Yêu Anh Có Bao Giờ Hạnh Phúc
-
Chương 11: Tôi sẽ không để cô có chuyện gì đâu!
– Anh đừng có mà lười biếng với tôi. Số tiền này anh phải giữ
– Sao tôi phải giữ. Có biết cảm giác phải móc một cọc tiền đưa người khác rất khó chịu không hả?
– Đó có phải tiền của anh đâu
– Thế mới tiếc (anh này có phải con nhà giàu không vậy -_-)
– Tiếc bằng tôi hả? Lần nào tôi cũng phải bù tiền vào đấy. Còn anh thì chả hiểu sao lại cứ dư tiền
– Ai biểu cô NGU
– Ngu hả?
Nó cáu tiết xấn tới. Hắn có phải là con trai không vậy. Mới nhờ có một chút mà cũng không làm. Đó là nhiệm vụ của hắn mà
– Thôi thôi! Hai người cho tôi xin.
Minh Khiết không biết từ đâu chui vào ngăn chặn cả hai trước khi thế chiến thứ 3 xuất hiện. Haizz. Riết rồi cậu cũng nản với hai người này. Cuối tuần là được nghỉ Tết rồi, thế mà chẳng nói được câu nào tốt đẹp cho nhau trong những ngày cuối năm. Nhiều lúc giận quá còn lấy cậu làm bia đỡ đạn nữa chứ! Quá ức chế!
– Hai người coi như thương tôi nà bớt cãi nhau được không?
– Nể cậu/mày thôi đó!- Cả hai cùng đồng thanh
– Anh/Cô dám bắt chước tôi- Trừng mắt nhìn nhau đồng thanh tập hai.
– CHO EM XIN
Khiết tức tối hét lên làm cả hai im bặt. Đứng đợi một chút cho đôi tai bớt ù. Cậu giựt lấy xấp tiền trên tay nó và nói:
– Đưa đây, mình giữ cho
– Ơ…Không cần đâu
Nó vội với tay lấy lại. Thật bất ngờ, Anh Phong cũng hành động y chang.Thế là tạo ra cảnh tượng hết sức nóng bỏng.Tay nó giờ kẹp giữa hai bàn rắn chắc là Phong và Khiết. Chẳng hiểu sao nó muốn đứng yên mãi không buông. Cơ mà có muốn buông cũng không được. Hai ảnh giữ chặt thế mà.
Ái Ngọc ngượng ngùng, đỏ hết cả mặt. Nó khẽ đánh mắt sang nhìn Minh Khiết. Ôi vẻ dễ thương của cậu đâu mất rồi! Cậu…cậu…bị như thế sao còn tủm tỉm cười . Lại còn rất gian tà nữa. No! No! Tránh chỗ khác tốt hơn. Quay mặt sang xem Anh Phong thế nào vậy. OMG! Sai lầm. Quyết định sai lầm. Hắn còn hơn cả Khiết. Ánh mắt hắn ánh lên tia hiểm độc. Quan trọng hơn là hắn đang nhìn nó chằm chằm. “Thứ đồ dê cụ” Nó thầm rủa. Ấy vậy mà cả ba lại đứng như trời trồng, không nhúc nhích lấy nửa bước. Thời gian cứ thế dần trôi trong hàng chục ánh mắt kinh ngạc của các chị gái trong lớp.
“Ba em đang làm gì thế?”
Giáo viên từ đâu không biết đi vào, đánh thức cả ba khỏi cơn ngỡ ngàng. Nó, hắn và Khiết vội rút tay lại, mặt ai cũng thoáng đỏ trừ hắn ( Thứ mặt dày).
Hình như quên điều gì thì phải. A! Cọc tiền! Khiết đã nhớ ra và kịp chộp được nó trước khi nó văng tung toé dưới đất. Nhưng một tờ tiền đã bay ra ngoài. Ngọc và Phong vội bay tới. Tèn ten! Hai anh chị dính chưởng lần hai. Một tia sét xẹt ngang hai người. Ái Ngọc vội rút tay lại, thẹn thùng chạy về chỗ. Trên khoé môi cả hai bất giác nở nụ cười.
– Hừ! Sói đội lốt cừu!- Tú Diệp mỉa mai nói khi nó vừa đặt mông xuống chỗ ngồi.
…
Nó không thèm đáp. Ái Ngọc không hay biết rằng chính điều đó sẽ gây nguy hiểm cho chính bản thân nó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Reng…Reng…” Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên. Ngay lập tức Minh Khiết phóng ngay tới bàn nó. Cậu hớn hở nói kèm thêm một cái nháy mắt đầy khả ái:
– Ê! Đi ăn kem không? Mình đãi
Vừa lúc ấy hắn đi tới. Chẳng hiểu vì sao nó lại chủ động mời hắn đi cùng. Nhưng hắn không nói gì, một nước bỏ đi mất dạng (ảnh ngại ~.~) Điều đó làm nó chợt thấy hơi nhói trong lòng.
– Kệ đi! Hắn lúc nào chả thế! Minh Khiết an ủi. Nó khẽ cười gượng gạo đáp trả
– Không sao! Mình cũng không muốn ăn cho lắm! Hay cậu đi chơi với hắn đi!
– Không được! Cậu thì sao?
– Đi đi! Mình còn phải học bài nữa. Tối qua mình chưa học chữ nào vào đầu đây- nó giả vờ nói
– Vậy mình đi nhé!
Nói rồi cậu liền chạy theo Anh Phong và đập vào vai hắn đánh bốp.
– Định bỏ tao một mình à thằng kia.
– Chẳng phải mày đi với Ái Ngọc à?
– Cậu ấy học bài rồi- Khiết ỉu xìu đáp- Đá cầu nha!
– Uhm
Ái Ngọc mỉm cười nhìn theo bóng dáng bọn hắn dần khuất sau dãy hành lang. Nó cũng dọn tập vở từ từ bước ra ngoài. Bỗng trước mặt nó xuất hiện hai cô gái lạ hoắc chắn ngang. Nhìn khuôn mặt ai cũng đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy.
– Chào! – Đứa một nói với giọng chẳng mấy thiện cảm.
– Tới gặp mình có chuyện gì?- Nó nuốt khan, cố gắng trưng ra giọng bình tĩnh nhất.
– À mình muốn làm quen với bạn. Sẵn tiện mình có một bất ngờ cho cậu.- Cô gái còn lại nói
– Thế à?
– Nhắm mắt lại đi. Mình có quà cho cậu. Anh Phong nhờ mình gửi ấy.
Chẳng hiểu sao nghe đến tên hắn, nó lại vô thức làm theo lời tụi kia. Nó cảm nhận được hai người ấy đang bước đến gần nó. Lòng nó chợt nóng ran như có chuyện chẳng lành xảy ra.
“Ưhm..Ưhm…” Nó cố sức giãy giụa, quẫy đạp lung tung.
Miệng mũi của nó bị một miếng khăn bịt chặt. Rất khó thở. “Ai đó cứu tôi với” Nó cầu cứu trong tiềm thức rồi ngất lịm đi.
– Tốt. Các ngươi nhận tiền rồi làm quả rất tốt. Ái Ngọc, xem lần này ai sẽ cứu ngươi.
Tú Diệp õng ẹo đi vào. Ả rất vui sướng khi thấy nó thảm hại như thế. Lòng ả giờ vui như nở hoa. “hahahahaha” Giọng cười man rợ của ả vang vọng khắp phòng. Chúng khiến ai nghe thấy cũng phải run sợ. Ái Ngọc sẽ ra sao khi rơi vào vòng tay tà ác của ả.
– Sao tôi phải giữ. Có biết cảm giác phải móc một cọc tiền đưa người khác rất khó chịu không hả?
– Đó có phải tiền của anh đâu
– Thế mới tiếc (anh này có phải con nhà giàu không vậy -_-)
– Tiếc bằng tôi hả? Lần nào tôi cũng phải bù tiền vào đấy. Còn anh thì chả hiểu sao lại cứ dư tiền
– Ai biểu cô NGU
– Ngu hả?
Nó cáu tiết xấn tới. Hắn có phải là con trai không vậy. Mới nhờ có một chút mà cũng không làm. Đó là nhiệm vụ của hắn mà
– Thôi thôi! Hai người cho tôi xin.
Minh Khiết không biết từ đâu chui vào ngăn chặn cả hai trước khi thế chiến thứ 3 xuất hiện. Haizz. Riết rồi cậu cũng nản với hai người này. Cuối tuần là được nghỉ Tết rồi, thế mà chẳng nói được câu nào tốt đẹp cho nhau trong những ngày cuối năm. Nhiều lúc giận quá còn lấy cậu làm bia đỡ đạn nữa chứ! Quá ức chế!
– Hai người coi như thương tôi nà bớt cãi nhau được không?
– Nể cậu/mày thôi đó!- Cả hai cùng đồng thanh
– Anh/Cô dám bắt chước tôi- Trừng mắt nhìn nhau đồng thanh tập hai.
– CHO EM XIN
Khiết tức tối hét lên làm cả hai im bặt. Đứng đợi một chút cho đôi tai bớt ù. Cậu giựt lấy xấp tiền trên tay nó và nói:
– Đưa đây, mình giữ cho
– Ơ…Không cần đâu
Nó vội với tay lấy lại. Thật bất ngờ, Anh Phong cũng hành động y chang.Thế là tạo ra cảnh tượng hết sức nóng bỏng.Tay nó giờ kẹp giữa hai bàn rắn chắc là Phong và Khiết. Chẳng hiểu sao nó muốn đứng yên mãi không buông. Cơ mà có muốn buông cũng không được. Hai ảnh giữ chặt thế mà.
Ái Ngọc ngượng ngùng, đỏ hết cả mặt. Nó khẽ đánh mắt sang nhìn Minh Khiết. Ôi vẻ dễ thương của cậu đâu mất rồi! Cậu…cậu…bị như thế sao còn tủm tỉm cười . Lại còn rất gian tà nữa. No! No! Tránh chỗ khác tốt hơn. Quay mặt sang xem Anh Phong thế nào vậy. OMG! Sai lầm. Quyết định sai lầm. Hắn còn hơn cả Khiết. Ánh mắt hắn ánh lên tia hiểm độc. Quan trọng hơn là hắn đang nhìn nó chằm chằm. “Thứ đồ dê cụ” Nó thầm rủa. Ấy vậy mà cả ba lại đứng như trời trồng, không nhúc nhích lấy nửa bước. Thời gian cứ thế dần trôi trong hàng chục ánh mắt kinh ngạc của các chị gái trong lớp.
“Ba em đang làm gì thế?”
Giáo viên từ đâu không biết đi vào, đánh thức cả ba khỏi cơn ngỡ ngàng. Nó, hắn và Khiết vội rút tay lại, mặt ai cũng thoáng đỏ trừ hắn ( Thứ mặt dày).
Hình như quên điều gì thì phải. A! Cọc tiền! Khiết đã nhớ ra và kịp chộp được nó trước khi nó văng tung toé dưới đất. Nhưng một tờ tiền đã bay ra ngoài. Ngọc và Phong vội bay tới. Tèn ten! Hai anh chị dính chưởng lần hai. Một tia sét xẹt ngang hai người. Ái Ngọc vội rút tay lại, thẹn thùng chạy về chỗ. Trên khoé môi cả hai bất giác nở nụ cười.
– Hừ! Sói đội lốt cừu!- Tú Diệp mỉa mai nói khi nó vừa đặt mông xuống chỗ ngồi.
…
Nó không thèm đáp. Ái Ngọc không hay biết rằng chính điều đó sẽ gây nguy hiểm cho chính bản thân nó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
“Reng…Reng…” Tiếng chuông báo hiệu giờ ra chơi vang lên. Ngay lập tức Minh Khiết phóng ngay tới bàn nó. Cậu hớn hở nói kèm thêm một cái nháy mắt đầy khả ái:
– Ê! Đi ăn kem không? Mình đãi
Vừa lúc ấy hắn đi tới. Chẳng hiểu vì sao nó lại chủ động mời hắn đi cùng. Nhưng hắn không nói gì, một nước bỏ đi mất dạng (ảnh ngại ~.~) Điều đó làm nó chợt thấy hơi nhói trong lòng.
– Kệ đi! Hắn lúc nào chả thế! Minh Khiết an ủi. Nó khẽ cười gượng gạo đáp trả
– Không sao! Mình cũng không muốn ăn cho lắm! Hay cậu đi chơi với hắn đi!
– Không được! Cậu thì sao?
– Đi đi! Mình còn phải học bài nữa. Tối qua mình chưa học chữ nào vào đầu đây- nó giả vờ nói
– Vậy mình đi nhé!
Nói rồi cậu liền chạy theo Anh Phong và đập vào vai hắn đánh bốp.
– Định bỏ tao một mình à thằng kia.
– Chẳng phải mày đi với Ái Ngọc à?
– Cậu ấy học bài rồi- Khiết ỉu xìu đáp- Đá cầu nha!
– Uhm
Ái Ngọc mỉm cười nhìn theo bóng dáng bọn hắn dần khuất sau dãy hành lang. Nó cũng dọn tập vở từ từ bước ra ngoài. Bỗng trước mặt nó xuất hiện hai cô gái lạ hoắc chắn ngang. Nhìn khuôn mặt ai cũng đằng đằng sát khí như muốn ăn tươi nuốt sống nó vậy.
– Chào! – Đứa một nói với giọng chẳng mấy thiện cảm.
– Tới gặp mình có chuyện gì?- Nó nuốt khan, cố gắng trưng ra giọng bình tĩnh nhất.
– À mình muốn làm quen với bạn. Sẵn tiện mình có một bất ngờ cho cậu.- Cô gái còn lại nói
– Thế à?
– Nhắm mắt lại đi. Mình có quà cho cậu. Anh Phong nhờ mình gửi ấy.
Chẳng hiểu sao nghe đến tên hắn, nó lại vô thức làm theo lời tụi kia. Nó cảm nhận được hai người ấy đang bước đến gần nó. Lòng nó chợt nóng ran như có chuyện chẳng lành xảy ra.
“Ưhm..Ưhm…” Nó cố sức giãy giụa, quẫy đạp lung tung.
Miệng mũi của nó bị một miếng khăn bịt chặt. Rất khó thở. “Ai đó cứu tôi với” Nó cầu cứu trong tiềm thức rồi ngất lịm đi.
– Tốt. Các ngươi nhận tiền rồi làm quả rất tốt. Ái Ngọc, xem lần này ai sẽ cứu ngươi.
Tú Diệp õng ẹo đi vào. Ả rất vui sướng khi thấy nó thảm hại như thế. Lòng ả giờ vui như nở hoa. “hahahahaha” Giọng cười man rợ của ả vang vọng khắp phòng. Chúng khiến ai nghe thấy cũng phải run sợ. Ái Ngọc sẽ ra sao khi rơi vào vòng tay tà ác của ả.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook