Hôm nay ngày An An đi Pháp cũng đã đến, cả nhà bận rộn từ sáng sớm, không khí nhộn nhịp tấp nâph hẳn.

Ông nội cứ tý lại gọi " An An ơi, ông bảo", mẹ thì cứ ra vào nhắc mang cái này cái kia.
- An An ơi nhanh lên, muộn giờ rồi - Mẹ gọi từ dưới nhà lên giục.
Nhìn quanh phòng một lượt, khi mọi thứ đã được sắp xếp ngăn nắp, cô mới bước ra khỏi phòng xuống dưới nhà.
- Mọi người đứng hết đây làm gì vậy? Đừng ai nói với con là cả nhà cùng đuổi con đi đấy nhé! - An An đùa khi thấy đại gia đình quần áo xúng xính đang đợi cô.
- Cả nhà sẽ đưa con ra sân bay, nhanh lên muộn rồi.

- Ông nội chống gậy đứng lên.
Cô xua tay từ chối:
- Ôi, con đi học mà, mọi người ở nhà hết đi ạ.
- Nào cầm lấy giấy tờ đi.

Đây là số điện thoại và địa chỉ của chủ nhà anh đã thuê cho em.

Sang tới nơi thì gọi họ mở cửa cho.

Anh nhờ cả Rider đón em rồi đấy - Gia Cường đặt vào tay cô một loạt các giấy tờ sau khi anh đã kiểm tra xong.
- Con đi rồi nhưng cứ lúc nào được nghỉ lâu thì báo anh con mua vé cho về thăm ông nhé! Ăn uống và sinh hoạt không phải tiết kiệm đâu.

Ông còn sống thì còn nuôi con được.
An An lại gần ôm ông:
- Con cảm ơn ông, lúc rảnh sẽ chạy về thăm ông ngay ạ.
- Thôi được rồi, đi nào.

Ông cũng đưa con ra sân bay.
An An dìu ông đi ra xe.

Dù đã hồi phục hẳn nhưng chân ông không còn khỏe như trước nữa.

Thời tiết hôm nay cũng đẹp như chúc mừng cô sẽ bước đến chân trời mới.

Nắng dịu nhẹ, mùa đông tới muộn nên trời vẫn còn ấm áp.

Ven đường những cây bằng lăng đã trổ lá vàng, lá đỏ.

Mùi hoa sữa nồng nàn từ các phố dội về.

An An sẽ nhớ mùi hương ấy, nồng nàn, đặc quánh lại không tan nổi trong không khí.
Ngồi trên xe, mọi người thi nhau dặn dò, đặc biệt là mẹ.

Từ lúc biết ngày cô đi thì mẹ gầy hẳn, suốt ngày ra vào lo lắng.

Cô sẽ sống và học tập thật tốt cho mọi người yên lòng.
Bịn rịn ở sân bay mãi, mẹ ôm cô khóc sụt sùi để ba phải thí mãi.

An An ôm tạm biệt từng người rồi đi vào quầy làm thủ tục.

Trước khi vào, quay lại nhìn mẹ vẫn đang lau nước mắt.


Cô cười thật tươi vẫy tay chào rồi đi thẳng.

Nếu cứ cố nhìn khéo lại không đi được mất.
******
Đã đến Pháp gần 3 tháng rồi mà An An vẫn chưa quen được giờ giấc, cứ lung tung hết cả.

Trời lạnh cắt da cắt thịt, người mặc cả đống áo như một con gấu đi lại lặc lè.

Đi cùng Melanie lên thư viện mà miệng cứ ngáp ngắn ngáp dài khiến bạn cô phải kéo vào uống cafe.
- Sao cậu thích nghi kém vậy An An, có phải lần đầu sống ở đây đâu? - Melanie than phiền.
- Ừ sao sang đây tớ chỉ thèm ăn và ngủ, tăng mất 2kg rồi này.

- An An vỗ cái mặt đã phúng phính của mình.
- Béo vậy mới xinh, lúc mới sang trông cậu như chết đói còn gì? Dạo này anh chàng người Trung Quốc còn liên lạc không?
- Có, anh ấy vẫn gửi hàng ngày nhưng tớ chưa trả lời lần nào cả.

Dạo này tớ thấy anh ấy đã vui vẻ hơn trước nhiều.

Có vẻ công việc cũng thuận lợi.
- Vậy thì tốt rồi.

Đi học thôi nào.

- Melanie đứng lên trả tiền cafe rồi khoác tay An An đi.
Vào tới thư viện, hai đứa ngồi vào chiếc bàn ngay cửa sổ.

An An đứng lên lấy sách bắt đầu làm luận.

Melanie thì ngồi một lúc lại chạy ra ngoài để hít khí trời.

Vừa ngồi vào ghế giọng đã reo lên bất thường, tay hích vào tay An An khiến cô bị chệch chữ.
- Này An An, nhìn bàn kia đi, mau lên.
Mắt vẫn không rời quyển sách, tay vẫn viết đều nên An An bị Melanie nâng cái mặt lên.
- Cậu không nghe thấy tớ nói sao.
- Cứ nói đi, tớ đang nghe đây.

- Trả lời bạn nhưng tay và mắt cô vẫn viết nốt phần đang dở.
- Anh chàng Tây Á kia học khoa nào cậu có biết không? Nhìn đi, anh ấy đẹp lắm.
Giọng Melanie rối rít đầy cảm xúc và ngưỡng mộ.

Mặt sáng bừng lên chẳng bù cho lúc học.

Cái giọng còn cố nâng cao lên để An An phải dừng lại nhìn theo hướng bạn chỉ.
Tay chống cằm, bỏ kính ra nhìn, đập vào mắt cô là một anh chàng thuộc hàng cực phẩm.

Vẻ đẹp Á Đông lại hơi lai, đôi mắt sâu hun hút dưới hàng lông mày rậm, quả mũi dọc dừa cao thẳng hơn cả giới tính của cô.

Miệng cười tươi như hoa vậy.

Sao lại có người đẹp như vậy ở ngoài đời chứ?
- Này, cậu đừng nói là bị anh ta thu hút rồi nhé!

Melanie kéo tay An An ra khỏi cằm làm cô bất ngờ ụp mặt xuống đau điếng.

An An lườm bạn, nhăn mặt nhìn khuôn mặt đang dại đi vì mê anh ta của bạn.

Lắc đầu, cô nhanh tay soạn sách vở.
- Anh ta đẹp trai thật đấy, có khi không phải người trái đất chúng ta đâu.

Cậu đưa anh ta về hành tinh của cậu đi.
Thấy Melanie mắt vẫn không rời khỏi sinh vật lạ ấy, cô cầm sách đập vào tay bạn cho tỉnh ngộ.

Bị giật mình nhưng Melanie vẫn mê muội:
- Cậu có công nhận là đẹp không? Các cô gái ở cả cái thư viện này đều đang dồn mắt vào anh ấy kìa.
An An nhìn xung quanh giật mình:
- Sao hôm nay thư viện đông đột xuất thế? Cậu làm ơn lau nước miếng đi và nhặt mắt về học hộ tớ đi.
- Cậu không biết chiêm ngưỡng cái đẹp hả?
- Đẹp có phải của mình đâu mà ngắm, người yêu tớ cũng đẹp mà, tớ chỉ cần một người như vậy thôi.

Anh chàng kia đẹp quá nên không ngáp được.
An An cười vỗ vào mặt bạn mà nó vẫn không chịu rời mắt.
- Này, cậu điều tra cùng tớ xem anh ấy học khoa nào nhé! Cậu hỏi giáo sư Morgane hộ tớ đi.
- Cậu thích chứ tớ có thích đâu mà điều tra.

Ít ra phải biết tên mới dễ hỏi chứ? Cậu ra hỏi tên đi.
An An quay sang nhìn thì hàng trăm con mắt kia vẫn nhìn anh ta say đắm.
- Vậy thì còn nói làm gì? Sau khi moi được thông tin thì cuối tuần này tớ sẽ dẫn cậu đi bảo tàng Louvre chơi được không?
An An nhìn bạn bằng ánh mắt dò hỏi pha lẫn ngạc nhiên.

- Thôi được rồi, cậu đừng nói với tớ là sẽ cưa cẩm anh ta đấy nhé!
- Tất nhiên là tớ sẽ hạ gục anh ta cho cậu xem.
Cô bạn thân này của cô nói chắc sẽ làm được.

Nhưng cô thấy hơi lạ là lần này cậu ấy lại tự vác cọc đi tìm trâu trong khi kẻ trồng cây si xếp hàng dài không hết.

Melanie là một cô gái cá tính.

Ngoại hình thì cũng thuộc hàng hoa hậu đến cô đi cùng còn cảm thấy tự ti.

Lần này có vẻ cậu ấy thích anh chàng kia thật rồi.

An An quay ra nhìn chàng trai ấy một lần nữa gật gù xác nhận " Trai đẹp này thuộc hàng quý và hiếm lọt đến nước Pháp"
Melanie rối rít kéo tay An An:
- Này, anh ấy đi rồi, cậu đi cùng tớ đi.
- Hôm nay tớ không đi theo cậu được.

Tớ có việc quan trọng phải làm rồi.
Melanie càu nhàu:
- Việc gì quan trọng hơn việc giúp bạn thân của cậu có người yêu chứ?

- Hôm nay là sinh nhật người yêu tớ.
Giọng cô trùng xuống làm cô bạn đang háo hức cũng dừng lại nhìn.
- Ừ thế thôi vậy, cậu về chuẩn bị đi.

Nhưng mai hỏi giáo sư cho tớ nhé! - Khuôn mặt Melanie rạng rỡ trở lại.
- Được mình sẽ hỏi cho.

Bây giờ về thôi nào? Cậu ở đây hay về?
An An xếp sách vở vào túi rồi mang trả sách thư viện vào chỗ đã lấy ra.
- Đi thôi, tớ cũng nên về nhà giúp mẹ nấu cơm rồi.

- Melanie khoác tay An An rời khỏi thư viện.
*****
An An mở máy quay lên để quay dọc con đường mình đi từ trường về nhà, vào tiệm bánh ngọt lấy chiếc bánh cỡ vừa mà cô đã đặt.

Về đến nhà, cô quay xung quanh nhà, những cây hoa đang nở rộ và cả căn phòng nhỏ bé nhưng đầy đủ tiện nghi của cô nữa.

Cô thay quần áo, thắp nến sinh nhật và quay cận cảnh chiếc bánh hình trái tim có cả ảnh của Cao Phong rồi hát chúc mừng.
Mở máy tính lấy file đã quay ra cô lồng tiếng vào video:
"Chào anh, lâu rồi không gặp nhỉ? Anh vẫn khỏe chứ? Em làm video này để anh biết em đang sống tốt thế nào nhé!
Đây là con đường hàng ngày em đi học.

Từ nhà đến trường khá gần nên em thường đi bộ.

Ở đây rất đẹp, thời tiết khá hợp nên em tăng 2kg rồi.
Đây là cửa hàng bánh ngọt ngon nổi tiếng.

Bánh ở đây ngon lắm nên em đã mua sinh nhật anh.

Khi nào anh sang Pháp, em sẽ mua bù cho anh nhé!
Đây là nhà em ở, từ lúc sang, em đã trồng hoa.

Chúng nở hết rồi này, em rất có duyên trồng hoa đấy nhỉ.

Nhà em hơi nhỏ nhưng sống một mình cũng tạm được, anh Cường đã mua đầy đủ đồ dùng sinh hoạt.

Sang đây em đã quen cuộc sống mới, được làm những gì mình thích nên rất hạnh phúc.
Hôm nay anh đã được mọi người chúc sinh nhật chưa? Bánh em mua đây này, có cả hình của anh nữa nhưng chắc em sẽ ăn hộ phần của anh nhé!
Cuối video này là em, trông em béo lên phải không? Chúc mừng sinh nhật anh! Tuổi mới luôn hạnh phúc và thành công nhé!
Hãy tập trung làm việc mình yêu thích, hãy hết lòng vì vai diễn như tình cảm anh dành cho em vậy.

Dành thời gian nghỉ ngơi, thỉnh thoảng hãy nhắn tin cho em thôi.

Em nhớ anh nhưng anh nhớ em ít thôi nhé!
Chào anh! Happy birthday My love!"
An An ấn dừng video lưu lại rồi mở wechat lên gửi đi cho Cao Phong.
Cô lấy một miếng bánh mang ra bàn ngồi ăn.

Hàng ngày, cô thấy nó rất ngon sao hôm nay lại đắng ngắt.

Chẳng hiểu sao lại buồn đến vậy, tự dưng nước mắt cứ chảy xuống.

Vừa ăn vừa khóc như này chắc trông cô thật đáng thương.

Cố ăn hết miếng bánh vì ngày nhỏ mẹ hay nói " Sinh nhật phải ăn hết một miếng bánh thì mới may mắn được".

Nghĩ đến đấy thôi, cô lại thấy lòng đau nhói, phải chăng cô không thể quên nổi.

Chỉ cần nhìn thấy những thứ liên quan đến anh ấy là cô lại khóc.

- An An à, cậu làm sao đấy? - Melanie chạy vào nhìn thấy cô đang ngồi dưới đất khóc nấc thì lo lắng.
Melanie ôm An An vỗ về:
- Thôi nào, tớ biết ngay sẽ như này mà nên mới đến đây.

Cậu hãy vứt bỏ hết mọi thứ liên quan đến anh ta đi.

Sống cuộc đời của cậu đi sao mãi đau khổ thế làm gì?
Càng nói càng thấy An An khóc càng to hơn làm cô rối trí.
- Tớ muốn quên lắm nhưng sao tim tớ lại không chịu, cứ nhắc đến anh ấy thôi là trong lòng tớ đau muốn chết.

Tớ nhớ anh ấy Melanie à!
- Tớ biết rồi.

Vậy cậu cứ khóc đi, sau hôm nay tớ sẽ giúp cậu quên hẳn anh ta.
Melanie vỗ về bạn nhưng cũng khóc từ lúc nào.
*****
Cao Phong quay xong đã nửa đêm, chợt nhớ ra lời hứa của An An nên mở điện thoại ra kiểm tra.

Anh bật cười khi thấy tin của cô gửi.

Anh lên xe ngồi, cắm tai nghe vào mở lên.

Món quà này quá bất ngờ, anh xem đi xem lại.

Dừng chỗ có hình An An lại rồi nhìn thật lâu khẽ lẩm bẩm "Đúng là cô ấy đang sống rất tốt".

Thấy trợ lí lên xe, anh tắt video đi.
- Anh có gì mà mờ ám thế? Cho em xem nào?
- Quà sinh nhật của một người bạn rất quan trọng.

Chúng ta về thôi nhỉ?
Trên xe thỉnh thoảng anh lại mở màn hình lên nhìn nụ cười rạng rỡ của cô.

Trong lòng cảm thấy yên tâm vì cô đang sống hạnh phúc với niềm đam mê của mình.

Cả chặng đường thỉnh thoảng trợ lí lại hỏi vì sao anh cười nhưng anh chỉ lắc đầu.
Về đến nhà, anh lại nhắn cho An An "Cảm ơn em, đây là món quà mà anh chờ đợi nhất.

Nhìn em hạnh phúc và sống tốt làm anh có thêm động lực để cố gắng.

Anh nhớ em rất nhiều! Nhớ là ăn hết bánh cho phần của anh nữa đấy.

Nếu có thể trong một ngày gần nhất, anh sẽ đi Paris tìm em."
*****
Nhìn thấy tin của Cao Phong gửi đến, An An mở lên đọc.

Môi mím chặt lại vì không muốn khóc nữa.

Nếu cô không làm gì cả thì anh ấy sẽ không chịu dừng lại.

Sự nghiệp đang bắt đầu thuận lợi nên không thể mãi nhớ cô hay yêu cô được.

Xin lỗi anh nhé! Em sẽ trở thành người thất hứa.

Món quà sinh nhật ấy là đầu tiên và cũng sẽ là món quà cuối cùng.

Cô gỡ bỏ toàn bộ ứng dụng dùng để liên lạc với anh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương