Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)
-
Chương 87: Nắm tay suốt đời nghe anh!
Sau bao cực khổ, cái thời khắc làm cha làm mẹ cũng tới. Không biết người khác bước qua thời khắc ấy như thế nào, còn anh với cô thì cứ như chết đi sống lại.
Trong lúc Đạt đi bẻ roi dâu thì người trong nhà tới báo tin cô chuyển dạ. Anh quên hết tất cả chạy ào về nhà. Phía trước vắng lặng, chỉ có ông Duy trong khăn áo chỉnh tề, tay đang cầm mấy nén nhang, đứng nghiêm trang khấn vái trước bàn thờ lớn. Miệng lẩm bẩm rồi xá xá. Vẻ trịnh trọng của ông làm Đạt thêm lo. Anh níu ống tay áo của ông hỏi dồn dập.
- Cha, sao vậy cha? Vợ con sao rồi? Bộ, Liên có chuyện gì hả cha?
Đôi mày vừa đốm bạc chau lại. Ông đang khấn vái thành kính thì bị anh níu níu kéo kéo chẳng ra thể thống gì. Thời khắc thế này, ông đã kinh qua, cũng vui sướng, cũng hồi hộp, nhưng lúc đó, ông không đến nỗi lật đà lật đật giống gà mắc tóc như anh.
Gỡ tay anh ra, ông nói một cách bình tĩnh.
- Không có chuyện chi hết. Vợ bây đang chuyển dạ. Cha chỉ đốt nhang van vái ông bà phò hộ độ trì cho má con nó đặng bình yên mà thôi. Ngồi đây đi, khi nào vợ bây sanh xong thì má bây xuống báo.
Mấy lời của ông không lọt tới tai Đạt, vì ông vừa quay lưng thì anh đã phi thẳng lên phòng. Nhưng vừa mở cửa thì bà Ngự đã nắm tay kéo anh lại. Bà hành động một cách kiên quyết.
- Chỗ đàn bà đẻ chửa máu me, đàn ông vô đó mần chi?
Chiếc giường đã được buông màn kín mít. Bên trong hẳn có nhiều người nhưng Đạt không thể nhìn thấy gì. Một lát sau, người bưng nước, đem khăn ra vào vội vã. Tấn cứ lay động không ngừng. Tiếng nói, tiếng bước chân, tiếng thau chậu để xuống nền, tiếng nước rơi tong tỏng. Rồi tiếng cô rên rỉ gọi tên anh.
- Anh Đạt ơi! Đau quá anh Đạt ơi.
Đau thế nào anh không biết, nhưng cô kêu lớn như vầy thì chắc chắn là đau lắm lắm lắm lắm. Lục phủ ngũ tạng của anh vốn đang đánh trống dập dồn, càng lộn tùng phèo thêm lên. Tiếng kêu thêm dày, chân Đạt thêm cuống, cứ nhắm phía giường lao tới. Bà Ngự phải cùng mấy người nữa vây quanh, lôi kéo dữ lắm mới đem anh ra khỏi phòng.
- Nó đau quá nên la vậy thôi chớ không sao đâu! Sanh con thì ai cũng đau như vậy đó, bây vô đó thêm chộn rộn cho người ta chớ ích chi đâu.
- Để con vô với vợ con đi mà má, hình như là Liên đau dữ lắm.
- Vô thì làm được gì? Làm nó phân tâm thì sao? Cứ để nó tập trung mới có sức mà rặn, nói chuyện nhiều càng mất sức, có hại chớ có lợi chi đâu. Bình tĩnh đi, tại, con so nên đau hơn một chút, mai mốt đẻ con rạ là đỡ đau liền.
Đạt rối trí, không biết làm sao cho phải. Không thấy mắt cô thì anh không yên lòng, mà xông vô đại thì có hại cho cô. Cứ tưởng, anh có thể đem sức mình gánh vác mọi thứ cho cô, giờ mới biết, sức lực đàn ông dù có xoay trời chuyển đất, cũng có lúc bất lực như thế này, chỉ biết ôm đầu trong khi vợ mình đối mặt cùng cơn vượt cạn đầy gian khó. Anh nói vọng vào bên trong màn.
- Liên. Anh đang ở đây nè. Ráng lên nghen em. Con à, nghe lời cha, ráng ra mau nghen con!
Lẫn trong âm thanh hỗn loạn, tiếng anh rành rọt từng chữ xông vào trong, mọi người vừa làm vừa nhìn nhau cười. Riêng Liên không cười nổi, vì cô đang đau đớn vô cùng, mồ hôi đầm đìa khắp thân thể. Bây giờ, cô đã biết thế nào là cái đau của "banh da xẻ thịt", đúng là đau đến long trời lở đất, đau đến mức chết còn sướng hơn.
Hơi thở cuộn từng cơn, cả người co quắp, từng tế bào đều căng lên tiếp sức cho hành trình vượt cạn. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không gì khác hơn những lời nói bên tai: hít vô, thở ra, rặn... Cô đã làm theo không biết bao nhiêu lần mà vẫn chưa được. Cơn đau kéo dài tới mấy tiếng đồng hồ khiến Liên lắm lúc nghĩ dại, chỉ muốn buông bỏ cho rồi.
Cô thầm nhủ với đứa con còn trong bụng: "con ơi, con mau ra đi, má đau quá rồi, má sắp chịu không nổi rồi". Nhưng nó cứng đầu quá, nó không chịu ra. Cô thấy mình sắp cạn nguồn sinh lực. Trước mắt cô, tất cả đã lờ mờ, linh hồn trở nên nhẹ bỗng và sắp bay đi.
Bao nhiêu rong rêu đều sượt qua tay, cả chúng và cô đều muốn nắm lấy nhau nhưng không thể. Cô bắt đầu trôi dạt. Cảm giác bồng bềnh trôi về con đường vô cực đang ở ngay trên đầu ngón tay. Trong tích tắc sẽ chạm tới. Bỗng nhiên có cọng cỏ dài, rắn chắc như sợi dây thừng níu chân cô lại, giọng nói trầm ấm được truyền tới.
Khuôn mặt anh cũng hiện ra trước mắt, chống đỡ lối vô cực tiến lại gần cô. Dưới vầng trán rộng, đôi chân mày xích lại gần nhau, mi mắt nheo xuống làm hình thành những vết nhăn lượn sóng, cánh mũi phập phồng dao động, môi vểnh lên để lộ hai hàm răng cắn chặt. Không rõ anh đang có tâm trạng anh thế nào, có thể là giận dữ, cũng có thể là lo lắng, nhưng đôi mắt anh lại tỏa ra tình yêu thương dịu dàng mà mãnh liệt.
Người đàn ông bên ngoài, từ khi về nhà thì chưa có một phút nào chịu đứng yên. Hai tay nắm chặt vào nhau, cả người căng thẳng như kẻ mang gươm xông vào trận chiến mà không nắm chắc được phần thắng trong tay.
Mang bầu đúng là khổ sở lắm rồi, vậy mà cái việc chuyển dạ còn khổ hơn gấp trăm, vì nó đau, cái đau của sinh tử. Chưa bao giờ, những phút giây chờ đợi lại nặng trì đến thế.
Khi nghe Liên la một tiếng thật lớn cuối cùng, tim Đạt muốn văng khỏi lồng ngực. Hoang mang đến tột độ, không biết tiếng la ấy là sự kết thúc hay bắt đầu. Anh chỉ biết ngây người đứng trân trân một chỗ.
Cho tới khi... tiếng "oe oe" vọng tới, tiếp theo là tiếng bà mụ cười nói chúc mừng Liên bình yên qua cơn vượt cạn, Đạt mới tỉnh, người nhẹ nhõm như kẻ trở về từ trận chiến để hát khúc khải hoàn. Tựa như thế gian vừa sáng bừng trở lại sau khi trời đất hợp nhất của thuở hồng hoang, bóng tối âm u kéo dài ngày tận thế đã được xua đi trong tích tắc.
Anh đưa tay lên miệng kìm nén cơn xúc động, nước mắt tự dưng chảy xuống. Sự hoan hỉ đến lạ kì.
Khi cửa mở, bà Ngự bồng trên tay một cơ thể nhỏ bé nhìn anh, cười rạng rỡ. Chưa kịp nhìn con thì đã chạy vội vào trong với vợ, nắm vội bàn tay còn lạnh toát và ướt đẫm, khe khẽ gọi tên cô trong niềm hân hoan hạnh phúc.
Lần đầu ẵm trên tay hình hài còn đỏ hỏn, một thứ tình cảm thiêng liêng xuất hiện: tình cảm cha con! Anh đã thật sự làm cha, một thay đổi kì diệu của cuộc đời!
Cảm xúc của lần đầu làm chồng và lần đầu làm cha... khác nhau đến lạ kì. Làm chồng, anh đem đến cho người con gái anh thương niềm hi vọng về một gia đình; làm cha, anh có bổn phận gìn giữ niềm hy vọng ấy trường tồn mãi mãi!
Đặt đứa con gái bên cạnh Liên, anh thì thầm.
- Em nhìn nè! Con gái của hai đứa mình, của em với anh.
Liên xúc động, tay cô khẽ chạm vào làn da nhăn nhúm mà không cầm được nước mắt. Con gái cô, sinh linh mà cô đã mang trong bụng suốt chín tháng mười ngày, giờ đây đã sởn sơ ra đó. Nhìn đôi tay nhỏ quơ quơ, đôi chân nhỏ đạp đạp mà Liên thấy lòng như hoa nở chim ca.
Đạt đặt lên trán Liên một nụ hôn nồng ấm như lời cảm ơn chân thật dành cho cô, đó cũng là lời ca tụng vẻ vang chúc mừng cô và anh đã cùng nhau đến bến bờ chiến thắng.
Thật kì diệu! Cô và anh đã tạo ra nó. Một hình hài bé bỏng, một con người được sanh ra và hiện diện trên dương thế. Anh và cô, hai con người xa lạ, từ hai nơi chốn xa xôi, theo duyên phận, mà nên duyên giai ngẫu, mà nên nghĩa tóc tơ, mà thành chồng thành vợ. Hai con người gần nhau bằng xúc cảm tâm hồn rồi gắn kết với nhau bằng thể xác, rồi từ đó, hai tâm hồn càng quyện chặt nhau hơn. (Truyện được sở hữu bởi tác giả Thi Ngọc Thu Ân, được đăng ở Gác Sách và Wattpad)
Đứa con này mang xương thịt và tính cách của cô và anh, mỗi người một nửa. Nó là tài sản chung của cả hai, thứ tài sản được trân trọng nâng niu, thứ tài sản suốt cuộc đời này không thể phân chia được, sợi dây gắn kết không thể nào cắt đứt của cả hai.
Những giây phút nồng nàn khoái cảm của xác thịt mang đến cho con người niềm vui sướng tột cùng của nhục dục nhưng nó lại hóa thiêng liêng khi bằng cách ấy, hai con người đem đến thế giới này một con người khác, chính điều đó giúp mối quan hệ giữa hai người được gọi là vợ chồng, chính điều ấy giúp hai con người cùng nhau có một gia đình trọn vẹn.
Lễ cưới giúp hai người thành vợ chồng, cùng nhau ân ái giúp hai người thành vợ chồng thật sự nhưng chính điều này, một đứa con được sinh ra mới giúp vợ chồng được sự thật vợ chồng hơn. Sự gắn kết là đây, sự hòa hợp là đây, kết quả của tình yêu là đây, hạnh phúc đã trở thành hiện thực, điều quí giá mà cả hai cùng trao tặng cho nhau và cùng nhau trao tặng cuộc đời.
Thời kỳ đẻ chửa vừa qua thì những ngày ở cữ lại tới. Mỗi lần bước vô phòng, anh lại xúc than bỏ vào thau dưới giường rồi quạt lên cho phừng lửa. Sau đó, rắc tro lên trên. Hơi nóng bên trong lớn dần khiến Liên phải rên lên khổ sở. Lần nào cũng vậy, hễ anh bỏ thêm than là cô lên tiếng trách hờ hững.
- Anh Đạt. Nóng quá anh ơi! Anh định nướng em luôn hả? Bỏ ít ít thôi anh.
- Ráng chịu khó đi em, phải vậy mới khỏe mạnh, cứng cáp được. Má nói càng nóng càng tốt.
- Trời ơi. Nóng vậy, chắc em chết.
- Nói bậy! Ráng đi cho mau cứng cáp. Rồi, ra đây với anh. Còn đẻ thêm cho anh vài đứa nữa.
- Hứ! Vậy ra, chỉ vì muốn em đẻ thôi hả?
- Hừ! Bày đặt hỏi khó. Hồi đó, ai là người nôn nóng muốn đẻ con cho anh? Hết than thở rồi tỉ tê. Báo hại anh, đêm nào cũng không ngủ được vì phải ráng...
- Thôi... anh...
- Ráng thức ngắm trăng với em cho bớt buồn.
- Hả? Ha ha ha...
Làm xong mọi thứ, anh kéo chiếc ghế dài lại sát mép giường. Ngày nào cũng vậy, hễ về nhà là anh ở suốt trong phòng cùng trò chuyện với cô. Thế nên, Liên không hề cảm thấy buồn hay cô đơn, dù cô phải giam mình trên chiếc giường chật hẹp suốt cả tháng trời nằm ổ.
Anh nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ những chuyện to tát tới những chuyện bình thường. Mà hình như, đối với người mới được làm cha thì chuyện gì cũng to tát hết trọi. Như chuyện đặt tên cho con chẳng hạn. Anh vừa hí hửng khoe đã chọn được cho con một cái tên rất đẹp thì sau đó lại than thở một hơi.
- Trời ơi, Liên ơi, em biết không? Có cái chuyện đặt tên thôi mà anh thấy mệt làm sao! Nội cái chuyện lựa cái tên sao cho đẹp đã mất thời giờ rồi, vậy mà, phải lật hết gia phả, rồi ghi thêm tên tục, tên cúng cơm của bà con dòng họ gần xa để tránh trùng tên, thiệt khổ quá trời!
Đạt rời khỏi tràng kỉ leo lên mép giường, anh đẩy chân màn xê vào phía trong để trống một khoảng phía mép ngoài rồi nằm lên chỗ đó, anh chỉnh thế nằm thật ngay ngắn, vừa đúng chỗ song song với cô bên trong màn. Nếu không tấm màn thì hai cơ thể chẳng có gì ngăn cách.
Bàn tay bên ngoài len lén vén màng để đi tìm bàn tay bên trong, rồi nắm chặt. Chỉ một cái nắm tay, nhưng đã mang bao thay đổi.
- Em biết không? Cảm giác nắm tay em của bây giờ với ngày xưa, khác lắm!
- Khác sao?
- Ừm. Ngày xưa, anh nắm tay em, anh chỉ là chàng trai chớm biết yêu đương với trái tim mang niềm hy vọng. Giờ đây, anh nắm tay em, anh đã là đàn ông có gia đình, với trách nhiệm rên vai, và trái tim tin tưởng. Còn em thì sao, em có thấy khác không?
- Em đó hả? Em... không biết...
- Phải biết! Suy nghĩ đi rồi nói cho anh biết. Mau!
Liên nhắm mắt lim dim để trở ngược về quá khứ, cái giây phút anh nắm lấy tay cô trong bất chợt.
- Lần đầu đưa tay cho anh nắm, em hơi sợ.
- Hử! Sợ? Có gì sợ? Anh chỉ nắm tay thôi mà.
- Tại lúc đó mình còn lạ. Với lại, tự nhiên nắm tay mà hổng chịu nói tiếng nào cho người ta biết.
- Có ai nắm tay lại đi báo trước bao giờ. Muốn làm khó anh hả? Vậy còn bây giờ thì sao? Nói mau!
- Bây giờ... em... thì, anh đang nắm tay em rồi đó... Em có nói gì đâu...
Chẳng hiểu cô muốn nói gì. Cái gì anh cũng thổ lộ, còn cô thì nói chuyện như không, làm anh khó hiểu. Đạt không cam lòng, anh thúc giục cho đến khi cô chịu nói rõ thì thôi.
- Mình nắm tay nhau suốt đời nghe anh.
Không có tiếng đáp, chỉ có bàn tay cô bị ai đó nắm thêm chặt mà thôi.
Trong lúc Đạt đi bẻ roi dâu thì người trong nhà tới báo tin cô chuyển dạ. Anh quên hết tất cả chạy ào về nhà. Phía trước vắng lặng, chỉ có ông Duy trong khăn áo chỉnh tề, tay đang cầm mấy nén nhang, đứng nghiêm trang khấn vái trước bàn thờ lớn. Miệng lẩm bẩm rồi xá xá. Vẻ trịnh trọng của ông làm Đạt thêm lo. Anh níu ống tay áo của ông hỏi dồn dập.
- Cha, sao vậy cha? Vợ con sao rồi? Bộ, Liên có chuyện gì hả cha?
Đôi mày vừa đốm bạc chau lại. Ông đang khấn vái thành kính thì bị anh níu níu kéo kéo chẳng ra thể thống gì. Thời khắc thế này, ông đã kinh qua, cũng vui sướng, cũng hồi hộp, nhưng lúc đó, ông không đến nỗi lật đà lật đật giống gà mắc tóc như anh.
Gỡ tay anh ra, ông nói một cách bình tĩnh.
- Không có chuyện chi hết. Vợ bây đang chuyển dạ. Cha chỉ đốt nhang van vái ông bà phò hộ độ trì cho má con nó đặng bình yên mà thôi. Ngồi đây đi, khi nào vợ bây sanh xong thì má bây xuống báo.
Mấy lời của ông không lọt tới tai Đạt, vì ông vừa quay lưng thì anh đã phi thẳng lên phòng. Nhưng vừa mở cửa thì bà Ngự đã nắm tay kéo anh lại. Bà hành động một cách kiên quyết.
- Chỗ đàn bà đẻ chửa máu me, đàn ông vô đó mần chi?
Chiếc giường đã được buông màn kín mít. Bên trong hẳn có nhiều người nhưng Đạt không thể nhìn thấy gì. Một lát sau, người bưng nước, đem khăn ra vào vội vã. Tấn cứ lay động không ngừng. Tiếng nói, tiếng bước chân, tiếng thau chậu để xuống nền, tiếng nước rơi tong tỏng. Rồi tiếng cô rên rỉ gọi tên anh.
- Anh Đạt ơi! Đau quá anh Đạt ơi.
Đau thế nào anh không biết, nhưng cô kêu lớn như vầy thì chắc chắn là đau lắm lắm lắm lắm. Lục phủ ngũ tạng của anh vốn đang đánh trống dập dồn, càng lộn tùng phèo thêm lên. Tiếng kêu thêm dày, chân Đạt thêm cuống, cứ nhắm phía giường lao tới. Bà Ngự phải cùng mấy người nữa vây quanh, lôi kéo dữ lắm mới đem anh ra khỏi phòng.
- Nó đau quá nên la vậy thôi chớ không sao đâu! Sanh con thì ai cũng đau như vậy đó, bây vô đó thêm chộn rộn cho người ta chớ ích chi đâu.
- Để con vô với vợ con đi mà má, hình như là Liên đau dữ lắm.
- Vô thì làm được gì? Làm nó phân tâm thì sao? Cứ để nó tập trung mới có sức mà rặn, nói chuyện nhiều càng mất sức, có hại chớ có lợi chi đâu. Bình tĩnh đi, tại, con so nên đau hơn một chút, mai mốt đẻ con rạ là đỡ đau liền.
Đạt rối trí, không biết làm sao cho phải. Không thấy mắt cô thì anh không yên lòng, mà xông vô đại thì có hại cho cô. Cứ tưởng, anh có thể đem sức mình gánh vác mọi thứ cho cô, giờ mới biết, sức lực đàn ông dù có xoay trời chuyển đất, cũng có lúc bất lực như thế này, chỉ biết ôm đầu trong khi vợ mình đối mặt cùng cơn vượt cạn đầy gian khó. Anh nói vọng vào bên trong màn.
- Liên. Anh đang ở đây nè. Ráng lên nghen em. Con à, nghe lời cha, ráng ra mau nghen con!
Lẫn trong âm thanh hỗn loạn, tiếng anh rành rọt từng chữ xông vào trong, mọi người vừa làm vừa nhìn nhau cười. Riêng Liên không cười nổi, vì cô đang đau đớn vô cùng, mồ hôi đầm đìa khắp thân thể. Bây giờ, cô đã biết thế nào là cái đau của "banh da xẻ thịt", đúng là đau đến long trời lở đất, đau đến mức chết còn sướng hơn.
Hơi thở cuộn từng cơn, cả người co quắp, từng tế bào đều căng lên tiếp sức cho hành trình vượt cạn. Đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không gì khác hơn những lời nói bên tai: hít vô, thở ra, rặn... Cô đã làm theo không biết bao nhiêu lần mà vẫn chưa được. Cơn đau kéo dài tới mấy tiếng đồng hồ khiến Liên lắm lúc nghĩ dại, chỉ muốn buông bỏ cho rồi.
Cô thầm nhủ với đứa con còn trong bụng: "con ơi, con mau ra đi, má đau quá rồi, má sắp chịu không nổi rồi". Nhưng nó cứng đầu quá, nó không chịu ra. Cô thấy mình sắp cạn nguồn sinh lực. Trước mắt cô, tất cả đã lờ mờ, linh hồn trở nên nhẹ bỗng và sắp bay đi.
Bao nhiêu rong rêu đều sượt qua tay, cả chúng và cô đều muốn nắm lấy nhau nhưng không thể. Cô bắt đầu trôi dạt. Cảm giác bồng bềnh trôi về con đường vô cực đang ở ngay trên đầu ngón tay. Trong tích tắc sẽ chạm tới. Bỗng nhiên có cọng cỏ dài, rắn chắc như sợi dây thừng níu chân cô lại, giọng nói trầm ấm được truyền tới.
Khuôn mặt anh cũng hiện ra trước mắt, chống đỡ lối vô cực tiến lại gần cô. Dưới vầng trán rộng, đôi chân mày xích lại gần nhau, mi mắt nheo xuống làm hình thành những vết nhăn lượn sóng, cánh mũi phập phồng dao động, môi vểnh lên để lộ hai hàm răng cắn chặt. Không rõ anh đang có tâm trạng anh thế nào, có thể là giận dữ, cũng có thể là lo lắng, nhưng đôi mắt anh lại tỏa ra tình yêu thương dịu dàng mà mãnh liệt.
Người đàn ông bên ngoài, từ khi về nhà thì chưa có một phút nào chịu đứng yên. Hai tay nắm chặt vào nhau, cả người căng thẳng như kẻ mang gươm xông vào trận chiến mà không nắm chắc được phần thắng trong tay.
Mang bầu đúng là khổ sở lắm rồi, vậy mà cái việc chuyển dạ còn khổ hơn gấp trăm, vì nó đau, cái đau của sinh tử. Chưa bao giờ, những phút giây chờ đợi lại nặng trì đến thế.
Khi nghe Liên la một tiếng thật lớn cuối cùng, tim Đạt muốn văng khỏi lồng ngực. Hoang mang đến tột độ, không biết tiếng la ấy là sự kết thúc hay bắt đầu. Anh chỉ biết ngây người đứng trân trân một chỗ.
Cho tới khi... tiếng "oe oe" vọng tới, tiếp theo là tiếng bà mụ cười nói chúc mừng Liên bình yên qua cơn vượt cạn, Đạt mới tỉnh, người nhẹ nhõm như kẻ trở về từ trận chiến để hát khúc khải hoàn. Tựa như thế gian vừa sáng bừng trở lại sau khi trời đất hợp nhất của thuở hồng hoang, bóng tối âm u kéo dài ngày tận thế đã được xua đi trong tích tắc.
Anh đưa tay lên miệng kìm nén cơn xúc động, nước mắt tự dưng chảy xuống. Sự hoan hỉ đến lạ kì.
Khi cửa mở, bà Ngự bồng trên tay một cơ thể nhỏ bé nhìn anh, cười rạng rỡ. Chưa kịp nhìn con thì đã chạy vội vào trong với vợ, nắm vội bàn tay còn lạnh toát và ướt đẫm, khe khẽ gọi tên cô trong niềm hân hoan hạnh phúc.
Lần đầu ẵm trên tay hình hài còn đỏ hỏn, một thứ tình cảm thiêng liêng xuất hiện: tình cảm cha con! Anh đã thật sự làm cha, một thay đổi kì diệu của cuộc đời!
Cảm xúc của lần đầu làm chồng và lần đầu làm cha... khác nhau đến lạ kì. Làm chồng, anh đem đến cho người con gái anh thương niềm hi vọng về một gia đình; làm cha, anh có bổn phận gìn giữ niềm hy vọng ấy trường tồn mãi mãi!
Đặt đứa con gái bên cạnh Liên, anh thì thầm.
- Em nhìn nè! Con gái của hai đứa mình, của em với anh.
Liên xúc động, tay cô khẽ chạm vào làn da nhăn nhúm mà không cầm được nước mắt. Con gái cô, sinh linh mà cô đã mang trong bụng suốt chín tháng mười ngày, giờ đây đã sởn sơ ra đó. Nhìn đôi tay nhỏ quơ quơ, đôi chân nhỏ đạp đạp mà Liên thấy lòng như hoa nở chim ca.
Đạt đặt lên trán Liên một nụ hôn nồng ấm như lời cảm ơn chân thật dành cho cô, đó cũng là lời ca tụng vẻ vang chúc mừng cô và anh đã cùng nhau đến bến bờ chiến thắng.
Thật kì diệu! Cô và anh đã tạo ra nó. Một hình hài bé bỏng, một con người được sanh ra và hiện diện trên dương thế. Anh và cô, hai con người xa lạ, từ hai nơi chốn xa xôi, theo duyên phận, mà nên duyên giai ngẫu, mà nên nghĩa tóc tơ, mà thành chồng thành vợ. Hai con người gần nhau bằng xúc cảm tâm hồn rồi gắn kết với nhau bằng thể xác, rồi từ đó, hai tâm hồn càng quyện chặt nhau hơn. (Truyện được sở hữu bởi tác giả Thi Ngọc Thu Ân, được đăng ở Gác Sách và Wattpad)
Đứa con này mang xương thịt và tính cách của cô và anh, mỗi người một nửa. Nó là tài sản chung của cả hai, thứ tài sản được trân trọng nâng niu, thứ tài sản suốt cuộc đời này không thể phân chia được, sợi dây gắn kết không thể nào cắt đứt của cả hai.
Những giây phút nồng nàn khoái cảm của xác thịt mang đến cho con người niềm vui sướng tột cùng của nhục dục nhưng nó lại hóa thiêng liêng khi bằng cách ấy, hai con người đem đến thế giới này một con người khác, chính điều đó giúp mối quan hệ giữa hai người được gọi là vợ chồng, chính điều ấy giúp hai con người cùng nhau có một gia đình trọn vẹn.
Lễ cưới giúp hai người thành vợ chồng, cùng nhau ân ái giúp hai người thành vợ chồng thật sự nhưng chính điều này, một đứa con được sinh ra mới giúp vợ chồng được sự thật vợ chồng hơn. Sự gắn kết là đây, sự hòa hợp là đây, kết quả của tình yêu là đây, hạnh phúc đã trở thành hiện thực, điều quí giá mà cả hai cùng trao tặng cho nhau và cùng nhau trao tặng cuộc đời.
Thời kỳ đẻ chửa vừa qua thì những ngày ở cữ lại tới. Mỗi lần bước vô phòng, anh lại xúc than bỏ vào thau dưới giường rồi quạt lên cho phừng lửa. Sau đó, rắc tro lên trên. Hơi nóng bên trong lớn dần khiến Liên phải rên lên khổ sở. Lần nào cũng vậy, hễ anh bỏ thêm than là cô lên tiếng trách hờ hững.
- Anh Đạt. Nóng quá anh ơi! Anh định nướng em luôn hả? Bỏ ít ít thôi anh.
- Ráng chịu khó đi em, phải vậy mới khỏe mạnh, cứng cáp được. Má nói càng nóng càng tốt.
- Trời ơi. Nóng vậy, chắc em chết.
- Nói bậy! Ráng đi cho mau cứng cáp. Rồi, ra đây với anh. Còn đẻ thêm cho anh vài đứa nữa.
- Hứ! Vậy ra, chỉ vì muốn em đẻ thôi hả?
- Hừ! Bày đặt hỏi khó. Hồi đó, ai là người nôn nóng muốn đẻ con cho anh? Hết than thở rồi tỉ tê. Báo hại anh, đêm nào cũng không ngủ được vì phải ráng...
- Thôi... anh...
- Ráng thức ngắm trăng với em cho bớt buồn.
- Hả? Ha ha ha...
Làm xong mọi thứ, anh kéo chiếc ghế dài lại sát mép giường. Ngày nào cũng vậy, hễ về nhà là anh ở suốt trong phòng cùng trò chuyện với cô. Thế nên, Liên không hề cảm thấy buồn hay cô đơn, dù cô phải giam mình trên chiếc giường chật hẹp suốt cả tháng trời nằm ổ.
Anh nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, từ những chuyện to tát tới những chuyện bình thường. Mà hình như, đối với người mới được làm cha thì chuyện gì cũng to tát hết trọi. Như chuyện đặt tên cho con chẳng hạn. Anh vừa hí hửng khoe đã chọn được cho con một cái tên rất đẹp thì sau đó lại than thở một hơi.
- Trời ơi, Liên ơi, em biết không? Có cái chuyện đặt tên thôi mà anh thấy mệt làm sao! Nội cái chuyện lựa cái tên sao cho đẹp đã mất thời giờ rồi, vậy mà, phải lật hết gia phả, rồi ghi thêm tên tục, tên cúng cơm của bà con dòng họ gần xa để tránh trùng tên, thiệt khổ quá trời!
Đạt rời khỏi tràng kỉ leo lên mép giường, anh đẩy chân màn xê vào phía trong để trống một khoảng phía mép ngoài rồi nằm lên chỗ đó, anh chỉnh thế nằm thật ngay ngắn, vừa đúng chỗ song song với cô bên trong màn. Nếu không tấm màn thì hai cơ thể chẳng có gì ngăn cách.
Bàn tay bên ngoài len lén vén màng để đi tìm bàn tay bên trong, rồi nắm chặt. Chỉ một cái nắm tay, nhưng đã mang bao thay đổi.
- Em biết không? Cảm giác nắm tay em của bây giờ với ngày xưa, khác lắm!
- Khác sao?
- Ừm. Ngày xưa, anh nắm tay em, anh chỉ là chàng trai chớm biết yêu đương với trái tim mang niềm hy vọng. Giờ đây, anh nắm tay em, anh đã là đàn ông có gia đình, với trách nhiệm rên vai, và trái tim tin tưởng. Còn em thì sao, em có thấy khác không?
- Em đó hả? Em... không biết...
- Phải biết! Suy nghĩ đi rồi nói cho anh biết. Mau!
Liên nhắm mắt lim dim để trở ngược về quá khứ, cái giây phút anh nắm lấy tay cô trong bất chợt.
- Lần đầu đưa tay cho anh nắm, em hơi sợ.
- Hử! Sợ? Có gì sợ? Anh chỉ nắm tay thôi mà.
- Tại lúc đó mình còn lạ. Với lại, tự nhiên nắm tay mà hổng chịu nói tiếng nào cho người ta biết.
- Có ai nắm tay lại đi báo trước bao giờ. Muốn làm khó anh hả? Vậy còn bây giờ thì sao? Nói mau!
- Bây giờ... em... thì, anh đang nắm tay em rồi đó... Em có nói gì đâu...
Chẳng hiểu cô muốn nói gì. Cái gì anh cũng thổ lộ, còn cô thì nói chuyện như không, làm anh khó hiểu. Đạt không cam lòng, anh thúc giục cho đến khi cô chịu nói rõ thì thôi.
- Mình nắm tay nhau suốt đời nghe anh.
Không có tiếng đáp, chỉ có bàn tay cô bị ai đó nắm thêm chặt mà thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook