Yêu Anh Thật Không Dễ Dàng
-
C4: Mạc thiếu trong lời đồn
Nơi phồn hoa nhất nước T_trung tâm thành phố D, ở giữa những tòa nhà san sát cận kề nhau, một toàn biệt phủ cổ kính hiện ra, vô cùng lộng lẫy. Nó độc chiếm cả một vùng đất rộng lớn, xung quanh cũng được bao bọc kĩ lưỡng bởi lớp tường thành dày đặc, đầy rẫy những mảnh thủy tinh sắc nhọn được gắn phía trên.
Dọc xung quanh tường thành kia là hai hàng cây thông xanh ngắt với vô vàn chiếc camera công nghệ tiên tiến. Bởi lẽ nơi đây được trang bị nghiêm ngặt như vậy chắc hẳn chủ nhân của tòa biệt phủ này không hề tầm thường, cũng như chắc chắn một điều rằng kẻ thù của họ cũng không hề ít.
Phía bên ngoài tòa biệt phủ, thân ảnh một nam nhân lặng lẽ đứng dựa người vào gốc cây cổ thụ đối diện ven đường, hướng ánh mắt xa xăm về phía tòa biệt phủ kia. Một tay anh tùy ý đút vào túi quần, một tay cầm điếu cigar đưa lên miệng hút, khóe môi khẽ nhả ra một làn khói trắng, nó bao phủ hết thảy khuôn mặt góc cạnh đẹp đẽ kia, khiến mọi thứ trở nên mờ ảo khó nắm bắt.
Khuôn mặt lạnh lẽo của anh duy trì vài phút đồng hồ, rồi bất chợt khóe môi anh khẽ giương lên tạo nên một đường cong tuyệt đẹp, nhưng cũng vô cùng xảo quyệt.
10 năm rồi, nơi này quả nhiên đã khác xa so với mớ kí ức ít ỏi của anh khi xưa, tất cả đã thay đổi, quá xa lạ đối với anh, hết thảy mọi thứ đều xa lạ...
Nếu như không có chuyện cần anh nhúng tay giải quyết, có lẽ anh cho rằng bản thân sẽ không bao giờ quay trở lại nơi đây, một nơi khiến anh ám ảnh với những quá khứ kinh khủng, những nỗi đau rày xéo thân xác lẫn tâm hồn của anh.
Một quá khứ với đầy rẫy những vết thương trên người lẫn tâm hồn mỏng manh của cậu thiếu niên 15 tuổi...
"Tần gia...tôi đã trở lại rồi!"
Cổ họng anh khẽ phát ra âm thanh, giọng nói đều đều vô hại, nhưng sâu thẳm trong giọng nói ấy là vô vàn ý tứ không thể nói rõ.
Mạc Thiên Kỳ_anh đã thật sự quay trở lại rồi, những nỗi đau mà anh phải chịu đựng, tất cả anh sẽ từ từ trả lại, từng thứ, từng chút một...
Mạc Thiên Kỳ đứng đó hồi lâu rồi thu tầm mắt lại, gạt điếu cigar đang cháy dở vào thân cây, rồi tùy ý ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó quay người rời đi.
Cuộc chơi chính thức bắt đầu!
Tại sòng bạc lớn nhất thành phố D, không khí vẫn nhộn nhịp như mọi ngày, người qua kẻ lại vẫn tấp nập như xưa, không hề vơi đi chút ít. Tiếng hô hào không ngừng nghỉ, âm thanh chói tai chưa bao giờ ngớt.
Trên tầng lâu nơi dãy hành lang trải dài, Tề Thiên tựa người vào bức tường lạnh lẽo phía sau, bàn tay đẹp đẽ không ngừng vân vê thứ đồ nhỏ bé sắc nhọn trên tay, ánh mắt tìm tòi nghiên cứu cứ dán chặt vào nó không hề có ý định rời bỏ. Trong lòng rất nhiều câu thắc mắc hiện lên, thứ này chẳng phải là phi tiêu của tổ chức "Saf" sao. Tại sao nó lại xuất hiện ở chỗ này? Còn có, tổ chức "Saf" cũng muốn diệt trừ người của Tần gia như lão đại?
Rất nhiều câu hỏi không có đáp án hiện hữu trong đầu Tề Thiên khiến anh cảm thấy mệt mỏi. Quá nhiều điểm nghi vấn ở đây, vẫn là nên tìm lão đại để giải đáp, sẵn tiện báo cáo tình hình nhiệm vụ, cơ mà hình như lần này anh không phải nhúng tay vào, tổ chức "Saf" đã dọn đường sẵn cho anh rồi.
"Đã xong?!"
Một giọng nói lạnh lẽo vang lên kéo Tề Thiên khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, đôi mắt mơ hồ chìm trong nghi vấn trở nên sáng quắc, nét vui mừng trên khuôn mặt hiện rõ.
"Lão đại, cuối cùng cậu cũng trở lại. Tôi còn tưởng cậu bỏ mặc tôi ở đây mà một mình quay về Thành Đô rồi chứ? Tôi biết ngay là cậu không nỡ bỏ tôi ở lại mà..."
Tề Thiên cao hứng nổi giọng điệu cún con nhìn Mạc Thiên Kỳ nói, ánh mắt còn không quên tỏ vẻ đáng thương hy vọng nhận được sự quan tâm từ ai đó, khiến người khác cảm thấy có chút ớn lạnh.
"Bớt phí lời!"
Mạc Thiên Kỳ lườm nguýt Tề Thiên, sự kiên nhẫn trong đôi mắt chim ưng kia dường như muốn tiêu tan, sợ rằng nếu Tề Thiên còn lảm nhảm nữa tin chắc rằng cậu ta sẽ bị phanh thây.
"Ách...đã hoàn thành, nhưng tổ chức "Saf" đã đi trước một bước, tôi đến họ đã trừ khử lão già kia nhưng lại không hề lấy đi tài liệu mật. Cậu xem rốt cuộc bọn chúng có ý gì?"
Tề Thiên bỏ qua bộ dạng cà lơ phất phơ quay trở lại dáng vẻ nghiêm túc, khẽ tường thuật lại sự việc cũng như hỏi đáp thắc mắc, sau đó còn không quên đưa chiếc phi tiêu sắc nhọn kia cho Mạc Thiên Kỳ xem xét.
"Phi tiêu của sát thủ Điệp Ưng?"
Mặc Thiên Kỳ cầm lấy chiếc phi tiêu, ngón tay thon dài khẽ vân vê kí hiệu hồ điệp trên thân phi tiêu, khẽ hỏi ngược lại Tề Thiên, tuyệt nhiên thứ này sẽ không thể làm giả được.
"Đúng vậy. Đây là vũ khí tùy thân của Điệp Ưng, khó có thể làm giả, cậu xem chúng ta nên làm gì tiếp theo?"
Tề Thiên nhìn dáng vẻ nghiêm túc quan sát đồ vật trên tay của lão đại mà trong lòng thầm cảm thán rằng sao mà lão đại càng ngày càng soái vậy? Bản thân anh có nên...ừm...vừa có ý nghĩ xấu xa với lão đại, sống lưng anh bỗng lạnh toát, một ánh mắt sắc bén quét tới thân thể, khiến anh run rẩy mà bác bỏ suy nghĩ vớ vẩn trong đầu.
"Trở về Thành Đô."
Bỏ lại một câu, Mạc Thiên Kỳ nhấc chân rời đi, không nhanh không chậm ném chiếc phi tiêu cho Tề Thiên, ánh mắt sắc bén khẽ rũ xuống. Một tia mệt mỏi xẹt qua đôi mắt chim ưng đang rũ xuống ấy, không nhanh không chậm biến mất, không cho bất kì kẻ nào có cơ hội nắm bắt.
Tề Thiên huýt sáo nhẹ, cất chiếc phi tiêu vào bên hông rồi tiêu xái đi theo sau lão đại của mình, trong đầu không khỏi nghĩ đến những lời đồn về lão đại.
Trong mắt đám nữ nhân ngu ngốc ngoài kia Mạc thiếu là vị Thượng tướng cao cao tại thượng, có dung mạo tuyệt sắc, tùy ý liếc nhẹ thôi đã khiến đám nữ nhân đó si mê không lối thoát.
Một mặt có người si mê anh nhưng mặt khác cũng có người sợ hãi anh, thế nên những lời đồn không hay về lão đại cũng rất nhiều, ví dụ như nam nhân máu lạnh, tàn khốc nhất Thành Đô, đại ma đầu,...
Còn đối với Tề Thiên, Mạc thiếu_Mạc Thiên Kỳ chính là đại ác ma! Không sai chính là như vậy, lời đồn thổi ngoài kia cũng chỉ là cái rắm, những lời đồn vô căn cứ kia mà cũng tin được đúng là một đám ngu xuẩn.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại Mạc Thiên Kỳ quả là nam nhân cấm dục bậc nhất Thành Đô_Anh Quốc, bởi chưa bao giờ Tề Thiên thấy lão đại gần nữ sắc, liệu có khi nào Mạc thiếu là đồng tính luyến ái. Ý nghĩ này vừa hiện diện trong đầu, sống lưng Tề Thiên bỗng lạnh toát, nhanh chóng bác bỏ nó, nếu như để lão đại biết được suy nghĩ của anh thì ông trời cũng không thể cứu nổi anh.
Mải mê suy nghĩ Tề Thiên không để ý mà va phải một cô gái ở cửa ra vào sòng bạc, khiến đồ vật trên tay cô ấy rơi xuống đất, phát ra một âm thanh nho nhỏ. Ánh mắt anh nhanh nhẹn liếc nhìn thứ đồ vật vừa rơi xuống kia, định vươn tay nhặt lên thì bị một bàn tay nhanh hơn giật lấy cất đi, kèm theo đó là giọng nói có phần khẩn trương vang lên.
"Xin...xin lỗi tiên sinh, đã mạo phạm rồi."
Tô Mạn Mạn nắm chặt gấu áo, mồ hôi trên tay không ngừng chảy ra do khẩn trương, trong lòng thấp thỏm vì sợ sẽ bị phát hiện cô có ý đồ xấu.
"Ừ, chú ý một chút."
Tề Thiên thu hồi tầm mắt, khẽ nhìn cô gái trước mặt, sau đó ngoảnh mặt về phía sau tùy ý liếc nhìn một chút, ánh mắt ảm đạm xẹt qua tia sắc lạnh. Thân thủ anh nhanh nhẹn ôm lấy cô gái đè sát vào cánh cửa, khuôn mặt điển trai ghé sát vào mặt Tô Mạn Mạn, hơi thở ấm nóng phả vào mặt cô khiến hai má cô ửng hồng.
"Tiên sinh...anh..." Cô lắp bắp không nói nên lời, ánh mắt sợ hãi nhìn nam nhân trước mặt, cơ thể có chút run rẩy.
"Nếu không muốn chết thì đừng cử động, thứ đồ mà cô trộm không hề tầm thường, chắc hẳn cô cũng biết đám người phía sau đang tìm kiếm cô."
Tề Thiên khẽ nói, ánh mắt cảnh giác liếc nhìn đám người áo đen đang lục soát ở phía sau, lòng có chút nghi hoặc cùng tán thưởng cô gái trước mặt này. Cô gái này lá lan lớn thật, dám trộm viên bảo thạch "Dạ Sắc" kia, thật là chán sống mà. Vốn dĩ anh có thể bỏ mặc cô gái này nhưng sâu thẳm trong nội tâm anh lại nổi lên một ý niệm, chính là làm người tốt, vậy nên một màn anh hùng cứu mỹ nhân đã diễn ra.
Chậc chậc từ khi nào mà anh lại thích lo chuyện bao đồng đây, haizz...khẳng định lát nữa sẽ bị lão đại trách phạt vì tội chậm chạm khiến cậu ta phải đợi.
Tô Mạn Mạn ở im trong lòng Tề Thiên, không dám cựa quậy, chờ đám người áo đen kia đi qua cô mới nhẹ nhàng ngẩng đầu lên quan sát. Ánh mắt long lanh không thể thoát khỏi khuôn mặt đẹp trai không tì vết của nam nhân trước mặt, đôi mắt màu lam sâu thẳm của anh thật khiến người ta si mê, còn có đôi môi mỏng manh kia thật muốn chạm vào mà.
"Bọn chúng đi rồi, cô nên rời đi, nơi này vô cùng hỗn loạn, một nữ nhân như cô không nên ở đây."
Tề Thiên từ từ cách xa Tô Mạn Mạn ra, ánh mắt cảnh giác đã bị thu lại, khẽ khàng lên tiếng nhắc nhở cô gái trước mặt, sau đó nhanh chân đi ra bên ngoài. Bỏ lại phía sau Tô Mạn Mạn đang đứng ngơ ngẩn ở trước cửa ra vào, khi bóng lưng anh khuất dần khỏi tầm mắt, cô mới hoàn hồn trở lại.
Bàn tay nhỏ nhắn khẽ vươn lên sờ vào khuôn mặt ửng hồng kia, trái tim trở nên loạn nhịp, đây có được xem là rung động trong truyền thuyết không đây. Cô hình như thích nam nhân kia mất rồi, nhưng đáng tiếc ngay cả tên cô cũng không biết, ơn cứu mạng của anh làm sao mà trả lại. Liệu họ có còn cơ hội gặp nhau thêm một lần nữa?
Tô Mạn Mạn nắm chặt viên bảo thạch trong lòng bàn tay, sau đó đi nhanh ra bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ nhất định đây là lần cuối cô làm loại chuyện phi pháp này. Vì sau hôm nay cô sẽ được tự do, không bị chói buộc bởi bất cứ thứ gì, cô sẽ không bao giờ vì Tô gia mà làm thêm bất cứ chuyện xấu nào nữa.
Thân thể mỏng manh của cô đứng ở ven đường hồi lâu, ánh mắt vô hồn nhìn dòng xe cộ tấp nập trên đường phố, nhiều năm trôi qua như vậy rốt cuộc ở thành phố D phồn hoa này có cái gì khiến cô lưu luyến mà bất chấp nguy hiểm để ở lại. Hình như...từ đầu đến cuối chẳng có gì khiến cô lưu luyến cả, bất quá cũng chỉ có một chút tình cảm ít ỏi ở quá khứ của người cha tàn bạo luôn coi trọng tiền tài, danh vọng kia mà thôi.
Đến giờ phút này hết thảy cô đã chết tâm rồi, vì bản thân mà ông ta không màng đến hiểm nguy ép buộc cô đi trộm viên bảo thạch kia, ắt hẳn những lời dụ dỗ ngọt ngào kia đều là giả dối. Tất cả mọi thứ đều giả dối...
Đã đến lúc cô sống cho bản thân mình rồi, hạnh phúc sau này của cô sẽ do cô nắm giữ, bất kì kẻ nào cũng không thể nhúng tay vào nữa.
Nghĩ đến sau này, bất chợt trong đầu cô hiện lên một khuôn mặt đẹp đẽ nào đó cùng đôi mắt màu lam sâu thẳm kia, nam nhân này đã khiến cô rung động rồi...
"Tiên sinh...nhất định chúng ta sẽ gặp lại, chờ em."
Cổ họng cô khẽ phát ra một âm thanh nho nhỏ, đầu cô khẽ ngẩng lên nhìn bầu trời đêm mịt mù kia, ánh mắt dán chặt vào ngôi sao sáng nhất phía chân trời. Từ nay cô đã có mục tiêu để sống rồi, vì anh cô sẽ thay đổi, vì anh cô sẽ trở nên tốt hơn, nhất định cô sẽ tìm được anh...
Bên này có người thâm tình là vậy nhưng bên kia Tề Thiên lại ngược lại, anh đang âm thầm rơi lệ khi bị lão đại bỏ lại ở đây. Trong lòng không khỏi rơi lệ n lần, thầm cầu mong Bắc Nhiễm đến nhanh nhanh một chút, anh muốn trở về Thành Đô lắm rồi! Ai đó đến rước anh đi, hiện tại trong người anh không một xu dính túi, ngay cả tiền mua vé máy bay để trở về cũng không có, tất cả anh đã để trên chiếc phi cơ riêng của lão đại rồi. Lão đại đúng là tuyệt tình, không chừa lại một con đường sống cho anh, huhu, Bắc Nhiễm mau tới cứu anh khỏi bể khổ này đi.
Lão đại đúng là một đại ác ma!
Bắc Nhiễm đang trên đường điều khiển chiếc phi cơ đi đến bất chợt hắt xì một cái, anh khẽ đưa tay vuốt nhẹ sống mũi, lòng thầm nghĩ là ai đang nói xấu anh sao, hay là nói đang nhớ đến anh.
Nhưng rất nhanh anh bác bỏ suy nghĩ trên, chắc chắn là tiểu tử Tề Thiên đang nhắc đến anh, đúng là đáng đời cậu ta mà, ai biểu tranh giành với anh làm gì, bây giờ bị lão đại bỏ rơi. Càng nghĩ Bắc Nhiễm càng hả hê, đúng là đáng đời cậu ta!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook