Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)
-
Chương 84: Ốm nghén
Bệnh Đạt trở nặng bất thình lình. Anh buồn nôn cả đêm. Sáng ra không thể đi làm vì mệt mỏi. Lúc trước, ăn xong mới ói, bây giờ, vừa ăn vô là ói ngay lập tức. Lúc trước, chỉ tanh cá, bây giờ thì thứ nào cũng không ăn được, gần như, phải uống nước cầm hơi.
Mấy ngày liên tiếp đều như vậy. Thuốc thang ngày ba cữ cũng không khởi sắc. Ngồi vuốt lưng cho anh, nước mắt Liên ròng ròng như suối.
Nhìn anh xanh xao, phờ phạc, lòng Liên đau như cắt. Tìm mọi món bổ dưỡng nấu cho anh, nhưng anh nhìn qua loa rồi gắp vài miếng chiếu lệ. Thứ anh thích là me. Bao nhiêu me, anh đều đem về phòng.
Can không được, cấm không xong, Liên giấu hết. Thành thử, đêm nào, anh cũng canh lúc cô ngủ say, anh dậy lục lọi bằng được mới thôi.
Nhìn anh ăn ngon lành, tiếng chắc lưỡi của cô càng lớn, át cả tiếng thằn thằn trên vách. Liên dứt khoát giật lại.
- Anh Đạt. Nghe lời em đi anh, đừng ăn nữa. Đau bao tử, mất máu, sức nào chịu nổi. Trả me lại cho em đi.
Mặt mũi đàn ông của anh đã bị trái me trên tay đạp đổ không còn gì. Đã ăn me, còn ăn lén. Nhà đâu thiếu cái ăn, thịt cá ê hề, bánh trái cần là có, nhưng anh chỉ thèm mỗi món me dốt. Không ăn thì chịu không được, đến nỗi, phải xuống nước năn nỉ.
- Nhưng anh thèm lắm! Thèm không chịu nổi. Cho anh ăn đi em.
Liên kiên quyết không cho. Dù chưa biết nguyên nhân bệnh trạng của anh là do đâu, nhưng trong tình hình này, hễ cái gì có hại thì không cho.
Chỉ nghĩ thôi đã trào nước miếng. Giờ, thấy trái me trước mặt mà không được ăn, Đạt càng thèm. Cổ họng anh lên xuống liên tục. Thấy anh muốn giành lại mấy trái me trên tay mình, Liên chạy ra ban công quăng hết xuống đất. Anh lầm bầm.
- Đằng nào cũng chết. Ăn cho đã thèm rồi chết cũng được.
Nước mắt cô thấm ướt ngực áo, làm mặt Đạt đang xanh mét bỗng đỏ bừng vì xấu hổ. Tự trách mình sao có thể vì miếng ăn để mất bình tĩnh, thốt ra mấy lời làm cô buồn. Mà chính anh cũng chẳng vui.
Thầy thuốc được mời về mỗi lúc một nhiều, thuốc cũng theo đó chất lên cao. Tây, nam, bắc đều có. Nhưng bệnh Đạt không hề biến chuyển. Anh càng trầm lại. Anh thấy mình vẫn bình thường, ngoại trừ cái bệnh nôn mửa, chán ăn khiến anh thấy đôi khi hơi mệt. Nhưng, bệnh lạ đâu thiếu, người đang khỏe mạnh bỗng chết bất đắc kì tử cũng không hiếm. Biết đâu, anh là một trong số ấy!
Lỡ như... anh chết thiệt thì sao?
Cơ thể âm ấm và mềm mại trong tay chính là tình yêu lấp đầy trái tim có nhiều trống rỗng. Thật sự không cam lòng! Thực sự, không muốn rời xa cô!
Nếu biết yêu rồi thương cô nhiều đến thế, ngày trước anh không đi Pháp, không yêu đương với bất kì ai khác, để gặp cô sớm hơn, để tình yêu trọn vẹn hơn, để sống bên cô dài lâu hơn. Nhưng ngẫm lại, nếu biết anh đoản mạng như vầy, thôi thì... đừng gặp. Để cô không làm góa phụ ở tuổi đôi mươi, để anh không hờn ghen cùng luyến tiếc. Vả như, không gặp cô... liệu anh có không luyến tiếc, khi trái tim cứ mãi trống rỗng vì chưa có được một tình yêu thực sự...
Ui! Bao nhiêu suy nghĩ, rốt cuộc anh đã gặp cô, đã thương cô và cô đang hiện hữu trong vòng tay anh. Cứ nghĩ, một ngày nào đó, anh không còn nữa là bao nhiêu điều mâu thuẫn xâu xé tâm can. Bắt cô sống cô đơn một mình thì không nỡ, nhưng nếu cô tái giá với kẻ khác thì... Bờ ngực mềm, mái tóc mây, đôi môi hồng,... và cả tiếng rên êm ái, cả đôi mắt phủ sương tình, tất cả sẽ thuộc về kẻ khác. Có lẽ... linh hồn anh sẽ không siêu thoát được.
Anh buồn bực gặm môi cô, ghì chặt cô vào mình, rải nụ hôn lên khắp thân thể rồi ấn cả người cô xuống nệm. Anh ghen với ánh đèn, ghen với cơn gió, ghen với tất cả những gì chạm tới tấm thân trần trụi đươc phủ dưới thân anh. Thử hỏi, trái tim anh làm sao chịu nổi cảnh tượng cô nằm trong tay một gã nào đó không phải anh. Anh muốn cắn nát cánh môi mỏng manh này, muốn bóp nát bầu ngực mềm mại này, muốn cả thân thể ngát hương lẫn linh hồn trinh bạch này hòa vào anh rồi cùng chết.
Giọng cô xuýt xoa nhè nhẹ. Cả người cô đã phồng rộp, nhưng vẫn chiều anh, vẫn muốn cùng anh thỏa mãn sự khao khát của đêm dài. Đạt dừng lại. Suy nghĩ tàn nhẫn đang đối mặt với ánh mắt dịu dàng như dòng nước mát lành, ngon ngọt. Đạt thấy mình thật ích kỉ. Rốt cuộc, điều anh muốn là gì?
Người ta nói "phước chủ may thành", thuốc của dì tám với bà Ngự đem về không trị khỏi, biết đâu tới lượt cô thì trúng thầy, trúng bệnh, anh sẽ khỏi.
Nghĩ vậy, từ xế Liên đã đi, tới trời sụp tối mới về.
Dì tám chờ cô ở ngạch cửa. Bà nhìn cô lom lom, giọt nước mắt cùng sự im lặng của cô làm bà bồn chồn. Hồi lâu, cô vẫn chưa chịu nói, dì tám phải lên tiếng.
- Bộ... cậu bịnh nặng lắm hả mợ?
Cô khẽ lắc đầu rồi ngẩng mặt mỉm cười cùng đôi mắt còn ngân ngấn lệ.
- Vậy là không sao? – Liên chỉ gật đầu, dì tám thêm sốt ruột – Rốt cuộc, cậu ba bị gì? Mợ làm tui sắp bể tim rồi nè!
- Anh Đạt... không bị gì hết, thầy nói...- Nói tới đây thì cô lại cúi mặt thẹn thùng, tay mân mê góc áo bà ba – thầy nói..., chắc là,... ảnh... ốm nghén dùm vợ thôi dì à.
Niềm vui lẫn lo lắng khiến tai dì tám cũng lù mù theo, dì hỏi lại vì chưa hiểu kịp.
- Hả? Thầy nói làm sao? Cậu ba bị gì?
Liên kể cho dì tám nghe, buổi xế ra chợ tìm thầy hỏi bệnh bốc thuốc cho anh. Nghe cô kể xong, thầy cũng nói y hệt mấy ông thầy trước. Dù hơi thất vọng nhưng cô cũng mong, đổi thuốc biết đâu anh sẽ đỡ.
Đang lúc chờ bốc thuốc thì cô hơi choáng, sẵn tiện, cô nhờ ông coi bệnh dùm mình. Mấy ngón tay còn đặt trên mạch, thầy vuốt vuốt chòm râu sau khi yêu cầu cô kể tỉ mỉ thêm lần nữa về bịnh tình của Đạt. Xong xuôi, thầy cười rồi phán anh bị ốm nghén. Liên bán tín bán nghi, nhưng ông chắc chắn. Vì cô đã hoài thai, không trật đi đằng nào cho được, mà triệu chứng của anh không khác gì đàn bà có chửa, trong khi cô thấy mình vẫn bình thường.
Dì tám giơ hai tay vỗ vào nhau cái đốp, mặt phấn khởi hẳn lên.
- Chèn đét ơi, thiệt hả mợ?
Liên không trả lời, chỉ cúi mặt bẽn lẽn thêm lần nữa. Dì tám chắp hai tay ngang miệng, xá xá mấy cái.
- Trời phật ơi! Thiệt là tốt quá! Tui mừng cho mợ nghen! Lần này nhớ coi chừng cho thiệt kĩ đó đa!
Niềm hạnh phúc bất ngờ khiến Liên không biết trả lời thế nào. Cô cứ để dì tám nói hộ.
- Chà! Cậu mà biết, chắc mừng lung lắm! Bình thường cậu đã thương mợ như vậy, mợ mà có bầu thì chắc... cậu cưng phải biết luôn à!
Mặt Liên đỏ hơn gấc. Cô ấp úng.
- Dì tám này! Ảnh... toàn ăn hiếp tui...
- Ăn hiếp mà như mợ, người ta cầu còn không được nữa là...
Tiếng cười hì hì từ thân hình phốp pháp làm Liên không dám nhìn lên. Mấy chuyện này, người tinh ý như dì tám, đâu thể giấu, càng khó chối cãi. Sợ bị chọc tiếp, cô vội chạy lên lầu.
Đứng trước cửa phòng, cả người Liên run run. Cô muốn bật khóc nhưng cố nén. Những giọt nước mắt hạnh phúc ấy, cô muốn khóc với anh, muốn san sẻ cùng anh, muốn bàn tay anh chạm vào má cô để lau đi những giọt nước từ suối nguồn hạnh phúc.
Sau bao ngày mong đợi, sau bao đêm nghe lời anh dụ dỗ "ráng hết sức", cô và anh đã có thành tựu. Cô đã có thể một tay ôm bụng, một tay đấm lưng, cúi mặt nhìn xuống để cẩn thận từng bước chân, chậm chạp bước đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Trở thành "đàn bà chửa" lại tự hào thế sao?
Đứa con này là minh chứng cho tình yêu, cho bản năng cố hữu. Cô là đàn bà đúng nghĩa, còn anh là đàn ông thực thụ.
Chỉ một giọt máu nhỏ nhoi, Liên tưởng chừng, nó đã thay đổi cả cuộc đời. Ánh mắt trông chờ lẫn hậm hực của cha má chồng sẽ không còn nữa. Ở tận nơi xa, má cô cũng trút bỏ nỗi lo toan. Và, cô với anh, cả hai cùng bước vào cuộc sống mới. Cuộc sống của những người sắp trở thành cha mẹ.
Cô đã vậy... Chắc, anh cũng vậy! Dù anh không hối thúc, không than thở như cô. Nhưng cô biết, anh cũng mong con, cũng thèm con không kém gì cô! Đêm đêm trong vòng tay rắn chắc ấy, anh nghe cô than thở như thế nào thì cô cũng cảm nhận nỗi buồn chôn chặt trong tim anh như thế ấy.
Chỉ cần cô báo tin, thế nào anh cũng vỡ òa trong sung sướng. Có thể, vì vui mừng quá, anh sẽ hét thật lớn, sẽ ôm cô thật chặt, sẽ bế xốc cô trong tay mà hun tới tấp, sẽ căn dặn đủ thứ như bà vú chăm bẳm con nít, rồi anh sẽ chạy khắp nhà để báo tin, cả nhà sẽ vì tin mừng này mà một phen náo động.
- Anh Đạt ơi!
Niềm vui lẫn cảm xúc, cô mang tất cả trút vào tiếng gọi thân thương ấy.
Nhưng đáp lại cô, không gì khác hơn một tiếng "ừ" hời hợt. Cũng chẳng trách được, vì anh đang cắm cúi làm việc. Liên muốn mở miệng khoe với anh, cũng chẳng biết nói thế nào.
Thấy cô im lặng, Đạt mới hỏi.
- Em đi đâu từ chiều tới giờ?
Được câu nói mở lòng, Liên cười tủm tỉm.
- Em đi hỏi thầy về bệnh của anh.
Đáng tiếc! Anh không nhìn thấy nụ cười của cô, vì mắt anh vẫn dán xuống mặt bàn. Anh thản nhiên hỏi.
- Vậy hả? Anh bệnh gì?
Liên tiếp tục nói.
- Anh không có bệnh. À, không phải, anh có bệnh nhưng không cần trị, ít lâu sẽ tự hết thôi à. Chỉ có em...
Bao nhiêu thầy thuốc đều nói vậy. Câu trả lời, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán. Đạt cắt ngang câu nói.
- Liên, rót cho anh ly nước. À, anh còn mớ việc muốn làm cho xong luôn nên em không cần đem cơm cho anh đâu, chừng nào xong thì anh xuống dưới ăn luôn, chắc là anh sẽ ăn hơi trễ, nên có đói thì em ăn ăn trước đi, đừng đợi anh.
Đạt uống hết ly nước, Liên vẫn nấn ná ở lại. Dường như anh rất bận, tay cứ hí hoáy lật sổ, rồi ghi ghi chép chép. Ngồi một mình, vừa thấy buồn, lại không muốn làm phiền anh nên bỏ ra khỏi phòng.
Thật lâu, Đạt mới xuống nhà, đúng lúc bà Ngự đang ăn cơm, nên anh ngồi xuống ăn chung. Dì tám bới xong cơm vào chén thì bưng thêm dĩa cá kho khóm ra bàn. Dĩa cá vừa để xuống, anh đã bụm miệng chạy đi. Sau đó là tiếng anh nôn ọe.
Tiếng nôn càng lúc càng lớn, cứ như rột gan anh muốn lộn hết ra ngoài, làm bà Ngự ngồi cũng không yên. Bà chống đũa, nhấp nhỏm nhìn ra rồi hỏi han đủ thứ. Nhưng Đạt chỉ ụa chớ không nói được lời nào. Dì tám cúi xuống nói nhỏ vào tai bà Ngự, cả hai mừng rỡ rồi cười lanh lảnh.
Tiếng cười kéo dài cho tới khi Đạt ngồi lại bàn vẫn chưa dứt. Đạt ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì. Mấy hôm nay, ai cũng đôn đáo tìm thấy chạy thuốc, làm không khí trong nhà cứ nhốn nháo và nặng nề. Thấy mọi người vui vẻ, anh cũng yên tâm.
- Không sao đâu! Má đừng lo. Hồi chiều, vợ con cũng kiếm thêm thầy hỏi rồi, thầy nói tự nhiên sẽ hết. Tui không ăn cá đâu, dì bưng dẹp giùm tui đi. Cũng đừng đem món nào ra nữa, rót tui chén nước mắm là được rồi.
- Vậy, con có biết mình bịnh gì không? – Bà Ngự chống đũa, tươi cười rồi nheo mắt đầy bí ẩn.
- Dạ, không. – Đạt lắc đầu.
- Con Liên chưa nói gì với bây hết hả?
- Nói gì hả má?
Bà Ngự với dì tám lại nhìn nhau cười tủm tỉm.
- Bây ốm nghén giùm con Liên đó.
Đúng lúc Đạt đưa tay che miệng vì cổ họng nhợn nhợn. Anh nghe không rõ. Đợi anh trở về trạng thái bình thường, bà Ngự lập lại lần nữa.
Tai Đạt dỏng lên, mắt cũng trố lớn. Anh đã nghe rành rọt nhưng chẳng hiểu gì. Cái chứng ốm nghén thì anh không lạ, nhưng "ốm nghén giùm" thì anh chưa nghe bao giờ. Thấy anh cứ ngơ ngác, dì tám khom người xuống thấp, nói thêm.
- Ý là, mợ có bầu rồi, thay vì mợ bị nghén thì cậu nghén thay đó mà.
Phải mất mấy giây, đầu óc đang lo mơ mới sàng lọc, tiếp nhận thông tin.
- Thiệt... thiệt hả? Có chuyện đó nữa hả? Ốm nghén "dùm" cũng được?
Bà Ngự gật gù.
- Ừ. Nhắc mới nhớ, chuyện đàn ông ốm nghén khi vợ mang bầu, má đã từng nghe đâu đó.
- Vậy... Liên có bầu? Sao dì biết?
- Hồi chiều, mợ mới đi khám, mợ nói là có rồi. Té ra, bịnh của cậu là tại mợ. – Dì tám che miệng cười - Chu choa! Giờ tui mới biết, đàn ông cũng bị ốm nghén nữa đó đa! Nghe ngộ ngộ bà ha!
Ánh mắt dì tám vừa giễu cợ, vừa ngưỡng mộ, vừa ngạc nhiên. Nhưng Đạt kệ hết. Anh có chuyện khác đáng quan tâm hơn. Buông hẳn đũa đứng dậy, cả người anh chồm về phía trước.
- Mấy tháng rồi?
- Lúc đó, mợ mừng quá, nghe tui nói cậu ở trong phòng thì mợ chạy lên lầu luôn nên tui chưa kịp hỏi nữa.
Sau giây phút choáng ngợp, Đạt nhảy cẫng vì sung sướng. Chiếc ghế bị anh hất ngã nhào lăn, bốn chân chổng chơ. Anh ôm dì tám, nâng lên xoay mấy lượt khiến dì tám la oai oái vì lo cho cái tấm thân phục phịch của mình, không khéo lại bị anh làm rớt xuống đất thì "coi như xong". Ôm dì tám xong, anh lại chạy tới bá lấy vai bà Ngự còn đang ngồi trên ghế, anh ôm cổ bà rồi hôn chùn chụt.
Anh nói oang oang như sợ mọi người không nghe thấy.
- Má, con làm cha rồi! Con có con rồi, cha má có cháu nội rồi. Rốt cuộc cũng trúng đích rồi má ơi! Vậy là, Liên không sao rồi dì tám ơi!
Cái tin sắp được làm cha lại khiến người đàn ông đậm chất đàn ông trở thành một đứa con nít.
Sau một hồi làm náo động, anh mới nhớ tới cô rồi ngay lập tức "ba chân bốn cẳng" chạy lên lầu.
Bây giờ, đến lượt anh suy nghĩ, phải chào đón niềm vui này với cô theo cách thật gì cho thật đặc biệt, cho bõ bao ngày cả hai cùng mong đợi. Nhưng anh lại chưa nghĩ được gì, mà anh không muốn chờ đợi thêm. Niềm vui quá lớn, chỉ muốn được bùng nổ ngay lập tức.
Liên đang thẩn thờ, Đạt tới ngồi ngay bên cạnh lúc nào, cô cũng không biết. Thấy vậy, anh cố nói bằng giọng bình thản như mình chưa hề hay biết chuyện gì.
- Hồi nãy, em có chuyện muốn nói với anh hả?
- Dạ. – Liên bắt đầu hớn hở nhìn anh.
- Chuyện gì? – Đạt giả bộ làm mặt cực kì nghiêm nghị.
Sau vài giây suy nghĩ, cô từ tốn hỏi.
- Em muốn hỏi anh, nếu như mình có con, anh thích con trai hay con gái?
Để câu trả lời có thêm phần chân thật, Đạt tiếp tục giả bộ trầm ngâm một hồi lâu.
- Anh thì..., à... con nào cũng được, con gái cũng tốt nhưng nếu là con trai thì tốt hơn một chút.
Ba chữ "hơn một chút" của anh làm trái tim vui sướng trở nên thất vọng.
- Anh cũng thích con trai hơn hả?
Đạt thở dài một cái rồi chầm chậm trả lời, như thể, anh đang phân trần cho cô hiểu nỗi khổ của mình.
- Chậc... Em biết đó. Người ta nói: "bất hiếu hữu tam, vô hậu chi đại", lại thêm câu "nhứt nam viết hữu, thập nữ viết vô", phải chi anh hai có con rồi thì không nói mần chi, đằng này, ảnh không chịu cưới vợ. Lỡ như..., ảnh ở vậy luôn thì khó cho anh. Trách nhiệm phải có người hương hỏa nối dòng, anh phải gánh vác... – Anh thở dài một hơi - Nếu em mà không đẻ con trai thì đúng là... - rồi lại chắc lưỡi một cái - thế nào cha má cũng cưới vợ hai cho anh.
Chuyện cưới thêm vợ, cha chồng cô đã từng nói. Lúc đó cô buồn một, bây giờ nghe anh nói, cô buồn mười, mà thực ra... hơn mười nhiều lắm. Cô rụt rè hỏi.
- Nếu cha má muốn cưới thêm vợ cho anh, anh có chịu không?
- Em biết anh rồi đó, anh... cũng không muốn, nhưng mà, nếu cha má ép quá thì anh cũng phải chịu chớ biết làm sao? Trách nhiệm của anh lớn quá mà!
Liên sắp khóc tới nơi rồi. Vì quá vui mà cô quên mất, chuyện sanh trai hay gái là hai niềm vui có sự khác biệt rất lớn. Mười đứa con gái cũng không bằng một thằng con trai. Nếu... đứa nhỏ trong bụng cô là con gái, thì đây còn là "thành tựu" của cả hai nữa hay không?
Đạt khẽ mỉm cười vì anh đã gạt được cô. Nhưng khi thấy cô buồn bã, anh lại thấy xót xa, anh định sẽ thôi đùa, anh sẽ nói với cô sự thật về suy nghĩ của mình, về niềm vui mà anh luôn chờ đợi.
Nhưng chưa kịp nói gì thì cô đã chạy khỏi phòng vì tiếng kêu của bà Ngự.
Tâm sự với dì tám xong, cô tiếp tục đi vòng vòng. Đến cây bông giấy thì dừng lại. Sương đã xuống, cái lạnh se se khiến cô cảm nhận rõ ràng vòng tay ấm áp đang ôm chặt người cô.
Mặc kệ cái ôm đầy tình cảm ấy, cô cứ buông xuôi, không phản ứng. Từ phía sau, anh đang nở nụ cười hớn hở. Sau đó ôm cô xoay vòng. Bị bất ngờ, cô mới la lên.
- Anh làm gì vậy? Buông em ra.
Giọng cô vừa buồn vừa hờn dỗi, anh thấy ăn năn vì lỡ dại lúc nãy.
- Mình sắp có con rồi sao em không vui gì hết vậy?
- Em cũng vui lắm nhưng mà... – nói tới đây giọng Liên nghẹn lại – em không biết nó là trai hay là gái, lỡ nó là con gái thì...
Nụ cười đáng ghét càng thêm tươi rói.
- Thì có sao đâu?
Tức mình, chân cô giậm xuống đất.
- Sao mà không sao? Hồi nãy anh mới nói là nếu không có con trai thì anh sẽ cưới thêm vợ.
Nụ cười đáng ghét lại thêm giòn giã.
- Ha... ha...em đúng là dễ tin người. Thôi nín đi, nghe anh nói, hồi nãy em không chịu nói thẳng mà bày đặt rào trước đón sau nên anh mới chọc em một tí. Con gái hay con trai thì là con anh, con nào do em sanh ra anh cũng thương hết, không phân biệt trai gái. Còn cái chuyện cưới thêm vợ, càng không bao giờ có. Đừng buồn nữa, vui lên đi em.
Liên không những không cười mà không bật khóc nức nở, rồi cô giơ tay mà đấm vào người anh.
- Vui gì nổi mà vui! Anh làm em vừa buồn, vừa lo, vừa sợ. Anh ác quá đi, em không muốn bị chọc như vầy đâu.
Thái độ của cô làm anh lúng túng, anh định giỡn với cô một chút để ăn mừng thật đặc biệt, nào ngờ kết quả lại thế này. Nhưng anh cũng vừa giải thích rõ với cô rồi, không hiểu sao, cô lại khóc dữ tới như vậy! Anh hấp tấp đưa tay lau má còn loang nước mắt.
- Anh xin lỗi. Em đừng khóc nữa. Nín đi rồi nghe anh nói. Liên à, không cần anh nói thì em cũng phải hiểu, trong lòng anh không có ai ngoài em. Anh chỉ cần em thôi, thì làm sao mà đi cưới người khác cho được?
Liên đã nín khóc nhưng cô trầm tư không nói, ánh mắt cô như dõi về phía xa xăm. Chuyện đàn ông cưới thêm vợ để có con trai nối dõi, đâu của riêng ai, chính gia đình cô cũng đã từng, và nỗi đau vẫn còn từ thời thơ ấu. Nếu ngày ấy thực sự xảy, cô không dám chắc, mình sẽ chấp nhận được như má mình và những người đàn bà khác.
Đạt nâng cằm cô, chất giọng đàn ông trầm trầm.
- Em không tin anh sao? Anh nói thật!
Giọng anh thành khẩn khiến cô xiêu lòng. Anh thương cô, cô biết. Lời anh nói, cô đã nghe. Nhưng việc tin nó hay không thì cô chưa thể nào khẳng định, bởi, chỉ có thời gian mới đủ khả năng xác nhận những gì thuộc về lời hứa.
- Nếu em không tin, thì anh thề.
- Đừng thề. Niềm tin không ở lời thề. Hơn nữa, cuộc đời có nhiều thay đổi. Vả lại, em không muốn nghe mấy lời thề thốt nặng nề. Em sợ lắm.
Đàn ông là chúa thề thốt để đổi lấy niềm tin tưởng. Dù chưa đủ niềm tin, Liên vẫn không muốn anh thề. Cuộc đời đầy sóng gió, ai biết được chuyện mai sau. Vả lại, rủi như..., anh quên lời đã hứa, cô cũng không muốn anh bị bất trắc vì lời thề ứng nghiệm.
Bỏ mấy ngón tay đang chặn bờ môi anh, tấm lưng gầy quay lại. Vạt áo bông loáng thoáng giữa vầng trăng bạc khi cơn gió nhẹ thổi phất lên. Cái man mác phía sau chẳng mấy chốc thay vào cái âm ấm, hầm hầm. Vòng tay anh ôm lấy cô trong lặng lẽ. Giữa tĩnh mịch, lời thề đươc thốt ra.
- Nếu anh không giữ lời thì kiếp sau, anh sẽ cưới em để trả nợ. Kiếp sau thấ hứa tiếp tục cưới em thêm kiếp nữa, rồi kiếp nữa, tới khi nào anh không thất hứa thì thôi.
- Anh khôn quá! Vậy em phải cho anh nợ miết hả?
- Ừ... Vậy thì, kiếp sau, anh làm đàn bà, em làm đàn ông, để anh mang bầu, đẻ chửa, bù lại cho em. Lúc đó, em nhớ, dù thế nào cũng không được bỏ anh, nếu không, em sẽ cưới anh miết, tới khi nào mình trả hết nợ cho nhau mới thôi.
Trong đêm lạnh, dưới trăng mờ, cây bông giấy trở thành chứng nhân cho bao nhiêu lời hứa của anh. Liên sắp không nhịn được cười. Nhưng ấm ức vì bị chọc tới khóc, cô vẫn giận. Đạt chạy quay vòng để xin lỗi. Đột nhiên, anh gập người nôn ọe.
Cô quýnh quáng không biết nên làm gì, một hồi mới đưa tay nắm ống quần chạy thật nhanh về phía cửa nhà bếp. Được vài bước, thì anh kêu giật lại.
- Nè! Đừng chạy nhanh. Ụa...Em đang có bầu... Ụa... phải coi chừng hơn. Ụa... đi từ từ thôi... trời lại tối...
Nghe tiếng nôn thốc tháo của anh, Liên nóng ruột, làm sao từ từ cho được. nhưng góc áo đã bị anh nắm lại, cô muốn chạy đi cũng không được, đành quay lại vỗ lưng cho anh.
- Lát nữa vô nhà, ráng ăn tí gì nha anh. Rồi đợi em một lát.
- Em đi đâu?
- Em ra sau hè, lượm me cho anh.
Giờ, Liên thấy tiếc hùi hùi mấy trái me bữa trước lỡ quăng đi. Hèn gì, anh thèm me tới vậy.
- Giờ này còn ra đó. Bộ em không sợ gặp...
- Thôi anh! Còn nhát em...
Liên muốn đánh lên lưng anh thật mạnh cho anh ói hết mấy thứ trong bụng ra luôn cho rồi. Đâu phải cô không sợ, nhưng anh vì cô ốm nghén, bữa trước thấy anh thèm me tới phát điên. Sợ anh chịu tới sáng không được, mới bấm bụng ra đó. Cô đã cố quên, anh còn nhắc. Làm cô chưa kịp đi đã run chân mất rồi.
Đạt liếm môi. Không nhắc thì thôi, hễ nhắc lại nổi cơn thèm chỉ muốn được ăn ngay. Mà anh cũng không đành lòng để cô ra đó một mình trong khuya khoắt.
- Thôi. Đợi anh ói xong, hai đứa mình ra đó luôn.
Chỉ một lát sau, tiếng bước chân sột soạt trên lá khô khua động. Trong khi mọi người đã ngủ, hai vợ chồng trẻ vừa nắm tay nhau, vừa xách đèn ra sau hè lượm me. Mà tánh Đạt rất khó, phải me dốt bột gần chín tới, ngoài lớp bột xanh phải được phủ một váng nâu vàng, ươn ướt, anh mới ăn. Thành thử, cả đêm lượm mấy trăm trái, hai vợ chồng chỉ lựa hơn cỡ chục trái.
Nỗi hổ thẹn về đàn ông ăn me hường phấn không còn nữa. Đạt ngồi dựa lưng vô cây cầm me lột vỏ, đưa lên miệng cắn một cách vô tư trước mặt vợ.
Khuôn mặt đàn ông được ăn món mình thích, lộ vẻ thỏa mãn như con nít. Liên bật cười. Nhưng anh không những không trách còn hớn hở cười đáp.
Liên đi thêm vài vòng, lượm thêm một ít bỏ vô đầy túi áo bà ba. Rồi đến ngồi tựa vai anh. Cô đem me ra, tần mần tỉ mỉ lột vỏ sẵn cho anh.
Nhìn anh cầm trái me ăn ngon lành, Liên đưa tay quẹt mấy giọt mồ hôi rịn ra trên trán, lòng bồi hồi. Nghĩ bao nhiêu cách, rốt cuộc, hai vợ chồng "ăn mừng" tin vui bằng cách này.
Có ai như cô không? Sợ ma mà đêm khuya còn muốn đi lượm me cho chồng đang ốm nghén. Cô xoa bụng, thầm nghĩ, chắc tại, con nó đòi nên tía nó mới thèm ăn, không biết, con cô còn thèm gì nữa không, để cô đi kiếm về để anh ăn cho thỏa.
Mấy ngày liên tiếp đều như vậy. Thuốc thang ngày ba cữ cũng không khởi sắc. Ngồi vuốt lưng cho anh, nước mắt Liên ròng ròng như suối.
Nhìn anh xanh xao, phờ phạc, lòng Liên đau như cắt. Tìm mọi món bổ dưỡng nấu cho anh, nhưng anh nhìn qua loa rồi gắp vài miếng chiếu lệ. Thứ anh thích là me. Bao nhiêu me, anh đều đem về phòng.
Can không được, cấm không xong, Liên giấu hết. Thành thử, đêm nào, anh cũng canh lúc cô ngủ say, anh dậy lục lọi bằng được mới thôi.
Nhìn anh ăn ngon lành, tiếng chắc lưỡi của cô càng lớn, át cả tiếng thằn thằn trên vách. Liên dứt khoát giật lại.
- Anh Đạt. Nghe lời em đi anh, đừng ăn nữa. Đau bao tử, mất máu, sức nào chịu nổi. Trả me lại cho em đi.
Mặt mũi đàn ông của anh đã bị trái me trên tay đạp đổ không còn gì. Đã ăn me, còn ăn lén. Nhà đâu thiếu cái ăn, thịt cá ê hề, bánh trái cần là có, nhưng anh chỉ thèm mỗi món me dốt. Không ăn thì chịu không được, đến nỗi, phải xuống nước năn nỉ.
- Nhưng anh thèm lắm! Thèm không chịu nổi. Cho anh ăn đi em.
Liên kiên quyết không cho. Dù chưa biết nguyên nhân bệnh trạng của anh là do đâu, nhưng trong tình hình này, hễ cái gì có hại thì không cho.
Chỉ nghĩ thôi đã trào nước miếng. Giờ, thấy trái me trước mặt mà không được ăn, Đạt càng thèm. Cổ họng anh lên xuống liên tục. Thấy anh muốn giành lại mấy trái me trên tay mình, Liên chạy ra ban công quăng hết xuống đất. Anh lầm bầm.
- Đằng nào cũng chết. Ăn cho đã thèm rồi chết cũng được.
Nước mắt cô thấm ướt ngực áo, làm mặt Đạt đang xanh mét bỗng đỏ bừng vì xấu hổ. Tự trách mình sao có thể vì miếng ăn để mất bình tĩnh, thốt ra mấy lời làm cô buồn. Mà chính anh cũng chẳng vui.
Thầy thuốc được mời về mỗi lúc một nhiều, thuốc cũng theo đó chất lên cao. Tây, nam, bắc đều có. Nhưng bệnh Đạt không hề biến chuyển. Anh càng trầm lại. Anh thấy mình vẫn bình thường, ngoại trừ cái bệnh nôn mửa, chán ăn khiến anh thấy đôi khi hơi mệt. Nhưng, bệnh lạ đâu thiếu, người đang khỏe mạnh bỗng chết bất đắc kì tử cũng không hiếm. Biết đâu, anh là một trong số ấy!
Lỡ như... anh chết thiệt thì sao?
Cơ thể âm ấm và mềm mại trong tay chính là tình yêu lấp đầy trái tim có nhiều trống rỗng. Thật sự không cam lòng! Thực sự, không muốn rời xa cô!
Nếu biết yêu rồi thương cô nhiều đến thế, ngày trước anh không đi Pháp, không yêu đương với bất kì ai khác, để gặp cô sớm hơn, để tình yêu trọn vẹn hơn, để sống bên cô dài lâu hơn. Nhưng ngẫm lại, nếu biết anh đoản mạng như vầy, thôi thì... đừng gặp. Để cô không làm góa phụ ở tuổi đôi mươi, để anh không hờn ghen cùng luyến tiếc. Vả như, không gặp cô... liệu anh có không luyến tiếc, khi trái tim cứ mãi trống rỗng vì chưa có được một tình yêu thực sự...
Ui! Bao nhiêu suy nghĩ, rốt cuộc anh đã gặp cô, đã thương cô và cô đang hiện hữu trong vòng tay anh. Cứ nghĩ, một ngày nào đó, anh không còn nữa là bao nhiêu điều mâu thuẫn xâu xé tâm can. Bắt cô sống cô đơn một mình thì không nỡ, nhưng nếu cô tái giá với kẻ khác thì... Bờ ngực mềm, mái tóc mây, đôi môi hồng,... và cả tiếng rên êm ái, cả đôi mắt phủ sương tình, tất cả sẽ thuộc về kẻ khác. Có lẽ... linh hồn anh sẽ không siêu thoát được.
Anh buồn bực gặm môi cô, ghì chặt cô vào mình, rải nụ hôn lên khắp thân thể rồi ấn cả người cô xuống nệm. Anh ghen với ánh đèn, ghen với cơn gió, ghen với tất cả những gì chạm tới tấm thân trần trụi đươc phủ dưới thân anh. Thử hỏi, trái tim anh làm sao chịu nổi cảnh tượng cô nằm trong tay một gã nào đó không phải anh. Anh muốn cắn nát cánh môi mỏng manh này, muốn bóp nát bầu ngực mềm mại này, muốn cả thân thể ngát hương lẫn linh hồn trinh bạch này hòa vào anh rồi cùng chết.
Giọng cô xuýt xoa nhè nhẹ. Cả người cô đã phồng rộp, nhưng vẫn chiều anh, vẫn muốn cùng anh thỏa mãn sự khao khát của đêm dài. Đạt dừng lại. Suy nghĩ tàn nhẫn đang đối mặt với ánh mắt dịu dàng như dòng nước mát lành, ngon ngọt. Đạt thấy mình thật ích kỉ. Rốt cuộc, điều anh muốn là gì?
Người ta nói "phước chủ may thành", thuốc của dì tám với bà Ngự đem về không trị khỏi, biết đâu tới lượt cô thì trúng thầy, trúng bệnh, anh sẽ khỏi.
Nghĩ vậy, từ xế Liên đã đi, tới trời sụp tối mới về.
Dì tám chờ cô ở ngạch cửa. Bà nhìn cô lom lom, giọt nước mắt cùng sự im lặng của cô làm bà bồn chồn. Hồi lâu, cô vẫn chưa chịu nói, dì tám phải lên tiếng.
- Bộ... cậu bịnh nặng lắm hả mợ?
Cô khẽ lắc đầu rồi ngẩng mặt mỉm cười cùng đôi mắt còn ngân ngấn lệ.
- Vậy là không sao? – Liên chỉ gật đầu, dì tám thêm sốt ruột – Rốt cuộc, cậu ba bị gì? Mợ làm tui sắp bể tim rồi nè!
- Anh Đạt... không bị gì hết, thầy nói...- Nói tới đây thì cô lại cúi mặt thẹn thùng, tay mân mê góc áo bà ba – thầy nói..., chắc là,... ảnh... ốm nghén dùm vợ thôi dì à.
Niềm vui lẫn lo lắng khiến tai dì tám cũng lù mù theo, dì hỏi lại vì chưa hiểu kịp.
- Hả? Thầy nói làm sao? Cậu ba bị gì?
Liên kể cho dì tám nghe, buổi xế ra chợ tìm thầy hỏi bệnh bốc thuốc cho anh. Nghe cô kể xong, thầy cũng nói y hệt mấy ông thầy trước. Dù hơi thất vọng nhưng cô cũng mong, đổi thuốc biết đâu anh sẽ đỡ.
Đang lúc chờ bốc thuốc thì cô hơi choáng, sẵn tiện, cô nhờ ông coi bệnh dùm mình. Mấy ngón tay còn đặt trên mạch, thầy vuốt vuốt chòm râu sau khi yêu cầu cô kể tỉ mỉ thêm lần nữa về bịnh tình của Đạt. Xong xuôi, thầy cười rồi phán anh bị ốm nghén. Liên bán tín bán nghi, nhưng ông chắc chắn. Vì cô đã hoài thai, không trật đi đằng nào cho được, mà triệu chứng của anh không khác gì đàn bà có chửa, trong khi cô thấy mình vẫn bình thường.
Dì tám giơ hai tay vỗ vào nhau cái đốp, mặt phấn khởi hẳn lên.
- Chèn đét ơi, thiệt hả mợ?
Liên không trả lời, chỉ cúi mặt bẽn lẽn thêm lần nữa. Dì tám chắp hai tay ngang miệng, xá xá mấy cái.
- Trời phật ơi! Thiệt là tốt quá! Tui mừng cho mợ nghen! Lần này nhớ coi chừng cho thiệt kĩ đó đa!
Niềm hạnh phúc bất ngờ khiến Liên không biết trả lời thế nào. Cô cứ để dì tám nói hộ.
- Chà! Cậu mà biết, chắc mừng lung lắm! Bình thường cậu đã thương mợ như vậy, mợ mà có bầu thì chắc... cậu cưng phải biết luôn à!
Mặt Liên đỏ hơn gấc. Cô ấp úng.
- Dì tám này! Ảnh... toàn ăn hiếp tui...
- Ăn hiếp mà như mợ, người ta cầu còn không được nữa là...
Tiếng cười hì hì từ thân hình phốp pháp làm Liên không dám nhìn lên. Mấy chuyện này, người tinh ý như dì tám, đâu thể giấu, càng khó chối cãi. Sợ bị chọc tiếp, cô vội chạy lên lầu.
Đứng trước cửa phòng, cả người Liên run run. Cô muốn bật khóc nhưng cố nén. Những giọt nước mắt hạnh phúc ấy, cô muốn khóc với anh, muốn san sẻ cùng anh, muốn bàn tay anh chạm vào má cô để lau đi những giọt nước từ suối nguồn hạnh phúc.
Sau bao ngày mong đợi, sau bao đêm nghe lời anh dụ dỗ "ráng hết sức", cô và anh đã có thành tựu. Cô đã có thể một tay ôm bụng, một tay đấm lưng, cúi mặt nhìn xuống để cẩn thận từng bước chân, chậm chạp bước đi trong ánh mắt ngưỡng mộ của mọi người.
Trở thành "đàn bà chửa" lại tự hào thế sao?
Đứa con này là minh chứng cho tình yêu, cho bản năng cố hữu. Cô là đàn bà đúng nghĩa, còn anh là đàn ông thực thụ.
Chỉ một giọt máu nhỏ nhoi, Liên tưởng chừng, nó đã thay đổi cả cuộc đời. Ánh mắt trông chờ lẫn hậm hực của cha má chồng sẽ không còn nữa. Ở tận nơi xa, má cô cũng trút bỏ nỗi lo toan. Và, cô với anh, cả hai cùng bước vào cuộc sống mới. Cuộc sống của những người sắp trở thành cha mẹ.
Cô đã vậy... Chắc, anh cũng vậy! Dù anh không hối thúc, không than thở như cô. Nhưng cô biết, anh cũng mong con, cũng thèm con không kém gì cô! Đêm đêm trong vòng tay rắn chắc ấy, anh nghe cô than thở như thế nào thì cô cũng cảm nhận nỗi buồn chôn chặt trong tim anh như thế ấy.
Chỉ cần cô báo tin, thế nào anh cũng vỡ òa trong sung sướng. Có thể, vì vui mừng quá, anh sẽ hét thật lớn, sẽ ôm cô thật chặt, sẽ bế xốc cô trong tay mà hun tới tấp, sẽ căn dặn đủ thứ như bà vú chăm bẳm con nít, rồi anh sẽ chạy khắp nhà để báo tin, cả nhà sẽ vì tin mừng này mà một phen náo động.
- Anh Đạt ơi!
Niềm vui lẫn cảm xúc, cô mang tất cả trút vào tiếng gọi thân thương ấy.
Nhưng đáp lại cô, không gì khác hơn một tiếng "ừ" hời hợt. Cũng chẳng trách được, vì anh đang cắm cúi làm việc. Liên muốn mở miệng khoe với anh, cũng chẳng biết nói thế nào.
Thấy cô im lặng, Đạt mới hỏi.
- Em đi đâu từ chiều tới giờ?
Được câu nói mở lòng, Liên cười tủm tỉm.
- Em đi hỏi thầy về bệnh của anh.
Đáng tiếc! Anh không nhìn thấy nụ cười của cô, vì mắt anh vẫn dán xuống mặt bàn. Anh thản nhiên hỏi.
- Vậy hả? Anh bệnh gì?
Liên tiếp tục nói.
- Anh không có bệnh. À, không phải, anh có bệnh nhưng không cần trị, ít lâu sẽ tự hết thôi à. Chỉ có em...
Bao nhiêu thầy thuốc đều nói vậy. Câu trả lời, quả nhiên không nằm ngoài dự đoán. Đạt cắt ngang câu nói.
- Liên, rót cho anh ly nước. À, anh còn mớ việc muốn làm cho xong luôn nên em không cần đem cơm cho anh đâu, chừng nào xong thì anh xuống dưới ăn luôn, chắc là anh sẽ ăn hơi trễ, nên có đói thì em ăn ăn trước đi, đừng đợi anh.
Đạt uống hết ly nước, Liên vẫn nấn ná ở lại. Dường như anh rất bận, tay cứ hí hoáy lật sổ, rồi ghi ghi chép chép. Ngồi một mình, vừa thấy buồn, lại không muốn làm phiền anh nên bỏ ra khỏi phòng.
Thật lâu, Đạt mới xuống nhà, đúng lúc bà Ngự đang ăn cơm, nên anh ngồi xuống ăn chung. Dì tám bới xong cơm vào chén thì bưng thêm dĩa cá kho khóm ra bàn. Dĩa cá vừa để xuống, anh đã bụm miệng chạy đi. Sau đó là tiếng anh nôn ọe.
Tiếng nôn càng lúc càng lớn, cứ như rột gan anh muốn lộn hết ra ngoài, làm bà Ngự ngồi cũng không yên. Bà chống đũa, nhấp nhỏm nhìn ra rồi hỏi han đủ thứ. Nhưng Đạt chỉ ụa chớ không nói được lời nào. Dì tám cúi xuống nói nhỏ vào tai bà Ngự, cả hai mừng rỡ rồi cười lanh lảnh.
Tiếng cười kéo dài cho tới khi Đạt ngồi lại bàn vẫn chưa dứt. Đạt ngơ ngẩn không hiểu chuyện gì. Mấy hôm nay, ai cũng đôn đáo tìm thấy chạy thuốc, làm không khí trong nhà cứ nhốn nháo và nặng nề. Thấy mọi người vui vẻ, anh cũng yên tâm.
- Không sao đâu! Má đừng lo. Hồi chiều, vợ con cũng kiếm thêm thầy hỏi rồi, thầy nói tự nhiên sẽ hết. Tui không ăn cá đâu, dì bưng dẹp giùm tui đi. Cũng đừng đem món nào ra nữa, rót tui chén nước mắm là được rồi.
- Vậy, con có biết mình bịnh gì không? – Bà Ngự chống đũa, tươi cười rồi nheo mắt đầy bí ẩn.
- Dạ, không. – Đạt lắc đầu.
- Con Liên chưa nói gì với bây hết hả?
- Nói gì hả má?
Bà Ngự với dì tám lại nhìn nhau cười tủm tỉm.
- Bây ốm nghén giùm con Liên đó.
Đúng lúc Đạt đưa tay che miệng vì cổ họng nhợn nhợn. Anh nghe không rõ. Đợi anh trở về trạng thái bình thường, bà Ngự lập lại lần nữa.
Tai Đạt dỏng lên, mắt cũng trố lớn. Anh đã nghe rành rọt nhưng chẳng hiểu gì. Cái chứng ốm nghén thì anh không lạ, nhưng "ốm nghén giùm" thì anh chưa nghe bao giờ. Thấy anh cứ ngơ ngác, dì tám khom người xuống thấp, nói thêm.
- Ý là, mợ có bầu rồi, thay vì mợ bị nghén thì cậu nghén thay đó mà.
Phải mất mấy giây, đầu óc đang lo mơ mới sàng lọc, tiếp nhận thông tin.
- Thiệt... thiệt hả? Có chuyện đó nữa hả? Ốm nghén "dùm" cũng được?
Bà Ngự gật gù.
- Ừ. Nhắc mới nhớ, chuyện đàn ông ốm nghén khi vợ mang bầu, má đã từng nghe đâu đó.
- Vậy... Liên có bầu? Sao dì biết?
- Hồi chiều, mợ mới đi khám, mợ nói là có rồi. Té ra, bịnh của cậu là tại mợ. – Dì tám che miệng cười - Chu choa! Giờ tui mới biết, đàn ông cũng bị ốm nghén nữa đó đa! Nghe ngộ ngộ bà ha!
Ánh mắt dì tám vừa giễu cợ, vừa ngưỡng mộ, vừa ngạc nhiên. Nhưng Đạt kệ hết. Anh có chuyện khác đáng quan tâm hơn. Buông hẳn đũa đứng dậy, cả người anh chồm về phía trước.
- Mấy tháng rồi?
- Lúc đó, mợ mừng quá, nghe tui nói cậu ở trong phòng thì mợ chạy lên lầu luôn nên tui chưa kịp hỏi nữa.
Sau giây phút choáng ngợp, Đạt nhảy cẫng vì sung sướng. Chiếc ghế bị anh hất ngã nhào lăn, bốn chân chổng chơ. Anh ôm dì tám, nâng lên xoay mấy lượt khiến dì tám la oai oái vì lo cho cái tấm thân phục phịch của mình, không khéo lại bị anh làm rớt xuống đất thì "coi như xong". Ôm dì tám xong, anh lại chạy tới bá lấy vai bà Ngự còn đang ngồi trên ghế, anh ôm cổ bà rồi hôn chùn chụt.
Anh nói oang oang như sợ mọi người không nghe thấy.
- Má, con làm cha rồi! Con có con rồi, cha má có cháu nội rồi. Rốt cuộc cũng trúng đích rồi má ơi! Vậy là, Liên không sao rồi dì tám ơi!
Cái tin sắp được làm cha lại khiến người đàn ông đậm chất đàn ông trở thành một đứa con nít.
Sau một hồi làm náo động, anh mới nhớ tới cô rồi ngay lập tức "ba chân bốn cẳng" chạy lên lầu.
Bây giờ, đến lượt anh suy nghĩ, phải chào đón niềm vui này với cô theo cách thật gì cho thật đặc biệt, cho bõ bao ngày cả hai cùng mong đợi. Nhưng anh lại chưa nghĩ được gì, mà anh không muốn chờ đợi thêm. Niềm vui quá lớn, chỉ muốn được bùng nổ ngay lập tức.
Liên đang thẩn thờ, Đạt tới ngồi ngay bên cạnh lúc nào, cô cũng không biết. Thấy vậy, anh cố nói bằng giọng bình thản như mình chưa hề hay biết chuyện gì.
- Hồi nãy, em có chuyện muốn nói với anh hả?
- Dạ. – Liên bắt đầu hớn hở nhìn anh.
- Chuyện gì? – Đạt giả bộ làm mặt cực kì nghiêm nghị.
Sau vài giây suy nghĩ, cô từ tốn hỏi.
- Em muốn hỏi anh, nếu như mình có con, anh thích con trai hay con gái?
Để câu trả lời có thêm phần chân thật, Đạt tiếp tục giả bộ trầm ngâm một hồi lâu.
- Anh thì..., à... con nào cũng được, con gái cũng tốt nhưng nếu là con trai thì tốt hơn một chút.
Ba chữ "hơn một chút" của anh làm trái tim vui sướng trở nên thất vọng.
- Anh cũng thích con trai hơn hả?
Đạt thở dài một cái rồi chầm chậm trả lời, như thể, anh đang phân trần cho cô hiểu nỗi khổ của mình.
- Chậc... Em biết đó. Người ta nói: "bất hiếu hữu tam, vô hậu chi đại", lại thêm câu "nhứt nam viết hữu, thập nữ viết vô", phải chi anh hai có con rồi thì không nói mần chi, đằng này, ảnh không chịu cưới vợ. Lỡ như..., ảnh ở vậy luôn thì khó cho anh. Trách nhiệm phải có người hương hỏa nối dòng, anh phải gánh vác... – Anh thở dài một hơi - Nếu em mà không đẻ con trai thì đúng là... - rồi lại chắc lưỡi một cái - thế nào cha má cũng cưới vợ hai cho anh.
Chuyện cưới thêm vợ, cha chồng cô đã từng nói. Lúc đó cô buồn một, bây giờ nghe anh nói, cô buồn mười, mà thực ra... hơn mười nhiều lắm. Cô rụt rè hỏi.
- Nếu cha má muốn cưới thêm vợ cho anh, anh có chịu không?
- Em biết anh rồi đó, anh... cũng không muốn, nhưng mà, nếu cha má ép quá thì anh cũng phải chịu chớ biết làm sao? Trách nhiệm của anh lớn quá mà!
Liên sắp khóc tới nơi rồi. Vì quá vui mà cô quên mất, chuyện sanh trai hay gái là hai niềm vui có sự khác biệt rất lớn. Mười đứa con gái cũng không bằng một thằng con trai. Nếu... đứa nhỏ trong bụng cô là con gái, thì đây còn là "thành tựu" của cả hai nữa hay không?
Đạt khẽ mỉm cười vì anh đã gạt được cô. Nhưng khi thấy cô buồn bã, anh lại thấy xót xa, anh định sẽ thôi đùa, anh sẽ nói với cô sự thật về suy nghĩ của mình, về niềm vui mà anh luôn chờ đợi.
Nhưng chưa kịp nói gì thì cô đã chạy khỏi phòng vì tiếng kêu của bà Ngự.
Tâm sự với dì tám xong, cô tiếp tục đi vòng vòng. Đến cây bông giấy thì dừng lại. Sương đã xuống, cái lạnh se se khiến cô cảm nhận rõ ràng vòng tay ấm áp đang ôm chặt người cô.
Mặc kệ cái ôm đầy tình cảm ấy, cô cứ buông xuôi, không phản ứng. Từ phía sau, anh đang nở nụ cười hớn hở. Sau đó ôm cô xoay vòng. Bị bất ngờ, cô mới la lên.
- Anh làm gì vậy? Buông em ra.
Giọng cô vừa buồn vừa hờn dỗi, anh thấy ăn năn vì lỡ dại lúc nãy.
- Mình sắp có con rồi sao em không vui gì hết vậy?
- Em cũng vui lắm nhưng mà... – nói tới đây giọng Liên nghẹn lại – em không biết nó là trai hay là gái, lỡ nó là con gái thì...
Nụ cười đáng ghét càng thêm tươi rói.
- Thì có sao đâu?
Tức mình, chân cô giậm xuống đất.
- Sao mà không sao? Hồi nãy anh mới nói là nếu không có con trai thì anh sẽ cưới thêm vợ.
Nụ cười đáng ghét lại thêm giòn giã.
- Ha... ha...em đúng là dễ tin người. Thôi nín đi, nghe anh nói, hồi nãy em không chịu nói thẳng mà bày đặt rào trước đón sau nên anh mới chọc em một tí. Con gái hay con trai thì là con anh, con nào do em sanh ra anh cũng thương hết, không phân biệt trai gái. Còn cái chuyện cưới thêm vợ, càng không bao giờ có. Đừng buồn nữa, vui lên đi em.
Liên không những không cười mà không bật khóc nức nở, rồi cô giơ tay mà đấm vào người anh.
- Vui gì nổi mà vui! Anh làm em vừa buồn, vừa lo, vừa sợ. Anh ác quá đi, em không muốn bị chọc như vầy đâu.
Thái độ của cô làm anh lúng túng, anh định giỡn với cô một chút để ăn mừng thật đặc biệt, nào ngờ kết quả lại thế này. Nhưng anh cũng vừa giải thích rõ với cô rồi, không hiểu sao, cô lại khóc dữ tới như vậy! Anh hấp tấp đưa tay lau má còn loang nước mắt.
- Anh xin lỗi. Em đừng khóc nữa. Nín đi rồi nghe anh nói. Liên à, không cần anh nói thì em cũng phải hiểu, trong lòng anh không có ai ngoài em. Anh chỉ cần em thôi, thì làm sao mà đi cưới người khác cho được?
Liên đã nín khóc nhưng cô trầm tư không nói, ánh mắt cô như dõi về phía xa xăm. Chuyện đàn ông cưới thêm vợ để có con trai nối dõi, đâu của riêng ai, chính gia đình cô cũng đã từng, và nỗi đau vẫn còn từ thời thơ ấu. Nếu ngày ấy thực sự xảy, cô không dám chắc, mình sẽ chấp nhận được như má mình và những người đàn bà khác.
Đạt nâng cằm cô, chất giọng đàn ông trầm trầm.
- Em không tin anh sao? Anh nói thật!
Giọng anh thành khẩn khiến cô xiêu lòng. Anh thương cô, cô biết. Lời anh nói, cô đã nghe. Nhưng việc tin nó hay không thì cô chưa thể nào khẳng định, bởi, chỉ có thời gian mới đủ khả năng xác nhận những gì thuộc về lời hứa.
- Nếu em không tin, thì anh thề.
- Đừng thề. Niềm tin không ở lời thề. Hơn nữa, cuộc đời có nhiều thay đổi. Vả lại, em không muốn nghe mấy lời thề thốt nặng nề. Em sợ lắm.
Đàn ông là chúa thề thốt để đổi lấy niềm tin tưởng. Dù chưa đủ niềm tin, Liên vẫn không muốn anh thề. Cuộc đời đầy sóng gió, ai biết được chuyện mai sau. Vả lại, rủi như..., anh quên lời đã hứa, cô cũng không muốn anh bị bất trắc vì lời thề ứng nghiệm.
Bỏ mấy ngón tay đang chặn bờ môi anh, tấm lưng gầy quay lại. Vạt áo bông loáng thoáng giữa vầng trăng bạc khi cơn gió nhẹ thổi phất lên. Cái man mác phía sau chẳng mấy chốc thay vào cái âm ấm, hầm hầm. Vòng tay anh ôm lấy cô trong lặng lẽ. Giữa tĩnh mịch, lời thề đươc thốt ra.
- Nếu anh không giữ lời thì kiếp sau, anh sẽ cưới em để trả nợ. Kiếp sau thấ hứa tiếp tục cưới em thêm kiếp nữa, rồi kiếp nữa, tới khi nào anh không thất hứa thì thôi.
- Anh khôn quá! Vậy em phải cho anh nợ miết hả?
- Ừ... Vậy thì, kiếp sau, anh làm đàn bà, em làm đàn ông, để anh mang bầu, đẻ chửa, bù lại cho em. Lúc đó, em nhớ, dù thế nào cũng không được bỏ anh, nếu không, em sẽ cưới anh miết, tới khi nào mình trả hết nợ cho nhau mới thôi.
Trong đêm lạnh, dưới trăng mờ, cây bông giấy trở thành chứng nhân cho bao nhiêu lời hứa của anh. Liên sắp không nhịn được cười. Nhưng ấm ức vì bị chọc tới khóc, cô vẫn giận. Đạt chạy quay vòng để xin lỗi. Đột nhiên, anh gập người nôn ọe.
Cô quýnh quáng không biết nên làm gì, một hồi mới đưa tay nắm ống quần chạy thật nhanh về phía cửa nhà bếp. Được vài bước, thì anh kêu giật lại.
- Nè! Đừng chạy nhanh. Ụa...Em đang có bầu... Ụa... phải coi chừng hơn. Ụa... đi từ từ thôi... trời lại tối...
Nghe tiếng nôn thốc tháo của anh, Liên nóng ruột, làm sao từ từ cho được. nhưng góc áo đã bị anh nắm lại, cô muốn chạy đi cũng không được, đành quay lại vỗ lưng cho anh.
- Lát nữa vô nhà, ráng ăn tí gì nha anh. Rồi đợi em một lát.
- Em đi đâu?
- Em ra sau hè, lượm me cho anh.
Giờ, Liên thấy tiếc hùi hùi mấy trái me bữa trước lỡ quăng đi. Hèn gì, anh thèm me tới vậy.
- Giờ này còn ra đó. Bộ em không sợ gặp...
- Thôi anh! Còn nhát em...
Liên muốn đánh lên lưng anh thật mạnh cho anh ói hết mấy thứ trong bụng ra luôn cho rồi. Đâu phải cô không sợ, nhưng anh vì cô ốm nghén, bữa trước thấy anh thèm me tới phát điên. Sợ anh chịu tới sáng không được, mới bấm bụng ra đó. Cô đã cố quên, anh còn nhắc. Làm cô chưa kịp đi đã run chân mất rồi.
Đạt liếm môi. Không nhắc thì thôi, hễ nhắc lại nổi cơn thèm chỉ muốn được ăn ngay. Mà anh cũng không đành lòng để cô ra đó một mình trong khuya khoắt.
- Thôi. Đợi anh ói xong, hai đứa mình ra đó luôn.
Chỉ một lát sau, tiếng bước chân sột soạt trên lá khô khua động. Trong khi mọi người đã ngủ, hai vợ chồng trẻ vừa nắm tay nhau, vừa xách đèn ra sau hè lượm me. Mà tánh Đạt rất khó, phải me dốt bột gần chín tới, ngoài lớp bột xanh phải được phủ một váng nâu vàng, ươn ướt, anh mới ăn. Thành thử, cả đêm lượm mấy trăm trái, hai vợ chồng chỉ lựa hơn cỡ chục trái.
Nỗi hổ thẹn về đàn ông ăn me hường phấn không còn nữa. Đạt ngồi dựa lưng vô cây cầm me lột vỏ, đưa lên miệng cắn một cách vô tư trước mặt vợ.
Khuôn mặt đàn ông được ăn món mình thích, lộ vẻ thỏa mãn như con nít. Liên bật cười. Nhưng anh không những không trách còn hớn hở cười đáp.
Liên đi thêm vài vòng, lượm thêm một ít bỏ vô đầy túi áo bà ba. Rồi đến ngồi tựa vai anh. Cô đem me ra, tần mần tỉ mỉ lột vỏ sẵn cho anh.
Nhìn anh cầm trái me ăn ngon lành, Liên đưa tay quẹt mấy giọt mồ hôi rịn ra trên trán, lòng bồi hồi. Nghĩ bao nhiêu cách, rốt cuộc, hai vợ chồng "ăn mừng" tin vui bằng cách này.
Có ai như cô không? Sợ ma mà đêm khuya còn muốn đi lượm me cho chồng đang ốm nghén. Cô xoa bụng, thầm nghĩ, chắc tại, con nó đòi nên tía nó mới thèm ăn, không biết, con cô còn thèm gì nữa không, để cô đi kiếm về để anh ăn cho thỏa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook