Yên Vũ
-
Chương 2: Lộ ra sơ hở
Việc này đối với Yên Vũ mà nói cũng không là quan trọng nhất, mà quan trọng nhất là hắn có phụ thân làm Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti!
Hoàng thành ti là nơi gì? Chính là nơi chưởng quản xuất nhập của cung thành, đóng mở cửa cung, quan sát động tĩnh của thần dân, báo cáo trực tiếp mọi việc của địa phương với hoàng đế. Nói trắng ra, Hoàng thành ti là con mắt của hoàng đế được thiết lập ở trong ngoài hoàng cung, thậm chí cả nước. Lớn thì tới chuyện quan viên lên chức, nhỏ thì tới gà gáy trộm chó, không có chuỵên gì mà Hoàng thành ti không quản được.
Hoàng thành ti vừa chịu trách nhiệm an nguy của hoàng đế, an toàn của hoàng cung, vừa giám thị quần thần thiên hạ.
Sự tồn tại của Hoàng thành ti rất thần bí, nhưng là sự tồn tại bá đạo nhất của thiên triều.
Hoàng thành ti có hồ sơ tình báo tường tận nhất của thiên triều, có kỷ sự* đầy đủ nhất thiên hạ. Thảm án Diệp gia tám năm trước nhất định có ghi lại trong hồ sơ của Hoàng thành ti. Cho dù một trận lửa lớn kia tiêu huỷ tất cả dấu vết, cũng nhất định không che dấu được chân tướng năm đó.
(*kỷ sự: ghi chép lại sự thật)
Chỉ cần có thể tiếp cận hồ sơ của Hoàng thành ti thì nhất định có thể vạch trần chân tướng cả nhà Diệp gia bị giết hại vào tám năm trước.
Tiếp cận hồ sơ cơ mật của Hoàng thành ti cũng không dễ dàng, nhưng nếu có thể tiếp cận với công tử Tuyên Thiệu của Hoàng thành ti Tổng chỉ huy sứ.
Tất cả dường như không thể không được!
Trong lòng Yên Vũ nhanh chóng quay trở lại. Tuyên Thiệu hầu như chưa từng đến nơi phong nguyệt như thế này. Ít ra nàng ở Xuân Hoa lâu đã tám năm cũng là lần đầu tiên gặp hắn.
Dùng cách gì để có thể tiếp cận Tuyên Thiệu đây?
Nàng nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Tiếng đàn đã gần đến phần kết thúc. Không biết âm tiết đàn sai vừa rồi kia rốt cuộc có bị Tuyên Thiệu phát giác hay không?
Sắc mặt Yên Vũ ngưng tụ, trước khi chấm dứt thì cố tình đàn một âm tiết không rõ ràng.
Nếu Tuyên Thiệu đủ tỉ mỉ thì có lẽ sẽ phát giác hoa khôi trong phòng không phải là người đánh đàn. Như vậy, bản thân sẽ có cơ hội tiếp cận với hắn.
Một khúc tấu xong, hoa khôi vẫn chưa phát hiện tiếng đàn có lỗi, uyển chuyển đứng dậy, hành lễ với mọi người.
Tuyên công tử nhìn đàn cổ trước người hoa khôi, hơi đăm chiêu.
“Mục Thanh Thanh tiểu thư không hổ là hoa khôi thành Lâm An chúng ta nha! Con người bộ dạng xinh đẹp là không cần phải nói, tiếng đàn giọng hát này cũng êm tai như vậy, thật sự là hiếm có! Hôm nay có thể mời ra Mục Thanh Thanh tiểu thư thật đúng là phúc của Tuyên công tử!” Người họ Vương chẳng hề thông minh vỗ mông ngựa Tuyên công tử.
Tuyên công tử đứng dậy, chậm rãi thong thả bước đi trong gian phòng.
Rồi trở ra hành lang của nhã gian, đi một vòng.
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn Tuyên công tử.
Tuyên công tử lại nhìn về phía hoa khôi Mục Thanh Thanh.
Hai tay Mục Thanh Thanh nắm chặt lại, trong lòng bàn tay hơi hơi có mồ hôi, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Yên Vũ núp ở trong phòng ngầm cũng khẩn trương đứng lên. Có phải vị Tuyên công tử này đã phát hiện rồi hay không?
Nàng nghe thấy bước chân của Tuyên công tử đang tới gần bức tường gỗ sau lưng mình, nhịp tim bỗng nhiên tăng nhanh.
“Tuyên công tử!” Mục Thanh Thanh lách mình che ở trước mặt Tuyên Thiệu. “Từ khi Tuyên công tử vào cho tới nay còn chưa có uống rượu, không bằng Thanh Thanh kính Tuyên công tử một chén rượu nhé? Không biết Tuyên công tử có nể mặt không?”
Tuyên Thiệu nhướn khoé mắt nhìn Mục Thanh, bất thình lình kề tai nàng ta, nói: “Trong nhã gian là mười sáu bước, bên ngoài nhã gian là mười tám bước, chứng minh…nơi đây có phòng ngầm. Ta có thể không vạch trần ‘Song Hoàng’* của Mục cô nương, nhưng có phải Mục cô nương cũng nên kêu người núp trong phòng ngầm kia ra gặp hay không?”
(*Song Hoàng: nhiếp chính sau rèm, điều khiển từ xa)
Mọi người trong nhã gian chỉ thấy Tuyên Thiệu tới gần Mục Thanh, người có tên đứng đầu bảng Lâm An, nhưng không biết hắn thầm thì nói cái gì.
Yên Vũ với thính giác khác người thường ở trong phòng ngầm lại nghe được vô cùng rõ ràng. Tim nàng đập bang bang, thấy biện pháp của mình quả nhiên dẫn tới chú ý của Tuyên Thiệu, không khỏi thầm vui mừng. Chỉ đợi tiểu thư đồng ý, nàng liền có thể mượn cơ hội này tiếp cận Tuyên Thiệu!
Mục Thanh Thanh thấy hắn nhìn thấu, cũng không lộ vẻ xấu hổ, ngược lại thấy hắn cố ý giấu cho mình, không làm cho nàng ta mất thể diện trước mặt mọi người, lập tức trong lòng thả lỏng.
Gật đầu, thấp giọng nói: “Lý ra nên như vậy, công tử đợi một chút.”
Hoàng thành ti là nơi gì? Chính là nơi chưởng quản xuất nhập của cung thành, đóng mở cửa cung, quan sát động tĩnh của thần dân, báo cáo trực tiếp mọi việc của địa phương với hoàng đế. Nói trắng ra, Hoàng thành ti là con mắt của hoàng đế được thiết lập ở trong ngoài hoàng cung, thậm chí cả nước. Lớn thì tới chuyện quan viên lên chức, nhỏ thì tới gà gáy trộm chó, không có chuỵên gì mà Hoàng thành ti không quản được.
Hoàng thành ti vừa chịu trách nhiệm an nguy của hoàng đế, an toàn của hoàng cung, vừa giám thị quần thần thiên hạ.
Sự tồn tại của Hoàng thành ti rất thần bí, nhưng là sự tồn tại bá đạo nhất của thiên triều.
Hoàng thành ti có hồ sơ tình báo tường tận nhất của thiên triều, có kỷ sự* đầy đủ nhất thiên hạ. Thảm án Diệp gia tám năm trước nhất định có ghi lại trong hồ sơ của Hoàng thành ti. Cho dù một trận lửa lớn kia tiêu huỷ tất cả dấu vết, cũng nhất định không che dấu được chân tướng năm đó.
(*kỷ sự: ghi chép lại sự thật)
Chỉ cần có thể tiếp cận hồ sơ của Hoàng thành ti thì nhất định có thể vạch trần chân tướng cả nhà Diệp gia bị giết hại vào tám năm trước.
Tiếp cận hồ sơ cơ mật của Hoàng thành ti cũng không dễ dàng, nhưng nếu có thể tiếp cận với công tử Tuyên Thiệu của Hoàng thành ti Tổng chỉ huy sứ.
Tất cả dường như không thể không được!
Trong lòng Yên Vũ nhanh chóng quay trở lại. Tuyên Thiệu hầu như chưa từng đến nơi phong nguyệt như thế này. Ít ra nàng ở Xuân Hoa lâu đã tám năm cũng là lần đầu tiên gặp hắn.
Dùng cách gì để có thể tiếp cận Tuyên Thiệu đây?
Nàng nhíu mày suy nghĩ sâu xa. Tiếng đàn đã gần đến phần kết thúc. Không biết âm tiết đàn sai vừa rồi kia rốt cuộc có bị Tuyên Thiệu phát giác hay không?
Sắc mặt Yên Vũ ngưng tụ, trước khi chấm dứt thì cố tình đàn một âm tiết không rõ ràng.
Nếu Tuyên Thiệu đủ tỉ mỉ thì có lẽ sẽ phát giác hoa khôi trong phòng không phải là người đánh đàn. Như vậy, bản thân sẽ có cơ hội tiếp cận với hắn.
Một khúc tấu xong, hoa khôi vẫn chưa phát hiện tiếng đàn có lỗi, uyển chuyển đứng dậy, hành lễ với mọi người.
Tuyên công tử nhìn đàn cổ trước người hoa khôi, hơi đăm chiêu.
“Mục Thanh Thanh tiểu thư không hổ là hoa khôi thành Lâm An chúng ta nha! Con người bộ dạng xinh đẹp là không cần phải nói, tiếng đàn giọng hát này cũng êm tai như vậy, thật sự là hiếm có! Hôm nay có thể mời ra Mục Thanh Thanh tiểu thư thật đúng là phúc của Tuyên công tử!” Người họ Vương chẳng hề thông minh vỗ mông ngựa Tuyên công tử.
Tuyên công tử đứng dậy, chậm rãi thong thả bước đi trong gian phòng.
Rồi trở ra hành lang của nhã gian, đi một vòng.
Tất cả mọi người khó hiểu nhìn Tuyên công tử.
Tuyên công tử lại nhìn về phía hoa khôi Mục Thanh Thanh.
Hai tay Mục Thanh Thanh nắm chặt lại, trong lòng bàn tay hơi hơi có mồ hôi, sắc mặt có chút mất tự nhiên.
Yên Vũ núp ở trong phòng ngầm cũng khẩn trương đứng lên. Có phải vị Tuyên công tử này đã phát hiện rồi hay không?
Nàng nghe thấy bước chân của Tuyên công tử đang tới gần bức tường gỗ sau lưng mình, nhịp tim bỗng nhiên tăng nhanh.
“Tuyên công tử!” Mục Thanh Thanh lách mình che ở trước mặt Tuyên Thiệu. “Từ khi Tuyên công tử vào cho tới nay còn chưa có uống rượu, không bằng Thanh Thanh kính Tuyên công tử một chén rượu nhé? Không biết Tuyên công tử có nể mặt không?”
Tuyên Thiệu nhướn khoé mắt nhìn Mục Thanh, bất thình lình kề tai nàng ta, nói: “Trong nhã gian là mười sáu bước, bên ngoài nhã gian là mười tám bước, chứng minh…nơi đây có phòng ngầm. Ta có thể không vạch trần ‘Song Hoàng’* của Mục cô nương, nhưng có phải Mục cô nương cũng nên kêu người núp trong phòng ngầm kia ra gặp hay không?”
(*Song Hoàng: nhiếp chính sau rèm, điều khiển từ xa)
Mọi người trong nhã gian chỉ thấy Tuyên Thiệu tới gần Mục Thanh, người có tên đứng đầu bảng Lâm An, nhưng không biết hắn thầm thì nói cái gì.
Yên Vũ với thính giác khác người thường ở trong phòng ngầm lại nghe được vô cùng rõ ràng. Tim nàng đập bang bang, thấy biện pháp của mình quả nhiên dẫn tới chú ý của Tuyên Thiệu, không khỏi thầm vui mừng. Chỉ đợi tiểu thư đồng ý, nàng liền có thể mượn cơ hội này tiếp cận Tuyên Thiệu!
Mục Thanh Thanh thấy hắn nhìn thấu, cũng không lộ vẻ xấu hổ, ngược lại thấy hắn cố ý giấu cho mình, không làm cho nàng ta mất thể diện trước mặt mọi người, lập tức trong lòng thả lỏng.
Gật đầu, thấp giọng nói: “Lý ra nên như vậy, công tử đợi một chút.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook