Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)
-
Chương 18: Anh thích cõng em, anh muốn cõng em, để anh cõng em đi
Những ngày sau cũng thật u buồn, ảm đạm, cái không khí tang thương vẫn còn vây phủ, nụ cười như vắng hẳn trong ngôi nhà. Bà Chung thì ở trong phòng, một mình tụng kinh niệm phật, Liên cũng buồn bã, đôi khi cô đi quanh nhà, như muốn tìm kiếm hình bóng của người cha vừa khuất, rồi theo những con đường quen thuộc, bước chân cô cứ đi mà không hề định trước. Dù người nhà nói, Đông đã dọn nhà, không biết đi đâu, nhưng bước chân vẫn vô tình tìm về chốn cũ. Căn nhà Liên từng đến tìm Đông, hai cây điệp già vẫn xanh tươi dù đã lâu không có bàn tay chăm sóc, Liên đi một vòng xung quanh, cảnh vật im lìm, cô không khỏi bùi ngùi khi nghĩ tới chuyện ngày xưa. Duyên của anh với cô coi như chỉ tới đó, huống chi bây giờ, Đạt đối với cô rất tốt, cô không còn khó chịu về đám cưới, trong Liên mất dần cái cảm giác buồn bã như khi xuất giá. Mùa xuân đến, không nhất thiết phải là những cánh én chao lượn trên bầu trời rực nắng, đôi khi, chỉ cần những cơn gió mơn man, những bông hoa hé nở, những thay đổi của không gian từ ngày một cũng mang cả trời xuân, trong lòng Liên bây giỡ cũng thế, không có gì là rõ ràng, không có gì là đích điểm, chỉ có một điều là trái tim cô đã dần chấp nhận anh. Đi khỏi nhà Đông, bỏ lại hai cây điệp sau lưng, Liên đi về hướng nhà. Lúc ngang qua đầm sen, cô dừng lại, ánh tà dương đang treo lơ lửng phía xa xa, cô ngồi trên triền đê, ánh chiều với tính chất tự nhiên cứ làm lòng người sao buồn man mác. Từ khi Liên đi lấy chồng tới nay, tính ra cũng có bao lâu đâu mà cô cảm giác có quá nhiều thay đổi. Bỗng, Liên bật khóc, cái tĩnh lặng của không gian làm cô thấy cô đơn, nỗi ưu tư trong lòng tràn dâng làm cô không kiềm được cảm xúc.
- Em lại khóc nữa rồi, Liên. – thanh âm quen thuộc bên tai lại vang lên, Liên biết đó là Đạt, cô cố kềm chế, cô thút thít nhưng nước mắt không sao ngăn lại được.
- Em đâu có muốn, nhưng không thể cầm được nước mắt, nó cứ tuôn ra. Anh Đạt, em không thể gặp mặt cha lần cuối, em... - Liên không kịp nói thêm vì tiếng nấc của cô, bao xúc động nghẹn ngào như dồn nén rồi tuôn ra cùng một lúc, sự nuối tiếc khôn nguôi khi cô không được nhìn mặt cha mình trước phút lâm chung khiến cô không thể thoát ra nỗi buồn thương có phần ray rứt.
Thấy Liên cố kiềm chế để rồi nấc lên từng cơn nghèn nghẹn, Đạt vội nắm lấy vai cô, để bờ vai của mình thành điểm dựa, anh liên tục vỗ lên vai cô vỗ về, an ủi.
- Thôi, thôi, em cứ khóc đi, khóc cho hả, rồi sau này đừng khóc nữa. Sanh lão bệnh tử là chuyện thường tình mà, hãy ráng mà giữ gìn sức khỏe chớ em. Anh biết, mất đi người thân đâu có dễ chịu gì, nhưng đó lại là điều tất yếu, đời người ai mà không phải trải qua. Cha em ra đi có phần đột ngột, nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng là chuyện tốt, ông đi bình yên trong giấc ngủ, không phải chịu đớn đau hay dày vò của bệnh tật. Cúc còn nhỏ hơn em mà có khóc lóc với buồn bã nhiều như em đâu.
- Cúc nhìn vậy thôi, chớ nó cứng rắn hơn em.
- Không phải đâu, do cách mình suy nghĩ mà thôi, biết cách chấp nhận để làm nhẹ nỗi đau, để tiếp tục sống tốt hơn.
- Cúc được cận kề cha trong những ngày cuối, còn em thì từ ngày đi lấy chồng, em đã không thể về thăm nhà thường xuyên. Em có lỗi.
- Chuyện sống chết thì đâu ai biết trước được hả em. Có những người lấy chồng còn xa hơn em, thậm chí, ngày làm đám họ còn về không kịp, còn em, em đã về và đứng ra quán xuyến mọi chuyện, vậy thì đừng dằn vặt mình nữa.
Nghe Đạt nói, Liên cúi đầu phụng phịu.
- Em có làm được gì đâu, toàn là anh làm không đó chớ.
Đạt nghiêng đầu rồi hạ xuống thấp mà nhìn Liên.
- Anh chỉ phụ em thôi. Cảm kích anh lắm hả?
Liên gật đầu, nói khẽ.
- Dạ, em cảm ơn anh nhiều lắm.
Đạt tươi cười.
- Cảm ơn suông, anh không thèm, báo đáp anh bằng cái gì thực tế hơn đi.
Liên nghiêng đầu nhìn qua Đạt với ánh mắt chân thành.
- Anh muốn gì?
Đạt cụp mắt suy nghĩ rồi nhanh chóng chớp chớp mắt đầy ý tứ.
- Làm vợ anh đi.
Liên nhìn Đạt mỉm cười vì cô nghĩ anh đang nói giỡn.
- Mình cưới nhau rồi mà anh.
Đạt không cười nữa, anh lại nhìn cô đăm đăm, miệng từ tốn mà nói.
- Đúng, lúc trước là cha má em đã gả em cho anh, còn em, bây giờ, anh hỏi em, em có bằng lòng gả cho anh không?
Đôi mắt Đạt nhìn Liên đầy chân ý, Liên nhìn Đạt mà thấy trái tim chợt xôn xao. Ngày trước khi thấy anh nhìn, cô thấy sợ, còn bây giờ, cô lại thấy bối rối. Nó còn bối rối hơn cả những lần Đông nhìn cô nữa. Điều đó làm Liên thấy hoang mang, cô không biết trả lời anh như thế nào. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô nhìn thẳng về phía trước, phớt lờ câu hỏi của anh.
- Sao anh biết em ở đây mà ra, hay vậy?
- Hay gì mà hay, - Đạt nhăn mặt – anh đi kiếm em cùng khắp, chạy từ đông qua tây, chạy lung tung lang tang trong nhà mà không thấy, hỏi thì ai cũng nói không biết, chạy từ sân trước tuốt ra sân sau vẫn không thấy, nghe chị Lắng nói là em hay ra đầm sen lúc buồn hay rảnh rỗi nên nói anh ra đây coi thử, anh chạy lòng vòng một hồi mới ra được tới đây nè.
Liên không nhịn được cười khi nghe Đạt nói quá trình anh đi kiếm cô, có vẻ là anh đã rất vất vả. Cô đưa tay nhẹ lau những giọt mồ hôi còn bịn rịn trên trán anh, hành động này làm anh thấy xuyến xao, mặt anh hiện rõ nỗi ngạc nhiên lẫn niềm vui khó cưỡng. Anh ngồi yên như bất động, mắt chăm chú nhìn cô khi cô đưa tay nhè nhẹ lau trán cho anh, tim anh đập rộn ràng, chưa bao giờ anh và cô gần nhau đến thế.
- Mình về thôi anh.
Đạt gật đầu nhưng vừa dợm đứng lên thì Liên hụt chân, mất thăng bằng sắp té xuống, may mà Đạt đưa tay đỡ kịp.
- Thấy chưa, không chịu ăn uống, lại khóc nhiều nên mất sức, đi không nổi nữa rồi kìa, anh chưa ăn cơm nhưng không có khóc, anh còn mạnh lắm, để anh cõng em về.
- Giờ này mà anh chưa ăn cơm nữa hả?
- Anh muốn chờ em về ăn chung, không có em, anh ăn không ngon. Thôi lên đây anh cõng cho. – Đạt vừa nói vừa quay lưng về phía Liên rồi khuỵu chân xuống để chuẩn bị tư thế.
Liên chỉ nghĩ Đạt nói giỡn, không ngờ anh làm thiệt, cô xô anh qua một bên rồi đứng lên, Đạt nhanh nhẹn nắm lấy tay Liên kéo lại.
- Em không thích cõng thì để anh ẵm cũng được.
Đạt nói tỉnh bơ nhưng Liên nghe xong thì thấy xấu hổ.
- Anh này, nói giỡn hoài.
- Anh nói thiệt chứ giỡn hồi nào, lại đây. – Đạt đưa tay ra vươn tới chỗ Liên.
- Em còn mạnh lắm, không cần anh cõng đâu. – Liên đẩy tay Đạt ra rồi đi nhanh về phía trước.
- Nhưng bây giờ anh thích cõng em, anh muốn cõng em, để anh cõng em đi.
Đạt chạy theo níu tay Liên, Liên vùng ra rồi bỏ chạy, cứ thế, cả hai như đôi lứa đang yêu nô giỡn đầy hạnh phúc, không phiền não, ưu tư, chỉ có niềm vui lan tỏa. Kéo qua kéo lại một hồi thì cả hai cùng té xuống, do Đạt kéo hơi mạnh làm Liên mất đà ngã về phía sau, Liên trượt bất ngờ làm Đạt không kịp phòng bị cũng ngã về phía sau, khiến cô nằm đè lên một bên của anh, cú chạm mạnh làm anh anh kêu lên một tiếng vì đau. Nghe tiếng Đạt la, Liên hốt hoảng vội vàng ngồi dậy nhưng không được, cô nhận ra hai tay anh đã vòng ra phía trước ôm chặt lấy cô. Liên vừa vùng vẫy vừa nài nỉ nhưng vô ích, Đạt cứ như không biết, không nghe, một hồi lâu thì Liên chịu thua, phải nằm yên. Bây giờ, Đạt mới chịu lỏng tay, Đạt đưa một tay lên áp nhẹ vào má Liên, rồi từ tốn vuốt mấy sợi tóc đang phủ lòa xòa trên má anh, tém gọn chúng vào mang tai, hai gương mặt hiện ra rõ ràng và gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, cái nhìn trìu mến đầu tiên của cả hai từ sau khi gặp gỡ. Đạt chầm chậm đặt lên trán Liên một nụ hôn, Liên chớp chớp mắt rồi nhẹ nhàng khép hàng mi cong đầy e ấp như cô gái vừa mới chớm yêu. Trong giây phút mơ màng, Liên nghe lời Đạt nhỏ nhẹ bên tai, giọng điệu trầm ấm như thì thầm như tự nhủ.
- Phải chi giây phút này ngưng lại.
Lời Đạt như ngọn gió nhẹ nhàng giữa không gian yên ả, nơi hai trái tim bắt đầu trao nhau niềm cảm mến, thanh âm của anh làm Liên cũng thấy tim mình xao xuyến, cô chợt nhận ra, trong phút chốc, cô đã quên đi tất cả, những buồn lo, những ưu tư sầu khổ, cảm xúc của cô hòa vào cảm xúc mà anh đem tới. Thì ra, cũng có lúc, bên cạnh anh cô không thấy buồn, cô không thấy đau, cô thấy tâm hồn bình yên và vui vẻ. Trong giây phút này, Liên muốn ngả đầu vào lồng ngực Đạt xiết bao, nơi mà cô đã gục đầu khóc nức nở. Cả hai đang đắm chìm trong không gian mộng mị thì bỗng giật mình thức tỉnh, tiếng động nhỏ phát ra phá vỡ không gian kéo cả hai về thực tại. Cả hai ngồi dậy, hai cái bụng trống rỗng đang rền rỉ như muốn lên tiếng rằng nó không muốn chìm vào giấc mơ, nó muốn tỉnh vì nó đang đói. Cả hai nhìn nhau rồi cùng cười.
- Đúng là, cơn đói luôn là kẻ phá hủy những mộng mơ. – Đạt lên tiếng chán nản vì anh đang tiếc nuối cho những giây phút đã qua.
- Vậy thì anh đừng mơ mộng mình khi còn đang đói.
- Ừa, sau này anh sẽ ăn no trước khi mơ mộng. Vậy thì, sau này, em không được bỏ đói anh đâu đó nha.
- Ứ, em bỏ đói anh hồi nào đâu? Anh bị đói là tại anh chớ bộ.
- Tại em, em không ăn nên anh mới không ăn, như vậy cũng có nghĩa là anh bị em bỏ đói rồi còn gì.
- Anh thiệt khéo đổ thừa cho em quá ha?
- Anh không biết, anh chỉ biết bây giờ anh bị đói là tại em.
- Lỡ như em ăn mà anh không chịu ăn thì cũng tại em sao?
- Ừa, tại em, tại em hết.
Liên không biết làm sao trước sự vô lý này của anh, cô chỉ biết mỉm cười. Trên đường về, Đạt cứ nhìn Liên ngập ngừng, thật lâu sau, anh mới nói ra điều mình muốn nói.
- Liên, em ngủ với má mấy bữa rồi, bữa nay về phòng ngủ nha em. – Đạt nói câu này vì sự thực anh thấy nhớ cô. Đạt với Liên đã ngủ chung giường, và dù anh vẫn giữ đúng lời hứa là không đụng tới cô khi cô chưa đồng ý, nhưng nằm chung giường với nhau mấy tháng, cái cảm giác có Liên nằm kế bên đã trở thành quen thuộc, bây giờ, không có cô, anh thật lòng thấy nhớ.
- Từ từ được không anh, má đương buồn lắm, em không nỡ để má một mình.
- Đám của cha cũng xong xuôi hết rồi. Mai anh phải về nhà.
- Mai phải về hả anh?
- Đừng lo, chỉ một mình anh thôi, cha vừa mất, nhà em lại quạnh hiu đơn chiếc, em cứ ở lại qua cúng tuần của cha rồi hãy về.
- Ở lâu vậy, lúc trước luýnh huýnh nên em chưa xin phép cha má.
- Không sao đâu, để anh xin cha má dùm cho. Cha má hiểu mà.
- Em cảm ơn anh. – giọng Liên nghe như đang xúc động.
- Có gì đâu mà cảm ơn, trời, có vậy mà cũng khóc cho được, anh sẽ chạy tới lui thường xuyên, em nhớ ăn uống cho đầy đủ nha.
- Đường xa mà anh tới lui như vậy thì cực lắm.
- Cực gì đâu, vợ anh ở đây mà.
Liên nhìn Đạt, cái nhìn dịu dàng ẩn hiện một nụ cười thân thiết, dù muốn hay không thì ngày ngày gặp mặt, nói chuyện, tự nhiên sẽ hình thành một cảm giác thân quen của quyến thuộc, anh là chồng cô, cô phải chấp nhận anh, và bây giờ cô đã sẵn sàng mở lòng để chấp nhận anh. Dù bấy nhiêu thời gian chưa là đủ để cô có thể hiểu hết một con người nhưng cô có một cảm giác, Đạt không phải là một người xấu, chí ít anh sẽ là một người chồng tốt, đó không phải là điều mà người con gái nào cũng cần đó sao.
- Em lại khóc nữa rồi, Liên. – thanh âm quen thuộc bên tai lại vang lên, Liên biết đó là Đạt, cô cố kềm chế, cô thút thít nhưng nước mắt không sao ngăn lại được.
- Em đâu có muốn, nhưng không thể cầm được nước mắt, nó cứ tuôn ra. Anh Đạt, em không thể gặp mặt cha lần cuối, em... - Liên không kịp nói thêm vì tiếng nấc của cô, bao xúc động nghẹn ngào như dồn nén rồi tuôn ra cùng một lúc, sự nuối tiếc khôn nguôi khi cô không được nhìn mặt cha mình trước phút lâm chung khiến cô không thể thoát ra nỗi buồn thương có phần ray rứt.
Thấy Liên cố kiềm chế để rồi nấc lên từng cơn nghèn nghẹn, Đạt vội nắm lấy vai cô, để bờ vai của mình thành điểm dựa, anh liên tục vỗ lên vai cô vỗ về, an ủi.
- Thôi, thôi, em cứ khóc đi, khóc cho hả, rồi sau này đừng khóc nữa. Sanh lão bệnh tử là chuyện thường tình mà, hãy ráng mà giữ gìn sức khỏe chớ em. Anh biết, mất đi người thân đâu có dễ chịu gì, nhưng đó lại là điều tất yếu, đời người ai mà không phải trải qua. Cha em ra đi có phần đột ngột, nhưng nghĩ kĩ lại thì cũng là chuyện tốt, ông đi bình yên trong giấc ngủ, không phải chịu đớn đau hay dày vò của bệnh tật. Cúc còn nhỏ hơn em mà có khóc lóc với buồn bã nhiều như em đâu.
- Cúc nhìn vậy thôi, chớ nó cứng rắn hơn em.
- Không phải đâu, do cách mình suy nghĩ mà thôi, biết cách chấp nhận để làm nhẹ nỗi đau, để tiếp tục sống tốt hơn.
- Cúc được cận kề cha trong những ngày cuối, còn em thì từ ngày đi lấy chồng, em đã không thể về thăm nhà thường xuyên. Em có lỗi.
- Chuyện sống chết thì đâu ai biết trước được hả em. Có những người lấy chồng còn xa hơn em, thậm chí, ngày làm đám họ còn về không kịp, còn em, em đã về và đứng ra quán xuyến mọi chuyện, vậy thì đừng dằn vặt mình nữa.
Nghe Đạt nói, Liên cúi đầu phụng phịu.
- Em có làm được gì đâu, toàn là anh làm không đó chớ.
Đạt nghiêng đầu rồi hạ xuống thấp mà nhìn Liên.
- Anh chỉ phụ em thôi. Cảm kích anh lắm hả?
Liên gật đầu, nói khẽ.
- Dạ, em cảm ơn anh nhiều lắm.
Đạt tươi cười.
- Cảm ơn suông, anh không thèm, báo đáp anh bằng cái gì thực tế hơn đi.
Liên nghiêng đầu nhìn qua Đạt với ánh mắt chân thành.
- Anh muốn gì?
Đạt cụp mắt suy nghĩ rồi nhanh chóng chớp chớp mắt đầy ý tứ.
- Làm vợ anh đi.
Liên nhìn Đạt mỉm cười vì cô nghĩ anh đang nói giỡn.
- Mình cưới nhau rồi mà anh.
Đạt không cười nữa, anh lại nhìn cô đăm đăm, miệng từ tốn mà nói.
- Đúng, lúc trước là cha má em đã gả em cho anh, còn em, bây giờ, anh hỏi em, em có bằng lòng gả cho anh không?
Đôi mắt Đạt nhìn Liên đầy chân ý, Liên nhìn Đạt mà thấy trái tim chợt xôn xao. Ngày trước khi thấy anh nhìn, cô thấy sợ, còn bây giờ, cô lại thấy bối rối. Nó còn bối rối hơn cả những lần Đông nhìn cô nữa. Điều đó làm Liên thấy hoang mang, cô không biết trả lời anh như thế nào. Cố gắng lấy lại bình tĩnh, cô nhìn thẳng về phía trước, phớt lờ câu hỏi của anh.
- Sao anh biết em ở đây mà ra, hay vậy?
- Hay gì mà hay, - Đạt nhăn mặt – anh đi kiếm em cùng khắp, chạy từ đông qua tây, chạy lung tung lang tang trong nhà mà không thấy, hỏi thì ai cũng nói không biết, chạy từ sân trước tuốt ra sân sau vẫn không thấy, nghe chị Lắng nói là em hay ra đầm sen lúc buồn hay rảnh rỗi nên nói anh ra đây coi thử, anh chạy lòng vòng một hồi mới ra được tới đây nè.
Liên không nhịn được cười khi nghe Đạt nói quá trình anh đi kiếm cô, có vẻ là anh đã rất vất vả. Cô đưa tay nhẹ lau những giọt mồ hôi còn bịn rịn trên trán anh, hành động này làm anh thấy xuyến xao, mặt anh hiện rõ nỗi ngạc nhiên lẫn niềm vui khó cưỡng. Anh ngồi yên như bất động, mắt chăm chú nhìn cô khi cô đưa tay nhè nhẹ lau trán cho anh, tim anh đập rộn ràng, chưa bao giờ anh và cô gần nhau đến thế.
- Mình về thôi anh.
Đạt gật đầu nhưng vừa dợm đứng lên thì Liên hụt chân, mất thăng bằng sắp té xuống, may mà Đạt đưa tay đỡ kịp.
- Thấy chưa, không chịu ăn uống, lại khóc nhiều nên mất sức, đi không nổi nữa rồi kìa, anh chưa ăn cơm nhưng không có khóc, anh còn mạnh lắm, để anh cõng em về.
- Giờ này mà anh chưa ăn cơm nữa hả?
- Anh muốn chờ em về ăn chung, không có em, anh ăn không ngon. Thôi lên đây anh cõng cho. – Đạt vừa nói vừa quay lưng về phía Liên rồi khuỵu chân xuống để chuẩn bị tư thế.
Liên chỉ nghĩ Đạt nói giỡn, không ngờ anh làm thiệt, cô xô anh qua một bên rồi đứng lên, Đạt nhanh nhẹn nắm lấy tay Liên kéo lại.
- Em không thích cõng thì để anh ẵm cũng được.
Đạt nói tỉnh bơ nhưng Liên nghe xong thì thấy xấu hổ.
- Anh này, nói giỡn hoài.
- Anh nói thiệt chứ giỡn hồi nào, lại đây. – Đạt đưa tay ra vươn tới chỗ Liên.
- Em còn mạnh lắm, không cần anh cõng đâu. – Liên đẩy tay Đạt ra rồi đi nhanh về phía trước.
- Nhưng bây giờ anh thích cõng em, anh muốn cõng em, để anh cõng em đi.
Đạt chạy theo níu tay Liên, Liên vùng ra rồi bỏ chạy, cứ thế, cả hai như đôi lứa đang yêu nô giỡn đầy hạnh phúc, không phiền não, ưu tư, chỉ có niềm vui lan tỏa. Kéo qua kéo lại một hồi thì cả hai cùng té xuống, do Đạt kéo hơi mạnh làm Liên mất đà ngã về phía sau, Liên trượt bất ngờ làm Đạt không kịp phòng bị cũng ngã về phía sau, khiến cô nằm đè lên một bên của anh, cú chạm mạnh làm anh anh kêu lên một tiếng vì đau. Nghe tiếng Đạt la, Liên hốt hoảng vội vàng ngồi dậy nhưng không được, cô nhận ra hai tay anh đã vòng ra phía trước ôm chặt lấy cô. Liên vừa vùng vẫy vừa nài nỉ nhưng vô ích, Đạt cứ như không biết, không nghe, một hồi lâu thì Liên chịu thua, phải nằm yên. Bây giờ, Đạt mới chịu lỏng tay, Đạt đưa một tay lên áp nhẹ vào má Liên, rồi từ tốn vuốt mấy sợi tóc đang phủ lòa xòa trên má anh, tém gọn chúng vào mang tai, hai gương mặt hiện ra rõ ràng và gần trong gang tấc, bốn mắt nhìn nhau, cái nhìn trìu mến đầu tiên của cả hai từ sau khi gặp gỡ. Đạt chầm chậm đặt lên trán Liên một nụ hôn, Liên chớp chớp mắt rồi nhẹ nhàng khép hàng mi cong đầy e ấp như cô gái vừa mới chớm yêu. Trong giây phút mơ màng, Liên nghe lời Đạt nhỏ nhẹ bên tai, giọng điệu trầm ấm như thì thầm như tự nhủ.
- Phải chi giây phút này ngưng lại.
Lời Đạt như ngọn gió nhẹ nhàng giữa không gian yên ả, nơi hai trái tim bắt đầu trao nhau niềm cảm mến, thanh âm của anh làm Liên cũng thấy tim mình xao xuyến, cô chợt nhận ra, trong phút chốc, cô đã quên đi tất cả, những buồn lo, những ưu tư sầu khổ, cảm xúc của cô hòa vào cảm xúc mà anh đem tới. Thì ra, cũng có lúc, bên cạnh anh cô không thấy buồn, cô không thấy đau, cô thấy tâm hồn bình yên và vui vẻ. Trong giây phút này, Liên muốn ngả đầu vào lồng ngực Đạt xiết bao, nơi mà cô đã gục đầu khóc nức nở. Cả hai đang đắm chìm trong không gian mộng mị thì bỗng giật mình thức tỉnh, tiếng động nhỏ phát ra phá vỡ không gian kéo cả hai về thực tại. Cả hai ngồi dậy, hai cái bụng trống rỗng đang rền rỉ như muốn lên tiếng rằng nó không muốn chìm vào giấc mơ, nó muốn tỉnh vì nó đang đói. Cả hai nhìn nhau rồi cùng cười.
- Đúng là, cơn đói luôn là kẻ phá hủy những mộng mơ. – Đạt lên tiếng chán nản vì anh đang tiếc nuối cho những giây phút đã qua.
- Vậy thì anh đừng mơ mộng mình khi còn đang đói.
- Ừa, sau này anh sẽ ăn no trước khi mơ mộng. Vậy thì, sau này, em không được bỏ đói anh đâu đó nha.
- Ứ, em bỏ đói anh hồi nào đâu? Anh bị đói là tại anh chớ bộ.
- Tại em, em không ăn nên anh mới không ăn, như vậy cũng có nghĩa là anh bị em bỏ đói rồi còn gì.
- Anh thiệt khéo đổ thừa cho em quá ha?
- Anh không biết, anh chỉ biết bây giờ anh bị đói là tại em.
- Lỡ như em ăn mà anh không chịu ăn thì cũng tại em sao?
- Ừa, tại em, tại em hết.
Liên không biết làm sao trước sự vô lý này của anh, cô chỉ biết mỉm cười. Trên đường về, Đạt cứ nhìn Liên ngập ngừng, thật lâu sau, anh mới nói ra điều mình muốn nói.
- Liên, em ngủ với má mấy bữa rồi, bữa nay về phòng ngủ nha em. – Đạt nói câu này vì sự thực anh thấy nhớ cô. Đạt với Liên đã ngủ chung giường, và dù anh vẫn giữ đúng lời hứa là không đụng tới cô khi cô chưa đồng ý, nhưng nằm chung giường với nhau mấy tháng, cái cảm giác có Liên nằm kế bên đã trở thành quen thuộc, bây giờ, không có cô, anh thật lòng thấy nhớ.
- Từ từ được không anh, má đương buồn lắm, em không nỡ để má một mình.
- Đám của cha cũng xong xuôi hết rồi. Mai anh phải về nhà.
- Mai phải về hả anh?
- Đừng lo, chỉ một mình anh thôi, cha vừa mất, nhà em lại quạnh hiu đơn chiếc, em cứ ở lại qua cúng tuần của cha rồi hãy về.
- Ở lâu vậy, lúc trước luýnh huýnh nên em chưa xin phép cha má.
- Không sao đâu, để anh xin cha má dùm cho. Cha má hiểu mà.
- Em cảm ơn anh. – giọng Liên nghe như đang xúc động.
- Có gì đâu mà cảm ơn, trời, có vậy mà cũng khóc cho được, anh sẽ chạy tới lui thường xuyên, em nhớ ăn uống cho đầy đủ nha.
- Đường xa mà anh tới lui như vậy thì cực lắm.
- Cực gì đâu, vợ anh ở đây mà.
Liên nhìn Đạt, cái nhìn dịu dàng ẩn hiện một nụ cười thân thiết, dù muốn hay không thì ngày ngày gặp mặt, nói chuyện, tự nhiên sẽ hình thành một cảm giác thân quen của quyến thuộc, anh là chồng cô, cô phải chấp nhận anh, và bây giờ cô đã sẵn sàng mở lòng để chấp nhận anh. Dù bấy nhiêu thời gian chưa là đủ để cô có thể hiểu hết một con người nhưng cô có một cảm giác, Đạt không phải là một người xấu, chí ít anh sẽ là một người chồng tốt, đó không phải là điều mà người con gái nào cũng cần đó sao.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook