Lủi thủi bước theo anh như cái bóng, lên bậc thềm rồi qua ngạch cửa từ khi nào, Liên cũng không biết. Liên chỉ dừng lại khi đầu cô đập vào tấm lưng phía trước, và giọng nói vang lên.
- Lên phòng thay đồ rồi hãy ẵm con. Đừng nói gì hết. Ai cũng tưởng... giận nhau rồi bỏ đi. Đừng để chuyện tới tai cha má. Nghe chưa?
Hai chữ cuối bị anh gằn mạnh xuống. Âm thanh bên tai tuy nhỏ, nhưng mang đầy nộ khí. Đôi mắt, dáng đi cũng chẳng khá hơn, Liên chỉ biết ngước nhìn bằng đôi mắt rưng rưng.
Kẻ trước người sau, cứ thế bước đi trong im lặng. Sư hoang lạnh lan tỏa, trải dài. Khiến con Nhanh định nhảy cẫng lên vì mừng rỡ cũng bị hụt chân suýt té, khuôn mặt tươi vui biến sắc, rồi lấm lét lủi ngoài ngay sau đó.
Đào đứng ở cửa phòng ngó mắt về phía đầu hành lang. Thấy Đạt, cô ẵm Khanh chạy tới, nói giọng hờn trách.
- Cậu ba. Cậu đi đâu từ bữa qua tới giờ? Cô Khanh nhớ cậu lắm!
Mặt Đạt giãn ra, anh ẵm con, vừa cười vừa nựng. Bé Khanh cũng giơ bà tay nhỏ xíu chỉ trỏ, đùa giỡn với cha.
Hạnh phúc trong Liên bắt đầu sống lại. Cái miệng nhỏ hồng đang chúm chím làm Liên không thể kiềm được nữa, không chờ Đạt trao tay, cô đã ẵm Khanh vào lòng. Hết rờ tay, nắn chân rồi chu môi nôn lên hai má phúng phính thật mạnh.
Gần một tháng xa nhau nên bé không còn nhớ mẹ. Bé khóc rống.
Tưởng con khát sữa, cô dỗ dành.
- Ơ... má đây. Má đây. Má nhớ con quá Khanh à. Chắc con nhớ má lắm phải không? Thôi, con đừng khóc. Để má cho con bú.
Liên quay lưng, cởi nút áo để xổ ra bầu ngực căng cứng. Núm vú đã kề miệng mà bé cứ xoay đầu né tránh. Liên càng ấn, bé càng khóc lớn.
Đạt gắt lên.
- Thôi. Đưa con cho cô Đào. Xuống dưới nhà thưa cha má mau đi.
Liên nài nỉ.
- Nhưng em nhớ con lắm. Cho em ẵm con thêm chút nữa. Nghen anh!
Đạt hậm hực.
- Nhớ sao lại bỏ đi? Cô không thấy, con đang khóc vì sợ cô hay sao? Đào, ẵm cô Khanh đi vô phòng cho bú.
- Không. Đây là con em. Để em cho nó bú.
Liên nhất quyết ẵm Khanh lùi xa thêm một đoạn. Bàn tay gân guốc cố gắng giữ chặt đầu v* trong miệng bé. Nhưng sữa không chảy và con cô vẫn khóc. Chân bé còi đạp làm phía ngực bên kia bị động mạnh. Liên cố nén đau. Cùng lúc đó, Đào giật mạnh giật bé Khanh lại. Vì đã có lệnh của Đạt nên Đào chẳng nương tay. Da thịt dưới vai Liên nhói lên một cái, cảm giác, miệng vết thương bị rách sâu hơn. Liên phải chống tay lên tường để kìm nén cơn đau ập tới.
- Thưa cha má xong rồi lên phòng ngay cho tui.
..........................
Liên đã về mà dự định của Đào vẫn chưa thành. Đạt không dễ dụ như Đào tưởng. Sau đêm mơ màng đó, anh vẫn như cũ. Không quát mắng xua đuổi, không bắt Đào giữ kẽ, nhưng chẳng mấy quan tâm, cứ như, giữa anh với cô chưa từng có chuyện gì.
Cái thái độ dửng dưng khiến Đào khó nghĩ, không thể đoán rằng anh có muốn hay không. Nghĩ tới nghĩ lui, Đào quyết định không ngừng lại, dĩ nhiên, phải làm một cách từ từ.
- Câu ba! Mợ về rồi. – Đào ướm lời nhưng Đạt không phản ứng. Cô thút thít – Vậy là, cậu không cần em nữa phải không cậu?
Ly rượu đang xoay trên tay ngưng lại, đôi mắt Đạt quắc lên như muốn nhìn thấu tim cô.
- Ý cô là sao?
Dẫu vậy, Đào vẫn vội lắc đầu đính chính.
- Dạ không. Em đâu dám đèo bòng. Em chỉ xin cậu đừng đuổi em. Em chẳng may bị mất con, nên em thương cô Khanh lắm. Em chỉ muốn cậu cho em ở lại săn sóc cô Khanh.
Đạt hớp một ngụm rồi nhếch mép, nhìn thật điểu nhưng quá sức lôi cuốn.
- Cô ở lại chỉ vì con Khanh thôi sao?
Đôi mắt mang hàm ý sáng rực phía sau lớp thủy tinh khiến Đào như bị thôi miên.
- Em vì cậu. Tất cả chỉ vì cậu. Nhưng em không dám mơ mộng cao sang. Chỉ mong có thể ở bên cậu, làm toi đòi cho cậu, giúp cậu khỏa lấp nỗi cô đơn. Xa cậu thì em không sống nổi. Xin cậu đừng đuổi em.
- Tui đâu có nói là sẽ đuổi cô. Trước cô làm gì thì bây giờ cứ làm vậy.
- Thiệt hả cậu?
Đào nũng nịu dụi mặt vào đùi Đạt, ngón tay cô lướt nhẹ trên vải quần.
Chăm chú nhìn ly rượu trên tay thêm một lát, Đạt không thể nhấm nháp từ tốn như trước, anh uống ực một cái rồi trừng mắt xuống.
- Ngừng lại đi. Cô chỉ cần làm tốt bổn phận của mình thôi.
Đào tỏ vẻ luyến tiếc, ngậm ngùi nhưng chưa vẫn không buông. Đạt hướng mắt về cánh cửa khi nghe tiếng chân chạy lập bập từ phía đầu cầu thang. Anh gắt nhỏ.
- Bỏ xuống mau.
Đào vẫn chần chừ. Đạt vội vàng đẩy tay Đào xuống khi bước chân đúng lúc dừng lại ở ngưỡng cửa. Đạt ngồi thẳng lưng rồi thở nhẹ một cái khi thấy người đứng đó là Nhanh.
Anh quên bén mất. Liên nói dối rất dở, mà tệ hơn là, hình như cô rất ít khi nói dối với người khác. Trừ anh, người cần sự thật hơn ai hết. Điều này làm bụng Đạt vừa lo lại vừa thấy tưng tức.
Căn phòng yên lặng càng làm ngột ngạt tăng cao. Đạt không dám lên tiếng trước vì chưa biết Liên đã nói những gì. Anh nhin cha má mình rồi lẳng lặng liếc về phía người đang đứng bên cạnh để dò xét.
Ông bà Duy đều mặc áo dài. Đoán chắc, cả hai đang định đi đâu, nhưng vì phải giải quyết chuyện nhà nên mới nán lại.
Cây ba toong trên tay ông Duy chống mạnh xuống nền gạch. Ông cất lời sang sảng.
- Chuyện hai vợ chồng giận nhau, cha không muốn nói nhiều. Mấy chục năm chung sống với má bây nên cha biết, con người đâu ai giống ai, chuyện trái tánh trái nết cũng bình thường. Chén trong sóng còn khua, huống chi vợ chồng còn son trẻ. Dù rằng, đây không phải là lần đầu vợ chồng hai đứa giận nhau. Nhưng chuyện gì cũng phải có chừng có mực. Nhà này còn có cha má. Muốn gì thì cũng nên thưa với hai ông bà già này một tiếng. Đâu có chuyện dâu con giận dỗi thì bỏ nhà đi biệt cả tháng mới chịu về.
Đầu gậy ba toong lại giậm xuống nền. Âm thanh âm vang trong căn phòng kín, nghe nặng trịch.
- Liên à. Cái ngày cha má đem cau trầu tới nhà con để hỏi con Huệ về cho thằng Thành. Cha má cũng nhìn trước ngó sau nhiều thứ. Biết nhà con là nhà gia giáo nên cha má mới cậy nhờ mai mối. Chuyện thằng Thành với con Huệ đổ bể, theo lẽ thường, của một phả đền hai. Nhưng cha không muốn mất tình, cha không những không làm khó dễ, còn tiếp tục chuyện cưới xin để hai bên nhà, không ai bẽ mặt. Cha không cần con phải cố gắng gấp đôi để bù đắp. Nhưng thiết nghĩ, con cũng nên biết giữ gìn bổn phận cho tròn, cớ sao lại có cái thói đi ngang về tắc. Há chẳng như con nói, ông bà già này không biết chọn dâu, nên cố chấp đâm đầu vô nhà có con gái không được dạy dỗ tới nơi tới chốn?
Sức mạnh từ câu nói của ông Duy làm vai Liên oằn nặng, cô lập cập khoanh tay trước ngực.
- Dạ thưa, con xin lỗi cha má...
Bà Ngự cầm miếng cau đưa lên miệng quẹt hàm răng còn dính đỏ.
- Bộ cô tưởng xin lỗi là xong rồi đa? Có dâu con nào như cô không? Nhà công chuyện đăng đăng đê đê, đã không phụ được gì. Còn học thói bê tha, bỏ chồng, bỏ con mà đi biệt dạng. Tui đem vàng nguyên cây để cưới dâu, cưới vợ cho con, chớ đâu phải cưới bà về cung phụng. Nếu cô nhắm, không thể làm dâu cho nhà này thì cứ trả vàng lại rồi tui tính cho.
Liên và Đạt đều giật thót người. Cả hai quay đầu nhìn nhau, nhưng ánh mắt mỗi người một khác. Đối diện cái lườm nguýt của Đạt, Liên không đủ can đảm để ngẩng mặt. Chỉ vài giây sau, cô lại cúi mặt xuống đất.
Đạt muốn nói thì bị ông Duy đưa tay ngăn lại. Rồi ông hớp một ngụm trà.
- Liên. Nhà con cũng là gia đình lễ giáo, phép tắc của ông bà ta, cha nghĩ, trước khi về làm dâu, con cũng thấm nhuần đôi chút.
Giọng Liên run run.
- Dạ.
Ông Duy gật gù.
- Vậy con có biết, con như vậy chính là bất kính với cha má chồng, đồng nghĩa với chuyện, con đã phạm vào "thất xuất chi điều" rồi không?
Giọng ông Duy bình bình như nước sông không gợn sóng, nhưng lại có thể khiến người ta chết đuối vì quá thâm sâu. Liên nôn nóng xua tay để phân trần.
- Xin cha nghe con nói, không phải con muốn bỏ nhà đi. Thực ra, đó cũng có thể coi là một tai nạn. Tại...
Đạt nạt cô.
- Liên. Im!
Bà Ngự cười cười.
- Hứ. Tại với bị. Định đổ thừa đây mà. Cô cứ nói đi. Nói cho tui biết căn do. Đặng, nhà tui khỏi phải mang tiếng là ức hiếp dâu con.
Liên lắc đầu.
- Thưa má. Con không dám đổ thừa. Con có sao nói vậy. Cốt chỉ muốn cha má thấu hiểu mà thương dùm, cốt để hương linh cha con không bị tủi thẹn vì con. Con không phải là hạng hoang đàng theo thói đi ngang về tắc.
Đạt rít lên.
- Tui biểu cô im! Cha má dạy, bổn phận của cô chỉ cần đứng nghe, không được nói bất cứ lời nào.
Sự ngăn cấm của Đạt có phần áp đặt nên Liên định lên tiếng với anh. Nhưng chưa kịp nói thì lại bị anh kéo cánh tay giật mạnh về phía sau. Một bên, từ vai tới cánh tay đau buốt. Liên đành im bặt.
Bà Ngự thoáng ngạc nhiên, bà quệt nhẹ vét trầu đỏ trên môi rồi đưa mắt nhìn qua ông Duy. Ông vẫn không thay đổi sắc mặt. Nhưng chờ thêm một lát thì không nghe một trong hai lên tiếng. Ông mới nói tiếp.
- Còn con nữa Đạt. Con là đàn ông đã có gia đình. Cha không mong cầu con trị quốc hay bình thiên hạ chi hết, nhưng ít nhứt con phải biết tề gia. Cha biết bầy trẻ bây giờ chạy theo Tây học đòi bình đẳng. Cha cho con đi học là để con hiểu biết với đời, cha cưới dâu có học là để nó biết cách cư xử đúng lễ nghĩa ông cha, chớ không phải học đòi những thói ấy, phá bỏ rường mối gia phong của nhà này. Nếu con dạy vợ không được thì để người khác dạy. Còn như nhà này không ai dạy được thì nói cha một tiếng, đặng, cha nhờ chị sui bên đó đem về dạy lại.
Cũng những lời này, nếu xuất phát từ miệng bà Ngự thì Đạt còn có thể chống chế hay dùng lời ngọt nhạt, ỉ ôi năn nỉ. Đối với ông Duy thì khác, một khi ông đã mở lời thì như đinh đóng cột. Đạt biết, mình nên im lặng.
Nhưng Liên không như vậy. Trước giờ, cha chồng cô không quá bận tâm tới chuyện dâu con, nay ông lại nặng lời, hết "thất xuất" lại tới "gia phong", khiến bụng dạ Liên một phen thất điên bát đảo. Cô mang nỗi sợ của một đứa con gái đã lấy chồng còn làm nhục gia đình, làm phiền lòng người dưỡng dục. Cô muốn mọi chuyện được làm rõ để cha má cô không chịu tiếng xấu vì cô. Cô bước lên một bước, vừa thút thít vừa dạ thưa. Đạt nhanh chân bước rộng hơn một bước, xoay lưng đứng chắn ngay trước mặt. Chưa kịp nói thêm lời nào thì Liên bị anh tát một cái.
- Từ rày về sau, chưa có sự cho phép của tui, cô không được phép ra khỏi nhà nửa bước. Nghe chưa? Bây giờ thì về phòng liền. Mau.
Cái tát tay của Đạt là hòn đá tảng chặn mọi lời muốn thanh minh, Liên chỉ có thể ôm mặt rồi cúi đầu lui ra.
....................................
Liên lên giường nằm một lúc lâu thì Đạt mới về. Vậy mà, vừa bước qua cửa, anh đã cáu quạu, rồi hạch sách.
- Đi đâu giờ mới về?
Liên buồn bã kéo khăn lên che mặt. Cô còn có thể đi đâu! Mặt mũi cô như vầy. Lại còn tất bật luôn tay. Bà Ngự giận nên bao nhiêu công việc không tên, bà đều đem đổ cho cô. Còn đống sổ sách chi chít những con số rối mù, bà cũng thảy qua hết. Mỗi bước cô đi đều có người nhìn, theo lệnh của Đạt. Đến sân sau nhà, cô còn chưa có dịp bước ra, nói chi tới cổng lớn.
Hồi thấy anh đến Tân Ninh, Liên vui mừng khôn xiết. Thầm nghĩ, sau tháng trời mong nhớ, anh hết giận nên mới lặn lội kiếm tìm cô. Dè đâu...
- Hừ! Lạnh lùng? Tàn nhẫn?
Đạt vung tay ném thẳng vào mặt Liên bức thư Đông rủ cô đi trốn.
- Tui đã tra kĩ. Đó đúng là nét chữ của thằng Đông. Cô có gì để chối không? Bỏ chồng theo trai thì đáng tội gì? Đối xử với cô như thế này mà gọi là tàn nhẫn, vậy thì, tui phải làm gì với cô mới đúng? Báo cho làng xã để họ cạo đầu bôi vôi, dẫn đi bêu rếu? Hay trả cô về bên đó rồi bắt má cô đi nộp vạ? Hả?
Từng con chữ nhảy múa trên trang giấy nhàu nhè. Đúng là nét chữ của Đông. Nhưng cô chưa hề nhìn thấy bức thư này. Vả chăng, có nó thì đã sao! Quan trọng là...
- ...Em chưa bao giờ bỏ nhà trốn theo anh Đông! Chưa bao giờ! Sao anh chỉ vì một cái thơ mà kết tội cho em? Có thể đây là ý của anh Đông, nhưng chỉ từ một phía. Anh có nghe chính miệng em đồng ý chưa? Có thấy em gật đầu ưng thuận chưa?
Liên nhảy khỏi giường, dồn hết sức lực bấu chặt vai anh, cầu xin anh nhìn thật sâu vào mắt cô để tin rằng cô không có tội.
Cắt ngang những lời kêu oan thống thiết. Anh đẩy mạnh cô dúi dụi xuống giường.
- Vậy còn số tiền với vàng trong tủ? Cô ăn nói sao đây? Cô đã đem nó đi đâu?
Liên kéo mép khăn lên che nửa mặt, sau đó ấp úng.
- Em...Vì anh Đông với chị hai phải đi đến một nơi rất xa... xa xứ mình dữ lắm! Nên em mới... mới... Coi như em mượn đỡ...
- Nín đi! Cô tưởng tui như vậy là vì tui tiếc số vàng đó hay sao? Ăn ở với tui ba năm, cô còn không hiểu, tui có tiếc gì với cô không? Đó là vàng cưới. Cô đã từng nói với tui như thế nào? Cô quí nó vì nó là sính lễ của chúng ta. Là thứ phải gìn giữ và trân trọng tới suốt đời. Tui tin cô. Cô đã làm gì vời lòng tin của tui? Nếu cô thật sự trong sáng, tại sao không hỏi thẳng mà phải lén lút. Tui chưa thấy ai trơ trẽn như cô, đàn bà khác, lúc bị chồng bắt được sau khi ôm vàng trốn theo trai, họ sẽ quỳ lụy để mong tha thứ, còn cô thì chối đây đẩy. Giờ tui mới biết, cô là thứ mặt dày. Cô đừng nghĩ, tui nói thương cô thì cô có thể mặc sức xỏ mũi. Tui không phải là trâu bò nên đừng bao giờ có suy nghĩ dám cắm sừng lên đầu tui.
- Anh Đạt! Em nói thiệt! Em chỉ đưa số vàng cho anh Đông để giúp ảnh. Chớ em không hề có ý bỏ theo ảnh...
- Im!
- Nếu em bỏ theo anh Đông thì đã không bị anh Bửu... Chuyện này, anh cũng biết rõ kia mà.
- Tui biểu cô im! Tới nước này cô chưa sáng mắt ra sao? Thằng Đông và thằng Bửu, thực chất chỉ cùng một giuộc. Tụi nó đồng lõa, toa rập để bày mưu gạt cô đó. Thằng Đông lấy tiền vàng còn thằng Bửu chiếm đoạt thân thể của cô. Cô nghĩ thằng Bửu là người thế nào mà lại mướn khách sạn cho hai người gian díu. Cái lúc thằng Bửu mở lời chở cô đi hỏi tin thằng Đông là tui nghi rồi. Tui cản nhưng cô không nghe. Còn thằng Đông, nó trốn trại trở về, phải trốn chui trốn nhủi, một thân còn chưa xong thì làm sao đèo bòng thêm cô, chẳng qua muốn lợi gạt gẫm cô thôi. Thằng Đông cần tiền, thằng Bửu thì cần tình. Cô hiểu chưa? Hừ. Mối tình đầu của cô, thứ khố rách áo ôm như nó, cần gì khác ngoài tiền.
Liên ngơ ngác. Mọi thứ trở nên mơ hồ. Cô đã tin lầm Bửu, cô đã sai. Nhưng với Đông thì khác. Cô tin Đông. Nhưng niềm tin của cô chẳng khác nào gió lớn khi lửa đã bốc lên cao, hun đúc sự căm hận lan tràn.
- Lên phòng thay đồ rồi hãy ẵm con. Đừng nói gì hết. Ai cũng tưởng... giận nhau rồi bỏ đi. Đừng để chuyện tới tai cha má. Nghe chưa?
Hai chữ cuối bị anh gằn mạnh xuống. Âm thanh bên tai tuy nhỏ, nhưng mang đầy nộ khí. Đôi mắt, dáng đi cũng chẳng khá hơn, Liên chỉ biết ngước nhìn bằng đôi mắt rưng rưng.
Kẻ trước người sau, cứ thế bước đi trong im lặng. Sư hoang lạnh lan tỏa, trải dài. Khiến con Nhanh định nhảy cẫng lên vì mừng rỡ cũng bị hụt chân suýt té, khuôn mặt tươi vui biến sắc, rồi lấm lét lủi ngoài ngay sau đó.
Đào đứng ở cửa phòng ngó mắt về phía đầu hành lang. Thấy Đạt, cô ẵm Khanh chạy tới, nói giọng hờn trách.
- Cậu ba. Cậu đi đâu từ bữa qua tới giờ? Cô Khanh nhớ cậu lắm!
Mặt Đạt giãn ra, anh ẵm con, vừa cười vừa nựng. Bé Khanh cũng giơ bà tay nhỏ xíu chỉ trỏ, đùa giỡn với cha.
Hạnh phúc trong Liên bắt đầu sống lại. Cái miệng nhỏ hồng đang chúm chím làm Liên không thể kiềm được nữa, không chờ Đạt trao tay, cô đã ẵm Khanh vào lòng. Hết rờ tay, nắn chân rồi chu môi nôn lên hai má phúng phính thật mạnh.
Gần một tháng xa nhau nên bé không còn nhớ mẹ. Bé khóc rống.
Tưởng con khát sữa, cô dỗ dành.
- Ơ... má đây. Má đây. Má nhớ con quá Khanh à. Chắc con nhớ má lắm phải không? Thôi, con đừng khóc. Để má cho con bú.
Liên quay lưng, cởi nút áo để xổ ra bầu ngực căng cứng. Núm vú đã kề miệng mà bé cứ xoay đầu né tránh. Liên càng ấn, bé càng khóc lớn.
Đạt gắt lên.
- Thôi. Đưa con cho cô Đào. Xuống dưới nhà thưa cha má mau đi.
Liên nài nỉ.
- Nhưng em nhớ con lắm. Cho em ẵm con thêm chút nữa. Nghen anh!
Đạt hậm hực.
- Nhớ sao lại bỏ đi? Cô không thấy, con đang khóc vì sợ cô hay sao? Đào, ẵm cô Khanh đi vô phòng cho bú.
- Không. Đây là con em. Để em cho nó bú.
Liên nhất quyết ẵm Khanh lùi xa thêm một đoạn. Bàn tay gân guốc cố gắng giữ chặt đầu v* trong miệng bé. Nhưng sữa không chảy và con cô vẫn khóc. Chân bé còi đạp làm phía ngực bên kia bị động mạnh. Liên cố nén đau. Cùng lúc đó, Đào giật mạnh giật bé Khanh lại. Vì đã có lệnh của Đạt nên Đào chẳng nương tay. Da thịt dưới vai Liên nhói lên một cái, cảm giác, miệng vết thương bị rách sâu hơn. Liên phải chống tay lên tường để kìm nén cơn đau ập tới.
- Thưa cha má xong rồi lên phòng ngay cho tui.
..........................
Liên đã về mà dự định của Đào vẫn chưa thành. Đạt không dễ dụ như Đào tưởng. Sau đêm mơ màng đó, anh vẫn như cũ. Không quát mắng xua đuổi, không bắt Đào giữ kẽ, nhưng chẳng mấy quan tâm, cứ như, giữa anh với cô chưa từng có chuyện gì.
Cái thái độ dửng dưng khiến Đào khó nghĩ, không thể đoán rằng anh có muốn hay không. Nghĩ tới nghĩ lui, Đào quyết định không ngừng lại, dĩ nhiên, phải làm một cách từ từ.
- Câu ba! Mợ về rồi. – Đào ướm lời nhưng Đạt không phản ứng. Cô thút thít – Vậy là, cậu không cần em nữa phải không cậu?
Ly rượu đang xoay trên tay ngưng lại, đôi mắt Đạt quắc lên như muốn nhìn thấu tim cô.
- Ý cô là sao?
Dẫu vậy, Đào vẫn vội lắc đầu đính chính.
- Dạ không. Em đâu dám đèo bòng. Em chỉ xin cậu đừng đuổi em. Em chẳng may bị mất con, nên em thương cô Khanh lắm. Em chỉ muốn cậu cho em ở lại săn sóc cô Khanh.
Đạt hớp một ngụm rồi nhếch mép, nhìn thật điểu nhưng quá sức lôi cuốn.
- Cô ở lại chỉ vì con Khanh thôi sao?
Đôi mắt mang hàm ý sáng rực phía sau lớp thủy tinh khiến Đào như bị thôi miên.
- Em vì cậu. Tất cả chỉ vì cậu. Nhưng em không dám mơ mộng cao sang. Chỉ mong có thể ở bên cậu, làm toi đòi cho cậu, giúp cậu khỏa lấp nỗi cô đơn. Xa cậu thì em không sống nổi. Xin cậu đừng đuổi em.
- Tui đâu có nói là sẽ đuổi cô. Trước cô làm gì thì bây giờ cứ làm vậy.
- Thiệt hả cậu?
Đào nũng nịu dụi mặt vào đùi Đạt, ngón tay cô lướt nhẹ trên vải quần.
Chăm chú nhìn ly rượu trên tay thêm một lát, Đạt không thể nhấm nháp từ tốn như trước, anh uống ực một cái rồi trừng mắt xuống.
- Ngừng lại đi. Cô chỉ cần làm tốt bổn phận của mình thôi.
Đào tỏ vẻ luyến tiếc, ngậm ngùi nhưng chưa vẫn không buông. Đạt hướng mắt về cánh cửa khi nghe tiếng chân chạy lập bập từ phía đầu cầu thang. Anh gắt nhỏ.
- Bỏ xuống mau.
Đào vẫn chần chừ. Đạt vội vàng đẩy tay Đào xuống khi bước chân đúng lúc dừng lại ở ngưỡng cửa. Đạt ngồi thẳng lưng rồi thở nhẹ một cái khi thấy người đứng đó là Nhanh.
Anh quên bén mất. Liên nói dối rất dở, mà tệ hơn là, hình như cô rất ít khi nói dối với người khác. Trừ anh, người cần sự thật hơn ai hết. Điều này làm bụng Đạt vừa lo lại vừa thấy tưng tức.
Căn phòng yên lặng càng làm ngột ngạt tăng cao. Đạt không dám lên tiếng trước vì chưa biết Liên đã nói những gì. Anh nhin cha má mình rồi lẳng lặng liếc về phía người đang đứng bên cạnh để dò xét.
Ông bà Duy đều mặc áo dài. Đoán chắc, cả hai đang định đi đâu, nhưng vì phải giải quyết chuyện nhà nên mới nán lại.
Cây ba toong trên tay ông Duy chống mạnh xuống nền gạch. Ông cất lời sang sảng.
- Chuyện hai vợ chồng giận nhau, cha không muốn nói nhiều. Mấy chục năm chung sống với má bây nên cha biết, con người đâu ai giống ai, chuyện trái tánh trái nết cũng bình thường. Chén trong sóng còn khua, huống chi vợ chồng còn son trẻ. Dù rằng, đây không phải là lần đầu vợ chồng hai đứa giận nhau. Nhưng chuyện gì cũng phải có chừng có mực. Nhà này còn có cha má. Muốn gì thì cũng nên thưa với hai ông bà già này một tiếng. Đâu có chuyện dâu con giận dỗi thì bỏ nhà đi biệt cả tháng mới chịu về.
Đầu gậy ba toong lại giậm xuống nền. Âm thanh âm vang trong căn phòng kín, nghe nặng trịch.
- Liên à. Cái ngày cha má đem cau trầu tới nhà con để hỏi con Huệ về cho thằng Thành. Cha má cũng nhìn trước ngó sau nhiều thứ. Biết nhà con là nhà gia giáo nên cha má mới cậy nhờ mai mối. Chuyện thằng Thành với con Huệ đổ bể, theo lẽ thường, của một phả đền hai. Nhưng cha không muốn mất tình, cha không những không làm khó dễ, còn tiếp tục chuyện cưới xin để hai bên nhà, không ai bẽ mặt. Cha không cần con phải cố gắng gấp đôi để bù đắp. Nhưng thiết nghĩ, con cũng nên biết giữ gìn bổn phận cho tròn, cớ sao lại có cái thói đi ngang về tắc. Há chẳng như con nói, ông bà già này không biết chọn dâu, nên cố chấp đâm đầu vô nhà có con gái không được dạy dỗ tới nơi tới chốn?
Sức mạnh từ câu nói của ông Duy làm vai Liên oằn nặng, cô lập cập khoanh tay trước ngực.
- Dạ thưa, con xin lỗi cha má...
Bà Ngự cầm miếng cau đưa lên miệng quẹt hàm răng còn dính đỏ.
- Bộ cô tưởng xin lỗi là xong rồi đa? Có dâu con nào như cô không? Nhà công chuyện đăng đăng đê đê, đã không phụ được gì. Còn học thói bê tha, bỏ chồng, bỏ con mà đi biệt dạng. Tui đem vàng nguyên cây để cưới dâu, cưới vợ cho con, chớ đâu phải cưới bà về cung phụng. Nếu cô nhắm, không thể làm dâu cho nhà này thì cứ trả vàng lại rồi tui tính cho.
Liên và Đạt đều giật thót người. Cả hai quay đầu nhìn nhau, nhưng ánh mắt mỗi người một khác. Đối diện cái lườm nguýt của Đạt, Liên không đủ can đảm để ngẩng mặt. Chỉ vài giây sau, cô lại cúi mặt xuống đất.
Đạt muốn nói thì bị ông Duy đưa tay ngăn lại. Rồi ông hớp một ngụm trà.
- Liên. Nhà con cũng là gia đình lễ giáo, phép tắc của ông bà ta, cha nghĩ, trước khi về làm dâu, con cũng thấm nhuần đôi chút.
Giọng Liên run run.
- Dạ.
Ông Duy gật gù.
- Vậy con có biết, con như vậy chính là bất kính với cha má chồng, đồng nghĩa với chuyện, con đã phạm vào "thất xuất chi điều" rồi không?
Giọng ông Duy bình bình như nước sông không gợn sóng, nhưng lại có thể khiến người ta chết đuối vì quá thâm sâu. Liên nôn nóng xua tay để phân trần.
- Xin cha nghe con nói, không phải con muốn bỏ nhà đi. Thực ra, đó cũng có thể coi là một tai nạn. Tại...
Đạt nạt cô.
- Liên. Im!
Bà Ngự cười cười.
- Hứ. Tại với bị. Định đổ thừa đây mà. Cô cứ nói đi. Nói cho tui biết căn do. Đặng, nhà tui khỏi phải mang tiếng là ức hiếp dâu con.
Liên lắc đầu.
- Thưa má. Con không dám đổ thừa. Con có sao nói vậy. Cốt chỉ muốn cha má thấu hiểu mà thương dùm, cốt để hương linh cha con không bị tủi thẹn vì con. Con không phải là hạng hoang đàng theo thói đi ngang về tắc.
Đạt rít lên.
- Tui biểu cô im! Cha má dạy, bổn phận của cô chỉ cần đứng nghe, không được nói bất cứ lời nào.
Sự ngăn cấm của Đạt có phần áp đặt nên Liên định lên tiếng với anh. Nhưng chưa kịp nói thì lại bị anh kéo cánh tay giật mạnh về phía sau. Một bên, từ vai tới cánh tay đau buốt. Liên đành im bặt.
Bà Ngự thoáng ngạc nhiên, bà quệt nhẹ vét trầu đỏ trên môi rồi đưa mắt nhìn qua ông Duy. Ông vẫn không thay đổi sắc mặt. Nhưng chờ thêm một lát thì không nghe một trong hai lên tiếng. Ông mới nói tiếp.
- Còn con nữa Đạt. Con là đàn ông đã có gia đình. Cha không mong cầu con trị quốc hay bình thiên hạ chi hết, nhưng ít nhứt con phải biết tề gia. Cha biết bầy trẻ bây giờ chạy theo Tây học đòi bình đẳng. Cha cho con đi học là để con hiểu biết với đời, cha cưới dâu có học là để nó biết cách cư xử đúng lễ nghĩa ông cha, chớ không phải học đòi những thói ấy, phá bỏ rường mối gia phong của nhà này. Nếu con dạy vợ không được thì để người khác dạy. Còn như nhà này không ai dạy được thì nói cha một tiếng, đặng, cha nhờ chị sui bên đó đem về dạy lại.
Cũng những lời này, nếu xuất phát từ miệng bà Ngự thì Đạt còn có thể chống chế hay dùng lời ngọt nhạt, ỉ ôi năn nỉ. Đối với ông Duy thì khác, một khi ông đã mở lời thì như đinh đóng cột. Đạt biết, mình nên im lặng.
Nhưng Liên không như vậy. Trước giờ, cha chồng cô không quá bận tâm tới chuyện dâu con, nay ông lại nặng lời, hết "thất xuất" lại tới "gia phong", khiến bụng dạ Liên một phen thất điên bát đảo. Cô mang nỗi sợ của một đứa con gái đã lấy chồng còn làm nhục gia đình, làm phiền lòng người dưỡng dục. Cô muốn mọi chuyện được làm rõ để cha má cô không chịu tiếng xấu vì cô. Cô bước lên một bước, vừa thút thít vừa dạ thưa. Đạt nhanh chân bước rộng hơn một bước, xoay lưng đứng chắn ngay trước mặt. Chưa kịp nói thêm lời nào thì Liên bị anh tát một cái.
- Từ rày về sau, chưa có sự cho phép của tui, cô không được phép ra khỏi nhà nửa bước. Nghe chưa? Bây giờ thì về phòng liền. Mau.
Cái tát tay của Đạt là hòn đá tảng chặn mọi lời muốn thanh minh, Liên chỉ có thể ôm mặt rồi cúi đầu lui ra.
....................................
Liên lên giường nằm một lúc lâu thì Đạt mới về. Vậy mà, vừa bước qua cửa, anh đã cáu quạu, rồi hạch sách.
- Đi đâu giờ mới về?
Liên buồn bã kéo khăn lên che mặt. Cô còn có thể đi đâu! Mặt mũi cô như vầy. Lại còn tất bật luôn tay. Bà Ngự giận nên bao nhiêu công việc không tên, bà đều đem đổ cho cô. Còn đống sổ sách chi chít những con số rối mù, bà cũng thảy qua hết. Mỗi bước cô đi đều có người nhìn, theo lệnh của Đạt. Đến sân sau nhà, cô còn chưa có dịp bước ra, nói chi tới cổng lớn.
Hồi thấy anh đến Tân Ninh, Liên vui mừng khôn xiết. Thầm nghĩ, sau tháng trời mong nhớ, anh hết giận nên mới lặn lội kiếm tìm cô. Dè đâu...
- Hừ! Lạnh lùng? Tàn nhẫn?
Đạt vung tay ném thẳng vào mặt Liên bức thư Đông rủ cô đi trốn.
- Tui đã tra kĩ. Đó đúng là nét chữ của thằng Đông. Cô có gì để chối không? Bỏ chồng theo trai thì đáng tội gì? Đối xử với cô như thế này mà gọi là tàn nhẫn, vậy thì, tui phải làm gì với cô mới đúng? Báo cho làng xã để họ cạo đầu bôi vôi, dẫn đi bêu rếu? Hay trả cô về bên đó rồi bắt má cô đi nộp vạ? Hả?
Từng con chữ nhảy múa trên trang giấy nhàu nhè. Đúng là nét chữ của Đông. Nhưng cô chưa hề nhìn thấy bức thư này. Vả chăng, có nó thì đã sao! Quan trọng là...
- ...Em chưa bao giờ bỏ nhà trốn theo anh Đông! Chưa bao giờ! Sao anh chỉ vì một cái thơ mà kết tội cho em? Có thể đây là ý của anh Đông, nhưng chỉ từ một phía. Anh có nghe chính miệng em đồng ý chưa? Có thấy em gật đầu ưng thuận chưa?
Liên nhảy khỏi giường, dồn hết sức lực bấu chặt vai anh, cầu xin anh nhìn thật sâu vào mắt cô để tin rằng cô không có tội.
Cắt ngang những lời kêu oan thống thiết. Anh đẩy mạnh cô dúi dụi xuống giường.
- Vậy còn số tiền với vàng trong tủ? Cô ăn nói sao đây? Cô đã đem nó đi đâu?
Liên kéo mép khăn lên che nửa mặt, sau đó ấp úng.
- Em...Vì anh Đông với chị hai phải đi đến một nơi rất xa... xa xứ mình dữ lắm! Nên em mới... mới... Coi như em mượn đỡ...
- Nín đi! Cô tưởng tui như vậy là vì tui tiếc số vàng đó hay sao? Ăn ở với tui ba năm, cô còn không hiểu, tui có tiếc gì với cô không? Đó là vàng cưới. Cô đã từng nói với tui như thế nào? Cô quí nó vì nó là sính lễ của chúng ta. Là thứ phải gìn giữ và trân trọng tới suốt đời. Tui tin cô. Cô đã làm gì vời lòng tin của tui? Nếu cô thật sự trong sáng, tại sao không hỏi thẳng mà phải lén lút. Tui chưa thấy ai trơ trẽn như cô, đàn bà khác, lúc bị chồng bắt được sau khi ôm vàng trốn theo trai, họ sẽ quỳ lụy để mong tha thứ, còn cô thì chối đây đẩy. Giờ tui mới biết, cô là thứ mặt dày. Cô đừng nghĩ, tui nói thương cô thì cô có thể mặc sức xỏ mũi. Tui không phải là trâu bò nên đừng bao giờ có suy nghĩ dám cắm sừng lên đầu tui.
- Anh Đạt! Em nói thiệt! Em chỉ đưa số vàng cho anh Đông để giúp ảnh. Chớ em không hề có ý bỏ theo ảnh...
- Im!
- Nếu em bỏ theo anh Đông thì đã không bị anh Bửu... Chuyện này, anh cũng biết rõ kia mà.
- Tui biểu cô im! Tới nước này cô chưa sáng mắt ra sao? Thằng Đông và thằng Bửu, thực chất chỉ cùng một giuộc. Tụi nó đồng lõa, toa rập để bày mưu gạt cô đó. Thằng Đông lấy tiền vàng còn thằng Bửu chiếm đoạt thân thể của cô. Cô nghĩ thằng Bửu là người thế nào mà lại mướn khách sạn cho hai người gian díu. Cái lúc thằng Bửu mở lời chở cô đi hỏi tin thằng Đông là tui nghi rồi. Tui cản nhưng cô không nghe. Còn thằng Đông, nó trốn trại trở về, phải trốn chui trốn nhủi, một thân còn chưa xong thì làm sao đèo bòng thêm cô, chẳng qua muốn lợi gạt gẫm cô thôi. Thằng Đông cần tiền, thằng Bửu thì cần tình. Cô hiểu chưa? Hừ. Mối tình đầu của cô, thứ khố rách áo ôm như nó, cần gì khác ngoài tiền.
Liên ngơ ngác. Mọi thứ trở nên mơ hồ. Cô đã tin lầm Bửu, cô đã sai. Nhưng với Đông thì khác. Cô tin Đông. Nhưng niềm tin của cô chẳng khác nào gió lớn khi lửa đã bốc lên cao, hun đúc sự căm hận lan tràn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook