Yêu Anh Dại Khờ
-
Chương 3
"Ai đấy ạ?"
Một bé gái chừng bốn đến năm tuổi, có khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt to tròn long lanh đang hỏi anh.
Con bé nghe tiếng có người vừa vào nhà nhưng không lên tiếng thì hỏi thêm
"Chú Huy ạ?"
Anh ngỡ ngàng. Rõ ràng là đôi mắt to tròn của con bé đang nhìn anh. Nhưng lại hỏi chú Huy nào đó.
Anh bước lại gần, quơ tay trước mặt con bé.
Không chớp mắt.
Con bé không nhìn thấy gì cả.
Giây phút này, anh có suy nghĩ: Đây là con của anh?
Con bé nhíu mày. Rõ ràng là có người vào nhà nhưng lại không lên tiếng. Là người xấu sao?
Bây giờ mẹ không có nhà. Nếu gặp người xấu thì phải làm sao?
Con bé quờ quạng một lúc tìm được cái điện thoại bàn phím mà mẹ để ở nhà.
Trọng Nhân hiểu con bé đang muốn làm gì, vội vàng giải thích
"Con gái, chú không phải người xấu. Chú đến tìm mẹ con"
Sau khi nghe anh giải thích, tâm trạng con bé vơi đi một phần lo sợ. Nhưng tay vẫn còn cầm chắc cái điện thoại.
"Chú là ai?"
"Chú là bạn cũ của mẹ con. Mẹ con đang không có ở nhà sao?"
Con bé thành thật trả lời "Mẹ đi chợ lúc nãy nhưng mẹ gần về rồi"
Bịch.
Có tiếng rơi đồ ở cửa.
Nhã Hân vừa nhìn thấy cảnh tượng gì đây? Tại sao anh lại tìm được nơi này?
Đồ đạc cô mua từ chợ về vì rơi xuống đất mà dập nát hết. Nhưng cô không quan tâm, điều mà cô quan tâm là anh đang làm gì ở đây, làm sao anh biết được nơi này?
Nghe có tiếng động, con bé nhanh nhạy đoán được mẹ đã về. Vui vẻ "Mẹ đã về ạ"
Cô chợt nhớ đến điều quan trọng. Vội chạy vào nhà, bồng con lên. Quay mặt con đi chỗ khác. Cô sợ, sợ anh biết được đây là con anh.
"Anh... Sao anh đến đây?"
Nhìn thái độ của cô, anh có thể khẳng định. Đứa bé này, là con của anh.
Năm năm qua, đã có chuyện gì xảy ra. Tại sao cô vẫn còn...
Anh ngập ngừng hỏi cô "Đây là..."
"Con của em" Lời anh chưa kịp nói đã bị cô chặn lại.
Bây giờ cô không có gì cả, chỉ có đứa con này thôi. Tuyệt đối cô không để ai cướp con của cô đi.
Anh hiểu hiện giờ tâm trạng của cô đang kích động thế nào. Chỉ có thể yêu cầu cô
"Em có thời gian không? Anh có chuyện riêng muốn nói với em"
Mặc dù cô không biết anh có chuyện gì. Nhưng hơn hết vẫn là để con lánh mặt đi, không để con tiếp xúc với anh là điều tốt nhất.
Cô đặt con ngồi xuống cái giường ở gần đó. Cẩn thận dặn dò con
"Nhã Huyên, con ở nhà nhé. Mẹ có chuyện đi với chú. Một lúc nữa mẹ về. Rất nhanh, được không?"
Con bé gật đầu "Dạ"
Nhã Huyên quá quen với cảnh này. Ngày ngày mẹ đều đi làm cả ngày. Thật lâu mới về nhà. Có lẽ là sáng đi, chiều về. Nhưng trong thế giới chỉ có một màu đen của cô bé, làm sao phân biệt được đâu là ngày, đâu là đêm.
Chỉ biết rằng có một ngày mà mọi người gọi là chủ nhật mẹ mới được ở nhà.
Mẹ để Nhã Huyên ở nhà với hai món đồ chơi. Một món là quyển sách có khắc chữ nổi. Món còn lại là một vật gì đó rất cứng, có một cái nút. Chỉ cần nhấn vào cái nút đó sẽ phát những bài hát thiếu nhi. Rất vui. Vì vậy mà con bé vơi đi một phần cô đơn. Ngày ngày ở nhà đợi mẹ đi làm về.
Một bé gái chừng bốn đến năm tuổi, có khuôn mặt xinh xắn, đôi mắt to tròn long lanh đang hỏi anh.
Con bé nghe tiếng có người vừa vào nhà nhưng không lên tiếng thì hỏi thêm
"Chú Huy ạ?"
Anh ngỡ ngàng. Rõ ràng là đôi mắt to tròn của con bé đang nhìn anh. Nhưng lại hỏi chú Huy nào đó.
Anh bước lại gần, quơ tay trước mặt con bé.
Không chớp mắt.
Con bé không nhìn thấy gì cả.
Giây phút này, anh có suy nghĩ: Đây là con của anh?
Con bé nhíu mày. Rõ ràng là có người vào nhà nhưng lại không lên tiếng. Là người xấu sao?
Bây giờ mẹ không có nhà. Nếu gặp người xấu thì phải làm sao?
Con bé quờ quạng một lúc tìm được cái điện thoại bàn phím mà mẹ để ở nhà.
Trọng Nhân hiểu con bé đang muốn làm gì, vội vàng giải thích
"Con gái, chú không phải người xấu. Chú đến tìm mẹ con"
Sau khi nghe anh giải thích, tâm trạng con bé vơi đi một phần lo sợ. Nhưng tay vẫn còn cầm chắc cái điện thoại.
"Chú là ai?"
"Chú là bạn cũ của mẹ con. Mẹ con đang không có ở nhà sao?"
Con bé thành thật trả lời "Mẹ đi chợ lúc nãy nhưng mẹ gần về rồi"
Bịch.
Có tiếng rơi đồ ở cửa.
Nhã Hân vừa nhìn thấy cảnh tượng gì đây? Tại sao anh lại tìm được nơi này?
Đồ đạc cô mua từ chợ về vì rơi xuống đất mà dập nát hết. Nhưng cô không quan tâm, điều mà cô quan tâm là anh đang làm gì ở đây, làm sao anh biết được nơi này?
Nghe có tiếng động, con bé nhanh nhạy đoán được mẹ đã về. Vui vẻ "Mẹ đã về ạ"
Cô chợt nhớ đến điều quan trọng. Vội chạy vào nhà, bồng con lên. Quay mặt con đi chỗ khác. Cô sợ, sợ anh biết được đây là con anh.
"Anh... Sao anh đến đây?"
Nhìn thái độ của cô, anh có thể khẳng định. Đứa bé này, là con của anh.
Năm năm qua, đã có chuyện gì xảy ra. Tại sao cô vẫn còn...
Anh ngập ngừng hỏi cô "Đây là..."
"Con của em" Lời anh chưa kịp nói đã bị cô chặn lại.
Bây giờ cô không có gì cả, chỉ có đứa con này thôi. Tuyệt đối cô không để ai cướp con của cô đi.
Anh hiểu hiện giờ tâm trạng của cô đang kích động thế nào. Chỉ có thể yêu cầu cô
"Em có thời gian không? Anh có chuyện riêng muốn nói với em"
Mặc dù cô không biết anh có chuyện gì. Nhưng hơn hết vẫn là để con lánh mặt đi, không để con tiếp xúc với anh là điều tốt nhất.
Cô đặt con ngồi xuống cái giường ở gần đó. Cẩn thận dặn dò con
"Nhã Huyên, con ở nhà nhé. Mẹ có chuyện đi với chú. Một lúc nữa mẹ về. Rất nhanh, được không?"
Con bé gật đầu "Dạ"
Nhã Huyên quá quen với cảnh này. Ngày ngày mẹ đều đi làm cả ngày. Thật lâu mới về nhà. Có lẽ là sáng đi, chiều về. Nhưng trong thế giới chỉ có một màu đen của cô bé, làm sao phân biệt được đâu là ngày, đâu là đêm.
Chỉ biết rằng có một ngày mà mọi người gọi là chủ nhật mẹ mới được ở nhà.
Mẹ để Nhã Huyên ở nhà với hai món đồ chơi. Một món là quyển sách có khắc chữ nổi. Món còn lại là một vật gì đó rất cứng, có một cái nút. Chỉ cần nhấn vào cái nút đó sẽ phát những bài hát thiếu nhi. Rất vui. Vì vậy mà con bé vơi đi một phần cô đơn. Ngày ngày ở nhà đợi mẹ đi làm về.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook