Yêu Anh Thêm Lần Nữa
-
Chương 6
Tối hôm đó, Hứa Tịnh Khanh vừa xử lí xong văn kiện của Lôi Thị liền nhanh chóng thay băng mới cho Phó Phàm Duy, bàn tay trắng hồng mềm mại của cô uyển chuyển linh động, khuôn mặt đang cực kì nghiêm túc chỉ sợ anh đau thôi
Sau khi thay băng xong, bất ngờ điện thoại của anh vang lên. Hứa Tịnh Khanh tò mò liền cầm lên xem, hiện ra là hai từ "Ny Túc" - Phó Ny Túc là em gái của anh, anh rất mực cưng chiều đứa em này. Với lại từ rất lâu rồi Ny Túc luôn luôn xem Tịnh Khanh là chị em tốt
Hứa Tịnh Khanh chập chờn không dám nghe máy, tiếng điện thoại tắt đi... Chốc chốc lại đổ chuông lên. Hứa Tịnh Khanh chau mày rồi bắt máy, chưa kịp để cô nói gì thì Phó Ny Túc đã tuôn một tràn
- " Anh hai à! Anh đi đâu vậy hả. Anh có biết ba mẹ và ông nội rất lo cho anh không? Sao lúc nảy em gọi cho anh, anh lại không bắt máy. Phó Phàm Duy cao cao tại thượng của em đâu rồi? Có cần phải tàn tạ vậy không? Tịnh Khanh, Tịnh Khanh... Suốt ngày Tịnh Khanh, sao lúc trước anh không trân trọng chị ấy. Bây giờ lại điên cuồng tìm kiếm? Anh hai à. Anh tỉnh chưa?.... Alo alo anh hai, sao anh không nói gì vậy? > _ Ở đầu dây bên kia, Phó Ny Túc khó hiểu hỏi
- Ny Túc, chị... Tịnh Khanh đây _ Hứa Tịnh Khanh nghẹn lại, cúi mặt nhìn người đàn ông đang hôn mê kia, đôi mắt có tia dao động
- < Chị Tịnh Khanh? Tại sao chị lại nghe điện thoại của anh hai? > _ Phó Ny Túc mở to mắt ngạc nhiên
- Phàm Duy bị thương, đang ở nhà chị. Em bảo người đến đón anh ấy về đi _ Hứa Tịnh Khanh nhẹ giọng
- < Ơ? Chị nói gì em không nghe rõ. Hình như mất sóng rồi. Em ngắt máy đây... Mất sóng rồi, mất sóng rồi > _ Phó Ny Túc giả vờ mất sóng điện thoại rồi tắt máy hẳn nhanh như con gió
Cô nàng Phó Ny Túc tất nhiên là muốn tác hợp cho Anh và Cô rồi. Phó Ny Túc luôn luôn đứng về phía Hứa Tịnh Khanh. Sau khi tắt máy khóe môi của Phó Ny Túc hiện lên nụ cười gian xảo. Khiến ba mẹ Phó và cả ông nội Phó phải sởn hết gai óc.
Hứa Tịnh Khanh nhìn vào màn hình tối đen kia mà mỉm cười. Cô bé Phó Ny Túc này lúc nào cũng đáng yêu như vậy
Khẽ thở dài một tiếng, Hứa Tịnh Khanh lại thu dọn nhà cửa và chuẩn bị đi tắm. Và hiển nhiên cuộc trò chuyện lúc nảy của Phó Ny Túc và Cô đã được Phó Phàm Duy anh thu hết vào tai. Anh cũng hiểu được Phó Ny Túc rất ưng ý cô chị dâu này. Vì vậy... Phó Phàm Duy anh thà để bị mất hết sỉ diện cũng phải cố gắng bám lấy cô mà sống. Sống chết bắt cô về làm con dâu Phó Gia. Làm vợ của anh, làm mẹ của các con anh. Vì vậy, anh sẽ không từ bỏ
Phó Phàm Duy cầm điện thoại lên, bấm một dãy tin nhắn rồi gửi đi. Đợi bên kia phản hồi, hài lòng rồi mới nằm xuống và bắt đầu ngủ tiếp
Một lúc sau, Hứa Tịnh Khanh từ bên trong phòng tắm bước ra với chiếc váy mỏng màu trắng. Mái tóc được xõa ra đầy quyến rũ.
- Phó Phàm Duy, nhà tôi hết phòng rồi. Anh ngủ ở đó đi nha! _ Hứa Tịnh Khanh nhàn nhạt nói
- Khanh Khanh, em nỡ lòng nào để một soái ca như anh ngủ phòng khách? _ Bất giác Phó Phàm Duy ngồi bật dậy nũng nịu với cô
- Anh ăn vạ ở nhà tôi cả ngày rồi. À Ny Túc có gọi, chắc Phó gia lo cho anh lắm. Mau về nhà đi, khuya rồi tôi còn đi ngủ. Ngày mai tôi còn đi làm _ Hứa Tịnh Khanh khoanh tay trước ngực cao ngạo nói
- Khanh Khanh, muộn rồi... Cho anh ở đây đi... Nha ~ _ Phó Phàm Duy bắt đầu nũng nịu
Khuôn mặt anh phồng lên trong đáng yêu vô cùng khiến trái tim nhỏ bé của cô chấn động kịch liệt. Khuôn mặt của Hứa Tịnh Khanh cũng bắt đầu đỏ lên
- T... Tùy anh, tôi.... Tôi đi ngủ _ Hứa Tịnh Khanh lắp bắp rồi xoay người bỏ về phòng
Chưa bước được bước thứ hai thì hai chân của Hứa Tịnh Khanh bổng lên. Cô giật thót tim, nhìn sang là thấy thân ảnh của Phó Phàm Duy đang bế lấy cô. Hứa Tịnh Khanh vùng vẫy kịch liệt nhưng bàn tay to lớn kia của anh đã ghì chặt cô nằm trong lòng mình
- Khanh Khanh, anh yêu em! _ Phó Phàm Duy khẽ hôn lên tóc cô
- Thả... Thả tôi xuống _ Hứa Tịnh Khanh đỏ mặt ngượng ngùng
- Khanh Khanh, nhìn anh này _ Phó Phàm Duy dịu dàng nói
Hứa Tịnh Khanh theo phản xạ lập tức ngước lên nhìn anh
- Anh yêu em... Hứa Tịnh Khanh, anh yêu em đến phát điên. Trong 5 năm qua. Anh sống với một cuộc sống tẻ nhạt. Người không ra người, ma không ra ma. Anh điên cuồng tìm em suốt 5 năm. Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh, vì anh đã làm em tổn thương, anh làm em đau lòng, và anh đã phụ lòng em. Nhưng Khanh Khanh, Phó Phàm Duy anh xin hứa kể từ bây giờ... Trái tim này của anh chỉ có duy nhất và có thể duy nhất chính là em. Hứa Tịnh Khanh, hứa với anh đừng bỏ anh... Được không? Thiếu em... Anh thực sự không sống nổi... Khanh Khanh! _ Phó Phàm Duy mỉm cười ôn nhu
Hứa Tịnh Khanh im lặng, giọt nước mắt hạnh phúc cũng ứa ra. Sự ấm áp ngọt ngào này là thứ trước kia cô từng nghĩ nó là xa xỉ với mình. Cô hạnh phúc lắm, bây giờ có kêu cô hi sinh mạng sống này, cô cũng chấp nhận. Cô yêu anh, phải.... Yêu anh rất nhiều.
- À còn nữa. Khanh Khanh, Lục Lộ Lộ đang chiếm dần Hứa Thị, em có cần anh giúp không? _ Phó Phàm Duy từ từ bế cô bước về phòng
- Có chứ. Hứa Thị là công sức của mẹ tôi. Tuy tôi dù hận ông ta nhưng dù sao Hứa Thị cũng có công lao của mẹ tôi, nhất định tôi sẽ trừng phạt những kẻ đã làm mẹ tôi đau khổ! _ Phó Phàm Duy thấy được trong ánh mắt của coi hằn lên tia độc ác, xen lẫn tia đau lòng và có cả tia thương hại
Ánh mắt của cô thật sự rất phức tạp
- Và tôi còn phải đòi lại một thứ ở chỗ của Hứa Mỹ Tiên nữa. _ Hứa Tịnh Khanh nhếch mép
Phó Phàm Duy hiểu rõ thứ mà cô đang nói. Anh sẽ luôn ủng hộ và bảo vệ cô, chỉ cần cô muốn, anh cũng không ngại hi sinh mạng sống này cho cô.
Phó Phàm Duy đặt Hứa Tịnh Khanh lên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Rồi cũng nhanh chóng leo sang một bên giường, đưa tay ôm chặt coi vào lòng và ngủ thiếp đi. Tuy là không thích như vậy, nhưng sức của anh quá mạnh cô chẳng thể phản kháng. Đành nằm im cho anh ôm....
Hạnh phúc của đôi trẻ đang bắt đầu
Và những hình phạt giành cho những người kia cũng dần dần bắt đầu...........
- ---------------------////-------------------
Ta thấy Phó Phàm Duy làm n9 sẽ hợp hơn nha các nàng ~
Theo quan điểm của ta thì tuy là Lôi Dương thật lòng yêu Tịnh Khanh nhưng mà anh chàng này quá trẻ con, sẽ rất khó trong việc giúp cô trả thù
Nhưng bù lại, Phó Phàm Duy rất nhanh nhạy và thông minh. Với lại anh đang giữ vị trí Tổng Giám Đốc của Phó Thị và hiển nhiên sẽ giúp được Tịnh Khanh trả thù...
=> Đây là ý kiến riêng của ta
*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
Còn ý kiến của các nàng thì sao?
Cho ta xin ý kiến nha ~~
Sau khi thay băng xong, bất ngờ điện thoại của anh vang lên. Hứa Tịnh Khanh tò mò liền cầm lên xem, hiện ra là hai từ "Ny Túc" - Phó Ny Túc là em gái của anh, anh rất mực cưng chiều đứa em này. Với lại từ rất lâu rồi Ny Túc luôn luôn xem Tịnh Khanh là chị em tốt
Hứa Tịnh Khanh chập chờn không dám nghe máy, tiếng điện thoại tắt đi... Chốc chốc lại đổ chuông lên. Hứa Tịnh Khanh chau mày rồi bắt máy, chưa kịp để cô nói gì thì Phó Ny Túc đã tuôn một tràn
- " Anh hai à! Anh đi đâu vậy hả. Anh có biết ba mẹ và ông nội rất lo cho anh không? Sao lúc nảy em gọi cho anh, anh lại không bắt máy. Phó Phàm Duy cao cao tại thượng của em đâu rồi? Có cần phải tàn tạ vậy không? Tịnh Khanh, Tịnh Khanh... Suốt ngày Tịnh Khanh, sao lúc trước anh không trân trọng chị ấy. Bây giờ lại điên cuồng tìm kiếm? Anh hai à. Anh tỉnh chưa?.... Alo alo anh hai, sao anh không nói gì vậy? > _ Ở đầu dây bên kia, Phó Ny Túc khó hiểu hỏi
- Ny Túc, chị... Tịnh Khanh đây _ Hứa Tịnh Khanh nghẹn lại, cúi mặt nhìn người đàn ông đang hôn mê kia, đôi mắt có tia dao động
- < Chị Tịnh Khanh? Tại sao chị lại nghe điện thoại của anh hai? > _ Phó Ny Túc mở to mắt ngạc nhiên
- Phàm Duy bị thương, đang ở nhà chị. Em bảo người đến đón anh ấy về đi _ Hứa Tịnh Khanh nhẹ giọng
- < Ơ? Chị nói gì em không nghe rõ. Hình như mất sóng rồi. Em ngắt máy đây... Mất sóng rồi, mất sóng rồi > _ Phó Ny Túc giả vờ mất sóng điện thoại rồi tắt máy hẳn nhanh như con gió
Cô nàng Phó Ny Túc tất nhiên là muốn tác hợp cho Anh và Cô rồi. Phó Ny Túc luôn luôn đứng về phía Hứa Tịnh Khanh. Sau khi tắt máy khóe môi của Phó Ny Túc hiện lên nụ cười gian xảo. Khiến ba mẹ Phó và cả ông nội Phó phải sởn hết gai óc.
Hứa Tịnh Khanh nhìn vào màn hình tối đen kia mà mỉm cười. Cô bé Phó Ny Túc này lúc nào cũng đáng yêu như vậy
Khẽ thở dài một tiếng, Hứa Tịnh Khanh lại thu dọn nhà cửa và chuẩn bị đi tắm. Và hiển nhiên cuộc trò chuyện lúc nảy của Phó Ny Túc và Cô đã được Phó Phàm Duy anh thu hết vào tai. Anh cũng hiểu được Phó Ny Túc rất ưng ý cô chị dâu này. Vì vậy... Phó Phàm Duy anh thà để bị mất hết sỉ diện cũng phải cố gắng bám lấy cô mà sống. Sống chết bắt cô về làm con dâu Phó Gia. Làm vợ của anh, làm mẹ của các con anh. Vì vậy, anh sẽ không từ bỏ
Phó Phàm Duy cầm điện thoại lên, bấm một dãy tin nhắn rồi gửi đi. Đợi bên kia phản hồi, hài lòng rồi mới nằm xuống và bắt đầu ngủ tiếp
Một lúc sau, Hứa Tịnh Khanh từ bên trong phòng tắm bước ra với chiếc váy mỏng màu trắng. Mái tóc được xõa ra đầy quyến rũ.
- Phó Phàm Duy, nhà tôi hết phòng rồi. Anh ngủ ở đó đi nha! _ Hứa Tịnh Khanh nhàn nhạt nói
- Khanh Khanh, em nỡ lòng nào để một soái ca như anh ngủ phòng khách? _ Bất giác Phó Phàm Duy ngồi bật dậy nũng nịu với cô
- Anh ăn vạ ở nhà tôi cả ngày rồi. À Ny Túc có gọi, chắc Phó gia lo cho anh lắm. Mau về nhà đi, khuya rồi tôi còn đi ngủ. Ngày mai tôi còn đi làm _ Hứa Tịnh Khanh khoanh tay trước ngực cao ngạo nói
- Khanh Khanh, muộn rồi... Cho anh ở đây đi... Nha ~ _ Phó Phàm Duy bắt đầu nũng nịu
Khuôn mặt anh phồng lên trong đáng yêu vô cùng khiến trái tim nhỏ bé của cô chấn động kịch liệt. Khuôn mặt của Hứa Tịnh Khanh cũng bắt đầu đỏ lên
- T... Tùy anh, tôi.... Tôi đi ngủ _ Hứa Tịnh Khanh lắp bắp rồi xoay người bỏ về phòng
Chưa bước được bước thứ hai thì hai chân của Hứa Tịnh Khanh bổng lên. Cô giật thót tim, nhìn sang là thấy thân ảnh của Phó Phàm Duy đang bế lấy cô. Hứa Tịnh Khanh vùng vẫy kịch liệt nhưng bàn tay to lớn kia của anh đã ghì chặt cô nằm trong lòng mình
- Khanh Khanh, anh yêu em! _ Phó Phàm Duy khẽ hôn lên tóc cô
- Thả... Thả tôi xuống _ Hứa Tịnh Khanh đỏ mặt ngượng ngùng
- Khanh Khanh, nhìn anh này _ Phó Phàm Duy dịu dàng nói
Hứa Tịnh Khanh theo phản xạ lập tức ngước lên nhìn anh
- Anh yêu em... Hứa Tịnh Khanh, anh yêu em đến phát điên. Trong 5 năm qua. Anh sống với một cuộc sống tẻ nhạt. Người không ra người, ma không ra ma. Anh điên cuồng tìm em suốt 5 năm. Anh biết em sẽ không tha thứ cho anh, vì anh đã làm em tổn thương, anh làm em đau lòng, và anh đã phụ lòng em. Nhưng Khanh Khanh, Phó Phàm Duy anh xin hứa kể từ bây giờ... Trái tim này của anh chỉ có duy nhất và có thể duy nhất chính là em. Hứa Tịnh Khanh, hứa với anh đừng bỏ anh... Được không? Thiếu em... Anh thực sự không sống nổi... Khanh Khanh! _ Phó Phàm Duy mỉm cười ôn nhu
Hứa Tịnh Khanh im lặng, giọt nước mắt hạnh phúc cũng ứa ra. Sự ấm áp ngọt ngào này là thứ trước kia cô từng nghĩ nó là xa xỉ với mình. Cô hạnh phúc lắm, bây giờ có kêu cô hi sinh mạng sống này, cô cũng chấp nhận. Cô yêu anh, phải.... Yêu anh rất nhiều.
- À còn nữa. Khanh Khanh, Lục Lộ Lộ đang chiếm dần Hứa Thị, em có cần anh giúp không? _ Phó Phàm Duy từ từ bế cô bước về phòng
- Có chứ. Hứa Thị là công sức của mẹ tôi. Tuy tôi dù hận ông ta nhưng dù sao Hứa Thị cũng có công lao của mẹ tôi, nhất định tôi sẽ trừng phạt những kẻ đã làm mẹ tôi đau khổ! _ Phó Phàm Duy thấy được trong ánh mắt của coi hằn lên tia độc ác, xen lẫn tia đau lòng và có cả tia thương hại
Ánh mắt của cô thật sự rất phức tạp
- Và tôi còn phải đòi lại một thứ ở chỗ của Hứa Mỹ Tiên nữa. _ Hứa Tịnh Khanh nhếch mép
Phó Phàm Duy hiểu rõ thứ mà cô đang nói. Anh sẽ luôn ủng hộ và bảo vệ cô, chỉ cần cô muốn, anh cũng không ngại hi sinh mạng sống này cho cô.
Phó Phàm Duy đặt Hứa Tịnh Khanh lên giường, nhẹ nhàng hôn lên trán cô. Rồi cũng nhanh chóng leo sang một bên giường, đưa tay ôm chặt coi vào lòng và ngủ thiếp đi. Tuy là không thích như vậy, nhưng sức của anh quá mạnh cô chẳng thể phản kháng. Đành nằm im cho anh ôm....
Hạnh phúc của đôi trẻ đang bắt đầu
Và những hình phạt giành cho những người kia cũng dần dần bắt đầu...........
- ---------------------////-------------------
Ta thấy Phó Phàm Duy làm n9 sẽ hợp hơn nha các nàng ~
Theo quan điểm của ta thì tuy là Lôi Dương thật lòng yêu Tịnh Khanh nhưng mà anh chàng này quá trẻ con, sẽ rất khó trong việc giúp cô trả thù
Nhưng bù lại, Phó Phàm Duy rất nhanh nhạy và thông minh. Với lại anh đang giữ vị trí Tổng Giám Đốc của Phó Thị và hiển nhiên sẽ giúp được Tịnh Khanh trả thù...
=> Đây là ý kiến riêng của ta
*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*
Còn ý kiến của các nàng thì sao?
Cho ta xin ý kiến nha ~~
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook