Yến Yến
-
Chương 41
Đáy mắt Yến Yến hiện lên sự ngây thơ cùng khó hiểu, giống như ánh mắt trẻ con, giống như một phôi thai nhỏ chưa phát triển đầy đủ.
Hắn chạm vào đầu cô.
Kéo người cô lên, vị trí được chuyển đổi.
Yến Yến vừa trải qua một hồi cuồng vọng ẩm ướt, thân thể mềm nhũn một cách kỳ lạ.
Ân Ly khiến cô quỳ xuống, còn hắn thì đứng lên.
Bóng ma khổng lồ chiếu lên người cô gái nhỏ đáng thương trước mắt, Yến Yến đột nhiên sinh ra một trận sợ hãi quái dị, căng thẳng muốn lùi về phía sau.
Mông đầy đặn bị Ân Ly nắm trong tay, hắn kéo mông cô đến gần hông hắn hơn.
Một mùi tanh nhàn nhạt ở chóp mũi bật ra, vật kia của Ân Ly rất lớn, khe rãnh hoan vu hiện ra rõ ràng, cô thấy chúng đều rất xấu xí.
Yến Yến có một nỗi sợ hãi theo bản năng đối với vật ấy.
Cô ngửa đầu nhìn Ân Ly, trong con ngươi đen kịt toát lên màng sương mù mông lung, giống như cách một tầng mưa.
Dục vọng càng lúc càng cao.
Tay hắn bóp cằm Yến Yến, hắn khiến cái miệng nhỏ nhắn của cô mở ra hẹp như một âm đạo khác.
Hắn cầm lấy dục khí của mình, hắn muốn chọc vào bên trong.
Yến Yến sợ hãi mở to hai mắt, mờ mịt luống cuống nhìn thứ kia từ từ được nhét vào miệng, sau đó kẹt lại.
Nước mắt lăn dài trên má, có vài giọt còn vô thức nhỏ xuống vật thô cứng kia.
Ân Ly có ý tốt mà ra sức khuyên cô.
Nửa là trấn an nửa là uy hiếp bức bách cô gái nhỏ thỏa hiệp.
Yến Yến ủy khuất mà làm theo lời nói của hắn.
Đầu lưỡi liếm vết lõm vào, mút mát chỗ lồi lõm trên đỉnh, đảo quanh giữa khe rãnh, vừa nhanh nhanh rồi lại thong thả.
Ân Ly giở trò nửa ngày cũng chỉ vào được một nửa.
Lại bị sự tinh tế nho nhỏ của cô liếm liếm, lại càng khó nhịn, hết lần này tới lần khác người dưới thân còn có vẻ mặt ủy khuất, dáng vẻ đó của cô làm cho hắn không có biện pháp nào kiềm chế được.
Cô khiến hắn có chút tiến thoái lưỡng nan.
Nghĩ đến việc chạy trốn, Yến Yến có chút đau lòng thương tiếc giờ lại tiêu hao hầu như không còn nữa.
Ân Ly nâng nhẹ đầu Yến Yến, thúc một cái để vật kia vào trong cổ họng cô thật sâu, luồng ấm áp cùng co rút làm cho lỗ chân lông của hắn như thể đều mở ra.
Yến Yến bị hắn làm cho nước mắt lưng tròng.
Ân Ly nắm lấy tóc cô mà ra sức giằng co.
Cô cảm thấy bản thân giống như một con búp bê có thể bị chi phối một cách ngẫu nhiên, không có tự do, không có ý chí, không có linh hồn, không có lý tưởng.
Thay người khác biểu lộ dục vọng của bản thân còn tùy tiện hèn nhát mà mắc kẹt ở trong đó, hiện tại cô cảm thấy chán ghét chính mình, đây là điều mà trước nay chưa từng có.
Ánh mắt tê dại.
Không bao lâu thì dừng lại, Ân Ly không hề giật giật nữa.
Khoang miệng Yến Yến như bị cái gì đó nóng bỏng bao bọc chúng giống như nham thạch nóng chảy, làm cho người ta thấy nóng rát cùng nhom nhớp khó chịu.
Ân Ly nâng chiếc cằm xinh đẹp của cô lên, ép buộc cô nuốt xuống thứ dịch thủy.
Mặt hắn hiện lên vẻ ác liệt cùng đắc ý.
Mặt trăng vỡ vụn trong đáy mắt Yến Yến như có thể lắp ráp ra những vì sao đầy trời, nhưng rốt cuộc lại không thể nhặt được.
Rơi xuống, ngã xuống.
Cô chết lặng để hắn đùa nghịch với cơ thể của mình.
Cảm nhận được thứ vật to lớn kia đã từng ở trong miệng, mãnh liệt cắm vào thân thể mình.
Ân Ly bóp eo cô, ra sức đùa bỡn, trằn trọc.
Làm cho Yến Yến rên rỉ một trận.
Dù bên dưới đã được làm khô qua, thế nhưng dâm thủy vẫn theo khe chân nhỏ xuống, Ân Ly cầm tay cô sờ về phía chỗ giao hợp của hai người.
Yến Yến chạm vào ranh giới nóng bỏng đó.
Giống như bị bỏng muốn rụt tay lại, Ân Ly không nhường nhịn, hắn ác liệt khiêu khích cô.
Hắn buông tay cô xuống, lại ra sức vuốt ve sống lưng Yến Yến, nơi đó của cô dễ gãy như mảnh thủy tinh, thế mà hắn không ngừng vuốt ve qua lại.
Ánh mắt Ân Ly gần như si mê, bàn tay to lớn đi tới cái cổ như thiên nga của Yến Yến.
Chậm rãi vươn tay vuốt ve, cổ Yến Yến mảnh khảnh thon dài, trắng động lòng người.
Sạch sẽ trong suốt, có thể nhìn thấy các mạch máu nhỏ màu xanh tím.
Có một vẻ đẹp mong manh tàn bạo.
Ân Ly bóp cổ cô, khom người xuống, gần như bướng bỉnh mà hỏi cô: "Còn chạy sao?"Hạ thân Yến Yến trở nên mềm nhũn, nhiều lần tăng lên lại thủy chung kề sát giới hạn chịu đựng.
Ân Ly véo khuôn mặt cô đỏ lên, khó chịu không thôi.
Yến Yến lần đầu tiên cảm thấy mình sống chật vật như vậy.
Ân Ly không có tâm, ác liệt đến cực hạn.
Yến Yến gặp được hắn, là kiếp trước tạo nghiệt, đời này đến là để trả lại.
Yến Yến nghĩ đến bà nội và ba , cô nhớ tới mảnh linh lan mà bà nội nói, nhớ tới buổi hòa nhạc mà Giang Thâm nói.
Cô lớn như vậy mà vẫn chưa có cơ hội xem qua buổi hòa nhạc.
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook