc nhiên, anh lên tiếng uy hiếp - Tới tầng 3.
Tới giờ thì bộ não lười biếng của cô cuối cùng cũng theo nổi tư duy của anh. Loại đàn ông này thật là mặt dày a~~~ Có lẽ Hoàng Dương cô phải hận tên đàn ông thối này tới chết. Hắn đích thực là tên đàn ông tồi tệ nhất thế giới. Nếu biết sớm như vậy, cô đã chẳng cho hắn lấy một xu chứ đừng nói cả đống tiền thưởng, và giờ cô chỉ còn 500.000 đồng. Thật là hối hận. Nhưng vì đại cục, đây là boss lớn, cô phải nhịn, phải nhịn thôi. Cô nói:
- ... Thôi được, thì anh, vậy người anh “đáng quý” có thể giúp cô bé tội nghiệp này khỏi bị trừ lương được không? – Cô nghiến răng nói.
- Ồ, có vẻ rất thú vị, trừ lương sao?
- Cậu có giúp không thì bảo? – Dương lại rít lên.
Hèm hèm – Vũ vờ ho. Sau một hồi khua khoắng ... không khí, cô bắt đầu nuốt cục tức lại rồi nói.
- Anh, hì hì, anh giúp em với. – Dương phát nôn với những lời mình nói.
- Xin lỗi nhé, anh cũng muốn giúp em lắm, nhưng cầu thang máy đi qua tầng bốn rồi.
- Cái gì?!
Dương hét lên rồi chạy đến bấm lia lịa vào nút ra sau khi nhìn theo ngón tay của Vũ – cái bảng báo hiệu đang chỉ lên tầng năm.
- Rất lấy làm tiếc, quý cô! – Vũ nhún vai tỏ vẻ đáng tiếc mà thực ra là đang nhịn cười tới mức nội thương.
Cô mỉm cười một cái với Vũ nhưng thật ra cô đang ân cần hỏi thăm tổ tong mười tám đời của vị Chủ tịch Đỗ đáng kính.
“Ding” Chiếc thang máy dừng lại tại tầng năm của tòa nhà. Dương gồng mình đi ra ngoài để kiềm chế sự tức giận. Cô đi ra tới đâu, các đồng nghiệp khác đều dừng lại để nhìn tới đó. Cô cố nhắm mắt đi để bớt xẩu hổ. Nhưng khi gần tới của phòng phóng viên, thang máy lại kêu “ding” một lần nữa. Vị Đại Boss điển trai thò đầu ra. Tên này lại bày trò gì hại cô đây.
- Nguyễn Hoàng Dương! Lát nữa lên phòng tôi.
- Dạ, rất vui lòng thưa Tổng Giám Đốc.
Dương nói rồi nhanh chân vào phòng trước khi cơn giận bùng phát. Vũ nhìn theo cô rồi cũng mỉm cười bấm nút để lên tầng của mình. Khi Dương vừa bước vào phòng, mọi người bắt đầu săn đón và ngày càng tiến lại gần cô.
“Dương à, hôm nay em xinh thật đấy!” – Chị Thanh Thanh luôn đi đầu trong mọi “phong trào”.
“Đúng vậy, từ khi quen biết bà, tôi thấy hôm nay là ngày mà bà tỏa sáng nhất đấy”. – Vy Vy bắt đầu thêm “mắm muối”.
“Stop!” – Dương bắt buộc phải hét lên. Mọi người ngay lập tức dừng động tác. Cô kinh hãi lấy túi xách che trước ngực để hộ thân rồi nói:
- Mọi người làm cái trò gì thế hả?
- Đâu có gì đâu... – Mọi người nói rồi càng ngày càng xán tới gần Dương hơn.
Tình huống này là sao đây? Sao mấy người này như thây ma đã bị yểm bùa vậy. Họ đang tiến lại gần cô hòng ăn thịt sao? Trường hợp này có lẽ tốt nhất là chuồn thôi, “tẩu vi thượng sách” mà. Dương nghĩ thầm rồi nhanh chân chạy thẳng ra thang máy bấm số lên tầng của Vũ. Trước khi chạy được ra ngoài, cô còn nói vọng vào. “Đại Boss gọi em!”.
Những phóng viên “nhiệt tình” săn tin của chúng ta đành tiu nghỉu rồi người nào người nấy lại trở về bàn của mình làm việc. Về phần Dương, khi đứng trước cửa phòng Tổng Giám Đốc đã hối hận muốn cắn lưỡi tự tử cho xong. Cô nghĩ, giờ mà vào cũng chết, về phòng cũng chết. Biết làm sao bây giờ? Lưỡng lự hồi lâu, cuối cùng cô cũng quyết định vào phòng.
“cốc...cốc...cốc” – Tiếng gõ cửa vang lên đều đặn. “Mời vào!” – Người bên trong vừa lúi húi làm việc vừa nói ra ngoài. Dương hít một hơi thật sâu rồi cũng mở cửa bước vào.
- Có chuyện gì? – Vũ vẫn chăm chú làm việc hỏi.
- Tổng Giám Đốc tìm tôi có chuyện gì ạ?
Nghe thấy tiếng cô, anh vội ngẩng đầu lên nhìn. Anh ngạc nhiên hỏi:
- Ồ, em đã tới rồi sao?
- Ừ, cũng chẳng có việc gì, lên sớm một chút xem mình bị xử như nào cũng hay – Cô lấp liếm. Nghĩ mọi việc có vẻ đã rẽ sang hướng khác, mà cô chẳng muốn ở đây lâu nên cô nói luôn. - Tốt nhất đừng vòng vo nữa, có gì nói nhanh đi.
- Cũng không có gì. Anh cứ nghĩ đến giờ ăn trưa em mới lên cơ đấy. Mà anh nghĩ em nên sửa lại cách nói chuyện.
Dương thấy thái độ ngạo mạn của vị Đại Boss nào đó, lửa giận đã bốc tới đầu. “Đây là sếp lớn nha, đây là sếp lớn nha” Dương lẩm bẩm rồi hít một hơi sâu lấy lại bình tĩnh nói:
- Được rồi, vậy Tổng Giám Đốc có gì cần dặn dò ạ?
- Tổng Giám Đốc nghe có vẻ hơi xa lạ.
- Rốt cuộc là có chuyện gì?! – cô hét lên.
Vũ bị tiếng hét của cô làm cho mười phần hồn bay mất chín. Sau khi bình tĩnh trở lại, anh điềm tĩnh đáp:
- Đừng có mà hét, việc đơn giản thôi, anh không quen ăn cơm ở căng tin của tòa soạn, về thói quen ăn uống của anh, có lẽ em cũng biết không ít.
- Vì vậy... – Dương láng máng hiểu được vấn đề.
- Vì vậy phiền em mỗi ngày nấu bữa trưa mang tới công ti, chiều về lại lăn vào bếp nấu bữa tối nhé! – Nói rồi anh cười sáng láng.
- Cái gì?!
Vũ như đã đoán được thái độ của cô nên bịt tai lại ngao ngán nói: “Đã nói đừng có hét mà.” Cô uất ức hỏi lại một câu mà khẩu khí chẳng hề thuyên giảm:
- Tại sao tôi phải nấu cơm cho cậu ăn?
- Đừng quên em đang ở nhà anh. Nếu em không muốn thì có thể dọn ra ngoài bất cứ lúc nào. – Anh điềm tĩnh xoay bút nói.
- Anh nghĩ tôi không dám sao? – Cô nhướng mày.
- Chắc chắn không rồi, em nghĩ, bây giờ em ra ngoài có thể kiếm được chỗ ở sao, anh nghĩ bác Đỗ đã nói với em rồi chứ! – anh cười khiêu khích.
- Cậu... cậu... thật bức người quá đáng!
Dương tức giận đi ra ngoài. Vừa đi cô vừa lẩm bẩm “Bố à, rốt cuộc bố coi con là gì chứ? Sao có thể đẩy đứa con gái tội nghiệp vào vòng tay sói để suốt ngày bị chọc tức thế này chứ? ...”.
***.
Dương của chúng ta đành âm thầm kết thúc buổi làm việc với bao thù hận và ấm ức. Trên đường đi, cô còn vừa lái xe vừa mải nghĩ cách để trả thù cậu ta.
Về tới nhà, thấy xe của Vũ đã nằm gọn trong gara. Cô hằm hằm đi vào nhà. Thấy ai kia vẫn đang nhởn nhơ xem ti vi, lửa giận cô bắt đầu bốc lên đầu, cô tắt ti vi rồi tức giận đứng ra trước mặt anh hét.
- Này, rốt cuộc chuyện ở tòa soạn là sao chứ? Sao cậu cố tình để thang máy dừng ở tầng năm chứ hả? Còn chuyện cơm nước nữa, cậu không thích có thể ra ngoài nhà hàng mà ăn, sao lại bắt tôi nấu hả?
- Chuyện cầu thang máy là vô tình thôi mà. Còn ăn cơm nhà hàng thì ... cũng là một ý kiến hay, tuy nhiên, anh không thích.
- Gì mà thích mới không chứ, tại sao tôi phải làm theo sở thích của anh?
- Em định ở nhà anh không chắc? Em được ở nhà anh miễn phí thì cũng nên biết điều một chút chứ, nếu không thì tiền lương hàng tháng của em sẽ tự động chuyển về tài khoản của anh nhé!
Dương đối chất với Vũ mười phần đã tám phần bại. Cô đành bất lực trở về phòng của mình. Sau khi khóa trái cửa xong, cô mở ti vi bật cỡ to nhất rồi nhanh tay đi lấy đồ bịt tai lại.
- Cho ngươi phiền chết đi.
Vũ đợi cô vào phòng rồi không khách khí đi theo. Khi áp tai vào cửa, anh nghe thấy tiếng ti vi mở. Nhẹ nhàng lấy cuốn sổ nhớ viết vài dòng rồi lấy chìa khóa dự phòng mở cửa ra, anh choáng trước volum của ti vi. Dương nhìn anh cười đầy thách thức. Anh nhìn cô, cau mày rồi bất chợt, anh nở một nụ cười, dán miếng giấy vào cửa rồi lại đóng cửa ra ngoài. Dương thấy vậy thì liền chạy ra xem sau khi thấy Vũ đã ra ngoài. Ai ngờ mới nhìn thấy mà mặt cô đã tối sầm.
“Anh thường ăn lúc tám giờ, bây giờ là năm rưỡi, em có hai tiếng rưỡi để chuẩn bị bữa tối cho anh. Anh lên phòng một chút, em có thể thưởng thức chương trình tùy ý. Còn nữa, anh muốn nói với em một điều. Phòng có cách âm”.
Dương đọc xong mà khóc ròng không ra nước mắt. Bất lực, cô hét lên “Trần Hàn Vũ! Tôi nhất định sẽ khiến anh sống không bằng chết”. Tất nhiên là tiếng hét đó chẳng thấm vào đâu so với tiếng ti vi quá lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook