Yêu Anh Tôi Được Gì!
-
Chương 15: Chương 12
Tôi ngồi dậy, đưa mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ trên bàn. Mới chỉ 4 giờ sáng. Tôi thực sự không thể ngủ được nữa. Mệt mỏi, tôi bước xuống giường, nghĩ đến gương mặt đỏ hoe của Minh Tú đêm hôm qua tôi lại cảm thấy buồn, cảm thấy tội lỗi vì mình đã làm tổn thương anh. Một công tử kiêu ngạo như anh lại khóc vì một người con gái như tôi. Thật là chẳng ai có thể ngờ được chuyện này. Tôi lảo đảo bước ra khỏi phòng, toan xuống nhà bếp thì bỗng nghe được giọng nói của một người đàn ông khi tôi đứng ngay hành lang.
- Con bé vẫn đang ngủ, đừng đánh thức nó. - Tôi nghiêng người khẽ nhìn xuống bếp. Là bố. Tại sao bố lại ở đây?
- Ừm. - Mẹ tôi ngồi ngay bàn ăn đối diện với bố trông như hai người xa lạ. - Dạo này có một anh chàng thường đến chơi với con bé và rất quan tâm nó.
Ý bà là Cao Minh Tú, bởi bà đã thấy anh ấy hai lần tại nhà tôi. Lần thứ nhất là lúc tôi mời Bảo Mi đến nhà và Minh Tú đột nhiên xuất hiện vì vết thương trên đầu của tôi. Lần thứ hai là vừa mới hôm qua, anh qua và giải thích cho mẹ tôi.
- Như thế thì tốt mà. - Bố mỉm cười và nói. - Dù gì anh đã bỏ con bé đi suốt mấy năm rồi, nó cần phải có một người đàn ông ở bên cạnh.
- Anh nói cũng đúng. - Mẹ tôi gật đầu ra chiều hiểu ý và tôi định bước xuống làm bố bất ngờ, nhưng chợt mẹ lên tiếng và tôi khựng lại. - Anh nhớ đừng cho con bé biết chúng ta đã ly hôn, nếu biết chắc nó sẽ suy sụp lắm.
Tôi mở to mắt kinh ngạc nhìn bố mẹ, rồi sau đó chạy ngay lên phòng, tim đập nhanh đến nỗi tôi không còn đứng vững được nữa. Bố đi suốt mấy năm ở Hà Nội không phải là đi công tác, mà là vì bố mẹ đã ly hôn. Và họ đã nói dối tôi suốt mấy năm quay. Tại sao lại như vậy? Tại sao bố mẹ lại thành ra như vậy và từ khi nào? Nghĩ lại tôi thấy mình quá vô tâm khi ở bên cạnh bố mẹ mà chẳng hề biết chuyện gì xảy ra. Cảm giác đau đớn vì bố mẹ đã giấu nhẹm chuyện đó mấy năm qua.
Tôi ngồi phịch xuống giường, gương mặt vẫn không khỏi kinh ngạc. Nước mắt bắt đầu chảy dài trên má, và rồi tôi ôm lấy mặt và khóc ngon lành. Đột nhiên điện thoại reo lên và làm tôi giật mình đứng bật dậy. Đưa tay lần mò chiếc điện thoại và bấm ngay nút tắt. Hiện giờ tôi chẳng muốn nói chuyện với ai cả, tất cả đều lừa dối, tất cả đều dối trá. Nhưng khi vừa tắt được vài phút, điện thoại tôi reo lên có tin nhắn, tôi vội mở ra và đọc.
"Cậu dậy chưa? Mình có cảm giác như là cậu đang gặp chuyện gì đó, nhưng hình như mình đã làm phiền cậu rồi. Xin lỗi Thiên Di."
Tin nhắn này là của Bảo Minh gửi cho tôi, thì ra vừa nãy người gọi đến chính là cậu ấy. Tôi mỉm cười, cảm thấy trong lòng nhẹ nhàng hơn một chút, khẽ đưa những ngón tay và trả lời tin nhắn cậu ấy. "Linh tính của cậu đúng thật ^^"
- Thiên Di, con dậy rồi hả? - Bỗng nhiên mẹ bước lên phòng tôi và gõ cửa, chắc hẳn bà đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại. Và tôi vội nằm xuống, vờ như ngủ. Khi thấy tôi chẳng trả lời, bà bỏ đi. Ngay sau đó Bảo Minh liền gọi cho tôi.
- Alô?
[Cậu có chuyện gì vậy?] - Bảo Minh hét lớn và làm tôi giật bắn mình. - [Đột nhiên mình có cảm giác lo sợ thế nào ấy.]
- Bố mình...đã trở về. - Tôi nói khẽ và nước mắt lại chảy dài trên má.
[Vậy thì hay quá.]
- Chẳng hay tẹo nào cả. - Tôi khóc nấc lên và cố gắng nói thật khẽ để bố và mẹ không nghe thấy. - Bảo Minh, cậu biết không? Bố đã luôn ở cạnh mình cho đến khi lớp 6, ông đột nhiên chuyển đi ra Hà Nội và nói là đi công tác. Nhưng đến giờ mình mới biết rằng ông chuyển đi là vì bố mẹ đã ly hôn. - Tôi òa khóc vì không thể kìm nén nỗi nữa.
[Thiên Di à, bình tĩnh nào!]
- Bình tĩnh? Cậu nghĩ mình có thể bình tĩnh được không? Đến cả cậu lúc đó cũng không bình tĩnh thì làm sao mình có thể?
Bảo Minh đã từng làm loạn cả lên và bỏ đi khi biết mẹ mình có người đàn ông khác.
[Cậu nghe này, cứ vờ như chẳng biết gì đi.] - Bảo Minh nhẹ nhàng nói. [Cậu phải học cách chấp nhận chuyện này từ từ.]
- Mình...
Bảo Minh cắt ngang lời tôi. - [Họ không nói cho cậu biết bởi vì họ có lý do. Chứ cậu đừng bước đến và quát ầm lên trước mặt bố. Như thế mọi chuyện sẽ càng tệ hơn đấy.]
Tôi im một lúc lâu rồi cũng lên tiếng. - Okay, mình biết rổi.
Tôi nghe tiếng thở phào nhẹ nhõm của Bảo Minh và cậu ấy nói tiếp. - [Tý nữa mình sẽ qua rước cậu nhé?]
Cậu ấy cúp máy khi tôi chưa kịp lên tiếng từ chối.
06 : 00
Tôi ngồi bật dậy, lấy trong tủ quần áo ra bộ đồng phục thường ngày và bước vào nhà vệ sinh đi tắm. Đứng trước gương, tôi cố làm ra vẻ mặt bình thường như mọi ngày rồi xách cặp xuống dưới nhà.
- Bố? - Tôi vờ kinh ngạc nhìn ông đang đọc tờ báo trên ghế sofa mà ông hay ngồi. Giả vờ thế này coi bộ hơi mệt vì nhìn nét mặt của tôi chẳng thể nào thấy được vẻ bất ngờ hay là mừng rỡ.
- Có vẻ con không mong bố về cho lắm nhỉ? - Bố tôi nhăn mặt. - Nhìn con lớn hơn trước nhiều.
- Tất nhiên rồi ạ. - Tôi đảo tròn hai mắt và bước vào trong bếp ngồi xuống bàn ăn, thấy thế bố cũng ngồi dậy và bước theo.
- Bố cứ nghĩ... - Ông nhướn mày lên nhìn tôi. - ...con sẽ chạy lại ôm bố khi thấy bố trở về.
- Con đã lớn rồi mà.
- Okay! - Bố kéo ghế ra và ngồi xuống đối diện tôi. - Dường như con không ổn cho lắm. Khẩu vị món ăn mẹ nấu không hợp à?
Trước đây bố là người hay nấu bữa sáng cho tôi và giờ mẹ đã phải thay thế công việc đó, còn lý do thì tôi không hề muốn nhắc lại.
- Ngon hơn anh nhiều đấy, ông bố già ạ! - Mẹ tôi quay lại mỉm cười và nói.
Lúc này, tôi chỉ muốn đập bàn và đứng dậy, hét lớn bảo mọi người đừng vờ vịt nữa. Nhưng tôi lại không đủ can đảm làm thế và cũng vì Bảo Minh đã khuyên tôi nên làm theo những gì cậu ấy nói.
Ăn sáng xong, tôi bước ra phòng khách toan đi học thì bố chợt lên tiếng. - Con đi bằng xe đạp à?
Tôi quay lại. - Đi bộ ạ. Con nghĩ như thế sẽ khỏe hơn.
- Không, tại sao con phải đi bộ? Một là đi xe đạp, hai là bố sẽ chở con.
- Con lớn rồi mà bố. - Tôi nhăn mặt lại và bỗng có tiếng nói vang lên từ cửa sổ ở giữa cửa ra vào và phòng bếp.
- Ba là cháu có thể chở cô ấy ạ.
Là Bảo Minh. Cậu ấy vừa nói vừa mỉm cười nhìn bố. Ôi thật tệ, hai bố con tôi đều có một điểm chung là hay quên đóng cửa cổng. Lần trước khi tôi quên đóng mà cặp đôi Mi-Vương đã bước vào và nhìn thấy những-thứ-không-nên-thấy. Và giờ lại đến bố tôi.
- Cậu là ai vậy? - Bố nhíu mày hỏi Bảo Minh và tôi chạy ra mở cửa cho cậu ấy vào.
- Chào chú, cháu là Trịnh Bảo Minh, bạn cùng lớp của Thiên Di.
- Ủa, không phải là anh chàng Minh Tú gì đó sao? - Mẹ tôi từ trong bếp bước ra và tròn mắt nhìn Bảo Minh.
- À, con nhờ cậu ấy tới chở con đi học đấy ạ. - Tôi cười và nói, mắt liếc xéo Bảo Minh.
- Không được. - Bố tôi lắc đầu lia lịa và quay qua nhìn tôi. - Bố sẽ chở con. - Rồi ông quay qua nhìn Bảo Minh. - Còn cậu thì mau về đi.
- Con sẽ đi cùng cậu ấy. - Tôi nhìn thẳng vào mắt bố. Và không khí ngày càng trở nên căng thẳng.
- Hay là... - Mẹ nắm cánh tay bố và lên tiếng. Nhưng tôi thấy cái nắm tay của bà quá gượng gạo, cứ như là nó rất bẩn. - ...anh có thể chở hai đứa đi cũng được.
- Ba ạ. Em của cháu đang ngồi trên xe. - Bảo Minh mỉm cười và bố nhòm ra ngoài nhìn chiếc xe ô tô xịn của cậu ấy rồi đảo tròn hai mắt, thở dài ngán ngẫm
- Để bố đi lấy chìa khóa xe.
Ông bước vào trong phòng, mẹ thì mỉm cười nhìn chúng tôi và đi vào bếp.
- Nhìn gia đình cậu hạnh phúc thế cơ mà? - Bảo Minh cúi xuống nói khẽ vào tai tôi, hơi ấm từ từ lan truyền và làm hai má tôi ửng hồng, tim đập rộn ràng.
Chúng tôi bước lên chiếc xe ô tô khá là cũ kỉ của bố. Và ông đã chở chúng tôi sang trường cấp hai.
- Đây đâu phải là trường con. - Tôi quay qua nhíu mày nhìn bố. - Đây là trường cấp hai, con đã học cấp ba rồi bố ạ.
- À đúng rồi nhỉ. - Bố tôi xoa trán hồi lâu rồi quay sang nhìn tôi. - Năm nay con đã vào lớp...
- Chúng con đã vào lớp 11 ạ. - Bảo Minh mỉm cười và nhoài người lên phía trước nói. Và tôi nhận thấy nét khó xử trong mắt bố.
- Chú...là một ông bố tệ nhất đấy. - Mi Mi nhăn mặt, khoanh hai tay trước ngực, vắt chéo chân và nói. Tôi và Bảo Minh quay sang lườm cô. Phải nói cô ấy quá là thẳng tính.
- Bố xin lỗi. Bố...
Lúc này tôi cảm thấy thật tội nghiệp bố, nhưng đó là tất cả những gì ông có thể làm được cho tôi vì đã bỏ đi suốt 5 năm. Tôi và Bảo Minh vừa bước đến hành lang khối 11 thì thấy cả đội bóng đứng ngay trước cửa lớp chúng tôi. Khi thấy bọn tôi bước tới, Minh Tú quay qua nhìn tôi đầy bất ngờ rồi anh cũng mỉm cười thật tươi. Nhưng nụ cười đó không phải là nụ cười hạnh phúc mà anh luôn dùng nó khi ở bên cạnh tôi. Nhưng tôi vui là cặp mắt của anh không sưng húp lên hoặc là có dấu hiệu gì đó cho thấy anh khóc. Anh đang cố gắng vượt qua cái sự tổn thương mà tôi đã tạo ra, và liệu nến tôi chọn anh thì Bảo Minh sẽ như thế nào?
Tôi mỉm cười nhìn anh. Cố gắng làm sao để cho mọi thứ thoải mái nhất có thể.
- Hôm nay chúng ta phải cố gắng tập luyện cho tốt, bởi vì ngày mai đội chúng ta sẽ vô địch cho xem. - Minh Vương cười tươi và nói lớn, bọn con gái và con trai trong các lớp ngó đầu ra và gào rú lên. Anh ấy nói tiếp. - Thiên Di với Mi Mi nhất định phải đến xem đó nha. Thiếu hai em bọn anh sẽ không thắng được đâu.
Cảm giác thật hạnh phúc. Bây giờ mọi người đều cười vui vẻ và nói chuyện với tôi, quan tâm tôi. Có vẻ như bạn bè của tôi là cả một đội bóng rồi. Còn nhóc Mi thì vẫn cứng đầu không chịu kết bạn với tôi, mặc dù tôi chính là người đã an ủi khi cô nhóc thất tình và giải quyết tình yêu giữa cô và Minh Vương.
- Mọi người nghĩ mệt uống nước đi nào! - Tôi và Bảo Mi đồng thanh và cùng nhau đem rất nhiều chai nước đến sân bóng sau khi tan học. Và tất nhiên chúng tôi cũng đưa cho cả đội cổ vũ - Ngọc Anh là một trong số đó - nhưng nhóc Mi lại bảo không cần đưa vì cô chúa ghét những nàng tiểu thư chảnh chọe bên đó. Thế là tôi phải đi một mình.
- Cô và Minh Tú chia tay rồi à? - Ngọc Anh nghênh mặt lên hỏi khi tôi đưa chai nước cho cô ấy.
Tôi nhún vai và nhìn vào xô đựng các chai nước. - Tôi không có... Chúng tôi không hề hẹn hò với nhau, và... - Thật chả dễ chịu khi phải xưng hô kiểu như thế với một người bạn - từng - rất thân và nói ra những điều sẽ khiến cô ấy tổn thương. - ...và Bảo Minh là bạn trai hiện giờ của tôi.
Ngay lập tức Ngọc Anh trợn mắt lên nhìn tôi đầy phẫn nộ. - Cô dám nói lại lần nữa không?
- Tôi và Bảo Minh đang quen nhau, cho nên... - Tôi bỗng thấy hơi chột dạ khi nhìn thấy cái nghiến răng và bàn tay đang nắm chặt thành nắm đấm quanh chai nước vừa nãy tôi đưa cho Ngọc Anh.
- Cho nên tôi sẽ xé xát cô. - Ngọc Anh hét lên và ném chai nước xuống đất làm nước bắn hết cả lên người tôi. Đội bóng và đội cổ vũ quay lại nhìn bọn tôi và tôi thấy Bảo Minh và những người khác đang bước tới trong khi Minh Tú vẫn khoanh tay lại và nghênh mặt đứng nhìn.
- Cô làm cái gì thế? - Bảo Minh nắm tay tôi kéo lại phía mình.
Minh Vương nhìn tôi từ trên xuống rồi quay qua nhìn Ngọc Anh. - Cô ấy ướt hết rồi, chuyện gì xảy ra với hai em vậy?
- Ngọc Anh, sao chị lại làm vậy? - Bảo Mi chạy đến và hỏi.
Mọi người đều đang có vẻ lo lắng cho tôi - trừ Minh Tú. Câu hỏi đều dồn dập đến và Ngọc Anh bỗng khóc nức nở, ngẹn ngào lên tiếng. - Thiên Di, cô ấy bỏ gì đó vào trong chai nước cho nên tôi mới làm vậy. Tôi không hề cố ý.
Cô ta đã nói dối?
- Đúng vậy. Thiên Di nhìn ngốc nghếch như thế mà thủ đoạn vô cùng. - Các cô gái trong đội cổ vũ chạy đến vỗ về Ngọc Anh và trừng mắt nhìn tôi.
Bảo Mi nhăn mặt. - Èo, thủ đoạn của chị ta còn kém lắm, làm sao bằng được ai kia. Mà nếu trong chai nước có gì đó thật thì các chị thử liếm xem.
- Nè con nhóc lớp dưới, mày lấy quyền gì mà ăn nói với tụi tao kiểu đó vậy hả? - Một cô gái nghênh mặt lên nhìn Mi Mi và bị ánh mắt căm phẫn của Bảo Minh làm hoảng sợ.
Cả bọn chảnh chọe đó cứ làm nháo nhào lên và tin Ngọc Anh răm rắp. Lúc này tôi rất cần Minh Tú vì chỉ có giọng nói của anh mới có quyền lực khiến lũ loi nhoi này câm ngay. Bất giác tôi quay qua nhìn anh cầu cứu, nhưng anh chỉ ngoáy tai rồi lặng lẻ bỏ ra ngoài.
- Đi thôi Thiên Di. - Bảo Minh kéo tôi đi. Nhưng tại sao lại là phòng y tế?
- Mình đâu có bị gì đâu. - Tôi ngồi xuống giường và cậu ấy đứng chống hai tay bên hông nhìn tôi. Rồi cậu ấy khựng lại khi nhìn xuống phần ngực của tôi và vội quay mặt đi.
- Uầy, phải làm sao đây?
Áo của tôi đã ướt nhẹp nên nó cứ dính chặt vào người tôi. Xấu hổ quá, tôi lấy hai tay giơ lên và che lại.
- À. - Bảo Minh quay qua. - Mi Mi chắc có đem theo áo, cậu ngồi đây để mình chạy qua mượn.
Nói rồi Bảo Minh chạy đi và đột nhiên điện thoại trong túi váy rung lên báo có tin nhắn. Tôi liền mở ra.
"Em ổn chứ?" - Tin nhắn của Minh Tú, tôi liền trả lời.
"Ừm, Bảo Minh đã đi mượn áo giúp em."
Và sau đó không thấy anh trả lời nữa.
- Cậu mặc được chứ? - Bảo Minh hỏi khi thấy tôi bước ra từ phòng vệ sinh nữ với cái áo đồng phục bé tí của Mi Mi.
- Ừm...hơi chật. - Và quá ngắn. Tôi cố gắng kéo áo xích xuống, nhưng nó thật sự rất ngắn. Giờ tôi mới biết nhóc Mi không những ốm mà còn lùn nữa.
- Chà! Nhìn Thiên Di gợi cảm ghê. - Minh Vương bước tới khoác vai Bảo Minh và nhìn tôi nói.
Do cái áo quá chật nên những đường cong của tôi lộ hết cả ra ngoài. Tôi ôm mặt vì nó đã đỏ lên vì ngại.
Bảo Minh chọc cùi chỏ vào bụng Minh Vương một cái rồi nắm tay tôi, cùng nhau ra về.
- Ôi không, bố mình quên tới đón rồi, làm sao đây? - Tôi quay qua nói và Bảo Minh chỉ nhún vai.
- Thì cùng đi bộ đi. Như thế sẽ lãng mạn lắm đó.
- Khoan đã. - Nhóc Mi đùng đùng chạy ra. - Còn em thì sao?
- Anh sẽ đánh chết Minh Vương nếu anh ta cho em đi bộ đấy. - Nói rồi Bảo Minh kéo tôi đi luôn.
Thật là hạnh phúc, cậu ấy nắm tay tôi và chúng tôi cùng bước đi, nói chuyện cười đùa rất là vui. Tôi thực sự muốn thời gian ngừng lại để chúng tôi có thể ở bên nhau lâu hơn. Và rồi chiếc xe của Minh Tú chạy vụt qua như là chẳng hề thấy chúng tôi. Tôi bỗng chợt nhớ đến lần đầu tiên anh cùng tôi đi bộ về, chỉ đi thôi chứ chẳng làm gì cả, nhưng lúc đó cũng đủ làm trái tim tôi đập rộn ràng. Và giờ nó đã đập lại y như thế vì có Bảo Minh ở đây.
- Cậu và Minh Tú, hai người vẫn ổn chứ? - Tôi dừng lại hỏi khi chúng tôi đi ngang qua công viên.
Bảo Minh khựng lại nhìn tôi, tay vẫn nắm chặt tay tôi. - Mình không biết, nhưng hôm qua anh ấy đã nhắn cho mình là cậu chọn mình.
- Anh ấy nhắn vậy thật sao?
- Ừm, vì thế chúng ta chính thức quen nhau. Chẳng ai làm gì cậu đâu.
- Kể cả Tường Vy?
Bảo Minh gật đầu và mỉm cười. - Kể cả cô ấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook