Yêu Anh Là Cả Trời Bão Giông FULL
-
77: Vượt Rào - 18
Thấy cô im lặng, anh lên tiếng, giọng đã ngà say:
- Mở cửa cho anh đi.
Cô nhìn anh không chớp mắt, vẫn không tin vào mắt mình là anh đang đứng đó.
- Anh đi nhầm chỗ à, muộn rồi nên về đi, em buồn ngủ lắm.
Cô đóng cửa lại nhưng anh đặt tay vào khe cửa, chắc là đau lắm nhưng cô chỉ thấy anh khẽ nhăn mặt.
Anh nói nhỏ nhưng giọng nói như ra lệnh:
- Anh muốn nói chuyện với em một lát rồi đi ngay.
Mở cửa đi không người khác phát hiện ra bây giờ.
Lời anh nói có tác dụng với cô ngay lập tức.
Nửa đêm, nhưng khách sạn vẫn có người đi lại nên cô mở cửa cho anh vào phòng rồi đóng ngay cửa lại ngay.
Vừa quay lại, cô bị anh ôm chặt cứng:
- Tại sao em lại lạnh lùng với anh như vậy, em có biết anh nhớ em thế nào không?
Cô gỡ tay anh ra lặng lẽ đi vào phòng.
Anh lảo đảo thả người lên ghế.
Mở tủ lạnh lấy nước mời anh uống mặt cô vẫn lạnh tanh:
- Anh uống rượu rồi sao không về nghỉ đi lại còn đến đây.
Tống Khả cho anh biết nơi em ở phải không?
Cao Phong không nhận nước, ngửa hẳn người ra thành ghế, mắt nhắm mệt mỏi cũng không trả lời.
Ngồi xuống cạnh ngắm gương mặt anh đỏ lên, hàng lông mày nhíu lại mệt mỏi, cô đứng lên vào nhà tắm lấy khăn thấm nước ấm ra đưa cho anh.
- Anh lau mặt đi cho tỉnh táo, cho em số điện thoại để gọi trợ lí đưa anh về.
Anh hé mắt nhìn cô rồi lại nhắm lại, tay vẫn không chịu cầm khăn cô đưa, giọng nói hơi gắt:
- Em lau mặt cho anh đi, tay anh mỏi lắm không cầm được.
Hôm nay anh sẽ ở đây nên không cần ai đón.
Cô không làm theo, bỏ khăn xuống bàn, giọng nói đã bắt đầu lạc đi:
- Anh có biết bây giờ sự nghiệp của anh đang lên không.
Anh có nghĩ mình đang làm gì không hả? Nếu phóng viên nhìn thấy như này thì ngay ngày mai sự nghiệp của anh sẽ chấm dứt.
Ai cho anh yếu đuối như thế? Ai cho anh được hành động theo cảm tính thế?
Cao Phong ngồi bật dậy, nhìn cô giận dữ:
- Đấy là việc của tôi, không liên quan gì đến em hết.
Em là cái gì mà quản lí hay bảo tôi phải làm gì?
Cô im bặt ngồi chết lặng trước những gì anh vừa nói.
Vẫn luôn xác định chẳng còn là gì của nhau nữa nhưng sao khi nghe anh nói thì cô lại đau lòng đến vậy.
- Đúng nhỉ? Em chẳng là gì của anh cả.
Xin lỗi vì đã xen vào việc của anh.
Anh về đi, chúng ta không còn gì để nói nữa.
Cao Phong bất ngờ sững lại, nhìn người con gái trước mặt lộ rõ vẻ u sầu, anh dịu giọng:
- Em có biết những năm qua tôi đã rất cố gắng sống và làm việc nhưng vẫn luôn nhớ đến hình bóng em.
Sau lần sinh nhật đó, em bặt vô âm tín, em có biết tôi muốn điên lên không? Em hứa sẽ liên lạc nhưng tôi càng chờ càng không thấy.
Tôi gặp lại thì em nhìn như không quen biết nhưng đi cười nói với Tống Khả.
Anh ngước đôi mắt đầy oán trách, đầy day dứt nhìn cô rồi bất chợt ngồi xuống đất cạnh chân cô.
- Hình như em lại làm mình bị thương rồi.
An An đứng dậy lách ra khỏi người anh nhưng Cao Phong nắm tay lại, ngước đôi mắt nhìn cô thất vọng:
- Em sợ tôi như vậy sao?
Những năm qua, cô cũng đâu có thoải mái gì hơn anh đâu.
Tại sao cô phải cố gắng như vậy là vì cái gì.
Nhìn anh đau khổ như vậy, cô cũng đâu có muốn, nhoẻn miệng cười mà nước mắt cứ rơi:
- Anh muốn biết vì sao không? Anh có biết trong lòng em cũng đau đớn thế nào không? Anh bây giờ đã khác năm năm trước rồi.
Làm diễn viên là mơ ước cả đời anh nên em không thể phá hủy nó được.
Chúng ta vốn dĩ đã không nên gặp nhau rồi.
Anh đừng cố níu kéo nữa.
Bây giờ em không còn là An An của năm năm trước nữa đâu.
Em không còn yêu anh nữa nên anh đừng cố gắng chờ một người không xứng đáng với mình nữa được không?
Nhìn thấy cô khóc nấc lên, anh đứng dậy ôm vai cô:
- Anh cố gắng để xứng đáng với một người như em vậy mà khi đã làm được thì sao khoảng cách giữa chúng ta lại xa như vậy.
Anh rất muốn gặp lại em để nói rằng anh nhớ em biết bao.
Tại sao khi đã có mọi thứ rồi thì lại không thể có em?
Ngước mắt nhìn anh, hình như anh cũng khóc.
Cô ước gì họ đã không gặp nhau như vậy.
Nếu biết Cao phong có ở đây chắc chắn cô sẽ không đi.
Bây giờ nếu không độc ác một chút thì làm sao cô xa anh được.
Cô gạt tay anh khỏi vai mình.
- Anh về đi, tôi không muốn gặp anh nữa.
Chúng ta đã kết thúc rồi.
Nếu như ngày ấy tôi không gặp anh thì cuộc sống của chúng ta đã khác rồi.
Tôi đã có người khác nên xin anh tự trọng một chút đi.
Dường như chẳng để ý đến lời cô nói, anh tự nhiên ôm cô từ phía sau, gục đầu lên vai cô:
- Xin lỗi em, anh không làm được.
Anh mặc kệ em đã có ai, điều đó không liên quan đến việc anh yêu em.
Em muốn xa anh tại sao lại khóc.
Chỉ hôm nay thôi, anh muốn ở lại đây rồi từ ngày mai sẽ làm theo những gì em muốn.
Anh đang khóc, nước mắt làm ướt cả bờ vai cô.
Cô không thể yếu đuối được càng không thể để anh ở đây.
Nhưng lúc này, cô cũng không biết mình nên làm gì để anh không tổn thương.
Cô cứ đứng im như vậy, chẳng lỡ đẩy anh ra cũng chẳng dám động đậy.
Thấy cô im lặng, anh hôn vào cổ cô.
Sợ mọi chuyện tệ hơn nên cô nghiêm mặt quay lại phản đối nhưng anh đã lợi dụng giữ đầu cô lại kéo sát vào mặt anh.
Tim cô như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực khi cảm nhận được hơi thở của anh trên mặt mình.
Người cô run lên làm anh giữ càng chặt hơn.
An An cảm giác bối rối, bao lí trí tan biến trước ánh mắt của anh, cô thì thầm " Đừng nhìn em như vậy nữa, đừng khiến em lại mắc sai lầm".
Ánh mắt cô lộ rõ vẻ hoang mang, cầu xin nhưng anh chẳng thèm hiểu lại cúi xuống hôn lên môi cô, dòng nước mắt của anh mặn chát.
Cô giật mình vùng vẫy đẩy anh ra, càng đẩy, anh càng giữ cô chặt hơn.
Nụ hôn ấy không nhẹ nhàng mà như trút lên bao nhiêu sự ấm ức.
Cô chẳng đáp lại nhưng cũng không phản đối nữa, có lẽ thấy cô đứng im nên anh dừng lại, tay đưa lên vuốt mũi cô, ánh mắt hoang dại nhìn cô khẽ mỉm cười:
- Ngoan như này có phải tốt không? Em không có ai cả, nếu muốn nói dối thì chọn cái gì hợp lí hơn đi nhé!
Bao nhiêu quyết tâm đã tan tành mây khói chỉ vì một nụ hôn.
Xấu hổ, cô nép vào lòng anh ôm chặt.
- Sao anh không chịu nghe lời em vậy?
- Anh chỉ làm theo hành động của em thôi.
Miệng em đuổi anh nhưng hành động thì lại không như vậy.
Em luôn muốn giữ anh lại còn gì, có đúng không? Khả năng kiềm chế của em không tốt lắm đâu, nhất là với anh.
- Ai bảo em muốn giữ anh lại.
Anh đừng có suy bụng ta ra bụng người nhé!
Anh hôn lên tóc cô, đúng chỗ mà cô vừa bị đau nên khẽ xuýt xoa:
- Em làm sao vậy?
- Tại anh mà em vừa bị đập vào thành tủ, chắc đang sưng lên rồi này.
Anh rẽ tóc ra nhẹ nhàng xoa xoa rồi lại hôn lên đó mỉm cười:
- Vậy để anh đền bù thiệt hại cho em nhé!
Cô đẩy anh ra, nhìn chăm chú:
- Anh định làm gì? Nói chuyện xong rồi nên về đi.
- Hôm nay anh sẽ ở lại đây.
Lúc nãy anh đã nói và em đã đồng ý rồi nhé!
Anh lao đến bế cô lên:
- Thả em ra đi, anh muốn làm gì đấy?
- Làm việc mà em đang nghĩ đến đấy.
Anh mỉm cười đổ cả người lên người cô, An An giật mình lấy tay che mặt:
- Em không nghĩ gì cả, bây giờ em muốn ngủ, xuống đi anh nặng quá!
Anh cười thành tiếng, gỡ tay ra, mặt cô đỏ bừng.
Anh nháy mắt cười rồi vén tóc cô sang một bên:
- Tại sao mặt em lại đỏ nếu không nghĩ đen tối chứ?
Anh lại cúi xuống hôn lên môi không cho cô nói thêm.
Cô cố gắng đẩy anh xuống nhưng hai tay lại bị giữ chặt, thấy cô không chịu hợp tác, anh giận dỗi:
- Yên nào, em mà cứ hư như này là đau đấy biết không hả?
Bị dọa, cô nằm im không nhúc nhích nữa.
Bàn tay anh mềm mại luồn qua lớp áo chạm vào da thịt khiến cô rùng mình giữ lại khẽ gằn giọng:
- Em kêu lên bây giờ, anh có dừng lại không thì bảo.
- Vậy ngày mai chúng ta cùng lên báo ngồi nhé!
An An bị anh làm cho không nhúc nhích nổi, môi anh quấn chặt không cho cô được nói nữa.
Càng lúc, cô càng bị thôi miên và kéo vào cuộc yêu ấy.
Thấy cô hợp tác thì anh càng lúc càng lấn tới.
Anh nhẹ nhàng trượt xuống hôn lên hõm cổ trắng ngần còn tay bắt đầu cởi bỏ những thứ vướng víu trên người cô ra.
Mặt vẫn đỏ bừng, cô không nghĩ mọi chuyện lại diễn ra nhanh như vậy.
Tâm trạng hoảng loạn không biết làm gì trong lúc này nên thôi kệ anh làm gì thì làm, càng lúc cô càng thấy mình hưng phấn, cơ thể bắt đầu phản ứng với anh "Chẳng lẽ đây cũng là điều mà cô cũng muốn sao." Xấu hổ khi anh liên tục làm mình phải gồng mình chống đỡ.
Những nụ hôn liên tiếp đáp xuống bầu ngực đầy đặn.
Một bàn tay còn lại liên tục xoa khiến nó đỏ ửng vươn mình lên.
Cô run rẩy rên khẽ "ưm...Cao Phong à! em...".
Cô kéo mặt anh lên khi thấy anh trượt xuống vùng bụng phẳng lì của mình nhưng giọng nói thì lạc đi vì khoái cảm:
- Anh dừng lại đi, hôm nay không phải ngày an toàn...nhỡ có em bé thì sao?
Anh nhìn cô âu yếm, tay không ngừng khiêu khích trên ngực, chẳng dừng hôn, anh vẫn trêu đùa:
- Có em bé thì trả cho anh không được giữ một mình đâu đấy.
Cô mếu máo, cạn lời với con người này.
Anh giữ tay cô không cho động đậy để mình muốn làm gì thì làm.
Tay anh luồn vào trong chiếc quần lót mơn trớn khiến cô khẽ co người phản đối.
Anh trượt người hẳn xuống kéo vật cản cuối cùng trên người cô.
Ánh mắt nhìn vào nơi đó mê hoặc anh ngước mắt nhìn cô thì thầm:
- Em đẹp quá!
An An ngượng ngùng lấy tay che lại nhưng anh đã nhanh hơn mà đáp nụ hôn lên đó.
Cô giật mình lùi người lên nhưng bị anh giữ chặt.
Nhẹ nhàng anh dùng lưỡi mình khám phá nơi nhạy cảm ấy ân cần, nhẹ nhàng khiến An An run lên như có luồng điện xẹt qua người.
Anh tham lam nuốt sạch nơi đó không chút ngượng ngùng.
An An ôm lấy đầu anh, ưỡn người khó chịu không ngừng rên rỉ càng làm anh kích thích hành động táo bạo hơn.
Càng lúc An An càng không chịu được nên ôm lấy anh giọng lạc hẳn đi:
- Ưm...Cao Phong à! dừng lại đi...em không chịu được nữa...em muốn anh.
Cô cố đẩy anh ra nhưng càng làm anh hào hứng hơn.
- Anh sẽ trả lại cho em tất cả những gì mà em đã gây ra.
Bao nhiêu tin nhắn không hồi âm thì hôm nay em phải chịu phạt.
- Đừng mà, xin anh đấy.
Môi lưỡi anh vẫn không ngừng hôn lên xung quanh cô bé.
Cảm giác hạnh phúc len lỏi và một chút trống rỗng xâm lấn.
Cô nhẹ nhàng ôm lấy anh kéo lên không cho hôn nữa nhưng anh không chịu.
- Nằm im đi, anh muốn, của em đẹp quá!
- Anh à! em muốn...ưm..đừng hôn nữa mà.
Mặt An An càng lúc càng đỏ nhưng anh nhất định không tha.
- Em muốn gì? Nói anh nghe xem nào.
- Không phải, em không muốn.
- Anh chỉ tin những gì mình nhìn thấy, cơ thể của em đang rất muốn.
Ngoan đi đừng nói nữa, em làm anh mất tập trung quá!
Giọng nói cô lạc đi, mặc dù gọi tên anh rất nhỏ nhưng cũng đủ để anh càng hứng thú hơn.
Anh trút hết tất cả những yêu thương, giận hờn lên cơ thể cô.
Anh dừng lại khi cơ thể cô đã mềm nhũn vì khoái cảm.
Nhìn cô như vậy, anh lại càng thấy yêu hơn.
Vừa hôn lên bờ môi mọng đỏ, anh kéo chiếc quần cuối cùng của mình ném xuống sàn.
Anh tách chân cô ra từ từ đưa vào.
- Á...em đau quá!
Cảm giác như có gì đó xé toạc trong cơ thể.
Thấy cô nhăn nhó, anh nhẹ nhàng hôn lên môi an ủi:
- Em đau sao? Xin lỗi em, thả lỏng người ra không sao đâu mà.
Anh sẽ nhẹ nhàng hơn được chứ!
Anh dừng lại nâng niu, vuốt ve và hôn, chỉ một lát cảm giác đau không còn nữa nhưng cơ thể cô vẫn căng thẳng khiến anh bật cười phải hướng dẫn.
Từ hoảng sợ thì bây giờ mọi thứ đã dễ chịu hơn, cảm giác hạnh phúc, lâng lâng dần xâm chiếm cả cơ thể.
Khi thấy An An đã quen với kích cỡ của mình.
Anh dần dần ra vào đều đặn hơn.
Trong căn phòng mờ ảo chỉ có âm thanh của hai kẻ yêu nhau mà quên mất hiện thực.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook