Chuyện tưởng như là đã kết thúc, hóa ra chỉ là bắt đầu. Con của anh cũng là con cô, cô đã từng nghĩ như vậy. Nhưng để làm được những gì cô đã nghĩ thì quả thực... chẳng mấy dễ dàng. Bởi vì, nuôi con nhỏ thôi đã khó, chuyện nuôi con người khác thì còn khó hơn gấp trăm lần.

Đang ngồi đút thằng nhỏ ăn thì Liên nghe tiếng Ngân từ phía sau lưng vọng tới. Ngân không thèm chào hỏi, cô thẳng thừng nói xéo.

- Hình như thằng nhỏ hơi ốm.

Liên cúi đầu trộn cơm trong chén.

- Nó hay khóc lại khó ăn nên mới vậy.

- Sao cô không dỗ nó, để nó bỏ ăn như vậy? Cũng phải, đằng nào cũng đâu phải con cô. Là con của anh Đạt với tui.

Nghe xong câu này, Liên bỏ chén cơm xuống bàn rồi đi khỏi chòi. Mặc kệ tiếng Ngân gọi với theo, Liên cứ vậy mà đi về phía nhà.

Liên hớp từng ngụm trà xuống cổ. Mỗi ngụm trà mang theo một cơn khó chịu. Cô đâu có quyền ghen, vì người ta là người tới trước, người ta có con với anh. Liên uống một lần tới gần nửa bình trà mà chưa thôi khó chịu.

Tiếng tách trà đặt xuống bàn xen lẫn tiếng thằng nhỏ khóc thất thanh. Liên vội chạy tới thì thấy Đạt đang đứng kế bên Ngân, còn thằng nhỏ thì được Ngân ẵm trên tay. Cả ba thoạt nhìn cũng giống một gia đình.

Thấy Liên từ xa, Ngân đã lên tiếng trước với giọng kẻ cả.

- Cô Liên, con tui bị té, trầy hết mình mẩy rồi nè!

Liên đưa mắt nhìn thằng nhỏ trên tay Ngân. Hai đầu gối nó đỏ lên vì rướm máu. Giọng Liên bất chợt xót xa.

- Sao chị để cho nó té?

Ngân liếc ngoắc Liên một cái.

- Cô nói gì vậy, đổ thừa cho tui hả? Cô đang giữ nó, tự nhiên lại bỏ đi. Thằng nhỏ té hồi nào cũng không biết.

- Hồi nãy, chị ở đây, tưởng chị tới thăm con nên tui không muốn làm phiền, tui mới đi.

- Em có tới đây nhưng thấy vợ anh đang đút con ăn, em mới nán ra kia chờ cho nó ăn xong mới vô thăm. Cổ bỏ thằng nhỏ ở đó đi đâu hồi nào em đâu có biết, chừng nghe tiếng nó khóc, em mới chạy vô thì thấy nó đang nằm dưới đất. Hồi nãy anh có thấy mà.

Đạt thở dài nhìn về phía Liên nhẹ trách.

- Liên. Em không cẩn thận gì hết.

Liên nhìn anh, cô chưa kịp trả lời thì Ngân chen vô, giọng Ngân làm như muốn khóc.

- Phải thôi. Đâu phải con của cổ, làm sao cổ thương thằng nhỏ cho được. Mẹ ghẻ con chồng mà, mấy đời bánh đúc có xương.

- Chị... - Liên uất ức không nói thêm được gì.

Đạt nhìn qua Ngân để ngăn cô lại.

- Ngân. Em đừng nói nữa.

Ngân lập tức giở áo thắng nhỏ lên cao. Xoay lưng nó ra trước mặt Đạt. Lưng thằng nhỏ chi chít những vết đỏ, lớn nhỏ đều có. Nó khóc nhiều như vậy, không chỉ vì hai đầu gối bị trầy mà là do những dấu vết này gây ra. Đạt chăm chú quan sát, mắt anh không chủ mà xuất biện hiện tia thương cảm. Anh nhìn Ngân ái ngại rồi lại nhìn qua Liên

- Liên, con... bị gì vậy em?

Giọng anh tuy không hờn trách hay cay đắng nhưng một khi anh đưa ra câu hỏi thì đồng nghĩa với việc Liên thấy mình bị đụng chạm. Chuyện chân thắng nhỏ bị trầy là ngoài ý muốn, còn chuyện lưng nó bị như vậy thì cô không biết gì. Buổi sáng, khi cô tắm cho nó, cô chỉ thấy có vài dấu mũi cắn. Liên còn đang suy nghĩ thì Ngân lại chen vào.

- Bị hành hạ chớ bị gì nữa!

Liên trào nươc mắt. Cô không thèm phân trần, co chân bỏ chạy.

- Liên. Liên. Liên.

Mặc kệ tiếng Đạt gọi với theo liên tục. Cô vẫn cắm đầu chạy.

Bao nhiêu là cái lo khi biết anh có con với người khác. Nhưng, có lo tới đâu cũng không hết. Cô lo bao nhiêu chuyện cũng không nghĩ tới chuyện này. Cô bây giờ là mẹ ghẻ, cô hành hạ con chồng. Cô là một kẻ xấu xa. Rồi đây, cô sẽ trở thành mụ đàn bà độc ác trong mắt mọi người và trong mắt anh nữa.

Đang đưa tay cởi áo thì Đạt nghe tiếng Nhanh ru.

- Ầu... ơ... trồng trầu thời phải khai mương..., ơ... làm trai hai vợ... ơ... mà anh thương ơ... không... đồng.

Cửa phòng đều để mở nên dù đã cách một phòng, tiếng ru vẫn lọt vào rành rọt từ câu từng chữ. Anh nhìn về phía cô, cô đang nằm quay lưng về phía tường trong. Dù cô đang trong trạng thái im lìm nhưng anh không chắc là cô đã ngủ. Hơn nữa, nếu Nhanh cứ hát ru như thế này thì chắn chắc là cô cũng đã nghe không ít lần. Nghĩ tới đây thì anh chột dạ, vì anh là người đang có "tật".

Anh vội vã chạy qua phòng bên. Vừa tới cửa là anh đã nói với Nhanh, đúng hơn là nạt nhưng anh lại không dám lớn tiếng vì sợ cô ở bên kia sẽ nghe thấy.

- Nhanh, em ru gì mà kì vậy?

Nhanh nhìn anh lo lắng, nó không biết những bài như thế này lại làm phật lòng Đạt. Nó líu ríu thưa với anh.

- Dạ, thưa cậu, con thuộc bài nào thì con ru bài đó, chớ con đâu có biết là cậu không thích bài này. Vậy, cậu để con hát bài khác.

Đạt hừ một tiếng rồi quay đi, còn Nhanh thì quay lại võng, nó đưa tay đẩy mạnh cánh võng một cái rồi nó hát tiếp.

- Ầu... ơ..., mấy đời bánh đúc có xương..., ơ....

Đạt còn chưa ra khỏi cửa thì đã nghe Nhanh hát. Mấy bài ca dao này, ai mà không thuộc nằm lòng, vừa nghe câu trước đã biết được câu sau. Nếu là bình thường thì không sao, nhưng hoàn cảnh của anh đã như vầy thì mấy chữ như: vợ bé, vợ lớn, con chung, con riêng, mẹ ghẻ, con chồng, gì gì đó... là những từ cấm kị. Vậy mà Nhanh cứ hát oang oang.

Anh quay đầu nhìn lại định lên tiếng biểu Nhanh không được hát tiếp nhưng chưa kịp nói gì thì nó đã hát tiếp câu còn lại.

- Mấy đời mẹ ghẻ... mà thương ơ... con chồng.

Lần này thì anh nạt Nhanh một tiếng thật lớn.

- Sao em cứ ca mấy bài đó vậy hả?

Nhanh cũng không biết làm sao. Nó tròn mắt nhìn Đạt mà run sợ. Đây là mấy bài mà nó hay nghe người ta hát, ngoại nó cũng đã hát ru nó với em nó hồi xưa, nó thuộc nên nó hát. Nó không hề biết những lời hát như thế này lại vô tình chạm vào nỗi lòng của kẻ khác.

Nó lí nhí trả lời.

- Nhưng... em chỉ thuộc có mấy bài đó thôi à!

Đạt nói như hét lên.

- Vậy thì đừng hát!

Nhanh nghe thấy thì phát run.

- Dạ, thưa... Không hát thì... con của cậu lại khóc.

Đúng là thằng nhỏ đang khóc và sau tiếng nạt của anh thì nó càng khóc lớn hơn. Anh không dằn được sự nóng nảy mà chỉ tay về phía cửa rồi ra lệnh

- Ẵm nó đi chỗ khác! Khi nào nó ngủ rồi hãy đem về phòng. – Nhanh khúm núm ẵm đứa nhỏ đi, Nhanh chưa kịp ra khỏi cửa thì anh đã nói với theo – Đi xa một chút, đừng để tui nghe tiếng nó khóc nữa.

Nhanh nghe Đạt nói vậy thì chạy đi mà không dám quay đầu nhìn lại.

Đạt quay lại phòng, anh buông mình nằm phịch xuống ghế. Nằm một lát thì anh đưa mắt về phía giường, thấy Liên vẫn im lìm, anh bực bội ngồi dậy, quẹt một que diêm rồi châm thuốc hút. Anh rít một hơi dài. Chuyện nhà, chuyện làm ăn khiến anh như con cá mắc lưỡi đang thoi thóp thở, đang cố quẫy đuôi mà chưa tìm ra lối thoát.

Đạt lại giường ngồi xuống.

- Em ngủ chưa?

- Dạ chưa.

Đạt lại rít thêm một hơi nữa, khói thuốc bay mù mịt khiến Liên phải đưa tay lên che miệng rồi ho. Đạt quay mặt đi chỗ khác.

Liên trở người rồi ngồi dậy.

- Em muốn về thăm nhà ít bữa...

- Sao tự nhiên lại muốn về nhà?

- Tại... em nhớ má.

- Em muốn về mấy bữa?

- Em chưa biết.

Đạt nhìn Liên chán nản, anh không giấu vẻ buồn bực và mệt mỏi của mình. Một hồi lâu, Đạt bỏ lại ghế.

Thấy anh không nói, Liên cũng im lặng. Câu hỏi của anh hôm đó, câu nói của anh với Nhanh. Liên đều để trong lòng. Anh không quát mắng hay quở trách nhưng Liên nghĩ, anh đang hoài nghi cô. Lời anh nói với Nhanh cứ như cố tình cho cô nghe thấy. Anh muốn dằn mặt, xách mé cô.

Dù nói là muốn về nhà nhưng Liên không chắc là mình có thực sự muốn đi hay không. Nhưng anh không hề có tiếng cản, cô thấy mình không có cớ gì ở lại.

Liên đi khỏi nhà chưa bao lâu thì Thành về tới. Anh chạy lên phòng Đạt để kiếm nhưng phòng Đạt không có ai. Thành về phòng mình thì thấy Đạt ngồi trong đó hút thuốc. Khói thuốc nhiều đến nỗi Thành cũng muốn sặc. Anh thấy hơi lạ, phòng Đạt, Đạt không ở lại chạy tới phòng anh mà ngồi. Nhưng lúc này Thành không bận tâm tới chuyện đó, anh còn chuyện khác đáng lo hơn. Thành đi thẳng tới trươc mặt Đạt giật mạnh điếu thuốc quăng đi, rồi anh hỏi lớn.

- Tại sao mấy bữa nay không đi tập?

Đạt không thèm nhìn Thành, anh quay đầu qua bên rồi chán chường nói.

- Em mệt.

Thành đập mạnh tay lên bàn, mắt anh trừng lên.

- Mệt gì cũng phải tập! Chú nên biết, chú bỏ tập bao lâu nay, tay chân đã không nhanh nhẹn như trước mà tên Biện lại là người khá giỏi. Cứ thế này, không tới mười đòn là hắn cho chú đo ván. Biết trước như vầy tui đã không nhận lời giúp chú, còn không thì lấy tên tui mà điền vô thư khiêu chiến.

- Chuyện của em, em tự liệu được.

- Liệu được mà như thế này đó hả?

- Anh phải thông cảm, chuyện của em... đang rối.

- Thông cảm như thế nào? Chuyện của chú tui cũng biết nhưng chuyện đó để giải quyết sau cũng được, chú tưởng tui không có việc để làm à? Công chuyện của tui ở Phú Riềng cũng đang ngập mặt kia kìa, mà tui phải bỏ về đây giúp chú.

- Em biết rồi. Từ ngày mai em sẽ về sớm để tranh thủ đi tập với anh.

- Mai cái gì? Đi liền bây giờ cho tui.

- Nhưng em đã nói với anh em võ sư là bữa nay không cần tới tập.

- Không có họ thì tập với tui.

Đạt bị Thành dắt ra phía sau vườn ở cạnh con mương. Để Đạt đứng một bên, Thành cởi áo vắt lên cây rồi bước lên trước vài thước, anh bắt đầu đứng tấn.

- Chú nhìn cho kĩ, đây là cách tên Biện ra đòn.

Thành bắt đầu đánh quyền cho Đạt nhìn. Sau đó, hai người cùng nhau đối kháng. Quyền thứ nhất, Đạt né được nhưng vừa tới quyền thứ hai thì Đạt đã bị một đấm vào mặt khiến anh loạng choạng. Thành phải chạy tới đỡ.

- Chú sao vậy? Không chịu để tâm như thế này thì làm sao mà đánh, cũng may bây giờ là tôi, mai mốt là tên Biện thì chú có mà bể đầu.

Cũng may là đang tập nên Thành đã nhẹ tay, cú đấm chỉ sượt qua thái dương. Đạt xoa vài cái rồi đứng thẳng dậy.

- Tại em hơi sơ ý. Mình tập tiếp đi anh.

Thành không thèm đánh tiếp, anh đi tới thân cây lấy áo, anh giũ mạnh vài cái rồi mặc vô.

- Thôi. Không tập nữa. – Thành vừa gài nút vừa nói - Nhớ thím ấy tới vậy thì đừng để thím ấy về nhà.

- Đâu phải muốn là được. Em đã năn nỉ một lần, rốt cuộc cô ấy cũng đòi đi.

- Thì năn nỉ thêm lần nữa.

- Cô ấy ở lại, cả hai đều ngột ngạt. Không lẽ... năn nỉ suốt đời. Nếu cổ thương em thì... cổ nên hiểu.

Thành thở dài. Anh nghĩ là Liên hiểu. Nếu cô không hiểu thì cô đã bỏ đi ngay từ đầu chớ đâu dây dưa tới hôm nay để tự buồn phiền. Nói cho cùng cũng chỉ là tâm tánh của đàn bà, cái gì cũng để trong bụng rồi bắt người ta suy đoán. Đàn bà là trùm đi đường vòng, nói chuyện thì vòng vo, đi đứng thì dần lân, còn chuyện nguôi giận thì phải dần dà. Đàn ông với đàn bà khác nhau một trời một vực là ở chỗ đó. Với đàn ông khi đã hiểu rõ chuyện rồi là họ vui ngay, chẳng thiết giận hờn, còn đàn bà thì... việc hiểu rõ chuyện và việc nguôi giận thực chất là hai việc chẳng mấy liên quan. Đừng nghĩ, hễ hiểu rõ chuyện là đàn bà nguôi giận ngay, thậm chí họ không cần hiểu chuyện họ vẫn nguôi giận như thường, thế nên giải thích cho họ hiểu chỉ là một phần mà quan trọng là phải cho cơn giận của họ được no nê, thức ăn của nó chính là sự kiên nhẫn dỗ dành của đàn ông.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương