Yến Yến
Chương 7


Yến Yến gần đây đang cố gắng kiếm tiền, Giang Thâm gọi điện thoại cô sẽ một mực không nghe máy.

Mỗi khi chiếc di động vừa nhỏ vừa cũ kia rung lên, Yến Yến đều cầm lên, tìm nơi có ánh sáng mà nhìn kỹ, sau khi thấy rõ tên người gọi đến, Yến Yến lại hùng hùng hổ hổ mà ấn nút từ chối.

Yến Yến không chất vấn anh.

Cô không dám cũng không cam lòng.

Cô thích Giang Thâm, loại thích này giống như bong bóng trong đồ uống có ga khi lướt qua bên miệng.

Nổ tung, nhỏ bé, sôi trào, nhưng cũng chính là sự chân thành tha thiết.

Nhưng chính anh đã để lại tổn thương cho cô.

Để cho cô nứt nẻ, bị bong bóng khí phản kích, chúng nó từ cổ họng chạy vào miệng, phản công ngược lại, đụng đến hốc mắt, khiến mắt cô ướt át.

Yến Yến là một người biết nhẫn nhịn, chuyện cắn nát môi nuốt vào trong bụng cô đã từng làm không ít, nhưng lần này so với trước kia lần này có thêm sự nghẹn khuất.

Lúc Giang Thâm tìm được cô, Yến Yến vừa vặn đã bán hết cá hôm nay.

Gần đây không hiểu có chuyện gì xảy ra, cá của cô lại bán đặc biệt cháy hàng.

Luôn luôn có những người khác nhau mặc quần áo màu đen với kính râm đến quầy hàng của cô để mang cá đi.


Họ thường mua tất cả cá của cô với gói giá cao.

Hôm nay, cá của Yến Yến vừa được một đại ca xã hội đen tiêu chuẩn mang đi, cô đang thu dọn dụng cụ để chuẩn bị về nhà.

Giang Thâm liền xuất hiện.

Năm nay, trông Giang Thâm đã cao lớn, anh toát lên khí chất của người có học thức, Yến Yến cũng lớn như anh, nếu được đọc sách không chừng cô cũng có được khí chất cao cao tại thương như anh.

Anh còn mặc đồng phục đi học, bộ dáng sảng khoái lại sạch sẽ, trên lưng mang cặp sách, trên trán còn lưu chút mồ hôi, ánh mặt trời thanh xuân giống như mặt trời tám chín giờ, tràn đầy sức sống.

Nhìn vào anh thì biết rằng đây hẳn là một người có học thức.

Yến Yến đặc biệt bày bán cá tại chợ ở phố Dục Thủy.

Trên chân cô đang mang một đôi giày dính đầy bùn, nền là màu vàng, mang theo chút cảm giác dính ẩm nhờn.

Đứng trên mặt đất với đầy loại nước thải, nhưng cô vẫn vững vàng đứng ở phía trên, giống như là thực vật mọc ra trong thứ nước thải ấy.

Chất dinh dưỡng của rễ và lá đến từ đây, và quả không thể tách rời khỏi nó.

Dường như nước thải là nguồn gốc của cô.

Vì vậy, cô là một người có thể phát triển trong nghịch cảnh.

Yến Yến nhìn khoảng cách giữa hai người, cô bị cảm giác vô lực chi phối không dám tiến lên.


Anh với đôi mắt khô khốc, đáy mắt đỏ bừng.

Yến Yến có chút khổ sở mà trở nên mềm lòng.

Giang Thâm nắm lấy tay cô, chạy về phía nơi hoa sen nở đầy.

Anh thầm tính toán, không sợ cô không đi.

Yến Yến một tay đang cầm thùng màu đỏ, một tay kia lại bị Giang Thâm dắt đi.

Cô nhìn bóng lưng cao gầy của anh mà hít mũi.

Anh dừng lại.

Quanh mắt anh là màu xanh đen nhàn nhạt, bộ dáng không mấy hăng hái.

"Yến Yến, anh! "Yến Yến nhìn anh, cô cũng không cắt ngang lời anh.

"Anh! Đêm đó! Anh uống say, choáng váng, người dẫn anh về không phải là nữ, anh ấy là bạn học lớp bọn anh, anh ấy có chút sở thích đặc biệt, anh ấy là người có bản dạng giới khác với giới tính sinh học, cho nên! "Giang Thâm không nói tiếp.

Anh biết hiểu lầm này lớn rồi, thế nên anh cũng không biết giải thích như thế nào cho uyển chuyển, sau khi anh mở lịch sử trò chuyện trên điện thoại di động mới đoán được rằng Yến Yến có thể đã tới tìm anh.

Nếu cô nhìn thấy nụ hôn đầy sự nồng nhiệt và kịch tính kia, đoán chừng sự tình sẽ trở nên phức tạp hơn rất nhiều.

Yến Yến thấy vẻ mặt sốt ruột của anh, cô vừa gãi đầu vừa sờ mũi, cô cảm thấy không được tự nhiên một cách rõ ràng.

Nhưng cô vẫn mỉm cười.

"Giang Thâm, em chỉ tin anh một lần.

".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương