Yêu Anh Lau Bằng Nước Mắt
-
Chương 33
- Vũ, nhìn kìa! Em muốn chơi tàu lượn siêu tốc, còn cả trò nhảy ếch nữa.
Mau đi thôi!
Triệu Hiểu Vy nắm lấy tay Lăng Hạo Vũ thật chặt, kéo anh chạy khắp công viên giải trí.
Nhìn người con gái xinh đẹp với nét mặt rạng rỡ khiến anh nhớ lại rất nhiều kí ức cũ đã cùng cô chơi đùa vui vẻ tại nơi đây.
Anh cũng không biết vì lí do gì lại đồng ý đi chơi công viên cùng Triệu Hiểu Vy vào thời điểm này.
Chỉ biết rằng, linh cảm mách bảo Lăng Hạo Vũ nhất định phải đến đây nếu không anh sẽ bỏ lỡ mất điều quan trọng nào đó, để sau này không phải hối tiếc.
Giống với năm ấy, anh cứ như vậy chiều chuộng theo ý muốn của Triệu Hiểu Vy từ khi nào không hay.
Cùng cô chơi những trò chơi cảm giác mạnh, cùng nhau chơi gắp gấu bông, xem phim 8D, ăn kem và chụp những tấm ảnh bắt được khoảnh khắc ngộ nghĩnh của hai người,...
Chỉ trôi qua vỏn vẹn 2 tiếng đồng hồ, Triệu Hiểu Vy và Lăng Hạo Vũ đã làm được rất nhiều việc đáng nhớ.
Và rồi cô chợt nhớ ra lời hứa năm xưa, cũng chính là điều duy nhất mà cô vẫn chưa thể nào cùng Lăng Hạo Vũ làm được, khiến trái tim cô thổn thức khó tả.
Triệu Hiểu Vy kéo anh tới vòng quay ngựa gỗ, ánh mắt mong đợi Lăng Hạo Vũ cùng chơi với cô.
Ban đầu, anh nhất quyết không muốn chơi thứ dành cho con nít nhưng sau đó cũng đành phải chịu thua vì sự mè nheo của cô gái tinh nghịch này.
Vòng quay ngựa gỗ chuyển động theo tiếng nhạc vui nhộn, ánh đèn neon nơi đây rực sáng giữa bầu trời đêm huyền ảo.
Triệu Hiểu Vy hào hứng ngồi trên ngựa gỗ bên cạnh Lăng Hạo Vũ, sự xinh đẹp của cô lúc này trở nên lộng lẫy hơn mọi ngày.
Hình ảnh cô thiếu nữ hồn nhiên ngày ấy một lần nữa ùa về trong tâm trí anh.
Dần dần gợi lại bao ảo ảnh xưa cũ khiến con tim Lăng Hạo Vũ không ngừng giao động.
Triệu Hiểu Vy cũng bị khoảnh khắc thơ mộng này thôi thúc tiếng lòng mà bao năm qua đã âm thầm ấp ủ.
Cô muốn nói hết suy nghĩ hiện tại của mình, cũng chính là lần đầu tiên cô thoải mái giãi bày tâm sự với anh.
- Vũ, em đã đợi ngày chúng ta cùng nhau chơi vòng quay ngựa gỗ từ rất lâu rồi.
- Có lẽ anh đã quên nhưng em thì vẫn nhớ mãi cái gật đầu của anh khi ấy.
Lăng Hạo Vũ trên gương mặt trầm tư không biểu lộ ra bất kì xúc cảm nào nhưng trong tâm anh hiện giờ, tưởng chừng như có hàng ngàn gợn sóng lăn tăn đang xô bồ trong trái tim.
Cảm giác này như một nỗi dằn vặt, một lần hối lỗi vì đã bỏ lỡ mất một phần kí ức đáng nhớ.
- Em nói, em sẽ đợi anh trở về rồi chúng ta cùng nhau chơi vòng quay ngựa gỗ.
Anh biết không, Em đã từng nghĩ, có lẽ sau này sẽ không còn cơ hội để có thể cùng anh thực hiện được lời hứa năm xưa...Vậy mà giờ đây ước nguyện cuối cùng cũng trở thành sự thật.
- Không biết cảm xúc hiện tại của anh là gì nhưng em vui lắm.
Thật sự rất vui!
Nụ cười của người con gái trở nên chói sáng kì diệu.
Triệu Hiểu Vy Trong mắt anh luôn là vẻ giá lạnh của một bông hồng kiêu sa, nhưng ngay tại khoảnh khắc này vẻ diễm lệ ấy dần được thay thế bằng ánh ban mai rực rỡ mang màu ấm áp.
Chỉ tiếc, mọi thứ đã thay đổi...!chúng ta của sau này đã không còn là những đứa trẻ vô tư năm đó.
Những biến cố, những rào cản dường như đã khiến anh quên đi mọi lời hứa đối với cô.
Một số điều lớn lao hơn có lẽ cũng khó mà có thể thực hiện được.
Kết thúc cuộc vui để lại bao dư vị xốn xang, len lỏi giữa quá khứ và hiện tại.
Hai người trên một chiếc xe, khoảng cách giữa họ rất gần nhưng tưởng chừng như rất xa.
Triệu Hiểu Vy ngắm nhìn đường phố chìm vào trong đêm tĩnh lặng.
Tình cờ, Lăng Hạo Vũ lái xe ngang qua một nơi xuất hiện trong tầm mắt cô, khiến Triệu Hiểu Vy lúc này có chút khẩn trương.
- Vũ, dừng xe em muốn qua bên kia đường, anh đợi một chút em sẽ quay về nhanh thôi.
Cô bảo anh dừng xe, anh cũng không hiểu cô muốn làm gì nhưng rồi vẫn là nghe theo ý của Triệu Hiểu Vy để cô vội vã xuống xe rồi chạy một mạch băng qua đường phố.
Lăng Hạo Vũ ngồi trong xe nhìn theo bóng lưng của người con gái một hồi.
Trong suy tư ẩn hiện những điều khó nói, anh đã từng rất hận cô, rất muốn Triệu Hiểu Vy biến mất khỏi cuộc đời mình.
Nhưng cớ sao cứ mỗi khi cô xuất hiện trong tầm mắt, anh lại phải để tâm, muốn tha thứ tất cả lỗi lầm trước đây mà cô đã từng làm tổn thương đến anh.
"Vốn biết em là một người đầy dã tâm và toan tính nhưng tôi vẫn muốn bỏ qua cho em.
Hiểu Vy, liệu tôi đã quá buông thả khi để em hết lần này đến lần khác khiến lòng tôi rối bời?"
Chờ đợi một khoảng thời gian khá lâu, Lăng Hạo Vũ nhìn đồng hồ trên tay cũng đã điểm 11:30 tối.
Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, Triệu Hiểu Vy lúc này vẫn chưa quay trở về.
Sự lo lắng trong vô thức của anh đối với cô dần trỗi dậy.
Anh bắt đầu liên tưởng tới những tình huống xấu nhất có thể xảy ra, trong lòng như có lửa thiêu đốt.
Lăng Hạo Vũ ngay lập tức xuống xe chạy như bay về phía bên kia đường.
Đôi mắt đảo quanh tứ phương tìm kiếm bóng hình của người con gái.
Anh dần cảm nhận được sự hoảng loạn trong chính tâm trạng của mình.
Anh vẫn luôn mong muốn Triệu Hiểu Vy biến mất nhưng nếu cô thật sự biến mất Lăng Hạo Vũ sẽ như thế nào?
Anh thật sự không dám nghĩ tới điều này.
Trong lúc đầu óc đang quay cuồng, tiếng gọi của người con gái từ phía xa vọng lại khiến anh thức tỉnh.
Triệu Hiểu Vy bước ra từ trong căn hẻm vắng, với gương mặt tươi tắn như hoa xuân, vui vẻ xách theo túi đồ tiến đến trước mặt Lăng Hạo Vũ.
- Vũ, không phải em bảo anh đợi em ở trong xe rồi sao?
Chỉ mới vài phút trước, trái tim người đàn ông như có thứ gì đó đè nén nặng nề, mà giờ đây nhìn cô bình an vô sự, trong lòng mới có thể nhẹ nhõm được phần nào nhưng cũng khiến Lăng Hạo Vũ tức giận không kém.
Triệu Hiểu Vy bất ngờ bị anh mạnh mẽ lôi đi.
Cô không biết vì sao nét mặt anh lại trở nên khó coi tới vậy, cũng cảm nhận được lực ở bàn tay anh siết tay cô càng chặt hơn.
Sau khi hai người ngồi vào trong xe, Triệu Hiểu Vy lúc này mới dám lên tiếng.
- Anh sao thế?
- Em có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Thân là con gái, một mình chạy ra nơi vắng vẻ như vậy em không biết lo cho bản thân mình à?
- Anh đang lo lắng cho em sao?
- Nếu em xảy ra chuyện gì người liên luỵ sẽ là tôi đấy.
Em thật sự rất phiền phức, có biết không?
Sâu thẳm trong đôi mắt sắc lạnh của Lăng Hạo Vũ, cô nhìn ra được sự giận dữ từ anh.
Nhưng trên đời này Triệu Hiểu Vy dám chắc một điều, sẽ không một ai hiểu anh hơn cô, cho nên cô rất giỏi xoa dịu lửa nóng trong lòng người đàn ông này.
- Vậy trả lời em, anh coi em là gì? Một cô bé hay là một người phụ nữ?
Đối mặt với câu hỏi của cô, anh cũng không biết rõ đáp án.
Nhưng dù là một cô bé hay là người phụ nữ, chẳng phải Triệu Hiểu Vy vẫn thành công thu hút được sự chú ý của anh hay sao? Cô vẫn luôn là người khiến anh phải để tâm và lo lắng.
- Vũ, Em không còn là một đứa trẻ nữa, em biết cách tự bảo vệ bản thân mình, đừng giận em nữa có được không?
bàn tay mềm mại bao trọn gương mặt góc cạnh của Lăng Hạo Vũ, ngay lúc này Triệu Hiểu Vy muốn anh phải nhìn thật kĩ vào khuôn mặt mình.
Sự tham lam của cô giống như việc, dù cho thế giới có mĩ miều cỡ nào, Triệu Hiểu Vy cũng sẽ khiến anh không thể nào rời mắt khỏi vẻ đẹp của cô.
- Nhìn em này, Em trưởng thành rồi.
Vì vậy mỗi một năm em sẽ già đi mất một tuổi, em tự hỏi liệu trong mắt anh, em có còn xinh đẹp như ngày đầu chúng ta gặp gỡ?
Đối với anh Triệu Hiểu Vy vẫn luôn là đoá hoa mĩ lệ, chỉ biết rằng con người hiện tại của cô đã khiến anh không còn đủ dũng khí để có thể tiếp tục tin tưởng.
- A...!suýt chút nữa thì quên mất!
Quan sát Triệu Hiểu Vy háo hức cầm chiếc hộp cô vừa mới mua lên rồi từ từ lôi bánh gato ra ngoài.
Trên bánh còn được cắm nến hình số 27.
Lăng Hạo Vũ bấy giờ mới bắt đầu nghi hoặc.
" lẽ nào hôm nay...."
- Vũ, giúp em thắp nến đi.
- Hiểu Vy, hôm nay là sinh nhật em?
- Anh quên rồi đúng chứ? Em biết anh sẽ vậy mà.
Nhưng không sao, có anh ở đây em đã rất hạnh phúc rồi.
Nụ cười của Triệu Hiểu Vy khiến trái tim anh thắt lại.
Hoá ra, khi cô cứ năm lần bảy lượt suốt một tuần qua gọi điện và làm phiền đến anh cũng chỉ vì muốn được ở bên anh vào khoảnh khắc đáng giá này.
Mọi năm khi tới ngày sinh nhật của cô, Lăng Hạo Vũ hoàn toàn không một chút quan tâm.
Chỉ tới khi thư ký riêng nhắc nhở, anh mới ra lệnh cho thư ký tuỳ tiện mua một món quà đắt tiền rồi gửi sang Mỹ.
Không những vậy, mỗi khi gửi quà mừng, Lăng Hạo Vũ đều lấy danh nghĩa của Lăng phu nhân để chúc mừng sinh nhật.
Cứ đến dịp này, Triệu Hiểu Vy từng mong ngóng và ước ao những món quà của Lăng Hạo Vũ gửi tặng đến cô biết bao.
Vì vậy cô đã hiểu lầm suốt bảy năm qua, Lăng Hạo Vũ không một lần gửi quà tặng cô khiến Triệu Hiểu Vy phải buồn khổ về vấn đề này rất nhiều lần.
Còn nghĩ rằng "có lẽ anh ấy thật sự quên mình rồi".
Lăng Hạo Vũ thắp nến giúp cô với tâm trạng phức tạp, Triệu Hiểu Vy nhắm mắt nguyện cầu điều ước ở tuổi hai mươi bảy.
Thời gian cứ thế trôi qua, chẳng mấy chốc tuổi xuân chớp nhoáng, dần bỏ lỡ nhiều cơ hội trong cuộc sống mà ta không thể ngờ tới.
Cây nến bị thổi liền dập tắt, Triệu Hiểu Vy mãn nguyện với thực tại, sau đó cắt một miếng bánh đưa tới trước mặt Lăng Hạo Vũ.
- Anh ăn đi, hôm nay là sinh nhật em, đừng có nghĩ cách từ chối em đấy.
- Tiệm bánh kem này cực kì ngon, khổ cực lắm bác chủ cửa hàng mới bán cho em vào cái giờ khuya như thế này.
Lăng Hạo Vũ miễn cưỡng tiếp nhận, mặc dù anh không thích ăn đồ ngọt nhưng cuối cùng vẫn là không muốn nhìn thấy khuôn mặt thất vọng của Triệu Hiểu Vy.
- Anh thấy sao? Ngon lắm phải không?
Đôi mắt đen sâu thẳm của anh kiên định nhìn vẻ mong đợi của cô, lời nói nghiêm túc cũng từ đáy lòng phát ra sự chân thành.
- Hiểu Vy, tôi sẽ giúp em thực hiện một điều ước, coi như là quà sinh nhật tôi gửi tặng tới em, em muốn gì cứ nói.
Chỉ cần không quá phạm vi của tôi, bất kể cái gì cũng đều có thể được.
- Thật sao? - Triệu Hiểu Vy tỏ rõ sự vui mừng.
- Vậy anh có thể đưa em tới ngôi nhà cây đó một lần thôi, được chứ?
Sự đòi hỏi của cô khiến anh không ngờ tới, rốt cuộc tại sao cứ phải là nơi đó?
- Em tại sao lại muốn tới nơi đó?
- Vì em muốn biết người anh yêu thật lòng là ai.
Thì ra từ trước tới nay, Triệu Hiểu Vy nghi ngờ rằng chưa một ai có thể bước vào trái tim lạnh giá của Lăng Hạo Vũ.
Trong mắt cô lời anh nói yêu thật lòng những người phụ nữ đó, cô dường như cảm nhận được hoàn toàn là giả dối.
Vì vậy, cô vẫn luôn tìm đủ mọi cách để xác nhận định nghĩa tình yêu trong anh rốt cuộc là gì mà lại dễ dàng trao đi cho 2 người kia.
Còn riêng mình cô thì lại không thể có nổi một tia hy vọng?
Tiếng điện thoại bỗng chốc reo lên từng hồi, phá tan bầu không khí bí bách ngay lúc này.
Lăng Hạo Vũ cầm điện thoại trên tay, tên người gọi hiện lên khiến anh thoát khỏi hỗn độn trong tâm trí.
- Dư Hinh, anh sắp về tới rồi.
...
- Ừm, đừng quá sức, em mau nghỉ ngơi đi nhé.
Sau khi cúp máy, Lăng Hạo Vũ lập tức trở về với vẻ lạnh lùng thường ngày.
Có thể nhận ra sâu trong đôi mắt anh còn có chút vô tình.
- Hiểu Vy, đã muộn rồi.
Hôm nay đến đây thôi, ngày mai tôi sẽ cho người mang quà tới tặng em.
- Còn bây giờ tôi đưa em về nhà.
- Vũ, nhưng em muốn...
- Điều mà em muốn hãy là một thứ khác.
Thứ em đòi hỏi đã là quá giới hạn của tôi rồi.
Sau này cũng đừng nhắc tới.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook