Yên Vũ
-
Chương 122-2: Chuộc lỗi (2)
.Khi Tuyên Thiệu trở lại, đúng lúc Lục Bình đang dọn cơm.
Sắc trời còn chưa tối đen, ngược lại cũng không vội đi ngay bây giờ.
Hôm nay Yên Vũ đã không còn ói nữa, vài lần cảm thấy mắc ói đều được ép xuống dưới sự giúp đỡ của mùi thuốc.
Ăn cơm vào, cả người nàng cũng có vẻ có khí sắc một chút.
Ít ra tay cầm muỗng đã không run rẩy, nói chuyện cũng có sức lực.
Tuyên Thiệu cùng nàng dùng bữa tối.
Bây giờ mới cảm nhận được, cuộc sống thế này đúng là không dễ dàng được, hạnh phúc như vậy.
Nàng đã từng bị thù hận che mắt, nên nhìn không thấy cuộc sống tốt đẹp. Nếu có thể sớm tỉnh ngộ, cũng không đến mức khiến Tuyên gia rơi vào như vậy.
Cơm xong, hai người sửa sang thoả đáng.
Thân thể Yên Vũ yếu ớt, lại mang thai, ngồi xe ngựa không được, nên ngồi kiệu bốn người khiêng thoải mái nhất, kẽo kẹt kẽo kẹt đi về phía phố Tây bắc.
Trong kiệu chỉ có một mình nàng, không hề thấy bóng dáng của Tuyên Thiệu.
Nhưng nàng có thể cảm giác được Tuyên Thiệu đang ở gần đây, trong lòng cực kỳ vững.
Lộ trình từ Tuyên gia đến Cao phủ ở phố Tây bắc không tính là gần. Biết là lực chân của kiệu phu của Tuyên gia không tệ, cũng dùng gần một canh giờ.
Cỗ kiệu đi tới bên ngoài Cao phủ, ngừng lại. Yên Vũ ở trong kiệu hơi xốc lên mành cửa sổ ở một bên, nhìn thoáng qua trên đầu cửa ở bên ngoài. Hai chữ “Cao phủ” được mạ vàng dưới ánh trăng rọi, rạng ngời rực rỡ.
“Đi gõ cửa đi.” Kiệu hạ xuống, Yên Vũ nói với một kiệu phu.
Bước chân của kiệu phu vững vàng tiến lên, gõ cửa hông sơn đỏ.
Chờ không bao lâu, trên cửa hông liền kéo ra một khe hở từ bên trong, một cái đầu lộ ra. “Đã trễ thế này, là ai vậy?”
“Chúng ta là thân thích của Cao tổng quản, có việc muốn gặp Cao tổng quản.” Kiệu phu trầm giọng đáp.
“Thân thích của Cao tổng quản?” Người gác cổng thật nghi ngờ nhìn hắn một cái, lẩm bẩm. “Không nghe nói lão gia có thân thích muốn tới mà?”
“Vì đi vội vàng, không thể báo cho biết sớm.” Kiệu phu không chút hoang mang nói.
Người gác cổng gãi đầu một cái. “Hôm nay lão gia không có ở nhà, ngày mai các ngươi trở lại đi!”
Dứt lời liền muốn đóng cửa, nhưng bị kiệu phu giơ tay lên ngăn lại. “Cao tổng quản không ở nhà, vậy trong nhà luôn có quản gia ở chứ? Nói với hắn cũng giống nhau thôi!”
“Không có không có!” Người gác cổng muổn đẩy tay hắn ra, đóng cửa lại.
Nhưng cũng không thấy kiệu phu dùng lực như thế nào, hắn làm sao cũng đẩy không ra kiệu phu.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Người gác cổng nhíu mày hỏi.
“Thật sự là có chuyện, để cho tiện.” Kiệu phu nói xong, nhét một xấp vàng lá vào trong vạt áo trước ngựa người gác cổng.
Người gác cổng giơ tay lên sờ sờ vàng lá vang lên sột xoạt ở trước ngực, tuy trên mặt có do dự nhưng khoé miệng lại nhịn không được vểnh lên.
Thò đầu nhìn ra ngoài xem, chỉ thấy một cỗ kiệu đẹp đẽ và ba kiệu phu đứng bên cạnh, cùng với vị đứng trước mặt này, tổng cộng chỉ có bốn kiệu phu, lúc này mới chậm lại giọng nói. “Ngồi trong kiệu là?”
“Là vị thiếu phu nhân.” Kiệu phu đáp.
Vừa nghe ngồi bên trong kiệu chỉ là một người phụ nữ, người gác cổng càng buông lỏng cảnh giác. “Được, các ngươi vào trước, lúc này phỏng chừng quản gia đã ngủ rồi, ta tìm người đi mời quản gia.”
Kiệu phu trở lại cạnh kiệu. Mấy người chậm rãi khiêng cỗ kiệu vào Cao phủ.
Cao Khôn không có ở nhà, nhưng quản gia của Cao phủ cũng không có nghỉ ngơi.
Hắn đang hầu hạ một người đàn ông khôi ngô, thân hình cao to, ngồi trong phòng khách thưởng thức trà.
“Trà này mùi vị không tệ.”
Yên Vũ cách rất xa, nhưng đêm vắng vẻ không trở ngại nàng thật xa cũng nghe được tiếng nói của người đàn ông.
Kiệu dừng lại ở trong sân, bên ngoài phòng khách.
Người làm của Cao phủ khom người nói với người ở trong phòng khách: “Quản gia đại nhân, có vị phu nhân tới vào lúc này, nói là thân thích của lão gia, người xem…”
Quản gia và người đàn ông kia đều nhìn thoáng ra bên ngoài.
Người đàn ông kia hất cằm về phía bên ngoài.
Quản gia cau mày đi ra khỏi phòng khách.
“Thân thích cái gì? Sao ta không nghe nói lão gia có thân thích muốn tới? Sao người nào cũng để cho vào?” Quản gia thấp giọng nói với người làm kia.
Kế đó đi tới cạnh kiệu. “Xin hỏi khách là thân thích gì của lão gia? Sao đã trễ thế này chợt tìm đến cửa?”
Yên Vũ ngồi ở trong kiệu hắng giọng một cái, nói: “Có thể tìm tới trễ như thế, chứng minh quan hệ không cạn. Nếu quản gia bận, ngược lại cũng không cần tiếp đón, ta chỉ đến nhà ấm trồng hoa trong hậu viện tìm một người, sẽ nhanh chóng đi.”
Quản gia vừa nghe liền biến sắc.
Hậu viện chính là cấm địa, ngoại trừ lão gia thì không ai được đi vào, ngay cả hắn cũng chưa từng đi vào.
Đột nhiên một người phụ nữ này đến nói là muốn đi đến hậu viện, hơn nữa còn biết hậu viện có một nhà ấm trồng hoa, trong nhà ấm trồng hoa có người ở!
“Chuyện này…” Đầu chân mày của quản gia nhíu chặt. Nàng ta thật sự là thân thích của lão gia? Nếu không sao nàng ta biết?
“Quản gia có cái gì khó xử?”
“Đúng, lão gia không có ở nhà, chuyện này… không tiện. Nếu ngài có chuyện, có thể ngày mai trở lại.” Quản gia khom người nói.
“Ngươi có thể làm chủ được sao? Ta đã ban đêm tìm tới, chứng minh việc này quan trọng. Nếu trì hoãn… Ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi không?” Yên Vũ lãnh đạm hỏi.
Quản gia không khỏi cảm thấy uy phong áp đến.
Hắn ta nhíu chặt mày, nhất thời không chắc chắn.
Đã có thể biết chuyện hậu viện là cấm địa, có lẽ là đã từng tới. Nói không chừng thật sự là quan hệ không cạn với lão gia. Nếu đúng như nàng ta đã nói, làm trễ nãi chuyện này… Nhưng cũng không thể cứ như vậy không có bằng chứng, ai tới phủ cũng phải để vào sao?
Người đàn ông trong phòng khách thấy đã một lúc lâu mà quản gia còn chưa đuổi người về, liền hơi ngạc nhiên buông chén trà xuống, đi ra khỏi phòng khách.
“Gì thế?” Người đàn ông cao giọng hỏi một câu.
Yên Vũ ngồi ở trong kiệu thầm đoán, người này nửa đêm còn ở lại trong nhà của Cao Khôn là ai.
Lại nghe thấy quản gia kia khom người nói với người đàn ông: ”Nói là thân thích của lão gia, muốn đi đến hậu viện. Nô tài không làm chủ được…”
“Ồ?” Người đàn ông kia vừa nghe được liền hứng thú. “Thân thích của Cao tổng quản? Đi hậu viện? Thân thích gì ở trong đó? Sao không xuống kiệu gặp một lần?”
“Ta là thân phụ nữ có chồng, không tiện gặp.” Yên Vũ trầm giọng đáp.
Người đàn ông ở trong nhà Cao Khôn nói chuyện còn có vẻ cứng rắn hơn so với quản gia, rốt cuộc là ai đây?
“Không tiện gặp, vậy muốn đến hậu viện làm cái gì?” Người đàn ông cười nói.
“Nhà ấm trồng hoa ở hậu viện có người mà ta muốn tìm, vật mà ta muốn tìm.”
Người đàn ông nghe vậy, sắc mặt sa sầm, dường như đang tính toán cái gì.
Nhưng chỉ trong chốc lát hắn lại nở nụ cười. “Để cho nàng ta đi.”
“Chuyện này…” Vẻ mặt quản gia hơi bối rối.
“Cái gì mà ậm ừ? Để cho nàng ta đi là được, Cao tổng quản về ta sẽ nói với hắn.” Người đàn ông phóng khoáng nói.
“Dạ.” Lúc này quản gia mới đáp ứng, ra lệnh người làm dẫn cỗ kiệu đi đến hậu viện.
Lời nói của gười đàn ông này ở Cao phủ dường như có tác dụng?
Yên Vũ nhịn không được khẽ đẩy mành nhìn thoáng qua bên ngoài.
Lại thấy người đàn ông kia cũng đang nhìn về phía bên này cỗ kiệu.
Yên Vũ vội buông mành kiệu xuống.
Nhìn liếc qua một cái như thế, cảm thấy thân hình của người đàn ông này dường như hơi quen mắt. Rồi lại nhất thời nhớ không ra là đã gặp qua ở đâu.
Đầu chân mày nàng nhíu lên, nghe được tiếng động của Tuyên Thiệu trong bóng tối, mới thở phào một cái.
Tạm thời mặc kệ cái khác, vẫn nên nghĩ biện pháp lấy được phương thuốc từ An Niệm Chi rồi hãy nói!
Người làm dẫn kiệu phu đi tới một chỗ ngoài cửa tròn ở hậu viện liền dừng bước. “Đi vào trong là hậu viện, ta sẽ không tiến vào.”
Người làm nói xong, khom người lui sang một bên.
“Đi thôi.” Yên Vũ phân phó một tiếng.
Các kiệu phu khiêng kiệu đi vào cửa tròn.
Yên Vũ tập trung tinh thần lắng nghe.
Gió đêm hiu hiu phất qua phiến cây phía trước, sau lùm cây là một toà nhà ấm trồng hoa diện tích khá lớn.
Lúc này cửa sổ của nhà ấm trồng hoa mở rộng ra.
Mơ hồ hình như có tiếng hít thở bình tĩnh và vững vàng của một người truyền đến từ chỗ sâu trong nhà ấm trồng hoa.
Kiệu phu khiêng kiệu dừng ở bên ngoài lùm cây.
Cây cối um tùm, chỉ có một con đường đá nhỏ chỉ có thể chứa một người đi lại.
Yên Vũ kêu bọn họ hạ kiệu xuống, nàng chậm rãi xuống kiệu.
May mà hôm nay nàng ăn cơm, thể lực cũng khôi phục rất nhiều. Bằng không một mình nàng thật đúng là đi không qua.
Nàng hít sâu một hơi, nhấc chân chậm rãi đi lên con đường đá nhỏ dưới táng cây.
Lúc này ánh trăng chiếu vào mái nhà bằng ngọc lưu ly cuả nhà ấm trồng hoa, nhà ấm trồng hoa trong một mảnh xanh biếc thâm trầm.
Yên Vũ đứng ở cửa nhà ấm trồng hoa, gọi với vào trong: “Cậu có ở đây không?”
Thật ra nàng đã nghe được tiếng hít thở của An Niệm Chi, ngay trong nhà ấm trồng hoa.
Hồi lâu cũng không nghe thấy trả lời.
Nàng không thể làm gì khác hơn là tìm kiếm, nhờ ánh trăng, cất bước tiến vào nhà ấm trồng hoa. Từng bước một đi vào trong.
“Cậu?”
Nàng đi tới giữa nhà ấm trồng hoa, lại gọi.
“Ngươi tới làm cái gì?” Cuối cùng giọng nói của An Niệm Chi truyền ra từ chỗ sâu trong nhà ấm trồng hoa. “Tuyên Văn Bỉnh đã chết chưa?”
“Chưa, hôm nay ta tới chính là vì chuyện này.” Yên Vũ trầm giọng nói.
An Niệm Chi cười nhẹ hai tiếng. “Vì chuyện này mà đến? Ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta đem thuốc cậu cho bỏ vào trong đồ ăn của ông ta, bây giờ ông ta hôn mê bất tỉnh, chỉ còn một hơi thở. Cậu có thể lấy ra phương thuốc đó cho ta hay không?” Yên Vũ vịn kệ hoa ở bên cạnh, nói.
“Ngươi cẩn thận, đừng đụng đến hoa của ta!” Tay nàng vừa rơi trên kệ hoa, giọng của An Niệm Chi liền vội vàng nói.
Yên Vũ nghiêng mặt nhìn kệ hoa, ừ một tiếng.
“Ngươi muốn phương thuốc làm cái gì?” An Niệm Chi lại hỏi.
“Ta đổi ý.” Yên Vũ nhẹ giọng nói. “Để cho ông ta chết như vậy thì lợi cho ông ta quá rồi. Ta muốn cho ông ta còn sống, nhìn con trai ông ta yêu người con gái đã từng đích tay hại ông ta, yêu không kềm chế được. Năm đó hơn trăm miệng ăn của Diệp gia cứ như thế mà uổng mạng vô tội, sao ông ta chết đi là có thể bồi thường? Ta muốn ông ta sống trong đau khổ, sống nhìn vợ con ly tán, sống không bằng chết!”
Yên Vũ nói xong, tim của mình run lên một cái trước.
Nàng cũng nghe được người đang núp trong bóng tối hít vào một ngụm khí lạnh.
An Niệm Chi cũng cười, bỗng nhiến lách mình ra từ chỗ sâu trong nhà ấm trồng hoa, xuất hiện ở trước mặt nàng.
“Vậy, nói thế không giống với ngươi nói trước kia?”
Yên Vũ cụp mắt, cười cười. “Cậu, con người luôn thay đổi, không phải sao?”
An Niệm Chi nhàn nhạt nhìn nàng, một hồi lâu gật đầu. “Được, thay đổi tốt! Ngươi cuối cùng cũng nắm bắt được! Đây mới là bộ dáng của con gái Diệp gia! Phương thuốc ở trong đầu ta! Chẳng qua… Ngươi lấy phương thuốc đi cũng không cứu được Tuyên Văn Bỉnh. Ta nói với ngươi, nếu như ngươi từng chút một bỏ thuốc độc vào trong đồ ăn thức uống của Tuyên Văn Bỉnh, hắn sẽ từ từ chết đi, im hơi lặng tiếng. Nhưng ngươi không nghe, bây giờ hắn mê man bất tỉnh, thoi thóp một hơi thở, có lẽ ngươi đã bỏ tất cả thuốc độc vào một lần. Thuốc không thể dùng lung tung, ngươi không biết sao?”
Yên Vũ cắn cắn môi dưới. “Cậu chỉ cần nói bây giờ nên làm cái gì?”
An Niệm Chi sờ sờ cái cằm trơn bóng của mình, không có dán râu bạc, thật là có chút không quen. “Nhưng may mà người bỏ toàn bộ thuốc vào một lần, bây giờ muốn cứu tỉnh hắn ngược lại cũng không phải không có thuốc nào chữa được. Phương thuốc ta có thể cho ngươi, nhưng mà thuốc giải này, trên đời ngoại trừ ta thì không ai có thể điều chế ra!”
Yên Vũ nhíu nhíu mày. An Niệm Chi nói chắc chắn như vậy, rốt cuộc Lộ Nam Phi có thể điều chế được thuốc giải không đây?
“Vậy thì xin cậu điều chế thuốc giải cho ta đi?” Yên Vũ nhẹ giọng nói.
An Niệm Chi liếc nhìn nàng. “Thuốc giải? Nếu ngươi không phải thật sự muốn dằn vặt Tuyên Văn Bỉnh, mà là muốn cứu tỉnh hắn, cùng thằng nhỏ Tuyên Thiệu kia nối lại tình xưa, lừa thuốc giải của ta, thì phải làm sao đây?”
Yên Vũ nghe vậy cười giễu hai tiếng. “Cậu khó tránh khỏi nghĩ quá nhiều đi? Ta chính tai nghe được Tuyên Văn Bỉnh thừa nhận tám năm trước, chuyện Diệp gia là ông ta làm ra, chính tai nghe được ông ta nói người diệt cả nhà Diệp gia là ông ta. Vì sao phải gạt cậu thuốc giải đến cứu ông ta? Ta hận ông ta còn không kịp!”
“Vì sao Tuyên Thiệu đưa ngươi vào ngục lại cứu ngươi ra?” An Niệm Chi nhìn nàng, hỏi ngược lại.
Thì ra những chuyện này ông ta cũng đã biết?
Yên Vũ nhíu nhíu mày. “Ta tự có cách thoát thân, cậu không nên hỏi nhiều như vậy. Cậu chỉ cần nói cho ta, có chịu cho ta thuốc giải hay không là được.”
An Niệm Chi nghe vậy nhìn nàng, im lặng một hồi.
“Ta có thể cho ngươi thuốc giải, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một việc.” An Niệm Chi trầm giọng nói.
“Chuyện gì?” Yên Vũ lập tức đề cao cảnh giác.
“Đem Mục Thanh Thanh từ lãnh cung ra đây!”
Yên Vũ nghe vậy cả kinh. “Tại sao?”
“Ta tìm được một loại phương pháp, có lẽ có thể cho linh hồn của mẫu thân ngươi thức tỉnh trong cơ thể của Mục Thanh Thanh… Cho nên, dùng thuốc giải đổi lấy Mục Thanh Thanh ra khỏi lãnh cung. Hai chuyện đều là có lợi với ngươi, ngươi không có lý do gì phản đối chứ?” An Niệm Chi nhấc chân tới gần Yên Vũ, nhìn vào mắt nàng, nói. “Nếu ngươi đem Mục Thanh Thanh từ lãnh cung ra đây, giao cho ta, ta liền cho ngươi thuốc giải. Mặc kệ ngươi thật sự muốn đổi cách thức dằn vặt Tuyên Văn Bỉnh hay là gạt ta muốn cứu hắn và hoà thuận với Tuyên Thiệu, ta đều mặc kệ, sau này cũng quyết không can thiệp ngươi nữa, như thế nào?”
“Cậu…” Yên Vũ nhịn không được khi ông ta tới gần thì đồng thời lui về sau hai bước. “Cậu thật sự có biện pháp?”
“Có được hay không còn phải thử một lần. Bây giờ cũng chỉ là suy đoán mà thôi.” An Niệm Chi nhìn hoa Ưu đàm bà la ở bên cạnh, nói.
Yên Vũ chỉ cảm thấy An Niệm Chi đã tẩu hoả nhập ma. Nàng nuốt ngụm nước miếng, để ổn định An Niệm Chi cũng để mau mau cứu tỉnh Tuyên Văn Bỉnh, nàng không thể làm gì khác hơn là đồng ý: “Ta có thể nghĩ cách, nhưng cậu biết, tuy Mục Thanh Thanh bị cách chức vào lãnh cung nhưng là người phụ nữ của hoàng đế, muốn mang nàng ta ra khỏi hoàng cung không phải là chuyện dễ dàng. Cậu cho ta phương thuốc trước, ta trở về nghĩ cách.”
An Niệm Chi liếc nàng một cái, cười nói: “Ngươi không tin cậu?”
Yên Vũ nhìn ông ta, không trả lời.
“Được rồi, ngươi đi theo ta, ta cho ngươi biết phương thuốc. Để cho ngươi biết cũng tốt, thuốc giải này, ngoại trừ ta ra không ai có khả năng điều chế được.” An Niệm Chi tự phụ cười cười, xoay người ra khỏi nhà ấm trồng hoa.
Yên Vũ nhíu mày, bước theo ra ngoài.
Cách nhà ấm trồng hoa không xa có một gian phòng chính.
An Niệm Chi dẫn đầu đi vào, đốt sáng đèn lên.
Thân thể Yên Vũ suy yếu, bước chân chậm hơn. Lúc nàng theo vào thì An Niệm Chi đã đứng bên bàn mài mực.
Nghe thấy nàng đi vào, An Niệm Chi quay đầu lại nhìn thoáng qua, lộ ra nụ cười mỉa mai với nàng.
Nâng bút trên giấy, thong dong viết.
Trang giấy nhanh chóng viết đầy tên thuốc được đưa tới trước mặt Yên Vũ.
“Điều chế thuốc này cũng là chú ý thứ tự trước sau. Ta đã viết dựa theo trình tự của các vị thuốc.” An Niệm Chi sờ sờ cằm, lãnh đạm nói. “Tuyên Văn Bỉnh đã nằm mấy ngày rồi? Cho dù thân thể hắn tốt, tối đa cũng chịu đựng không quá nửa tháng. Nếu qua thời gian này, ngay cả ta cũng cứu không được hắn. Ta có thể chờ đợi, mẹ ngươi đã đợi tám năm, một hai ngày cũng không sao. Mục Thanh Thanh ở trong lãnh cung có Cao Khôn chăm sóc, phút chốc cũng không chết được. Nhưng Tuyên Văn Bỉnh sợ là không chờ được mấy ngày. Nên làm thế nào, trong lòng ngươi cũng có tính toán.”
Yên Vũ nghe vậy, khẽ gật đầu. “Ta biết rồi.”
“Được rồi, ta cũng không giữ ngươi nữa. Ngươi có thể tìm đến nơi này kiếm ta, chứng minh ngươi không có ngu.” An Niệm Chi xoay người đi về phía nhà ấm trồng hoa. “Ngươi nghĩ xong thì có thể đi tìm Cao Khôn, đừng tới đây tìm ta, ta không thích bị quấy rầy.”
Yên Vũ nhíu mày nhìn bóng lưng của ông ta, mãi đến khi ông ta vào lại nhà ấm trồng hoa, nàng mới cúi đầu nhìn tờ giấy trước mặt, thổi thổi nét mực đã nửa khô trên mặt.
Nàng không chỉ muốn cứu Tuyên Văn Bỉnh tỉnh lại, nàng còn muốn nghĩ cách đoạt lại di thể của mẫu thân từ trong tay An Niệm Chi.
An Niệm Chi đã tẩu hoả nhập ma! Làm sống lại linh hồn của mẫu thân trong cơ thể của Mục Thanh Thanh?! Chuyện này có thể là lời nói của một người bình thường sao? Nàng tuyệt không thể tiếp tục hồ đồ, không thể lại mặc An Niệm Chi định đoạt di thể của mẫu thân!
Yên Vũ băng qua lùm cây, kiệu của nàng chờ nàng ngay bên ngoài lùm cây.
Nàng cúi người lên kiệu. Cỗ kiệu còn chưa nâng, bỗng nhiên một trận gió thổi qua.
Mành kiệu bị thổi lên một chút, nhưng lại rơi xuống rất nhanh.
Lúc này bên cạnh Yên Vũ lại nhiều hơn một người.
Tuyên Thiệu nắm tay của Yên Vũ, chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng.
Yên Vũ cũng quay lại nhìn hắn. Hai người nhất thời đều không nói gì.
Kiệu phu nâng kiệu lên, đi rất nhanh ra khỏi hậu viện, kêu người làm cáo biệt quản gia, đi thẳng ra Cao phủ.
Ra khỏi phố Tây bắc, Tuyên Thiệu mới nắm chặt tay nàng, nói: “Lời nói vừa rồi của nàng khiến ta sợ hết hồn.”
Yên Vũ giơ tay lên khẽ chạm vào mặt của hắn. “Thiếp nói mà cũng sởn gai ốc. Nhưng mà chàng nhất định phải tin tưởng, đó không phải là ý nghĩ thật sự của thiếp. Thiếp đã nghĩ xong, đi ra khỏi quá khứ, ra khỏi bóng ma của thù hận, cùng chàng, cùng người nhà của chàng sống cho thật tốt.”
“Ừm, ta biết.” Tuyên Thiệu gật đầu.
Sắc trời còn chưa tối đen, ngược lại cũng không vội đi ngay bây giờ.
Hôm nay Yên Vũ đã không còn ói nữa, vài lần cảm thấy mắc ói đều được ép xuống dưới sự giúp đỡ của mùi thuốc.
Ăn cơm vào, cả người nàng cũng có vẻ có khí sắc một chút.
Ít ra tay cầm muỗng đã không run rẩy, nói chuyện cũng có sức lực.
Tuyên Thiệu cùng nàng dùng bữa tối.
Bây giờ mới cảm nhận được, cuộc sống thế này đúng là không dễ dàng được, hạnh phúc như vậy.
Nàng đã từng bị thù hận che mắt, nên nhìn không thấy cuộc sống tốt đẹp. Nếu có thể sớm tỉnh ngộ, cũng không đến mức khiến Tuyên gia rơi vào như vậy.
Cơm xong, hai người sửa sang thoả đáng.
Thân thể Yên Vũ yếu ớt, lại mang thai, ngồi xe ngựa không được, nên ngồi kiệu bốn người khiêng thoải mái nhất, kẽo kẹt kẽo kẹt đi về phía phố Tây bắc.
Trong kiệu chỉ có một mình nàng, không hề thấy bóng dáng của Tuyên Thiệu.
Nhưng nàng có thể cảm giác được Tuyên Thiệu đang ở gần đây, trong lòng cực kỳ vững.
Lộ trình từ Tuyên gia đến Cao phủ ở phố Tây bắc không tính là gần. Biết là lực chân của kiệu phu của Tuyên gia không tệ, cũng dùng gần một canh giờ.
Cỗ kiệu đi tới bên ngoài Cao phủ, ngừng lại. Yên Vũ ở trong kiệu hơi xốc lên mành cửa sổ ở một bên, nhìn thoáng qua trên đầu cửa ở bên ngoài. Hai chữ “Cao phủ” được mạ vàng dưới ánh trăng rọi, rạng ngời rực rỡ.
“Đi gõ cửa đi.” Kiệu hạ xuống, Yên Vũ nói với một kiệu phu.
Bước chân của kiệu phu vững vàng tiến lên, gõ cửa hông sơn đỏ.
Chờ không bao lâu, trên cửa hông liền kéo ra một khe hở từ bên trong, một cái đầu lộ ra. “Đã trễ thế này, là ai vậy?”
“Chúng ta là thân thích của Cao tổng quản, có việc muốn gặp Cao tổng quản.” Kiệu phu trầm giọng đáp.
“Thân thích của Cao tổng quản?” Người gác cổng thật nghi ngờ nhìn hắn một cái, lẩm bẩm. “Không nghe nói lão gia có thân thích muốn tới mà?”
“Vì đi vội vàng, không thể báo cho biết sớm.” Kiệu phu không chút hoang mang nói.
Người gác cổng gãi đầu một cái. “Hôm nay lão gia không có ở nhà, ngày mai các ngươi trở lại đi!”
Dứt lời liền muốn đóng cửa, nhưng bị kiệu phu giơ tay lên ngăn lại. “Cao tổng quản không ở nhà, vậy trong nhà luôn có quản gia ở chứ? Nói với hắn cũng giống nhau thôi!”
“Không có không có!” Người gác cổng muổn đẩy tay hắn ra, đóng cửa lại.
Nhưng cũng không thấy kiệu phu dùng lực như thế nào, hắn làm sao cũng đẩy không ra kiệu phu.
“Ngươi, ngươi muốn làm gì?” Người gác cổng nhíu mày hỏi.
“Thật sự là có chuyện, để cho tiện.” Kiệu phu nói xong, nhét một xấp vàng lá vào trong vạt áo trước ngựa người gác cổng.
Người gác cổng giơ tay lên sờ sờ vàng lá vang lên sột xoạt ở trước ngực, tuy trên mặt có do dự nhưng khoé miệng lại nhịn không được vểnh lên.
Thò đầu nhìn ra ngoài xem, chỉ thấy một cỗ kiệu đẹp đẽ và ba kiệu phu đứng bên cạnh, cùng với vị đứng trước mặt này, tổng cộng chỉ có bốn kiệu phu, lúc này mới chậm lại giọng nói. “Ngồi trong kiệu là?”
“Là vị thiếu phu nhân.” Kiệu phu đáp.
Vừa nghe ngồi bên trong kiệu chỉ là một người phụ nữ, người gác cổng càng buông lỏng cảnh giác. “Được, các ngươi vào trước, lúc này phỏng chừng quản gia đã ngủ rồi, ta tìm người đi mời quản gia.”
Kiệu phu trở lại cạnh kiệu. Mấy người chậm rãi khiêng cỗ kiệu vào Cao phủ.
Cao Khôn không có ở nhà, nhưng quản gia của Cao phủ cũng không có nghỉ ngơi.
Hắn đang hầu hạ một người đàn ông khôi ngô, thân hình cao to, ngồi trong phòng khách thưởng thức trà.
“Trà này mùi vị không tệ.”
Yên Vũ cách rất xa, nhưng đêm vắng vẻ không trở ngại nàng thật xa cũng nghe được tiếng nói của người đàn ông.
Kiệu dừng lại ở trong sân, bên ngoài phòng khách.
Người làm của Cao phủ khom người nói với người ở trong phòng khách: “Quản gia đại nhân, có vị phu nhân tới vào lúc này, nói là thân thích của lão gia, người xem…”
Quản gia và người đàn ông kia đều nhìn thoáng ra bên ngoài.
Người đàn ông kia hất cằm về phía bên ngoài.
Quản gia cau mày đi ra khỏi phòng khách.
“Thân thích cái gì? Sao ta không nghe nói lão gia có thân thích muốn tới? Sao người nào cũng để cho vào?” Quản gia thấp giọng nói với người làm kia.
Kế đó đi tới cạnh kiệu. “Xin hỏi khách là thân thích gì của lão gia? Sao đã trễ thế này chợt tìm đến cửa?”
Yên Vũ ngồi ở trong kiệu hắng giọng một cái, nói: “Có thể tìm tới trễ như thế, chứng minh quan hệ không cạn. Nếu quản gia bận, ngược lại cũng không cần tiếp đón, ta chỉ đến nhà ấm trồng hoa trong hậu viện tìm một người, sẽ nhanh chóng đi.”
Quản gia vừa nghe liền biến sắc.
Hậu viện chính là cấm địa, ngoại trừ lão gia thì không ai được đi vào, ngay cả hắn cũng chưa từng đi vào.
Đột nhiên một người phụ nữ này đến nói là muốn đi đến hậu viện, hơn nữa còn biết hậu viện có một nhà ấm trồng hoa, trong nhà ấm trồng hoa có người ở!
“Chuyện này…” Đầu chân mày của quản gia nhíu chặt. Nàng ta thật sự là thân thích của lão gia? Nếu không sao nàng ta biết?
“Quản gia có cái gì khó xử?”
“Đúng, lão gia không có ở nhà, chuyện này… không tiện. Nếu ngài có chuyện, có thể ngày mai trở lại.” Quản gia khom người nói.
“Ngươi có thể làm chủ được sao? Ta đã ban đêm tìm tới, chứng minh việc này quan trọng. Nếu trì hoãn… Ngươi có thể chịu trách nhiệm nổi không?” Yên Vũ lãnh đạm hỏi.
Quản gia không khỏi cảm thấy uy phong áp đến.
Hắn ta nhíu chặt mày, nhất thời không chắc chắn.
Đã có thể biết chuyện hậu viện là cấm địa, có lẽ là đã từng tới. Nói không chừng thật sự là quan hệ không cạn với lão gia. Nếu đúng như nàng ta đã nói, làm trễ nãi chuyện này… Nhưng cũng không thể cứ như vậy không có bằng chứng, ai tới phủ cũng phải để vào sao?
Người đàn ông trong phòng khách thấy đã một lúc lâu mà quản gia còn chưa đuổi người về, liền hơi ngạc nhiên buông chén trà xuống, đi ra khỏi phòng khách.
“Gì thế?” Người đàn ông cao giọng hỏi một câu.
Yên Vũ ngồi ở trong kiệu thầm đoán, người này nửa đêm còn ở lại trong nhà của Cao Khôn là ai.
Lại nghe thấy quản gia kia khom người nói với người đàn ông: ”Nói là thân thích của lão gia, muốn đi đến hậu viện. Nô tài không làm chủ được…”
“Ồ?” Người đàn ông kia vừa nghe được liền hứng thú. “Thân thích của Cao tổng quản? Đi hậu viện? Thân thích gì ở trong đó? Sao không xuống kiệu gặp một lần?”
“Ta là thân phụ nữ có chồng, không tiện gặp.” Yên Vũ trầm giọng đáp.
Người đàn ông ở trong nhà Cao Khôn nói chuyện còn có vẻ cứng rắn hơn so với quản gia, rốt cuộc là ai đây?
“Không tiện gặp, vậy muốn đến hậu viện làm cái gì?” Người đàn ông cười nói.
“Nhà ấm trồng hoa ở hậu viện có người mà ta muốn tìm, vật mà ta muốn tìm.”
Người đàn ông nghe vậy, sắc mặt sa sầm, dường như đang tính toán cái gì.
Nhưng chỉ trong chốc lát hắn lại nở nụ cười. “Để cho nàng ta đi.”
“Chuyện này…” Vẻ mặt quản gia hơi bối rối.
“Cái gì mà ậm ừ? Để cho nàng ta đi là được, Cao tổng quản về ta sẽ nói với hắn.” Người đàn ông phóng khoáng nói.
“Dạ.” Lúc này quản gia mới đáp ứng, ra lệnh người làm dẫn cỗ kiệu đi đến hậu viện.
Lời nói của gười đàn ông này ở Cao phủ dường như có tác dụng?
Yên Vũ nhịn không được khẽ đẩy mành nhìn thoáng qua bên ngoài.
Lại thấy người đàn ông kia cũng đang nhìn về phía bên này cỗ kiệu.
Yên Vũ vội buông mành kiệu xuống.
Nhìn liếc qua một cái như thế, cảm thấy thân hình của người đàn ông này dường như hơi quen mắt. Rồi lại nhất thời nhớ không ra là đã gặp qua ở đâu.
Đầu chân mày nàng nhíu lên, nghe được tiếng động của Tuyên Thiệu trong bóng tối, mới thở phào một cái.
Tạm thời mặc kệ cái khác, vẫn nên nghĩ biện pháp lấy được phương thuốc từ An Niệm Chi rồi hãy nói!
Người làm dẫn kiệu phu đi tới một chỗ ngoài cửa tròn ở hậu viện liền dừng bước. “Đi vào trong là hậu viện, ta sẽ không tiến vào.”
Người làm nói xong, khom người lui sang một bên.
“Đi thôi.” Yên Vũ phân phó một tiếng.
Các kiệu phu khiêng kiệu đi vào cửa tròn.
Yên Vũ tập trung tinh thần lắng nghe.
Gió đêm hiu hiu phất qua phiến cây phía trước, sau lùm cây là một toà nhà ấm trồng hoa diện tích khá lớn.
Lúc này cửa sổ của nhà ấm trồng hoa mở rộng ra.
Mơ hồ hình như có tiếng hít thở bình tĩnh và vững vàng của một người truyền đến từ chỗ sâu trong nhà ấm trồng hoa.
Kiệu phu khiêng kiệu dừng ở bên ngoài lùm cây.
Cây cối um tùm, chỉ có một con đường đá nhỏ chỉ có thể chứa một người đi lại.
Yên Vũ kêu bọn họ hạ kiệu xuống, nàng chậm rãi xuống kiệu.
May mà hôm nay nàng ăn cơm, thể lực cũng khôi phục rất nhiều. Bằng không một mình nàng thật đúng là đi không qua.
Nàng hít sâu một hơi, nhấc chân chậm rãi đi lên con đường đá nhỏ dưới táng cây.
Lúc này ánh trăng chiếu vào mái nhà bằng ngọc lưu ly cuả nhà ấm trồng hoa, nhà ấm trồng hoa trong một mảnh xanh biếc thâm trầm.
Yên Vũ đứng ở cửa nhà ấm trồng hoa, gọi với vào trong: “Cậu có ở đây không?”
Thật ra nàng đã nghe được tiếng hít thở của An Niệm Chi, ngay trong nhà ấm trồng hoa.
Hồi lâu cũng không nghe thấy trả lời.
Nàng không thể làm gì khác hơn là tìm kiếm, nhờ ánh trăng, cất bước tiến vào nhà ấm trồng hoa. Từng bước một đi vào trong.
“Cậu?”
Nàng đi tới giữa nhà ấm trồng hoa, lại gọi.
“Ngươi tới làm cái gì?” Cuối cùng giọng nói của An Niệm Chi truyền ra từ chỗ sâu trong nhà ấm trồng hoa. “Tuyên Văn Bỉnh đã chết chưa?”
“Chưa, hôm nay ta tới chính là vì chuyện này.” Yên Vũ trầm giọng nói.
An Niệm Chi cười nhẹ hai tiếng. “Vì chuyện này mà đến? Ngươi muốn làm cái gì?”
“Ta đem thuốc cậu cho bỏ vào trong đồ ăn của ông ta, bây giờ ông ta hôn mê bất tỉnh, chỉ còn một hơi thở. Cậu có thể lấy ra phương thuốc đó cho ta hay không?” Yên Vũ vịn kệ hoa ở bên cạnh, nói.
“Ngươi cẩn thận, đừng đụng đến hoa của ta!” Tay nàng vừa rơi trên kệ hoa, giọng của An Niệm Chi liền vội vàng nói.
Yên Vũ nghiêng mặt nhìn kệ hoa, ừ một tiếng.
“Ngươi muốn phương thuốc làm cái gì?” An Niệm Chi lại hỏi.
“Ta đổi ý.” Yên Vũ nhẹ giọng nói. “Để cho ông ta chết như vậy thì lợi cho ông ta quá rồi. Ta muốn cho ông ta còn sống, nhìn con trai ông ta yêu người con gái đã từng đích tay hại ông ta, yêu không kềm chế được. Năm đó hơn trăm miệng ăn của Diệp gia cứ như thế mà uổng mạng vô tội, sao ông ta chết đi là có thể bồi thường? Ta muốn ông ta sống trong đau khổ, sống nhìn vợ con ly tán, sống không bằng chết!”
Yên Vũ nói xong, tim của mình run lên một cái trước.
Nàng cũng nghe được người đang núp trong bóng tối hít vào một ngụm khí lạnh.
An Niệm Chi cũng cười, bỗng nhiến lách mình ra từ chỗ sâu trong nhà ấm trồng hoa, xuất hiện ở trước mặt nàng.
“Vậy, nói thế không giống với ngươi nói trước kia?”
Yên Vũ cụp mắt, cười cười. “Cậu, con người luôn thay đổi, không phải sao?”
An Niệm Chi nhàn nhạt nhìn nàng, một hồi lâu gật đầu. “Được, thay đổi tốt! Ngươi cuối cùng cũng nắm bắt được! Đây mới là bộ dáng của con gái Diệp gia! Phương thuốc ở trong đầu ta! Chẳng qua… Ngươi lấy phương thuốc đi cũng không cứu được Tuyên Văn Bỉnh. Ta nói với ngươi, nếu như ngươi từng chút một bỏ thuốc độc vào trong đồ ăn thức uống của Tuyên Văn Bỉnh, hắn sẽ từ từ chết đi, im hơi lặng tiếng. Nhưng ngươi không nghe, bây giờ hắn mê man bất tỉnh, thoi thóp một hơi thở, có lẽ ngươi đã bỏ tất cả thuốc độc vào một lần. Thuốc không thể dùng lung tung, ngươi không biết sao?”
Yên Vũ cắn cắn môi dưới. “Cậu chỉ cần nói bây giờ nên làm cái gì?”
An Niệm Chi sờ sờ cái cằm trơn bóng của mình, không có dán râu bạc, thật là có chút không quen. “Nhưng may mà người bỏ toàn bộ thuốc vào một lần, bây giờ muốn cứu tỉnh hắn ngược lại cũng không phải không có thuốc nào chữa được. Phương thuốc ta có thể cho ngươi, nhưng mà thuốc giải này, trên đời ngoại trừ ta thì không ai có thể điều chế ra!”
Yên Vũ nhíu nhíu mày. An Niệm Chi nói chắc chắn như vậy, rốt cuộc Lộ Nam Phi có thể điều chế được thuốc giải không đây?
“Vậy thì xin cậu điều chế thuốc giải cho ta đi?” Yên Vũ nhẹ giọng nói.
An Niệm Chi liếc nhìn nàng. “Thuốc giải? Nếu ngươi không phải thật sự muốn dằn vặt Tuyên Văn Bỉnh, mà là muốn cứu tỉnh hắn, cùng thằng nhỏ Tuyên Thiệu kia nối lại tình xưa, lừa thuốc giải của ta, thì phải làm sao đây?”
Yên Vũ nghe vậy cười giễu hai tiếng. “Cậu khó tránh khỏi nghĩ quá nhiều đi? Ta chính tai nghe được Tuyên Văn Bỉnh thừa nhận tám năm trước, chuyện Diệp gia là ông ta làm ra, chính tai nghe được ông ta nói người diệt cả nhà Diệp gia là ông ta. Vì sao phải gạt cậu thuốc giải đến cứu ông ta? Ta hận ông ta còn không kịp!”
“Vì sao Tuyên Thiệu đưa ngươi vào ngục lại cứu ngươi ra?” An Niệm Chi nhìn nàng, hỏi ngược lại.
Thì ra những chuyện này ông ta cũng đã biết?
Yên Vũ nhíu nhíu mày. “Ta tự có cách thoát thân, cậu không nên hỏi nhiều như vậy. Cậu chỉ cần nói cho ta, có chịu cho ta thuốc giải hay không là được.”
An Niệm Chi nghe vậy nhìn nàng, im lặng một hồi.
“Ta có thể cho ngươi thuốc giải, nhưng ngươi phải đồng ý với ta một việc.” An Niệm Chi trầm giọng nói.
“Chuyện gì?” Yên Vũ lập tức đề cao cảnh giác.
“Đem Mục Thanh Thanh từ lãnh cung ra đây!”
Yên Vũ nghe vậy cả kinh. “Tại sao?”
“Ta tìm được một loại phương pháp, có lẽ có thể cho linh hồn của mẫu thân ngươi thức tỉnh trong cơ thể của Mục Thanh Thanh… Cho nên, dùng thuốc giải đổi lấy Mục Thanh Thanh ra khỏi lãnh cung. Hai chuyện đều là có lợi với ngươi, ngươi không có lý do gì phản đối chứ?” An Niệm Chi nhấc chân tới gần Yên Vũ, nhìn vào mắt nàng, nói. “Nếu ngươi đem Mục Thanh Thanh từ lãnh cung ra đây, giao cho ta, ta liền cho ngươi thuốc giải. Mặc kệ ngươi thật sự muốn đổi cách thức dằn vặt Tuyên Văn Bỉnh hay là gạt ta muốn cứu hắn và hoà thuận với Tuyên Thiệu, ta đều mặc kệ, sau này cũng quyết không can thiệp ngươi nữa, như thế nào?”
“Cậu…” Yên Vũ nhịn không được khi ông ta tới gần thì đồng thời lui về sau hai bước. “Cậu thật sự có biện pháp?”
“Có được hay không còn phải thử một lần. Bây giờ cũng chỉ là suy đoán mà thôi.” An Niệm Chi nhìn hoa Ưu đàm bà la ở bên cạnh, nói.
Yên Vũ chỉ cảm thấy An Niệm Chi đã tẩu hoả nhập ma. Nàng nuốt ngụm nước miếng, để ổn định An Niệm Chi cũng để mau mau cứu tỉnh Tuyên Văn Bỉnh, nàng không thể làm gì khác hơn là đồng ý: “Ta có thể nghĩ cách, nhưng cậu biết, tuy Mục Thanh Thanh bị cách chức vào lãnh cung nhưng là người phụ nữ của hoàng đế, muốn mang nàng ta ra khỏi hoàng cung không phải là chuyện dễ dàng. Cậu cho ta phương thuốc trước, ta trở về nghĩ cách.”
An Niệm Chi liếc nàng một cái, cười nói: “Ngươi không tin cậu?”
Yên Vũ nhìn ông ta, không trả lời.
“Được rồi, ngươi đi theo ta, ta cho ngươi biết phương thuốc. Để cho ngươi biết cũng tốt, thuốc giải này, ngoại trừ ta ra không ai có khả năng điều chế được.” An Niệm Chi tự phụ cười cười, xoay người ra khỏi nhà ấm trồng hoa.
Yên Vũ nhíu mày, bước theo ra ngoài.
Cách nhà ấm trồng hoa không xa có một gian phòng chính.
An Niệm Chi dẫn đầu đi vào, đốt sáng đèn lên.
Thân thể Yên Vũ suy yếu, bước chân chậm hơn. Lúc nàng theo vào thì An Niệm Chi đã đứng bên bàn mài mực.
Nghe thấy nàng đi vào, An Niệm Chi quay đầu lại nhìn thoáng qua, lộ ra nụ cười mỉa mai với nàng.
Nâng bút trên giấy, thong dong viết.
Trang giấy nhanh chóng viết đầy tên thuốc được đưa tới trước mặt Yên Vũ.
“Điều chế thuốc này cũng là chú ý thứ tự trước sau. Ta đã viết dựa theo trình tự của các vị thuốc.” An Niệm Chi sờ sờ cằm, lãnh đạm nói. “Tuyên Văn Bỉnh đã nằm mấy ngày rồi? Cho dù thân thể hắn tốt, tối đa cũng chịu đựng không quá nửa tháng. Nếu qua thời gian này, ngay cả ta cũng cứu không được hắn. Ta có thể chờ đợi, mẹ ngươi đã đợi tám năm, một hai ngày cũng không sao. Mục Thanh Thanh ở trong lãnh cung có Cao Khôn chăm sóc, phút chốc cũng không chết được. Nhưng Tuyên Văn Bỉnh sợ là không chờ được mấy ngày. Nên làm thế nào, trong lòng ngươi cũng có tính toán.”
Yên Vũ nghe vậy, khẽ gật đầu. “Ta biết rồi.”
“Được rồi, ta cũng không giữ ngươi nữa. Ngươi có thể tìm đến nơi này kiếm ta, chứng minh ngươi không có ngu.” An Niệm Chi xoay người đi về phía nhà ấm trồng hoa. “Ngươi nghĩ xong thì có thể đi tìm Cao Khôn, đừng tới đây tìm ta, ta không thích bị quấy rầy.”
Yên Vũ nhíu mày nhìn bóng lưng của ông ta, mãi đến khi ông ta vào lại nhà ấm trồng hoa, nàng mới cúi đầu nhìn tờ giấy trước mặt, thổi thổi nét mực đã nửa khô trên mặt.
Nàng không chỉ muốn cứu Tuyên Văn Bỉnh tỉnh lại, nàng còn muốn nghĩ cách đoạt lại di thể của mẫu thân từ trong tay An Niệm Chi.
An Niệm Chi đã tẩu hoả nhập ma! Làm sống lại linh hồn của mẫu thân trong cơ thể của Mục Thanh Thanh?! Chuyện này có thể là lời nói của một người bình thường sao? Nàng tuyệt không thể tiếp tục hồ đồ, không thể lại mặc An Niệm Chi định đoạt di thể của mẫu thân!
Yên Vũ băng qua lùm cây, kiệu của nàng chờ nàng ngay bên ngoài lùm cây.
Nàng cúi người lên kiệu. Cỗ kiệu còn chưa nâng, bỗng nhiên một trận gió thổi qua.
Mành kiệu bị thổi lên một chút, nhưng lại rơi xuống rất nhanh.
Lúc này bên cạnh Yên Vũ lại nhiều hơn một người.
Tuyên Thiệu nắm tay của Yên Vũ, chăm chú nhìn vào ánh mắt của nàng.
Yên Vũ cũng quay lại nhìn hắn. Hai người nhất thời đều không nói gì.
Kiệu phu nâng kiệu lên, đi rất nhanh ra khỏi hậu viện, kêu người làm cáo biệt quản gia, đi thẳng ra Cao phủ.
Ra khỏi phố Tây bắc, Tuyên Thiệu mới nắm chặt tay nàng, nói: “Lời nói vừa rồi của nàng khiến ta sợ hết hồn.”
Yên Vũ giơ tay lên khẽ chạm vào mặt của hắn. “Thiếp nói mà cũng sởn gai ốc. Nhưng mà chàng nhất định phải tin tưởng, đó không phải là ý nghĩ thật sự của thiếp. Thiếp đã nghĩ xong, đi ra khỏi quá khứ, ra khỏi bóng ma của thù hận, cùng chàng, cùng người nhà của chàng sống cho thật tốt.”
“Ừm, ta biết.” Tuyên Thiệu gật đầu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook