Yến
-
Quyển 1 - Chương 7: Tiền vãn Liễm Nguyệt Cung
Người dịch: Yuki ( Bạch Nhật Mộng)
Thay ta yêu Thúy Thần, có được không?
Yêu cầu của Túy Nguyệt làm cho Lãnh ngẩn người, thay hắn yêu Hoàng Phủ Túy Thần? Người hiện tại là con của mình?!
” Túy Nguyệt ngươi có phải bị bệnh gì không?! Hoàng Phủ Túy Thần hắn hiện tại là nhi tử của ta đó! ” Lãnh vội vàng nhắc nhở Túy Nguyệt.
” Ta biết — ta chỉ là muốn lưu lại một hồi ức tươi đẹp cho hắn — còn Túy Diệu, ta đành xin lỗi thôi. ”
Lưu lại một hồi ức tươi đẹp? — Ý gì đây?
” Thời gian củng không còn sớm nữa, Lãnh, ta cũng chỉ có thể nói cho ngươi biết bao nhiêu đây thôi, võ nghệ ngươi học cũng không đến nỗi nào, ngươi cùng ta hoán đổi cũng gần hai tháng rồi phải không? ” Túy Nguyệt đột nhiên nhớ ra cái gì đó liền hỏi.
” Ân, hai tháng lẻ năm ngày. ”
” Vậy sao — ”
Thấy Túy Nguyệt trở nên trầm mặc, ta rất nghi hoặc, hắn bị sao vậy?
” Khoảng mười tháng sau, ta sẽ lại đến tìm ngươi, trong khoảng thời gian này phải làm sao — thì phải xem ngươi thôi. ”
Mười tháng sau? Chẳng lẽ còn phải ăn mừng việc hoán đổi tròn một năm sao —
” Mười tháng sau, Lãnh ngươi tự nhiên sẽ biết. ” Lộ ra nụ cười thần bí, Túy Nguyệt biến mất rồi.
Mộng tỉnh.
—— Phân cát tuyến ——
Kể từ lúc đó, ta không ở trong mộng nhìn thấy Túy thần nữa.
Năm tháng đã qua một cách yên yên tĩnh tĩnh như vậy, sau đó phát sinh một sự việc làm cho ta cùng Túy Thần bị chia cắt suốt hai tháng.
Đó là bởi vì Lam muốn cùng Tử Thần khai chiến.
Tử Thần cùng Lam trước giờ vốn đối địch, chỉ là bởi vì tứ quốc đỉnh lập nên không dám ra tay trước, còn lần này Tử Thần cánh nhiên hướng Lam khai chiến rồi.
Nhìn thấy Túy Thần nhíu chặt mày, ta cảm thấy đau lòng a.
Hắn vẫn mới chỉ là đứa trẻ mười sáu tuổi mà thôi —
” Cha, trận này, ta nhất định phải ngự giá thân chinh. ” Túy Thần biết rằng, để dân tâm không bị lung lạc thì không thể không ngự giá thân chinh.
” Cha, hãy đợi ta thắng trận trở về. ” Ánh mắt Túy Thần đầy kiên định, ta bất giác gật đầu rồi.
Ai ngờ được Túy Thần vừa rồi khỏi, Diệu Diệu liền đưa ta ra khỏi hoàng cung.
” Diệu Diệu ngươi muốn đưa ta đi đâu? Hoàng cung thì sao? Túy Thần hiện giờ không ở đó a! ” Ta có chút gấp gáp, Diệu Diệu hi vọng Lam diệt quốc sao?
” Người cứ việc yên tâm ~ có tả hộ pháp Thành Như Thủy ở đó chống đỡ rồi! Hắn thật sự là tiểu Tể được ngườ người mến phục a. ”
Tả hộ pháp Thành Như Thủy?? Tiểu Tể??
” Là thiếu niên lần trước giao văn kiện cho ta. ” Phi Như Diệu có lòng tốt nhắc ta.
” Là tiểu chính thái lần trước?! Đứa trẻ dù nhìn thế nào cũng chỉ mười sáu mười bảy cư nhiên lại là tiểu Tể? Lại còn là tả hộ pháp của Liễm Nguyệt Cung?! ”
Lãnh không ngừng kinh ngạc, lại là một thiếu niên mười sáu đáng thương.
” Cái đó — Thành Như Thủy đã hai mấy gần ba mươi rồi. ” Như Diệu giải thích một cách bất đắc dĩ.
Hai mươi mấy gần ba mươi?! Oa~! Thật là biết cách bảo dưỡng a~!
Lãnh hết sức bội phục, một thiếu nhiên nhìn thế nào cũng chỉ mười sáu là cùng hóa ra đã là hai mấy gần ba mươi rồi —
Người cổ đại thật là biết cách bảo dưỡng a!!
” Chúng cung nhân đã quá lâu chưa được gặp người, nhân cơ hội Hoàng Phủ Túy Thần rời khỏi, ta liền đưa người ra ngoài. ”
Túy Diệu mỉm cười, khuôn mặt tuấn dật cùng nụ cười dịu dàng hại ta tim đập nhanh không ngừng.
” Kì thật, lần này đưa người xuất cung, chủ yếu là vì có một việc lớn đang đợi người xử lý — ”
————————————————————-
Quyển tiếp theo sẽ là chuyến đi trong giang hồ của Lãnh ~ còn có sự phát triển tình cảm của y cùng Túy Diệu
Thay ta yêu Thúy Thần, có được không?
Yêu cầu của Túy Nguyệt làm cho Lãnh ngẩn người, thay hắn yêu Hoàng Phủ Túy Thần? Người hiện tại là con của mình?!
” Túy Nguyệt ngươi có phải bị bệnh gì không?! Hoàng Phủ Túy Thần hắn hiện tại là nhi tử của ta đó! ” Lãnh vội vàng nhắc nhở Túy Nguyệt.
” Ta biết — ta chỉ là muốn lưu lại một hồi ức tươi đẹp cho hắn — còn Túy Diệu, ta đành xin lỗi thôi. ”
Lưu lại một hồi ức tươi đẹp? — Ý gì đây?
” Thời gian củng không còn sớm nữa, Lãnh, ta cũng chỉ có thể nói cho ngươi biết bao nhiêu đây thôi, võ nghệ ngươi học cũng không đến nỗi nào, ngươi cùng ta hoán đổi cũng gần hai tháng rồi phải không? ” Túy Nguyệt đột nhiên nhớ ra cái gì đó liền hỏi.
” Ân, hai tháng lẻ năm ngày. ”
” Vậy sao — ”
Thấy Túy Nguyệt trở nên trầm mặc, ta rất nghi hoặc, hắn bị sao vậy?
” Khoảng mười tháng sau, ta sẽ lại đến tìm ngươi, trong khoảng thời gian này phải làm sao — thì phải xem ngươi thôi. ”
Mười tháng sau? Chẳng lẽ còn phải ăn mừng việc hoán đổi tròn một năm sao —
” Mười tháng sau, Lãnh ngươi tự nhiên sẽ biết. ” Lộ ra nụ cười thần bí, Túy Nguyệt biến mất rồi.
Mộng tỉnh.
—— Phân cát tuyến ——
Kể từ lúc đó, ta không ở trong mộng nhìn thấy Túy thần nữa.
Năm tháng đã qua một cách yên yên tĩnh tĩnh như vậy, sau đó phát sinh một sự việc làm cho ta cùng Túy Thần bị chia cắt suốt hai tháng.
Đó là bởi vì Lam muốn cùng Tử Thần khai chiến.
Tử Thần cùng Lam trước giờ vốn đối địch, chỉ là bởi vì tứ quốc đỉnh lập nên không dám ra tay trước, còn lần này Tử Thần cánh nhiên hướng Lam khai chiến rồi.
Nhìn thấy Túy Thần nhíu chặt mày, ta cảm thấy đau lòng a.
Hắn vẫn mới chỉ là đứa trẻ mười sáu tuổi mà thôi —
” Cha, trận này, ta nhất định phải ngự giá thân chinh. ” Túy Thần biết rằng, để dân tâm không bị lung lạc thì không thể không ngự giá thân chinh.
” Cha, hãy đợi ta thắng trận trở về. ” Ánh mắt Túy Thần đầy kiên định, ta bất giác gật đầu rồi.
Ai ngờ được Túy Thần vừa rồi khỏi, Diệu Diệu liền đưa ta ra khỏi hoàng cung.
” Diệu Diệu ngươi muốn đưa ta đi đâu? Hoàng cung thì sao? Túy Thần hiện giờ không ở đó a! ” Ta có chút gấp gáp, Diệu Diệu hi vọng Lam diệt quốc sao?
” Người cứ việc yên tâm ~ có tả hộ pháp Thành Như Thủy ở đó chống đỡ rồi! Hắn thật sự là tiểu Tể được ngườ người mến phục a. ”
Tả hộ pháp Thành Như Thủy?? Tiểu Tể??
” Là thiếu niên lần trước giao văn kiện cho ta. ” Phi Như Diệu có lòng tốt nhắc ta.
” Là tiểu chính thái lần trước?! Đứa trẻ dù nhìn thế nào cũng chỉ mười sáu mười bảy cư nhiên lại là tiểu Tể? Lại còn là tả hộ pháp của Liễm Nguyệt Cung?! ”
Lãnh không ngừng kinh ngạc, lại là một thiếu niên mười sáu đáng thương.
” Cái đó — Thành Như Thủy đã hai mấy gần ba mươi rồi. ” Như Diệu giải thích một cách bất đắc dĩ.
Hai mươi mấy gần ba mươi?! Oa~! Thật là biết cách bảo dưỡng a~!
Lãnh hết sức bội phục, một thiếu nhiên nhìn thế nào cũng chỉ mười sáu là cùng hóa ra đã là hai mấy gần ba mươi rồi —
Người cổ đại thật là biết cách bảo dưỡng a!!
” Chúng cung nhân đã quá lâu chưa được gặp người, nhân cơ hội Hoàng Phủ Túy Thần rời khỏi, ta liền đưa người ra ngoài. ”
Túy Diệu mỉm cười, khuôn mặt tuấn dật cùng nụ cười dịu dàng hại ta tim đập nhanh không ngừng.
” Kì thật, lần này đưa người xuất cung, chủ yếu là vì có một việc lớn đang đợi người xử lý — ”
————————————————————-
Quyển tiếp theo sẽ là chuyến đi trong giang hồ của Lãnh ~ còn có sự phát triển tình cảm của y cùng Túy Diệu
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook