Yêu Anh Nhiều Hơn Em Có Thể (Rũ Bóng Nghiêng Chiều)
-
Chương 10: Ngày đầu làm dâu
Đạt đang phân vân không biết là Liên đã ra khỏi phòng từ sớm hay cô ấy không về phòng thì có tiếng gõ cửa phòng nhè nhẹ, Đạt thấy bực trong lòng nên vừa mở nhẹ cánh cửa anh đã cáu gắt hỏi:
- Chuyện gì?
- Dạ, bà biểu con lên kêu mợ ba xuống. – con bé run sợ trước thái độ của Đạt nên nói lí nhí.
Đạt nhìn vô phòng, chiếc giường vẫn trống không.
- Cố ấy không có ở trong phòng. – vừa nói xong là Đạt đóng cửa một cái thật mạnh, chưa kịp bước đi lại nghe tiếng gõ cửa, con bé vẫn đứng đó, cúi đầu không dám nhìn Đạt.
- Bà kêu con dọn phòng cho cậu – Đạt bước vô ngồi trên ghế nhìn con bé loay hoay kéo tấm trải giường đem đi.
- Dẹp luôn hai cái gối đó luôn đi – Đạt vừa nói vừa đưa mắt nhìn về hai chiếc gối màu đỏ thắm vẫn nằm yên không xê dịch.
Mền gối được gom lại thì con bé lại rụt rè đi tới trước mặt Đạt mà khép nép thưa.
- Thưa cậu ba.
- Có chuyện gì nữa? – Đạt bực mình nhìn lên.
- Có ông thư ký hãng xe đò tới kiếm, đang đợi cậu ở dưới nhà.
- Lâu chưa?
- Dạ, cũng hơi lâu.
- Trời ơi, sao nãy giờ không nói – Đạt bực đến không chịu nổi với cách nói chuyện của con bé nên quát lớn làm con bé càng sợ nên chỉ đứng khúm núm. Con bé tên Nhanh, khoảng mười ba tuổi, chỉ vừa mới vô làm được mấy tháng, vì còn nhỏ nên tính tình nhút nhát, cũng không hiểu làm sao mà cứ vô tình làm hư chuyện mỗi khi có Đạt nên Đạt là người la nó nhiều nhất và trong mắt nó Đạt là người hung dữ nhất nhà nên khi nói chuyện với anh, nó cứ rụt rè sợ sệt.
Một đêm ngủ thật sâu vì mệt mỏi, nếu không có ánh nắng chiếu vào chắc Liên vẫn không thể nào thức dậy được, cảm giác thiếu ngủ vẫn còn nên đầu Liên choáng váng, tay chân thì đau âm ỉ. Dù muốn cũng không thể nào ngủ tiếp, Liên mở mắt nhìn lên trần nhà màu trắng, đến lúc này cô mới sực nhớ, đây là nhà chồng còn cô là con dâu mới được cưới về hôm qua. Liên lật đật ra khỏi phòng. Vừa đi tới phía đầu cầu thang thì thấy Nhanh đang khệ nệ ôm mớ đồ đi xuống, thấy Liên nó nói liền.
- Mợ ba, bà kêu mợ nãy giờ.
Liên nghe thấy thì dừng lại hỏi.
- Bà đang ở đâu?
Thân hình bé nhỏ của Nhanh như bị chìm trong mớ vải, nó cố ngoi đầu ra trả lời.
- Dạ, bà đang ở gian nhà chánh.
Liên nghe vậy thì quay người đi, thấy mớ mùng mền trên tay Nhanh rơi vãi lung tung dưới nền nhà, cô ghé tay cầm dùm Nhanh một ít. Thấy có người cầm phụ, Nhanh vui mừng cười tít mắt.
Khi Liên ra tới nhà chính, một người ở trong nhà đang quét bụi. Bà Ngự đang đứng ở cạnh ván nhìn ra ngoài. Liên thấy bà Ngự mặc quần áo chỉnh tề, trên vai phủ chiếc khăn vuông viền xanh nước biển, tay bà xách giỏ trầu như sắp sửa đi đâu. Thấy Liên, bà nghiêm mặt rồi kéo tà áo ngồi ngồi xuống ghế, biết bà không vui, Liên không dám lại gần, cô đứng dựng cột thưa nhỏ.
- Dạ, thưa má kêu con.
Bà Ngự hứ một tiếng lớn mới nói:
- Không dám, ai mà dám kêu cô, nhưng cô Liên à, dù gì thì cô cũng phải biết mình bây giờ là dâu là vợ rồi chứ không phải con gái nheo nhẻo, ăn chưa no lo chưa tới đâu mà ngủ tới trưa trờ trưa trật mới chịu dậy.
Liên khúm núm trả lời.
- Dạ, hôm qua mệt nên con ngủ quên.
Bà Ngự nhìn Liên lạnh lùng.
- Ngủ quên hay ngủ nướng tui không cần biết, cô đã về nhà này làm dâu thì nên sống theo khuôn phép của nhà này, dâu con thì sáng sớm phải lo nấu nước pha trà cho cha má chồng rồi còn lo ăn uống cho chồng, lo quán xuyến dọn dẹp nhà cửa. Đừng thấy nhà này có nhiều người hầu thì cho rằng mình không cần làm động móng tay, người tuy nhiều nhưng công chuyện còn nhiều hơn, làm hoài cũng chưa chắc hết. Tuy là mợ ba nhưng đôi khi cũng cần xoắn tay áo mà làm với người ta, chứ đừng có mà ngồi chỉ tay năm ngón. Ai mà không mệt, chồng cô còn dậy sớm hơn cô nữa kìa. Đợi má chồng dậy rồi con dâu mới thức, không biết cha má cô dạy cô như thế nào nữa.
Liên tủi thân, mắt cô rươm rướm. Bà Ngự nhìn thấy thì càng thêm bực bội.
- Ai làm gì mà cô khóc, cô dậy trễ, tui nói cô mấy câu cũng không được hay sao, khóc lóc là cố ý nói tui hà hiếp khắt khe với cô hả?
- Dạ không phải, con không có khóc.
- Hứ, lo mà ở nhà coi mà phụ sự người ta cho quen chuyện nhà đi nghe chưa, có gì thì hỏi dì tám với tụi nó.
Liên cúi đầu dạ khẽ. Bà Ngự đứng lên phủi lại tà áo rồi xách giỏ trầu đi ra. Cô nhìn theo bóng bà Ngự đi ra khỏi cửa mà buồn bã, lúc trước cô hoàn toàn không biết gì về người mẹ chồng này, nhưng chắc chắn một điều là việc của Huệ như cây gai đâm vào da thịt, bà sẽ không dễ dàng gì với cô.
Đi về phía nhà bếp, một người tớ luống tuổi nhìn Liên cười chào, cô mỉm cười đáp lại. Gia đình này đối với cô hoàn toàn xa lạ, ngay cả với chồng mình, cô cũng không có chút gì là thân thiết, cho nên cô không biết phải nói gì. Có lẽ trạng thái này rồi cũng sẽ qua nhưng ngay lúc này cô cảm thấy mình thật lạc lõng, nhìn những người ở trong nhà vừa làm việc vừa nói chuyện cười đùa Liên thấy nhớ những người ở của nhà mình, họ với cô đã quá thân quen nên cô thường hay nói chuyện và cười vui với họ. Những người ở nhà thường gọi cô là cô ba, ở đây người ta kêu cô là mợ ba, Liên thấy hai chữ này sao mà xa cách quá, cứ như họ đang kêu một ai đó chứ không phải là cô. Lúc thấy Liên bước tới kệ lấy chén đũa, người tớ già lên tiếng hỏi.
- Mợ ba đói hả, để tui dọn ra cho, mợ lại bàn ngồi đi.
- Dì cứ để tui tự làm cũng được. – Liên đi thẳng tới kệ bếp, đưa tay lấy chén.
- Tui thứ tám, mọi người kêu tui là dì tám – im lặng một hồi, dì tám mỉm cười nói với Liên.
- Dì tám. – Liên nhìn dì tám nói như chào.
Những câu nói ngắn, những lời mộc mạc bắt đầu cho các mối quan hệ mới. Dì tám biết Liên còn lạ lẫm với mọi người nên bà chủ động bắt chuyện trước.
- Mợ thấy quen chưa?
- Dạ, chưa. – Liên thật thà trả lời.
- Mợ ráng nha, ai tới chỗ lạ cũng vậy, từ từ cũng quen thôi hà. – dì tám an ủi.
Liên nhìn người phụ nữ trước mặt, bà có dáng vẻ mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt linh hoạt, cái linh hoạt của người đã có bề dày kinh nghiệm sống. Cuộc sống từng trải đã giúp bà dạn dày trong cách sống, mạnh dạn bắt chuyện làm quen. Liên thầm cảm kích người đàn bà mập mạp, vì cô đang cảm thấy cô đơn thì những lời an ủi giản đơn kia đã giúp cô thấy ấm lòng.
- Chuyện gì?
- Dạ, bà biểu con lên kêu mợ ba xuống. – con bé run sợ trước thái độ của Đạt nên nói lí nhí.
Đạt nhìn vô phòng, chiếc giường vẫn trống không.
- Cố ấy không có ở trong phòng. – vừa nói xong là Đạt đóng cửa một cái thật mạnh, chưa kịp bước đi lại nghe tiếng gõ cửa, con bé vẫn đứng đó, cúi đầu không dám nhìn Đạt.
- Bà kêu con dọn phòng cho cậu – Đạt bước vô ngồi trên ghế nhìn con bé loay hoay kéo tấm trải giường đem đi.
- Dẹp luôn hai cái gối đó luôn đi – Đạt vừa nói vừa đưa mắt nhìn về hai chiếc gối màu đỏ thắm vẫn nằm yên không xê dịch.
Mền gối được gom lại thì con bé lại rụt rè đi tới trước mặt Đạt mà khép nép thưa.
- Thưa cậu ba.
- Có chuyện gì nữa? – Đạt bực mình nhìn lên.
- Có ông thư ký hãng xe đò tới kiếm, đang đợi cậu ở dưới nhà.
- Lâu chưa?
- Dạ, cũng hơi lâu.
- Trời ơi, sao nãy giờ không nói – Đạt bực đến không chịu nổi với cách nói chuyện của con bé nên quát lớn làm con bé càng sợ nên chỉ đứng khúm núm. Con bé tên Nhanh, khoảng mười ba tuổi, chỉ vừa mới vô làm được mấy tháng, vì còn nhỏ nên tính tình nhút nhát, cũng không hiểu làm sao mà cứ vô tình làm hư chuyện mỗi khi có Đạt nên Đạt là người la nó nhiều nhất và trong mắt nó Đạt là người hung dữ nhất nhà nên khi nói chuyện với anh, nó cứ rụt rè sợ sệt.
Một đêm ngủ thật sâu vì mệt mỏi, nếu không có ánh nắng chiếu vào chắc Liên vẫn không thể nào thức dậy được, cảm giác thiếu ngủ vẫn còn nên đầu Liên choáng váng, tay chân thì đau âm ỉ. Dù muốn cũng không thể nào ngủ tiếp, Liên mở mắt nhìn lên trần nhà màu trắng, đến lúc này cô mới sực nhớ, đây là nhà chồng còn cô là con dâu mới được cưới về hôm qua. Liên lật đật ra khỏi phòng. Vừa đi tới phía đầu cầu thang thì thấy Nhanh đang khệ nệ ôm mớ đồ đi xuống, thấy Liên nó nói liền.
- Mợ ba, bà kêu mợ nãy giờ.
Liên nghe thấy thì dừng lại hỏi.
- Bà đang ở đâu?
Thân hình bé nhỏ của Nhanh như bị chìm trong mớ vải, nó cố ngoi đầu ra trả lời.
- Dạ, bà đang ở gian nhà chánh.
Liên nghe vậy thì quay người đi, thấy mớ mùng mền trên tay Nhanh rơi vãi lung tung dưới nền nhà, cô ghé tay cầm dùm Nhanh một ít. Thấy có người cầm phụ, Nhanh vui mừng cười tít mắt.
Khi Liên ra tới nhà chính, một người ở trong nhà đang quét bụi. Bà Ngự đang đứng ở cạnh ván nhìn ra ngoài. Liên thấy bà Ngự mặc quần áo chỉnh tề, trên vai phủ chiếc khăn vuông viền xanh nước biển, tay bà xách giỏ trầu như sắp sửa đi đâu. Thấy Liên, bà nghiêm mặt rồi kéo tà áo ngồi ngồi xuống ghế, biết bà không vui, Liên không dám lại gần, cô đứng dựng cột thưa nhỏ.
- Dạ, thưa má kêu con.
Bà Ngự hứ một tiếng lớn mới nói:
- Không dám, ai mà dám kêu cô, nhưng cô Liên à, dù gì thì cô cũng phải biết mình bây giờ là dâu là vợ rồi chứ không phải con gái nheo nhẻo, ăn chưa no lo chưa tới đâu mà ngủ tới trưa trờ trưa trật mới chịu dậy.
Liên khúm núm trả lời.
- Dạ, hôm qua mệt nên con ngủ quên.
Bà Ngự nhìn Liên lạnh lùng.
- Ngủ quên hay ngủ nướng tui không cần biết, cô đã về nhà này làm dâu thì nên sống theo khuôn phép của nhà này, dâu con thì sáng sớm phải lo nấu nước pha trà cho cha má chồng rồi còn lo ăn uống cho chồng, lo quán xuyến dọn dẹp nhà cửa. Đừng thấy nhà này có nhiều người hầu thì cho rằng mình không cần làm động móng tay, người tuy nhiều nhưng công chuyện còn nhiều hơn, làm hoài cũng chưa chắc hết. Tuy là mợ ba nhưng đôi khi cũng cần xoắn tay áo mà làm với người ta, chứ đừng có mà ngồi chỉ tay năm ngón. Ai mà không mệt, chồng cô còn dậy sớm hơn cô nữa kìa. Đợi má chồng dậy rồi con dâu mới thức, không biết cha má cô dạy cô như thế nào nữa.
Liên tủi thân, mắt cô rươm rướm. Bà Ngự nhìn thấy thì càng thêm bực bội.
- Ai làm gì mà cô khóc, cô dậy trễ, tui nói cô mấy câu cũng không được hay sao, khóc lóc là cố ý nói tui hà hiếp khắt khe với cô hả?
- Dạ không phải, con không có khóc.
- Hứ, lo mà ở nhà coi mà phụ sự người ta cho quen chuyện nhà đi nghe chưa, có gì thì hỏi dì tám với tụi nó.
Liên cúi đầu dạ khẽ. Bà Ngự đứng lên phủi lại tà áo rồi xách giỏ trầu đi ra. Cô nhìn theo bóng bà Ngự đi ra khỏi cửa mà buồn bã, lúc trước cô hoàn toàn không biết gì về người mẹ chồng này, nhưng chắc chắn một điều là việc của Huệ như cây gai đâm vào da thịt, bà sẽ không dễ dàng gì với cô.
Đi về phía nhà bếp, một người tớ luống tuổi nhìn Liên cười chào, cô mỉm cười đáp lại. Gia đình này đối với cô hoàn toàn xa lạ, ngay cả với chồng mình, cô cũng không có chút gì là thân thiết, cho nên cô không biết phải nói gì. Có lẽ trạng thái này rồi cũng sẽ qua nhưng ngay lúc này cô cảm thấy mình thật lạc lõng, nhìn những người ở trong nhà vừa làm việc vừa nói chuyện cười đùa Liên thấy nhớ những người ở của nhà mình, họ với cô đã quá thân quen nên cô thường hay nói chuyện và cười vui với họ. Những người ở nhà thường gọi cô là cô ba, ở đây người ta kêu cô là mợ ba, Liên thấy hai chữ này sao mà xa cách quá, cứ như họ đang kêu một ai đó chứ không phải là cô. Lúc thấy Liên bước tới kệ lấy chén đũa, người tớ già lên tiếng hỏi.
- Mợ ba đói hả, để tui dọn ra cho, mợ lại bàn ngồi đi.
- Dì cứ để tui tự làm cũng được. – Liên đi thẳng tới kệ bếp, đưa tay lấy chén.
- Tui thứ tám, mọi người kêu tui là dì tám – im lặng một hồi, dì tám mỉm cười nói với Liên.
- Dì tám. – Liên nhìn dì tám nói như chào.
Những câu nói ngắn, những lời mộc mạc bắt đầu cho các mối quan hệ mới. Dì tám biết Liên còn lạ lẫm với mọi người nên bà chủ động bắt chuyện trước.
- Mợ thấy quen chưa?
- Dạ, chưa. – Liên thật thà trả lời.
- Mợ ráng nha, ai tới chỗ lạ cũng vậy, từ từ cũng quen thôi hà. – dì tám an ủi.
Liên nhìn người phụ nữ trước mặt, bà có dáng vẻ mập mạp, khuôn mặt tròn trịa, đôi mắt linh hoạt, cái linh hoạt của người đã có bề dày kinh nghiệm sống. Cuộc sống từng trải đã giúp bà dạn dày trong cách sống, mạnh dạn bắt chuyện làm quen. Liên thầm cảm kích người đàn bà mập mạp, vì cô đang cảm thấy cô đơn thì những lời an ủi giản đơn kia đã giúp cô thấy ấm lòng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook