Yên Vũ
-
Chương 128: Thiếp muốn nhìn một lần cuối cùng
Tuyên Văn Bỉnh nhịn không được ho khan hai tiếng.
Tuyên phu nhân giật mình một cái, vội vuốt ngực cho ông ta. “Đừng nói nữa, ông vừa tỉnh lại. Ta với ông nói chuyện này làm gì! Ông mau mau nằm xuống nghỉ ngơi một chút, ngủ không được thì nhắm mắt nghỉ ngơi cũng tốt. Ta sẽ canh giữ ở bên cạnh ông, được không?”
Tuyên Văn Bỉnh quả thật có chút mệt mỏi, tuy không buồn ngủ nhưng dù sao cũng là trúng độc, tổn hao sức khoẻ, bây giờ vẫn còn yếu.
Ông ta theo tay của Tuyên phu nhân đỡ, chậm rãi nằm xuống. Nhắm mắt lại, chuyện tám năm trước lại như thuỷ triều tràn vào trong đầu.
Tuyên phu nhân nắm tay ông ta, lẳng lặng nhìn ông ta nhưng không có phát hiện trên mí mắt đang nhắm của ông ta hơi ẩm ướt.
Buổi sáng hôm sau thức dậy, Tuyên Thiệu và Yên Vũ mới nghe nói chuyện Tuyên Văn Bỉnh tỉnh lại vào tối hôm qua.
“Sao không đến đánh thức chúng ta?” Yên Vũ gấp gáp mặc quần áo, chải đầu.
“Là lão gia dặn không gọi làm phiền các người. Vả lại Lục đại nhân nói lão gia vừa tỉnh, thân thể suy yếu, không thích hợp thăm hỏi, hôm nay gặp cũng giống như nhau.” Lục Bình vừa hầu hạ Yên Vũ dậy vừa nói.
Tuyên Thiệu sửa sang xong trước, đặc biệt chờ nàng ở phòng ngoài.
Hai người không lo đến dùng cơm, liền trực tiếp đi đến chính viện.
Lưu ma ma đang chờ ở trong viện, thấy hai người đến thì lập tức tiến lên. “Công tử, thiếu phu nhân, lão gia và phu nhân đêm qua ngồi đến nửa đêm, bây giờ còn chưa dậy. Ngài…”
Tuyên Thiệu khoát khoát tay, kêu Lưu ma ma lui sang một bên, xoay người nói với Yên Vũ: “Không vội. Chúng ta về trước dùng cơm đi, đợi phụ thân và mẫu thân thức thì tới nữa.”
Nhưng Yên Vũ lắc đầu liên tục. Lúc này nàng đâu có tâm tư dùng cơm.
Tuyên Văn Bỉnh tỉnh lại, đối với nàng mà nói là bước ngoặc lớn của cuộc đời, là cơ hội xoá sạch thù giết cha giữa nàng và Tuyên Thiệu.
Cả tim nàng từ viện của Tuyên Thiệu đến bây giờ đều bang bang nhảy không ngừng. Trong tai tất cả đều là tiếng tim đập của mình.
Tuyên Thiệu thấy dáng vẻ vội vàng của nàng, lắc đầu bất đắc dĩ phì cười.
Không biết còn tưởng rằng tỉnh lại không phải là cha của hắn mà là cha của Yên Vũ đó!
Hai người ngồi trong hành lang gấp khúc.
Đầu mùa đông ở Lâm An có chút lạnh, Tuyên Thiệu kéo thật chặt áo choàng của Yên Vũ, cầm tay hơi lạnh của nàng.
Bởi vì nàng mang thai, ép nàng ăn chút điểm tâm lót dạ.
Yên Vũ nghe thấy trong phòng chính bỗng nhiên có tiếng động, lập tức đứng lên từ trong hành lang gấp khúc. “Thức rồi!”
Trong giọng nói của nàng đều là gấp gáp.
Lại đợi một hai khắc, Lưu ma ma mới đến mời bọn họ vào phòng chính.
“Phu nhân đã dậy, lão gia cũng thức.”
Tuyên Thiệu cũng nhanh chóng đứng dậy, hai người bước vội đến phòng chính.
Tuyên phu nhân chờ ở trong phòng chính, mắt hơi sưng.
Vừa nhìn liền biết đêm qua đã khóc.
Tuyên phu nhân giơ ngón tay chỉ vào phòng trong. “Con đi đi, phụ thân đang chờ con.”
Tuyên Thiệu liếc nhìn Yên Vũ, buông tay nàng ra, cất bước đi vào phòng trong.
Yên Vũ lắng tai nghe hít thở, nhịp tim của Tuyên Văn Bỉnh. Nghe thấy ông ta ngồi dậy, Tuyên Thiệu đi lót gối dựa ở sau lưng ông ta.
Nghe được hai cha con đầu tiên là chỉ giữ im lặng, qua một hồi lâu mới nghe thấy Tuyên Thiệu ấp úng một tiếng: “Cha…”
E là đã tám năm hắn không có gọi ông ta một tiếng cha như vậy.
Yên Vũ nghe thấy hít thở của Tuyên Văn Bỉnh hơi dồn dập một chút, lại im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nghe được trong tai truyền đến tiếng đè nén trầm thấp của Tuyên Văn Bỉnh. “Xin lỗi, Thiệu nhi… Tám năm trước con trải qua giãy dụa giữa sống chết, hôm nay cha mới hiểu được có bao nhiêu đau đớn như vậy…”
Chuyện Tuyên Văn Bỉnh vừa mới tỉnh lại lại xin lỗi với con trai Tuyên Thiệu, Yên Vũ thật bất ngờ.
Làm cha có lỗi, biết dùng giọng điệu chân thành như vậy, dùng lời xin lỗi nói ra khỏi miệng, e là ít lại càng ít. Hơn nữa, Tuyên Văn Bỉnh thân là Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti, cũng là người kiêu ngạo tự phụ.
“Cha…” Tuyên Thiệu lắc đầu, câu nói tiếp theo lại không thể nói ra.
Tuyên Văn Bỉnh giơ tay lên ra sức vỗ vỗ vai hắn.
Đứa bé trai từng theo sau lưng ông ta, ngước khuôn mặt nhỏ bé, vẻ mặt sùng bái nhìn ông ta, gọi “cha” từng tiếng, hôm nay đã trưởng thành thành một người lớn chân chính, giờ đây đã có thể dựa vào bả vai của mình gánh vác toàn bộ Tuyên gia.
Không, có lẽ không phải là hôm nay, mà đã bắt đầu từ thời khắc mình đẩy nó đến chặn một kiếm kia.
Nó cũng đã không tín nhiệm bất luận kẻ nào, có thể yên tâm dựa vào chỉ có mình ông.
Thử nghĩ trên đời này, ngay cả người cha tin nhất của mình cũng sẽ ở sau lưng đẩy mình một cái, còn có người nào đáng tin cậy?
Ông từng chỉ cảm thấy mình hổ thẹn với Tuyên Thiệu, nhưng cũng không thể thật sự lý giải sự ngỗ nghịch, kiêu căng, ngang ngược của nó.
Chỉ cảm thấy con trai này lòng dạ hẹp hòi, thích đối nghịch với ông ta, không còn như hồi nhỏ được người ta yêu thích như vậy.
Nằm ở trên giường mười mấy ngày nay, không thể động đậy, không thể nói, nhưng thật ra khiến ông ta nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Cũng suy nghĩ minh bạch trước đây ông tưởng rằng trung quân, cho rằng chỉ là phản ứng bản năng, một cái đẩy vô cùng sai lầm đối với một đưá bé mười tuổi năm ấy có ý nghĩ như thế nào.
Một người cha đối với đứa con vẫn luôn dựa vào ông ta, gần giống như toàn bộ bầu trời. Một cái đẩy trí mạng, sự phản bội tựa như trời đất sụp đổ. Ông ta từng khiến cho cả cuộc đời của con trai đều u ám.
Hôm nay xin lỗi, thật sự là tới quá muộn.
Nhưng may mà lúc ông ta còn sống rốt cuộc hiểu rõ, may mà ông ta còn có cơ hội nói lời này ra khỏi miệng.
“Con đã có thể hiểu rõ hành động lúc đó của cha, con… con đã không trách cha nữa.” Giọng của Tuyên Thiệu hơi khàn khàn.
Yên Vũ ở bên ngoài đều nghe tất cả ở trong tai, cảm thấy vành mắt hơi xót.
Nghiêng mặt một bên, lúc này mới thấy Tuyên phu nhân luôn nhìn nàng.
“Mẫu thân…” Yên Vũ thấp thỏm kêu.
Tuyên phu nhân nhàn nhạt gật đầu, không nói tiếng nào, ánh mắt bình tĩnh chuyển sang nơi khác.
Yên Vũ cũng không dám chỉ để ý tiếng động trong phòng. Tuyên phu nhân ở ngay trước mặt, nàng lắng nghe quá mức nhập tâm tất nhiên là không tốt. Gần giống như mình nghe trộm bị người ta phát hiện.
Cha con Tuyên Văn Bỉnh lại nói một hồi.
Tuyên Thiệu mới từ phòng trong chậm rãi bước ra ngoài.
Yên Vũ nhìn thấy trong mắt hắn hơi đỏ, đứng dậy tiến lên đón.
Tuyên phu nhân đang muốn đi vào trong.
Tuyên Thiệu chợt nói: “Phụ thân muốn gặp nàng.”
“Hả?”
Tuyên Thiệu cúi đầu nhìn Yên Vũ. “Phụ thân nói, ông ấy muốn gặp nàng.”
Lúc này Yên Vũ mới tin chắc mình không có nghe lầm, Tuyên Văn Bỉnh thật sự là muốn gặp mình.
Ông ta muốn chất vấn mình sao? Muốn quở trách mình sao?
Tuyên Văn Bỉnh có thể buộc nàng… buộc nàng rời khỏi Tuyên Thiệu hay không? Có thể trách nàng lòng dạ quá mức độc ác hay không?
Yên Vũ chật vật nuốt nước miếng, cái gì tới thì sẽ tới. Bây giờ nàng có đường nào trốn tránh? Một tay mình biến sự tình thành như vậy, đương nhiên phải tự mình đi thu dọn.
Nàng gật đầu, từng bước một đi về phía phòng trong.
Biểu cảm kia, tư thế kia rất có vẻ như bị gia hình.
Lúc trước, khi nàng bị bắt nhốt trong ngục cũng không thấy trên mặt nàng có khẩn trương thấp thỏm như vậy.
Tuyên phu nhân nhíu mày lại, rốt cuộc cũng không cùng đi vào.
Tuyên Thiệu lại theo chân Yên Vũ vào phòng trong, dựa trên khung cửa nhìn bóng lưng Yên Vũ.
“Phụ, phụ thân…” Yên Vũ di chuyển bước chân, đứng cách mép giường ba bước.
Tuyên Văn Bỉnh dựa ở đầu giường, ánh mắt phức tạp ngắm nhìn nàng.
Một lúc lâu. “Con là con gái của Diệp thừa tướng.”
Yên Vũ gật đầu. “Dạ, cha con là Diệp Chính Lương, mẹ con là An thị.”
Tuyên Văn Bỉnh gật đầu lia lịa. “Con là con gái của ông ta… Thật là không ngờ ông ta còn có một đứa con gái sống ở trên đời này, thật là không ngờ con gái của ông ta lại trở thành con dâu của ta… Ý trời, rõ ràng là ý trời…”
Tuyên Văn Bỉnh tự lẩm bẩm.
Yên Vũ nghe vậy, nâng mắt đánh giá biểu cảm của Tuyên Văn Bỉnh. Tại sao nàng cảm thấy mấy câu nói này của Tuyên Văn Bỉnh không có không cam lòng chút nào, ngược lại mang vài phần ý may mắn ở bên trong?
Năm đó cha muốn ám sát hoàng đế, ủng hộ lập thái tử còn nhỏ tuổi, nắm giữ triều chính.
Con trai của Tuyên Văn Bỉnh lại suýt chết trong trận ám sát, ông ta dẫn người chính tay diệt cả nhà Diệp gia. Hôm nay biết được mình đã lăn lộn đến bên cạnh ông ta, còn chiếm cứ vị trí con dâu ông ta, chẳng phải ông ta nên giận dữ sao?
“Ta luôn khâm phục Diệp thừa tướng. Khi Diệp thừa tướng còn tại vị, ta chỉ là một võ tướng tứ phẩm. Mỗi khi Diệp thừa tướng tấu lên, chủ trương hoàng đế xuất binh nghênh chiến nước Kim, đoạt lại kinh thành, trong doanh trại đều là một mảnh phấn khởi. Chúng ta thân là võ tướng, ăn lương bổng và lương thực của quân đội, chúng ta không sợ chết trận sa trường, chỉ sợ dân chúng mắng chúng ta nhút nhát, mắng chúng ta không có năng lực, mắng chúng ta không dám đối kháng với nước Kim, chắp tay nhường non sông cho người ta, an phận một phương, làm rùa đen rụt đầu.”
Tuyên Văn Bỉnh nói tới đây, tâm tình hơi kích động, nhịn không được ho khan.
Tuyên Thiệu muốn tiến lên, bị ông ta giơ tay ngăn lại.
Ông ta bình ổn tâm trạng, nhìn Yên Vũ, nói tiếp: “Từ xưa đến nay vinh quang lớn nhất của võ tướng là chết trận xa trường, quan văn lấy cái chết can gián, ‘Võ tử chiến, văn tử gián’, con sống ở Diệp gia, có lẽ lời như vậy cũng không xa lạ gì.”
Yên Vũ gật đầu.
“Diệp thừa tướng vốn là quan văn, lấy cái chết khuyên hoàng đế xuất binh nghênh chiến. Không giống với những quan văn khác chủ trương cầu hoà với nước Kim, nộp tiền cống hàng năm đổi lấy bình yên tạm thời. Ông ấy vốn là quan văn lại có cốt khí như vậy, thậm chí xin lệnh của hoàng đế, nguyện tự mình dẫn binh xuất chinh, không thu hồi kinh thành liền nguyện chết không trở về triều.” Tuyên Văn Bỉnh thở dài một tiếng. “Diệp thừa tướng ở trong toàn quân đều có danh tiếng cực tốt, đánh giá cực cao. Tuyên mỗ cũng luôn vô cùng kính ngưỡng Diệp thừa tướng, ở trong lòng Tuyên mỗ, Diệp thừa tướng là anh hùng không ai có thể so sánh với. Nhưng mà… Ta làm sao cũng không ngờ rằng… Diệp thừa tướng vì xuất binh kháng Kim, cuối cùng lại…”
Tuyên Văn Bỉnh nói, vành mắt lại thấm ướt.
Yên Vũ nghe vậy cúi đầu. Nàng chôn mặt thật thấp, tựa như thế này là có thể giấu được đau thương trong lòng không để người ta phát giác được.
“Mặc kệ thế nào, ám sát hoàng đế là tội lớn. Nếu năm đó Diệp thừa tướng thành công, mặc dù ta không dám gật bừa cách làm của ông ta, nhưng cũng sẽ không dẫn người với phương pháp thảm thiết như vậy để làm lắng lại lửa giận của thánh thượng.” Giọng của Tuyên Văn Bỉnh nặng nề nói. “Kết quả, ông ta thất bại. Ám sát không thành, hoàng thượng tức giận… Hậu quả có thể tưởng tượng…”
“Con biết. Con đã xem hồ sơ cùng thư đích thân cha con viết rồi.” Yên Vũ đột nhiên lên tiếng, ngắt lời Tuyên Văn Bỉnh. Nàng không ngờ rằng thì ra cha năm đó ở trong lòng Tuyên Văn Bỉnh là hình tượng cao lớn vĩ đại như vậy.
Nhưng mà cha ở trong lòng nàng vẫn luôn là người tốt, một người cha tốt.
Cha đã làm ra chuyện như vậy, cũng khiến cho nàng cảm thấy thương tiếc.
“Cho nên, đối với chuyện hạ độc phụ thân, bây giờ con vô cùng hối hận… Không cầu người có thể tha thứ cho con, chỉ cầu… người đừng đuổi con đi. Con biết mình sai rồi, xung động lỗ mãng bất chấp hậu quả… Nhưng mà bây giờ con thật muốn sống với Tuyên Thiệu thật tốt. Thị phi của tám năm trước, con đã suy nghĩ minh bạch.”
Yên Vũ nói, giọng điệu không lưu loát.
Tuyên Văn Bỉnh thở dài một tiếng. “Làm sao ta lại đuổi con đi đây… Chuyện diệt môn năm đó, mặc dù hành động bất đắc dĩ nhưng trong lòng ta cũng thật cảm thấy áy náy. Hôm nay con có thể tới Tuyên gia, có lẽ ông trời cho ta cơ hội sám hối. Việc này buồn bực trong lòng ta một lúc lâu, ta cũng chưa từng nói với con. Năm đó hoàng đế hạ lệnh tiêu huỷ hồ sơ, ta cũng không đành lòng. Tiêu huỷ hồ sơ, chân tướng sẽ không còn. Diệp thừa tướng vĩnh viễn chết không rõ. Cho nên ta đem hồ sơ giấu trong thư phòng, mỗi khi cảm thấy mệt mỏi sâu sắc thì lật xem hồ sơ. Tựa như lại thấy năm đó Diệp thừa tướng lấy cái chết can gián chấp nhất của hoàng đế, không nao núng.”
Yên Vũ kinh ngạc nhìn Tuyên Văn Bỉnh, một lúc lâu nàng bỗng kêu: “Phụ thân…”
Tuyên Văn Bỉnh nghe tiếng ngẩn ra, chậm rãi quay mặt lại nhìn nàng.
“Ừm!”
Ông gật đầu lia lịa, giống như trong tiếng “phụ thân” này bao hàm tha thứ chuyện năm đó, quên đi hành vi hạ độc đối với mình, càng là mong đợi đối với ngừơi một nhà sống tốt đẹp trong tương lai.
Nhìn ra trên mặt Tuyên Văn Bỉnh có mệt mỏi, Tuyên Thiệu nắm tay Yên Vũ lui ra khỏi phòng trong.
Cả người Yên Vũ hơi mông lung.
Lúc bước vào phòng trong, nàng vẫn thấp thỏm bất an. Nàng sợ Tuyên Văn Bỉnh sẽ hận nàng, sẽ không tha thứ cho nàng, sẽ đuổi nàng đi.
Lúc đi ra khỏi phòng trong, cả người nàng lại đều là thả lỏng, toàn bộ tâm đều sáng ngời.
Tựa như tất cả lo lắng trong lòng đều bị gió thổi tan.
Đối với dĩ vãng, đối với hiện tại, đối với tương lai đều tràn đầy bao dung cùng sự hoài niệm.
Thì ra cảm giác trút đi gánh nặng tốt như vậy, vui vẻ như vậy!
Đã từng tám năm, nàng ngu dường nào, đeo thù hận ở trong lòng, kết quả là lầm người lầm mình, buồn cười biết bao!
Tuyên Văn Bỉnh còn chưa có dùng cơm.
Tuyên Thiệu và Yên Vũ cũng chỉ ăn chút điểm tâm trong hành lang gấp khúc.
Hai người ra khỏi phòng chính, Tuyên phu nhân sai người mang chút thức ăn nhẹ đưa vào phòng trong.
Yên Vũ nghe được Tuyên Văn Bỉnh cầm tay Tuyên phu nhân, nói: “Nó là một đứa bé đáng thương, việc này không trách nó được. Bà đừng so đo với nó. Tám tuổi liền mất đi toàn bộ gia đình, mất đi tất cả thân nhân, nó làm sai chỗ nào? Lại phải trải qua tai ương ngập đầu này… Hôm nay nó có thể mở ra khúc mắc, là chuyện không thể nào tốt hơn. Ta vốn áy náy trong lòng đối với Diệp thừa tướng, sau này bà đối đãi với nó thật tốt, coi như bồi thường cho nó.”
“Năm đó lão gia cũng là bất đắc dĩ… Cuối cùng là cứu cửu tộc của Diệp gia, tránh khỏi nhiều người vô tội chết oan…”
“Lời này đừng nói nữa, bà chỉ cần nhớ kỹ, sau này đối đãi với nó thật tốt, đừng nhớ kỹ không chịu bỏ qua chuyện này. Hơn nữa, bây giờ thân phận của nó là con gái của Chu gia, cũng chỉ là con gái của Chu gia, chuyện Diệp thừa tướng đừng nhắc lại nữa. Mặc dù chuyện này đã qua nhiều năm, nếu để hoàng đế biết được…”
“Thiếp biết rồi.”
Hai người đã ra khỏi chính viện, chậm rãi đi trên con đường đá xanh giữa rừng trúc.
Gió thổi qua rừng trúc, lá trúc vang xào xạc.
Giọng nói của Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân đã trở nên mờ ảo.
Yên Vũ cũng thu hồi thính lực, không nghe tiếp nữa.
Tựa như tất cả đều không giống nhau, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Tất cả đều có chuyển biến, thì ra cuộc sống có thể đơn giản như vậy, nhẹ nhàng như vậy, lại… hạnh phúc như vậy.
Nàng đưa tay cầm lấy tay của Tuyên Thiệu. Mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay.
Lòng bàn tay nàng mềm mại, lòng bàn tay hắn có vết chai cứng rắn.
Hai người cùng cất bước, mỗi bước đều thong thả vững vàng.
Tuyên Văn Bỉnh ngày ngày khá hơn.
Mặc dù thể lực không còn như trước nữa, nội lực cũng bị thương tổn lớn, nhưng cử động bình thường đã không bị ảnh hưởng.
Trúng độc như núi đổ, độc đi như kéo tơ.
Muốn khử sạch dư độc phải điều dưỡng thật tốt khá lâu
Nhưng sự có mặt của Tuyên Văn Bỉnh ở trong triều lại không thể trì hoãn lâu như vậy.
Ông ta tỉnh lại ngày thứ năm liền tự mình đi cáo tội với hoàng đế, lần nữa đứng trong trung tâm chính trị của triều đình.
Khiến cho người vọng tưởng thừa dịp Tuyên gia nội loạn liền đạp cho Tuyên gia một cước cũng bị chặt đứt tâm tư.
Hơn nữa, người tỉ mỉ còn có thể phát hiện, trải qua chuyện này, giữa cha con Tuyên gia dường như xảy ra biến hoá kỳ diệu.
Tuy từng có đồn đãi cha con Tuyên gia bất hoà, nhưng ngoại trừ ngày đám cưới của Tuyên Thiệu, cũng chưa từng thấy qua hai cha con đỏ mặt trước mặt người ngoài. Hai cha con luôn luôn bận rộn, ai cũng không để ý nhiều tới ai.
Hôm nay lại thấy xe ngựa thường ngày của Tuyên Thiệu chờ Tuyên đại nhân cùng hồi phủ.
Tuyên đại nhân vốn cưỡi ngựa lên triều, hôm nay ngược lại cũng không cự tuyệt con ông ta đặc biệt tới đón.
Xe ngựa gặp thoáng qua xe ngựa của Tuyên gia, nếu lưu ý vẫn thỉnh thoáng có thể nghe được trên xe ngựa xa hoa của Tuyên Thiệu truyền đến tiếng cười sang sảng của hai cha con.
Cha con chiến tranh, vốn lúc cha con người ta không mấy thuận hoà nhưng địa vị Tuyên gia ở thiên triều không người nào có thể lay động. Bây giờ cha con đồng tâm, chỉ sợ muốn rung chuyển Tuyên gia thì càng thêm khó khăn.
Đại cục trong triều đã ổn định lại.
Bây giờ Tuyên Thiệu ngược lại cũng không bận rộn giống như trước đây. Mỗi ngày đều có thể nhín chút thời gian ở nhà làm bạn với vợ yêu.
Tình hình của Tuyên Văn Bỉnh cũng từ từ chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần bình tâm tĩnh khí thì hoàn toàn nhìn không ra thân thể của ông ta từng bị tổn hại lớn.
Tuyên phu nhân giật mình một cái, vội vuốt ngực cho ông ta. “Đừng nói nữa, ông vừa tỉnh lại. Ta với ông nói chuyện này làm gì! Ông mau mau nằm xuống nghỉ ngơi một chút, ngủ không được thì nhắm mắt nghỉ ngơi cũng tốt. Ta sẽ canh giữ ở bên cạnh ông, được không?”
Tuyên Văn Bỉnh quả thật có chút mệt mỏi, tuy không buồn ngủ nhưng dù sao cũng là trúng độc, tổn hao sức khoẻ, bây giờ vẫn còn yếu.
Ông ta theo tay của Tuyên phu nhân đỡ, chậm rãi nằm xuống. Nhắm mắt lại, chuyện tám năm trước lại như thuỷ triều tràn vào trong đầu.
Tuyên phu nhân nắm tay ông ta, lẳng lặng nhìn ông ta nhưng không có phát hiện trên mí mắt đang nhắm của ông ta hơi ẩm ướt.
Buổi sáng hôm sau thức dậy, Tuyên Thiệu và Yên Vũ mới nghe nói chuyện Tuyên Văn Bỉnh tỉnh lại vào tối hôm qua.
“Sao không đến đánh thức chúng ta?” Yên Vũ gấp gáp mặc quần áo, chải đầu.
“Là lão gia dặn không gọi làm phiền các người. Vả lại Lục đại nhân nói lão gia vừa tỉnh, thân thể suy yếu, không thích hợp thăm hỏi, hôm nay gặp cũng giống như nhau.” Lục Bình vừa hầu hạ Yên Vũ dậy vừa nói.
Tuyên Thiệu sửa sang xong trước, đặc biệt chờ nàng ở phòng ngoài.
Hai người không lo đến dùng cơm, liền trực tiếp đi đến chính viện.
Lưu ma ma đang chờ ở trong viện, thấy hai người đến thì lập tức tiến lên. “Công tử, thiếu phu nhân, lão gia và phu nhân đêm qua ngồi đến nửa đêm, bây giờ còn chưa dậy. Ngài…”
Tuyên Thiệu khoát khoát tay, kêu Lưu ma ma lui sang một bên, xoay người nói với Yên Vũ: “Không vội. Chúng ta về trước dùng cơm đi, đợi phụ thân và mẫu thân thức thì tới nữa.”
Nhưng Yên Vũ lắc đầu liên tục. Lúc này nàng đâu có tâm tư dùng cơm.
Tuyên Văn Bỉnh tỉnh lại, đối với nàng mà nói là bước ngoặc lớn của cuộc đời, là cơ hội xoá sạch thù giết cha giữa nàng và Tuyên Thiệu.
Cả tim nàng từ viện của Tuyên Thiệu đến bây giờ đều bang bang nhảy không ngừng. Trong tai tất cả đều là tiếng tim đập của mình.
Tuyên Thiệu thấy dáng vẻ vội vàng của nàng, lắc đầu bất đắc dĩ phì cười.
Không biết còn tưởng rằng tỉnh lại không phải là cha của hắn mà là cha của Yên Vũ đó!
Hai người ngồi trong hành lang gấp khúc.
Đầu mùa đông ở Lâm An có chút lạnh, Tuyên Thiệu kéo thật chặt áo choàng của Yên Vũ, cầm tay hơi lạnh của nàng.
Bởi vì nàng mang thai, ép nàng ăn chút điểm tâm lót dạ.
Yên Vũ nghe thấy trong phòng chính bỗng nhiên có tiếng động, lập tức đứng lên từ trong hành lang gấp khúc. “Thức rồi!”
Trong giọng nói của nàng đều là gấp gáp.
Lại đợi một hai khắc, Lưu ma ma mới đến mời bọn họ vào phòng chính.
“Phu nhân đã dậy, lão gia cũng thức.”
Tuyên Thiệu cũng nhanh chóng đứng dậy, hai người bước vội đến phòng chính.
Tuyên phu nhân chờ ở trong phòng chính, mắt hơi sưng.
Vừa nhìn liền biết đêm qua đã khóc.
Tuyên phu nhân giơ ngón tay chỉ vào phòng trong. “Con đi đi, phụ thân đang chờ con.”
Tuyên Thiệu liếc nhìn Yên Vũ, buông tay nàng ra, cất bước đi vào phòng trong.
Yên Vũ lắng tai nghe hít thở, nhịp tim của Tuyên Văn Bỉnh. Nghe thấy ông ta ngồi dậy, Tuyên Thiệu đi lót gối dựa ở sau lưng ông ta.
Nghe được hai cha con đầu tiên là chỉ giữ im lặng, qua một hồi lâu mới nghe thấy Tuyên Thiệu ấp úng một tiếng: “Cha…”
E là đã tám năm hắn không có gọi ông ta một tiếng cha như vậy.
Yên Vũ nghe thấy hít thở của Tuyên Văn Bỉnh hơi dồn dập một chút, lại im lặng hồi lâu, bỗng nhiên nghe được trong tai truyền đến tiếng đè nén trầm thấp của Tuyên Văn Bỉnh. “Xin lỗi, Thiệu nhi… Tám năm trước con trải qua giãy dụa giữa sống chết, hôm nay cha mới hiểu được có bao nhiêu đau đớn như vậy…”
Chuyện Tuyên Văn Bỉnh vừa mới tỉnh lại lại xin lỗi với con trai Tuyên Thiệu, Yên Vũ thật bất ngờ.
Làm cha có lỗi, biết dùng giọng điệu chân thành như vậy, dùng lời xin lỗi nói ra khỏi miệng, e là ít lại càng ít. Hơn nữa, Tuyên Văn Bỉnh thân là Tổng chỉ huy sứ Hoàng thành ti, cũng là người kiêu ngạo tự phụ.
“Cha…” Tuyên Thiệu lắc đầu, câu nói tiếp theo lại không thể nói ra.
Tuyên Văn Bỉnh giơ tay lên ra sức vỗ vỗ vai hắn.
Đứa bé trai từng theo sau lưng ông ta, ngước khuôn mặt nhỏ bé, vẻ mặt sùng bái nhìn ông ta, gọi “cha” từng tiếng, hôm nay đã trưởng thành thành một người lớn chân chính, giờ đây đã có thể dựa vào bả vai của mình gánh vác toàn bộ Tuyên gia.
Không, có lẽ không phải là hôm nay, mà đã bắt đầu từ thời khắc mình đẩy nó đến chặn một kiếm kia.
Nó cũng đã không tín nhiệm bất luận kẻ nào, có thể yên tâm dựa vào chỉ có mình ông.
Thử nghĩ trên đời này, ngay cả người cha tin nhất của mình cũng sẽ ở sau lưng đẩy mình một cái, còn có người nào đáng tin cậy?
Ông từng chỉ cảm thấy mình hổ thẹn với Tuyên Thiệu, nhưng cũng không thể thật sự lý giải sự ngỗ nghịch, kiêu căng, ngang ngược của nó.
Chỉ cảm thấy con trai này lòng dạ hẹp hòi, thích đối nghịch với ông ta, không còn như hồi nhỏ được người ta yêu thích như vậy.
Nằm ở trên giường mười mấy ngày nay, không thể động đậy, không thể nói, nhưng thật ra khiến ông ta nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện.
Cũng suy nghĩ minh bạch trước đây ông tưởng rằng trung quân, cho rằng chỉ là phản ứng bản năng, một cái đẩy vô cùng sai lầm đối với một đưá bé mười tuổi năm ấy có ý nghĩ như thế nào.
Một người cha đối với đứa con vẫn luôn dựa vào ông ta, gần giống như toàn bộ bầu trời. Một cái đẩy trí mạng, sự phản bội tựa như trời đất sụp đổ. Ông ta từng khiến cho cả cuộc đời của con trai đều u ám.
Hôm nay xin lỗi, thật sự là tới quá muộn.
Nhưng may mà lúc ông ta còn sống rốt cuộc hiểu rõ, may mà ông ta còn có cơ hội nói lời này ra khỏi miệng.
“Con đã có thể hiểu rõ hành động lúc đó của cha, con… con đã không trách cha nữa.” Giọng của Tuyên Thiệu hơi khàn khàn.
Yên Vũ ở bên ngoài đều nghe tất cả ở trong tai, cảm thấy vành mắt hơi xót.
Nghiêng mặt một bên, lúc này mới thấy Tuyên phu nhân luôn nhìn nàng.
“Mẫu thân…” Yên Vũ thấp thỏm kêu.
Tuyên phu nhân nhàn nhạt gật đầu, không nói tiếng nào, ánh mắt bình tĩnh chuyển sang nơi khác.
Yên Vũ cũng không dám chỉ để ý tiếng động trong phòng. Tuyên phu nhân ở ngay trước mặt, nàng lắng nghe quá mức nhập tâm tất nhiên là không tốt. Gần giống như mình nghe trộm bị người ta phát hiện.
Cha con Tuyên Văn Bỉnh lại nói một hồi.
Tuyên Thiệu mới từ phòng trong chậm rãi bước ra ngoài.
Yên Vũ nhìn thấy trong mắt hắn hơi đỏ, đứng dậy tiến lên đón.
Tuyên phu nhân đang muốn đi vào trong.
Tuyên Thiệu chợt nói: “Phụ thân muốn gặp nàng.”
“Hả?”
Tuyên Thiệu cúi đầu nhìn Yên Vũ. “Phụ thân nói, ông ấy muốn gặp nàng.”
Lúc này Yên Vũ mới tin chắc mình không có nghe lầm, Tuyên Văn Bỉnh thật sự là muốn gặp mình.
Ông ta muốn chất vấn mình sao? Muốn quở trách mình sao?
Tuyên Văn Bỉnh có thể buộc nàng… buộc nàng rời khỏi Tuyên Thiệu hay không? Có thể trách nàng lòng dạ quá mức độc ác hay không?
Yên Vũ chật vật nuốt nước miếng, cái gì tới thì sẽ tới. Bây giờ nàng có đường nào trốn tránh? Một tay mình biến sự tình thành như vậy, đương nhiên phải tự mình đi thu dọn.
Nàng gật đầu, từng bước một đi về phía phòng trong.
Biểu cảm kia, tư thế kia rất có vẻ như bị gia hình.
Lúc trước, khi nàng bị bắt nhốt trong ngục cũng không thấy trên mặt nàng có khẩn trương thấp thỏm như vậy.
Tuyên phu nhân nhíu mày lại, rốt cuộc cũng không cùng đi vào.
Tuyên Thiệu lại theo chân Yên Vũ vào phòng trong, dựa trên khung cửa nhìn bóng lưng Yên Vũ.
“Phụ, phụ thân…” Yên Vũ di chuyển bước chân, đứng cách mép giường ba bước.
Tuyên Văn Bỉnh dựa ở đầu giường, ánh mắt phức tạp ngắm nhìn nàng.
Một lúc lâu. “Con là con gái của Diệp thừa tướng.”
Yên Vũ gật đầu. “Dạ, cha con là Diệp Chính Lương, mẹ con là An thị.”
Tuyên Văn Bỉnh gật đầu lia lịa. “Con là con gái của ông ta… Thật là không ngờ ông ta còn có một đứa con gái sống ở trên đời này, thật là không ngờ con gái của ông ta lại trở thành con dâu của ta… Ý trời, rõ ràng là ý trời…”
Tuyên Văn Bỉnh tự lẩm bẩm.
Yên Vũ nghe vậy, nâng mắt đánh giá biểu cảm của Tuyên Văn Bỉnh. Tại sao nàng cảm thấy mấy câu nói này của Tuyên Văn Bỉnh không có không cam lòng chút nào, ngược lại mang vài phần ý may mắn ở bên trong?
Năm đó cha muốn ám sát hoàng đế, ủng hộ lập thái tử còn nhỏ tuổi, nắm giữ triều chính.
Con trai của Tuyên Văn Bỉnh lại suýt chết trong trận ám sát, ông ta dẫn người chính tay diệt cả nhà Diệp gia. Hôm nay biết được mình đã lăn lộn đến bên cạnh ông ta, còn chiếm cứ vị trí con dâu ông ta, chẳng phải ông ta nên giận dữ sao?
“Ta luôn khâm phục Diệp thừa tướng. Khi Diệp thừa tướng còn tại vị, ta chỉ là một võ tướng tứ phẩm. Mỗi khi Diệp thừa tướng tấu lên, chủ trương hoàng đế xuất binh nghênh chiến nước Kim, đoạt lại kinh thành, trong doanh trại đều là một mảnh phấn khởi. Chúng ta thân là võ tướng, ăn lương bổng và lương thực của quân đội, chúng ta không sợ chết trận sa trường, chỉ sợ dân chúng mắng chúng ta nhút nhát, mắng chúng ta không có năng lực, mắng chúng ta không dám đối kháng với nước Kim, chắp tay nhường non sông cho người ta, an phận một phương, làm rùa đen rụt đầu.”
Tuyên Văn Bỉnh nói tới đây, tâm tình hơi kích động, nhịn không được ho khan.
Tuyên Thiệu muốn tiến lên, bị ông ta giơ tay ngăn lại.
Ông ta bình ổn tâm trạng, nhìn Yên Vũ, nói tiếp: “Từ xưa đến nay vinh quang lớn nhất của võ tướng là chết trận xa trường, quan văn lấy cái chết can gián, ‘Võ tử chiến, văn tử gián’, con sống ở Diệp gia, có lẽ lời như vậy cũng không xa lạ gì.”
Yên Vũ gật đầu.
“Diệp thừa tướng vốn là quan văn, lấy cái chết khuyên hoàng đế xuất binh nghênh chiến. Không giống với những quan văn khác chủ trương cầu hoà với nước Kim, nộp tiền cống hàng năm đổi lấy bình yên tạm thời. Ông ấy vốn là quan văn lại có cốt khí như vậy, thậm chí xin lệnh của hoàng đế, nguyện tự mình dẫn binh xuất chinh, không thu hồi kinh thành liền nguyện chết không trở về triều.” Tuyên Văn Bỉnh thở dài một tiếng. “Diệp thừa tướng ở trong toàn quân đều có danh tiếng cực tốt, đánh giá cực cao. Tuyên mỗ cũng luôn vô cùng kính ngưỡng Diệp thừa tướng, ở trong lòng Tuyên mỗ, Diệp thừa tướng là anh hùng không ai có thể so sánh với. Nhưng mà… Ta làm sao cũng không ngờ rằng… Diệp thừa tướng vì xuất binh kháng Kim, cuối cùng lại…”
Tuyên Văn Bỉnh nói, vành mắt lại thấm ướt.
Yên Vũ nghe vậy cúi đầu. Nàng chôn mặt thật thấp, tựa như thế này là có thể giấu được đau thương trong lòng không để người ta phát giác được.
“Mặc kệ thế nào, ám sát hoàng đế là tội lớn. Nếu năm đó Diệp thừa tướng thành công, mặc dù ta không dám gật bừa cách làm của ông ta, nhưng cũng sẽ không dẫn người với phương pháp thảm thiết như vậy để làm lắng lại lửa giận của thánh thượng.” Giọng của Tuyên Văn Bỉnh nặng nề nói. “Kết quả, ông ta thất bại. Ám sát không thành, hoàng thượng tức giận… Hậu quả có thể tưởng tượng…”
“Con biết. Con đã xem hồ sơ cùng thư đích thân cha con viết rồi.” Yên Vũ đột nhiên lên tiếng, ngắt lời Tuyên Văn Bỉnh. Nàng không ngờ rằng thì ra cha năm đó ở trong lòng Tuyên Văn Bỉnh là hình tượng cao lớn vĩ đại như vậy.
Nhưng mà cha ở trong lòng nàng vẫn luôn là người tốt, một người cha tốt.
Cha đã làm ra chuyện như vậy, cũng khiến cho nàng cảm thấy thương tiếc.
“Cho nên, đối với chuyện hạ độc phụ thân, bây giờ con vô cùng hối hận… Không cầu người có thể tha thứ cho con, chỉ cầu… người đừng đuổi con đi. Con biết mình sai rồi, xung động lỗ mãng bất chấp hậu quả… Nhưng mà bây giờ con thật muốn sống với Tuyên Thiệu thật tốt. Thị phi của tám năm trước, con đã suy nghĩ minh bạch.”
Yên Vũ nói, giọng điệu không lưu loát.
Tuyên Văn Bỉnh thở dài một tiếng. “Làm sao ta lại đuổi con đi đây… Chuyện diệt môn năm đó, mặc dù hành động bất đắc dĩ nhưng trong lòng ta cũng thật cảm thấy áy náy. Hôm nay con có thể tới Tuyên gia, có lẽ ông trời cho ta cơ hội sám hối. Việc này buồn bực trong lòng ta một lúc lâu, ta cũng chưa từng nói với con. Năm đó hoàng đế hạ lệnh tiêu huỷ hồ sơ, ta cũng không đành lòng. Tiêu huỷ hồ sơ, chân tướng sẽ không còn. Diệp thừa tướng vĩnh viễn chết không rõ. Cho nên ta đem hồ sơ giấu trong thư phòng, mỗi khi cảm thấy mệt mỏi sâu sắc thì lật xem hồ sơ. Tựa như lại thấy năm đó Diệp thừa tướng lấy cái chết can gián chấp nhất của hoàng đế, không nao núng.”
Yên Vũ kinh ngạc nhìn Tuyên Văn Bỉnh, một lúc lâu nàng bỗng kêu: “Phụ thân…”
Tuyên Văn Bỉnh nghe tiếng ngẩn ra, chậm rãi quay mặt lại nhìn nàng.
“Ừm!”
Ông gật đầu lia lịa, giống như trong tiếng “phụ thân” này bao hàm tha thứ chuyện năm đó, quên đi hành vi hạ độc đối với mình, càng là mong đợi đối với ngừơi một nhà sống tốt đẹp trong tương lai.
Nhìn ra trên mặt Tuyên Văn Bỉnh có mệt mỏi, Tuyên Thiệu nắm tay Yên Vũ lui ra khỏi phòng trong.
Cả người Yên Vũ hơi mông lung.
Lúc bước vào phòng trong, nàng vẫn thấp thỏm bất an. Nàng sợ Tuyên Văn Bỉnh sẽ hận nàng, sẽ không tha thứ cho nàng, sẽ đuổi nàng đi.
Lúc đi ra khỏi phòng trong, cả người nàng lại đều là thả lỏng, toàn bộ tâm đều sáng ngời.
Tựa như tất cả lo lắng trong lòng đều bị gió thổi tan.
Đối với dĩ vãng, đối với hiện tại, đối với tương lai đều tràn đầy bao dung cùng sự hoài niệm.
Thì ra cảm giác trút đi gánh nặng tốt như vậy, vui vẻ như vậy!
Đã từng tám năm, nàng ngu dường nào, đeo thù hận ở trong lòng, kết quả là lầm người lầm mình, buồn cười biết bao!
Tuyên Văn Bỉnh còn chưa có dùng cơm.
Tuyên Thiệu và Yên Vũ cũng chỉ ăn chút điểm tâm trong hành lang gấp khúc.
Hai người ra khỏi phòng chính, Tuyên phu nhân sai người mang chút thức ăn nhẹ đưa vào phòng trong.
Yên Vũ nghe được Tuyên Văn Bỉnh cầm tay Tuyên phu nhân, nói: “Nó là một đứa bé đáng thương, việc này không trách nó được. Bà đừng so đo với nó. Tám tuổi liền mất đi toàn bộ gia đình, mất đi tất cả thân nhân, nó làm sai chỗ nào? Lại phải trải qua tai ương ngập đầu này… Hôm nay nó có thể mở ra khúc mắc, là chuyện không thể nào tốt hơn. Ta vốn áy náy trong lòng đối với Diệp thừa tướng, sau này bà đối đãi với nó thật tốt, coi như bồi thường cho nó.”
“Năm đó lão gia cũng là bất đắc dĩ… Cuối cùng là cứu cửu tộc của Diệp gia, tránh khỏi nhiều người vô tội chết oan…”
“Lời này đừng nói nữa, bà chỉ cần nhớ kỹ, sau này đối đãi với nó thật tốt, đừng nhớ kỹ không chịu bỏ qua chuyện này. Hơn nữa, bây giờ thân phận của nó là con gái của Chu gia, cũng chỉ là con gái của Chu gia, chuyện Diệp thừa tướng đừng nhắc lại nữa. Mặc dù chuyện này đã qua nhiều năm, nếu để hoàng đế biết được…”
“Thiếp biết rồi.”
Hai người đã ra khỏi chính viện, chậm rãi đi trên con đường đá xanh giữa rừng trúc.
Gió thổi qua rừng trúc, lá trúc vang xào xạc.
Giọng nói của Tuyên Văn Bỉnh và Tuyên phu nhân đã trở nên mờ ảo.
Yên Vũ cũng thu hồi thính lực, không nghe tiếp nữa.
Tựa như tất cả đều không giống nhau, tất cả đều đang phát triển theo hướng tốt đẹp.
Tất cả đều có chuyển biến, thì ra cuộc sống có thể đơn giản như vậy, nhẹ nhàng như vậy, lại… hạnh phúc như vậy.
Nàng đưa tay cầm lấy tay của Tuyên Thiệu. Mười ngón tay đan vào nhau, lòng bàn tay áp vào lòng bàn tay.
Lòng bàn tay nàng mềm mại, lòng bàn tay hắn có vết chai cứng rắn.
Hai người cùng cất bước, mỗi bước đều thong thả vững vàng.
Tuyên Văn Bỉnh ngày ngày khá hơn.
Mặc dù thể lực không còn như trước nữa, nội lực cũng bị thương tổn lớn, nhưng cử động bình thường đã không bị ảnh hưởng.
Trúng độc như núi đổ, độc đi như kéo tơ.
Muốn khử sạch dư độc phải điều dưỡng thật tốt khá lâu
Nhưng sự có mặt của Tuyên Văn Bỉnh ở trong triều lại không thể trì hoãn lâu như vậy.
Ông ta tỉnh lại ngày thứ năm liền tự mình đi cáo tội với hoàng đế, lần nữa đứng trong trung tâm chính trị của triều đình.
Khiến cho người vọng tưởng thừa dịp Tuyên gia nội loạn liền đạp cho Tuyên gia một cước cũng bị chặt đứt tâm tư.
Hơn nữa, người tỉ mỉ còn có thể phát hiện, trải qua chuyện này, giữa cha con Tuyên gia dường như xảy ra biến hoá kỳ diệu.
Tuy từng có đồn đãi cha con Tuyên gia bất hoà, nhưng ngoại trừ ngày đám cưới của Tuyên Thiệu, cũng chưa từng thấy qua hai cha con đỏ mặt trước mặt người ngoài. Hai cha con luôn luôn bận rộn, ai cũng không để ý nhiều tới ai.
Hôm nay lại thấy xe ngựa thường ngày của Tuyên Thiệu chờ Tuyên đại nhân cùng hồi phủ.
Tuyên đại nhân vốn cưỡi ngựa lên triều, hôm nay ngược lại cũng không cự tuyệt con ông ta đặc biệt tới đón.
Xe ngựa gặp thoáng qua xe ngựa của Tuyên gia, nếu lưu ý vẫn thỉnh thoáng có thể nghe được trên xe ngựa xa hoa của Tuyên Thiệu truyền đến tiếng cười sang sảng của hai cha con.
Cha con chiến tranh, vốn lúc cha con người ta không mấy thuận hoà nhưng địa vị Tuyên gia ở thiên triều không người nào có thể lay động. Bây giờ cha con đồng tâm, chỉ sợ muốn rung chuyển Tuyên gia thì càng thêm khó khăn.
Đại cục trong triều đã ổn định lại.
Bây giờ Tuyên Thiệu ngược lại cũng không bận rộn giống như trước đây. Mỗi ngày đều có thể nhín chút thời gian ở nhà làm bạn với vợ yêu.
Tình hình của Tuyên Văn Bỉnh cũng từ từ chuyển biến tốt đẹp, chỉ cần bình tâm tĩnh khí thì hoàn toàn nhìn không ra thân thể của ông ta từng bị tổn hại lớn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook