Yêu Anh... Có Kết Quả...
-
Chương 12: Cantin
Đến giờ ra chơi, cô vẫn trong tình trạng ngượng ngùng không lối thoát... Ngây ngốc mỉm cười ngốc nghếch... Hà My thấy bạn thân của mình như vậy mà cũng có chút ước ao... Huy đẹp trai rồi mà sao còn nhiều anh đẹp trai thế??? Cô cũng muốn quan sát trai đẹp nhiồu hơn nha.
Từ hành lang truyền tới tiếng ồn ào của con gái... Tiếng ồn ào càng gần, càng gần, và gần hơn nữa... Một cánh tay to lớn khỏe mạnh tiến tới ôm trọn lấy cô, kéo ôm vào lòng rất nhanh. Chợt nhận ra mùi hương quen thuộc khiến cô đỏ bừng mặt. Có chút trốn tránh không dám nhìn vào mắt anh.
- Sao? Giờ ra chơi mà sao sm lại ngồi thơ thẩn thế này? Đi ăn thôi.
Kéo cô đứng dậy trước ánh mắt của mọi người, anh đưa cô xuống cantin. Vừa bước vào cửa, đang kéo cô đi lấy đồ ăn nhưng... Một cái đầu vàng xuất hiện trước mắt.
- Anh đưa Linh đi đâu? Sáng nay tôi chưa nói hết với anh. Tôi là Jack. Bố mẹ tôi đều là doanh nhân nổi tiếng ở Mỹ... Pla pla pla
Suốt mắy phút tên đó nói đi nói lại về việc nhà hắn giàu có ra sao, gia sản bao nhiêu bao nhiêu... Chốt:
- Tôi mới đủ tư cách yêu Linh. Anh nhìn lại mình xem. Một tên đi ở trọ mà đòi...
Chưa nói hết câu tên đó đã nhận trọn cú đấm của Thiên Minh. Thực ra anh luôn theo đôi này từ lúc họ bước ra khỏi lớp, đến khi tên Jack khoe khoang khoác lác đủ điều anh cũng định cho qua. Cái loại công tử bột như thế anh không thèm chấp... nhưng lại không biết điều mà động vào bạn thân anh khiến anh bực.
- Cái loại cậu không xứng đáng ra đời đâu. Về bám váy bố mẹ tiếp đi. Mới có lớp 11 nhưng chỉ là loại miệng còn hôi sữa mà bày đặt theo đuổi...
Tên đầu vàng lồm cồm bò dậy, kéo Linh từ bên Hạ Thiên ra. Do không để ý mà theo đà kéo, cô nhào về trước. Tức giận trào lên trong lòng khi bị tên đó ôm chặt, Hạ Thiên nhìn vậy cũng điên, lao vào kéo cô ra, để Thiên Minh từ sau tới đánh. Một trận đấu vật thượng phong trước mắt, Hà My hoảng hồn nhìn cảnh trước mắt. Đây là ngôn tình ư? Cô nắm chặt Khắc Huy nhìn tiếp. Tên đầu vàng đánh trả nhưng với sức công tử bột thì sao lại được. Tới khi mồm đã rớm máu, Đào Linh một bên ôm chặt Hạ Thiên, một bên bảo Thiên kêu Minh dừng tay. Dù gì đây cũng là trường học, cô không phải mất hết tính người mà để người ta máu me be bét được.
Hạ Thiên bảo Thiên Minh dừng tay, đi tới nhìn tên đầu vàng dưới đất, khuyên nhủ hắn:
- Tốt nhất nên biết điều thì tránh xa Linh ra. Đừng gây sự nữa. Công tử bột.
Anh kéo Đào Linh đi tiếp để lấy đồ ăn, biết rõ cô không còn tâm trạng mà ăn nữa nên gọi kem.
Bàn ăn 5 người ngồi, 2 đôi và Thiên Minh lẻ bóng, ai oán nhìn hai đôi bên cạnh, anh dở thói trăng hoa múa võ:
- Mình tôi buồn sầu lẻ bóng quá. Tia được cô em lại bị người ta cướp mất.
Vừa dứt lời thì 6 con mắt đổ dồn sang anh, Hạ Thiên quá quen với việc này nên cũng chẳng nói gì. Đào Linh ngây thơ hỏi anh:
- Con đỉa đói như anh mà cũng buồn à?
Oành... Anh đi chết đây. Ngã ghế xuống đất, anh lồm cồm bò dậy, nhìn cô:
- Ai bảo em. Anh là con đỉa đói?
- Tôi...
Lời vừa dứt, Hạ Thiên mỉm cười khiến Thiên Minh phát hỏa. Tên này... Tại sao tôi lại có thằng bạn thân như vậy?
Hà My quay hỏi Linh:
- Tên đó vẫn bám mày à? Không biết sao mà hắn cứ bám mày suốt nhỉ? Mà còn anh Thiên ở nhà mày là sao?
Linh nhìn cô, đanh mặt bảo cô ngưng nói...
- Anh Thiên ở nhà tao, không ở cùng phòng là được. Mẹ tao cũng biết. Còn tên Jack đó tao tưởng thoát được rồi. Ai dè...
Hạ Thiên chăm chú nhìn cô, lấy thìa kem trong miệng cô ra, xúc miếng khác đưa vào:
- Em kể tiếp đi. Tại sao hắn theo đuổi em?
Cô lườm Hà My đến lòi mắt. Lắm sao cô quên được hôm đó? Mếu máo kể với anh.
- Tại con My kia nó tự dưng gửi thư cho hắn ta ngay khi hắn vào trường mà lấy tên của em. Ai dè hắn tưởng em thích hắn thật, lôi lôi kéo kéo suốt một học kì, em đã bảo không thích nhưng hắn cứ bám. Rồi một ngày u ám giông bão, hắn nói theo đuổi em... Huhu... Không biết đâu...
Cái kiểu kể chuyện của cô ai cũng phì cười. Kể xong không làm gì hết mà chỉ chúi mũi vào ăn kem. Ăn liền tù tì cả cốc của Thiên và Minh nữa...
Từ hành lang truyền tới tiếng ồn ào của con gái... Tiếng ồn ào càng gần, càng gần, và gần hơn nữa... Một cánh tay to lớn khỏe mạnh tiến tới ôm trọn lấy cô, kéo ôm vào lòng rất nhanh. Chợt nhận ra mùi hương quen thuộc khiến cô đỏ bừng mặt. Có chút trốn tránh không dám nhìn vào mắt anh.
- Sao? Giờ ra chơi mà sao sm lại ngồi thơ thẩn thế này? Đi ăn thôi.
Kéo cô đứng dậy trước ánh mắt của mọi người, anh đưa cô xuống cantin. Vừa bước vào cửa, đang kéo cô đi lấy đồ ăn nhưng... Một cái đầu vàng xuất hiện trước mắt.
- Anh đưa Linh đi đâu? Sáng nay tôi chưa nói hết với anh. Tôi là Jack. Bố mẹ tôi đều là doanh nhân nổi tiếng ở Mỹ... Pla pla pla
Suốt mắy phút tên đó nói đi nói lại về việc nhà hắn giàu có ra sao, gia sản bao nhiêu bao nhiêu... Chốt:
- Tôi mới đủ tư cách yêu Linh. Anh nhìn lại mình xem. Một tên đi ở trọ mà đòi...
Chưa nói hết câu tên đó đã nhận trọn cú đấm của Thiên Minh. Thực ra anh luôn theo đôi này từ lúc họ bước ra khỏi lớp, đến khi tên Jack khoe khoang khoác lác đủ điều anh cũng định cho qua. Cái loại công tử bột như thế anh không thèm chấp... nhưng lại không biết điều mà động vào bạn thân anh khiến anh bực.
- Cái loại cậu không xứng đáng ra đời đâu. Về bám váy bố mẹ tiếp đi. Mới có lớp 11 nhưng chỉ là loại miệng còn hôi sữa mà bày đặt theo đuổi...
Tên đầu vàng lồm cồm bò dậy, kéo Linh từ bên Hạ Thiên ra. Do không để ý mà theo đà kéo, cô nhào về trước. Tức giận trào lên trong lòng khi bị tên đó ôm chặt, Hạ Thiên nhìn vậy cũng điên, lao vào kéo cô ra, để Thiên Minh từ sau tới đánh. Một trận đấu vật thượng phong trước mắt, Hà My hoảng hồn nhìn cảnh trước mắt. Đây là ngôn tình ư? Cô nắm chặt Khắc Huy nhìn tiếp. Tên đầu vàng đánh trả nhưng với sức công tử bột thì sao lại được. Tới khi mồm đã rớm máu, Đào Linh một bên ôm chặt Hạ Thiên, một bên bảo Thiên kêu Minh dừng tay. Dù gì đây cũng là trường học, cô không phải mất hết tính người mà để người ta máu me be bét được.
Hạ Thiên bảo Thiên Minh dừng tay, đi tới nhìn tên đầu vàng dưới đất, khuyên nhủ hắn:
- Tốt nhất nên biết điều thì tránh xa Linh ra. Đừng gây sự nữa. Công tử bột.
Anh kéo Đào Linh đi tiếp để lấy đồ ăn, biết rõ cô không còn tâm trạng mà ăn nữa nên gọi kem.
Bàn ăn 5 người ngồi, 2 đôi và Thiên Minh lẻ bóng, ai oán nhìn hai đôi bên cạnh, anh dở thói trăng hoa múa võ:
- Mình tôi buồn sầu lẻ bóng quá. Tia được cô em lại bị người ta cướp mất.
Vừa dứt lời thì 6 con mắt đổ dồn sang anh, Hạ Thiên quá quen với việc này nên cũng chẳng nói gì. Đào Linh ngây thơ hỏi anh:
- Con đỉa đói như anh mà cũng buồn à?
Oành... Anh đi chết đây. Ngã ghế xuống đất, anh lồm cồm bò dậy, nhìn cô:
- Ai bảo em. Anh là con đỉa đói?
- Tôi...
Lời vừa dứt, Hạ Thiên mỉm cười khiến Thiên Minh phát hỏa. Tên này... Tại sao tôi lại có thằng bạn thân như vậy?
Hà My quay hỏi Linh:
- Tên đó vẫn bám mày à? Không biết sao mà hắn cứ bám mày suốt nhỉ? Mà còn anh Thiên ở nhà mày là sao?
Linh nhìn cô, đanh mặt bảo cô ngưng nói...
- Anh Thiên ở nhà tao, không ở cùng phòng là được. Mẹ tao cũng biết. Còn tên Jack đó tao tưởng thoát được rồi. Ai dè...
Hạ Thiên chăm chú nhìn cô, lấy thìa kem trong miệng cô ra, xúc miếng khác đưa vào:
- Em kể tiếp đi. Tại sao hắn theo đuổi em?
Cô lườm Hà My đến lòi mắt. Lắm sao cô quên được hôm đó? Mếu máo kể với anh.
- Tại con My kia nó tự dưng gửi thư cho hắn ta ngay khi hắn vào trường mà lấy tên của em. Ai dè hắn tưởng em thích hắn thật, lôi lôi kéo kéo suốt một học kì, em đã bảo không thích nhưng hắn cứ bám. Rồi một ngày u ám giông bão, hắn nói theo đuổi em... Huhu... Không biết đâu...
Cái kiểu kể chuyện của cô ai cũng phì cười. Kể xong không làm gì hết mà chỉ chúi mũi vào ăn kem. Ăn liền tù tì cả cốc của Thiên và Minh nữa...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook