Yến
-
Quyển 3 - Chương 17: Bạch Nhược Tuyết
Người dịch: Yuki ( Bạch Nhật Mộng)
Hiện tại, ta đang đối mặt với tình huống nguy hiểm nhất kể từ sau khi trao đổi linh hồn.
(1) Diệu Diệu cùng Túy Thần đều không ở cạnh ta.
(2) Bản thân đang ở địch doanh.
(3) Đối thủ là Bạch Nhược Tuyết, kẻ mà ngay cả Túy Nguyệt cũng không biết rõ về hắn.
” Xin hỏi một chút, ta có thể rời khỏi được chưa? ” Nhìn thấy con người trước mắt nở nụ cười ôn hòa, chẳng hiểu sao ta lại đổ mồ hôi lạnh.
” Hiếm có khi Liễm Nguyệt cung chủ thân lâm, nếu không để Bạch mỗ chiêu đãi thật tốt liền rời khỏi, người ngoài sẽ nói Bạch Dạ cung ta không biết đạo lí đãi khách a. ”
Đúng là không muốn cho ta rời khỏi rồi —
” Là do Bạch mỗ chiêu đãi không được tốt sao? Hay là nói cuộc sống của thái thượng hoàng tốt đến nỗi ngay cả hoàng đế cũng theo không kịp? ”
” Không phải — ” Lãnh đang muốn đáp lời, liền ngớ cả người.
Hắn vừa nói — thái thượng hoàng? Nói — hoàng đế?
” Ngươi có ý gì? ” Lẽ nào hắn đã biết Liễm Nguyệt cung chủ là thái thượng hoàng của Lam quốc?
” Suy đoán mà thôi, bất quá dựa vào phản ứng vừa rồi của người — chắc cũng gần đúng rồi chứ, Hoàng Phủ Túy Nguyệt. ” Bạch Nhược Tuyết vẫn cười ôn hòa như trước.
” Trong số những người ngươi quen biết có hoàng đế — Bạch Nhật hoàng đế? ” Nếu đã bị phát hiện rồi, vậy ta cũng nên hỏi thăm chút tin tức chứ.
” Đúng vậy. ” Bạch Nhược Tuyết mỉm cười ôn hòa, ” Chính là ta. ”
—— Hắn nói — chính là ta?
” Ngươi chính là hoàng đế của Bạch Nhật quốc?! ” Trời ơi! Những tên hoàng đế này đều quá nhàn rỗi rồi!
” Người không phải đã sớm có suy đoán này rồi sao? Bằng không cũng sẽ không tùy tiện lên Bạch Dạ cung thám thính a. “Bạch Nhược Tuyết trả lời.
” Ta đoán ngươi cùng hoàng tộc có quan hệ — hóa ra bản thân ngươi chính là hoàng đế a — ” Thảo nào Bạch Dạ cung được xây dựng xa hoa tráng lệ như vậy —
” Ha ha! Dù sao ngươi cũng đã biết lão sào* của ta rồi, có phải ngươi cũng nên đến Bạch Nhật hoàng cung của ta ngồi chút không? Cũng phải để ta làm chút chức trách của chủ nhà chứ. ”
” Ta có thể từ chối không? ” Đến hoàng cung của hắn? Vậy không phải là quá nguy hiểm rồi sao! (?)
” Chỉ là để cho ngươi thám thính một chút tình hình của địch mà thôi — dù sao thì quân cờ của ta cũng bị ngươi lấy đi rồi. ”
Quân cờ?
” Ta nhận được tin, phó cung chủ của ngươi — Phi Như Diệu phải không? Đã chế phục được Lạc Cửu Thương nhà ta rồi! Ha ha ~ thanh xuất ư lam* a! ”
Diệu Diệu tự mình bắt Lạc Cửu Thương!!
” Tên đó cũng không phải là người đơn giản, chỉ nhìn qua một lần liền có thể nhớ được nhược điểm của Cửu Thương. ” Bạch Nhược Tuyết mỉm cười.
” Ngươi đã là chủ nhân của hắn, ngươi gặp chuyện, không có lý do gì mà hắn lại không cứu ngươi.”
—— Ý gì đây?
” Vả lại ta cũng phải mời ngươi đến làm khách ở Bạch Nhật hoàng cung — thuận tiện gặp gỡ luôn vị phó cung chủ thanh xuất ư lam mới được. ”
Chính trong lúc ta chưa phản ứng kịp, Bạch Nhược Tyết đã điểm huyệt đạo của ta.
” Ngươi thật gian trá! ” Cư nhiên nhân lúc ta chưa phản ứng kịp —
” Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn mời ngươi đến Bạch Nhật hoàng cung, sẽ không làm gì ngươi đâu. ”
— Thật sự sẽ không sao chứ —
…
…
…
…
…
Chú giải:
Lão sào: tổ chim, ở đây ý Bạch Nhược Tuyết muốn nói dù sao thì pé Lãnh cũng biết được bí mật của mình, nên muốn ra tay trước ấy mà ^^
Thanh xuất ư lam: màu thanh do màu lam mà có, ý muốn nói người đời sau giỏi hơn người đời trước, trò giỏi hơn thầy.
Hiện tại, ta đang đối mặt với tình huống nguy hiểm nhất kể từ sau khi trao đổi linh hồn.
(1) Diệu Diệu cùng Túy Thần đều không ở cạnh ta.
(2) Bản thân đang ở địch doanh.
(3) Đối thủ là Bạch Nhược Tuyết, kẻ mà ngay cả Túy Nguyệt cũng không biết rõ về hắn.
” Xin hỏi một chút, ta có thể rời khỏi được chưa? ” Nhìn thấy con người trước mắt nở nụ cười ôn hòa, chẳng hiểu sao ta lại đổ mồ hôi lạnh.
” Hiếm có khi Liễm Nguyệt cung chủ thân lâm, nếu không để Bạch mỗ chiêu đãi thật tốt liền rời khỏi, người ngoài sẽ nói Bạch Dạ cung ta không biết đạo lí đãi khách a. ”
Đúng là không muốn cho ta rời khỏi rồi —
” Là do Bạch mỗ chiêu đãi không được tốt sao? Hay là nói cuộc sống của thái thượng hoàng tốt đến nỗi ngay cả hoàng đế cũng theo không kịp? ”
” Không phải — ” Lãnh đang muốn đáp lời, liền ngớ cả người.
Hắn vừa nói — thái thượng hoàng? Nói — hoàng đế?
” Ngươi có ý gì? ” Lẽ nào hắn đã biết Liễm Nguyệt cung chủ là thái thượng hoàng của Lam quốc?
” Suy đoán mà thôi, bất quá dựa vào phản ứng vừa rồi của người — chắc cũng gần đúng rồi chứ, Hoàng Phủ Túy Nguyệt. ” Bạch Nhược Tuyết vẫn cười ôn hòa như trước.
” Trong số những người ngươi quen biết có hoàng đế — Bạch Nhật hoàng đế? ” Nếu đã bị phát hiện rồi, vậy ta cũng nên hỏi thăm chút tin tức chứ.
” Đúng vậy. ” Bạch Nhược Tuyết mỉm cười ôn hòa, ” Chính là ta. ”
—— Hắn nói — chính là ta?
” Ngươi chính là hoàng đế của Bạch Nhật quốc?! ” Trời ơi! Những tên hoàng đế này đều quá nhàn rỗi rồi!
” Người không phải đã sớm có suy đoán này rồi sao? Bằng không cũng sẽ không tùy tiện lên Bạch Dạ cung thám thính a. “Bạch Nhược Tuyết trả lời.
” Ta đoán ngươi cùng hoàng tộc có quan hệ — hóa ra bản thân ngươi chính là hoàng đế a — ” Thảo nào Bạch Dạ cung được xây dựng xa hoa tráng lệ như vậy —
” Ha ha! Dù sao ngươi cũng đã biết lão sào* của ta rồi, có phải ngươi cũng nên đến Bạch Nhật hoàng cung của ta ngồi chút không? Cũng phải để ta làm chút chức trách của chủ nhà chứ. ”
” Ta có thể từ chối không? ” Đến hoàng cung của hắn? Vậy không phải là quá nguy hiểm rồi sao! (?)
” Chỉ là để cho ngươi thám thính một chút tình hình của địch mà thôi — dù sao thì quân cờ của ta cũng bị ngươi lấy đi rồi. ”
Quân cờ?
” Ta nhận được tin, phó cung chủ của ngươi — Phi Như Diệu phải không? Đã chế phục được Lạc Cửu Thương nhà ta rồi! Ha ha ~ thanh xuất ư lam* a! ”
Diệu Diệu tự mình bắt Lạc Cửu Thương!!
” Tên đó cũng không phải là người đơn giản, chỉ nhìn qua một lần liền có thể nhớ được nhược điểm của Cửu Thương. ” Bạch Nhược Tuyết mỉm cười.
” Ngươi đã là chủ nhân của hắn, ngươi gặp chuyện, không có lý do gì mà hắn lại không cứu ngươi.”
—— Ý gì đây?
” Vả lại ta cũng phải mời ngươi đến làm khách ở Bạch Nhật hoàng cung — thuận tiện gặp gỡ luôn vị phó cung chủ thanh xuất ư lam mới được. ”
Chính trong lúc ta chưa phản ứng kịp, Bạch Nhược Tyết đã điểm huyệt đạo của ta.
” Ngươi thật gian trá! ” Cư nhiên nhân lúc ta chưa phản ứng kịp —
” Ngươi yên tâm, ta chỉ muốn mời ngươi đến Bạch Nhật hoàng cung, sẽ không làm gì ngươi đâu. ”
— Thật sự sẽ không sao chứ —
…
…
…
…
…
Chú giải:
Lão sào: tổ chim, ở đây ý Bạch Nhược Tuyết muốn nói dù sao thì pé Lãnh cũng biết được bí mật của mình, nên muốn ra tay trước ấy mà ^^
Thanh xuất ư lam: màu thanh do màu lam mà có, ý muốn nói người đời sau giỏi hơn người đời trước, trò giỏi hơn thầy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook