Yên Vũ Xuân Phong Tẫn Dư Hoan
-
Chương 8: Ngọn đèn góc phố, hương trần tán (1)*
Phù dung trướng noãn, xuân tiêu khổ đoản.
Giờ dần một khắc, cánh cửa đã yên ắng cả đêm bị gõ hai tiếng ‘cạch cạch’.
Ngoài cửa, tiểu tư Dương gia cũng tự thấy giờ này khắc này mà lôi chủ nhân từ ôn nhu hương ra ngoài quả thật là một hành vi rất không nhân đạo, thế nhưng ai bảo chủ nhân của mình thân là triều thần? Muốn trách cũng chỉ có thể trách chủ nhân nhà mình không chọn hôm nào được nghỉ ngày tiếp theo. Người làm hạ nhân như gã chỉ có thể làm được duy nhất một việc là đánh thức chậm một khắc thôi.
Đợi nửa ngày mà cửa vẫn chưa mở, tiểu tư cảm thấy rất kì lạ— chiếu theo thói quen ngày trước, Dương Hoành Tu hẳn là phải sớm mở cửa mới đúng.
Nhưng vì không thể xông vào, gã gõ cửa thêm hai cái, chợt nghe có tiếng động vang lên bên trong, chẳng bao lâu, cửa mở ra một khe hở nhỏ.
“Thiếu gia, đã giờ dần một khắc rồi.” Tiểu tử cúi đầu thoáng nhìn vào trong nhưng vì quá tối nên không thấy rõ.
Dương Hoành Tu thở gấp nói, “Đi chuẩn bị xe ngựa, cứ từ từ, không cần phải vội, sẽ chuẩn bị xong thôi.”
Tiểu tư gật đầu, đi mấy bước lại không quên quay đầu lại liếc nhìn, dáng vẻ chủ nhân có phần kì lạ.
Bên kia, Dương Hoành Tu đóng cửa lại, thở phào một cái.
Trên người khoác tạm trường sam, dưới chân lê giày, hắn chậm rãi bước trở về, nhặt gối rơi dưới đất lên để lại bên đầu giường.
Trên giường, Ngọc Khanh Thư nằm giữa đống gối chăn hồng phấn lộn xộn, cả người toàn là mồ hôi, lồng ngực phập phồng, một tay rũ xuống mép giường, dáng vẻ giống như đang hấp hối. Y liếc mắt nhìn Dương Hoành Tu, hơi xoay đầu, nhắm nghiền hai mắt lại.
Dương Hoành Tu do dự một hồi rồi mới ngồi xuống mép giường, cúi người nhẹ giọng hỏi, “Không sao chứ?”
Thầm mắng, ‘Không sao cái quỷ’, Ngọc Khanh Thư há miệng, khàn khàn cất tiếng, “Không thượng triều…”
“Hử?” Dương Hoành Tu không nghe thấy, lại kề gần hơn.
Hai mắt đang nhắm nhưng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Ngọc Khanh Thư vô thức xích lại gần, mặt kề mặt, oan ức nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai Dương Hoành Tu, “Ta không muốn thượng triều, không đi…”
Dương Hoành Tu mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ, vừa phát tiết xong lại đã có một ngọn lửa mới thiêu đốt, hắn sợ y quở mắng nên thoáng chốc ngồi thẳng người.
“Nói ta bị đau bụng, trên thổ dưới tả… không thượng triều…” Mơ mơ màng màng nói xong, Ngọc Khanh Thư dần dần thở khẽ, rơi vào giấc ngủ sâu.
Dương Hoành Tu nhìn y, nhìn một đống lộn xộn trên giường dưới đất, nghĩ lại những hành động tới giờ của bản thân, suy nghĩ lại rối loạn.
Thu dọn y phục và giày tất của mình rồi nhất nhất mặc lại, sau khi đã chỉnh tề, hắn quay đầu nhìn Ngọc Khanh Thư đang ngủ say như chết trên giường lần nữa. Suy nghĩ trong chốc lát, hắn vo quần áo của Ngọc Khanh Thư thành một bọc rồi nhét cả vào chăn, cũng bao cả người Ngọc Khanh Thư trong chăn rồi khiêng trên vai. Ngọc Khanh Thư dường như không hề phát hiện, mặc hắn hí hoáy một hồi.
Lúc này, Ngọc Lan Hương hoàn toàn yên tĩnh, Dương Hoành Tu đóng cửa, lại vô tình nhìn thấy một nữ tử mặc y phục xanh biếc đi tới gần.
Y Y?
Dương Hoành Tu nhớ lại cái tên này, nhíu nhíu mày.
Y Y không thể tin nhìn Dương Hoành Tu và chăn gấm hồng phấn đang giấu một người bên trong trên vai hắn. Đầu mày Dương Hoành Tu giãn ra, gương mặt vẫn đang đỏ hồng sầm xuống, như cười như không nói, “Mượn thứ chăn gối quý giá này dùng một chút, tiền cứ tính vào sổ.”
“… Cứ tự nhiên.” Y Y nửa ngày mới có thể trả lời, nàng đột nhiên hiểu địch ý trong mắt nam nhân này từ đâu mà tới, cũng biết địch ý đột nhiên biến mất là do cảm giác thắng lợi vừa nắm được trong tay. Nàng vội vã kêu một tiếng dừng chân, khi đối phương ngừng bước quay đầu nhìn lại, nàng bước nhanh tới trước, lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ màu xanh lục, “Thuốc này dùng để thoa ngoài da, hiệu quả rất tốt, nhưng tốt nhất vẫn là tìm một lang trung đáng tin khám cho Ngọc đại nhân. Mặt khác, xin hãy nói với Ngọc đại nhân, giờ nên ăn nhẹ thôi, tránh uống rượu.”
Vẻ mặt nàng nghiêm túc không giống như đang nói chơi, Dương Hoành Tu nửa tin nửa ngờ nhận bình nhỏ, nói một câu đa tạ rồi xoay người rời đi.
Tiểu tư Dương gia thấy Dương Hoành Tu khiêng một người nằm trong chăn ra thì vô cùng hoảng sợ, cho là chủ nhân mang một cô nương trong Ngọc Lan Hương ra ngoài, đến tận khi Dương Hoành Tu nói “Là Ngọc đại nhân.” mới an lòng— gã tưởng Ngọc Khanh Thư tối qua ham chơi, hôm nay không dậy nổi, chủ nhân nhà mình chỉ xuất phát từ tình bằng hữu mới đưa y đi cùng.
Thực chất tiểu tư Dương gia nghĩ cũng không sai, chỉ là đối tượng khiến Ngọc Khanh Thư “ham chơi” lại là chủ nhân nhà mình.
Một đường xóc nảy trở về Dương phủ, sợ Ngọc Khanh Thư khó chịu, Dương Hoành Tu sau khi xuống kiệu thì chuyển thành ôm y.
Khi bước vào cửa, tiểu tư đi sau Dương Hoành Tu hỏi, “Cần chuẩn bị khách phòng không ạ?”
Dương Hoành Tu còn chưa trả lời, chợt nghe Ngọc Khanh Thư nhỏ giọng nói, “Phòng của ngươi…”
Dương Hoành Tu cười cười đáp, “Không cần, Ngọc đại nhân nghỉ ở phòng ta.”
Tiểu tư không nói thêm nữa, theo Dương Hoành Tu trở lại phòng ngủ, hết mở cửa trải giường chiếu rồi lại đi tìm triều phục.
Dương Hoành Tu đặt cả chăn và Ngọc Khanh Thư lên giường, lôi bọc y phục từ trong chăn ra để dưới chân giường, kéo bớt chăn trên người người kia xuống, xong đâu đấy mới xoay người sắp xếp cho mình.
Để tiểu tư hầu hạ thay triều phục, hắn ra lệnh, “Chuẩn bị nước tắm, lát nữa Ngọc đại nhân tỉnh lại thì để y tắm rửa. Làm điểm tâm nhẹ thôi, không nên dùng nhiều dầu mỡ.”
Tiểu tư nhất nhất đáp ứng, thấy gần tới giờ, gã nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị kiệu.
Dương Hoành Tu bước chậm tới trước giường, Ngọc Khanh Thư vùi mình trong chăn trở mình, dường như đang ngủ rất say.
Dương Hoành Tu thay y kéo chăn, suy nghĩ một chút, hắn cúi người, hôn khẽ vào lông mày của y.
Triều nghị còn chưa bắt đầu, Dương Hoành Tu đã thấy mệt mỏi.
Tính ra có lẽ công hiệu thuốc của Ngọc Lan Hương cũng đã hết rồi, hậu quả của một đêm phóng túng không tiết chế tới tận bình minh giờ rốt cục đã bắt đầu hiển hiện.
Toàn bộ nội dung của buổi chầu sớm nay hắn không nghe vào được lấy một chữ, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến lúc hạ triều, cả người đã đổ đầy mồ hôi lạnh, uể oải không chịu nổi.
Lúc ra cửa, hắn lại bị đại ca Ngọc Khanh Thư gọi lại, “Dương Tướng quân, tiểu đệ nhà ta giờ ra sao rồi?”
Dương Hoành Tu đã giải thích với Hoàng đế và Lại bộ là, “Ăn lầm đồ ăn không sạch, trên thổ dưới tả, bị bệnh liệt giường, không thể động đậy”. Ngọc Khanh Thư đi cả đêm không về cũng không phải chuyện lạ lùng gì, nhưng ngày thứ hai xin nghỉ không thượng triều thì vẫn là lần đầu tiên kể từ khi vào triều nhậm chức tới giờ. Đại ca Ngọc Khanh Thư không thể hỏi thẳng trước mặt Hoàng đế, đành chờ nghị triều xong mới lén hỏi Dương Hoành Tu.
“Vẫn khỏe, chỉ là vì không tiện đi lại, tối nay tại hạ sẽ đích thân đưa Ngọc Khanh Thư về.” Dương Hoành Tu nhận một hư chức nói cao không cao nói thấp không thấp, dù không có thực quyền nhưng không cần xưng hạ quan với ai cả.
Đại ca Ngọc Khanh Thư nhìn hắn toàn thân trên dưới một phen, “Dương Tướng quân, ta thấy hai mắt ngươi phát xanh, sắc mặt không tốt, chẳng lẽ cũng…”
“Tại hạ ăn ít hơn, đã không sao nữa rồi.” Dương Hoành Tu đâm lao đành phải theo lao, dùng hết sức bịa chuyện.
“… Vậy Dương Tướng quân bảo trọng.” Đại ca Ngọc Khanh Thư không hề hoài nghi, khách sáo xong thì cáo từ rời đi.
Dương Hoành Tu đang định thở phào, lại thấy có người cười lạnh sau lưng. “Dương Tướng quân gần đây có khỏe không?”
Người tới chính là Hình bộ Thị lang Phương Tông Huy.
“Một kích lấy mạng hoàn hảo đến thế, ta vốn cho rằng chỉ có sát thủ mới có bản lĩnh như vậy.” Phương Tông Huy đi tới bên người Dương Hoành Tu, thấp giọng nói, “Nhưng ta khuyên ngươi lần sau nhớ giữ lại một người còn sống, loại chuyện chết không đối chứng thế này đáng ghét lắm.”
Phương Tông Huy cũng không dừng lại lâu, nói xong là đi luôn. Dương Hoành Tu nghĩ một lúc mới biết người kia đang nói đến chuyện gì, nhưng hắn không hơi sức đâu đi tranh luận những việc thế này, chỉ thầm nghĩ mau về nhà ngủ một giấc.
* Câu thơ nằm trong tác phẩm “Hà truyện”, tác giả Hạ Chú. Nguyên văn:
河传〔二首〕
之一
华堂张燕,向尊前妙选,舞裙歌扇。彼美个人,的的风流心眼,恨寻芳来晚。
曲街灯火香尘散。犹约晨妆,一觇春风面。惆怅善和坊里,平桥南畔,小青楼、帘不卷。
之二
华堂重厦,向尊前更听,碧云新怨。玉指钿徽,总是挑人心眼,恨随红蜡短。
彩旗影动船头转。双桨凌波,惟念人留恋。江上暮潮,隐隐山横南岸,奈离愁、分不断。
Giờ dần một khắc, cánh cửa đã yên ắng cả đêm bị gõ hai tiếng ‘cạch cạch’.
Ngoài cửa, tiểu tư Dương gia cũng tự thấy giờ này khắc này mà lôi chủ nhân từ ôn nhu hương ra ngoài quả thật là một hành vi rất không nhân đạo, thế nhưng ai bảo chủ nhân của mình thân là triều thần? Muốn trách cũng chỉ có thể trách chủ nhân nhà mình không chọn hôm nào được nghỉ ngày tiếp theo. Người làm hạ nhân như gã chỉ có thể làm được duy nhất một việc là đánh thức chậm một khắc thôi.
Đợi nửa ngày mà cửa vẫn chưa mở, tiểu tư cảm thấy rất kì lạ— chiếu theo thói quen ngày trước, Dương Hoành Tu hẳn là phải sớm mở cửa mới đúng.
Nhưng vì không thể xông vào, gã gõ cửa thêm hai cái, chợt nghe có tiếng động vang lên bên trong, chẳng bao lâu, cửa mở ra một khe hở nhỏ.
“Thiếu gia, đã giờ dần một khắc rồi.” Tiểu tử cúi đầu thoáng nhìn vào trong nhưng vì quá tối nên không thấy rõ.
Dương Hoành Tu thở gấp nói, “Đi chuẩn bị xe ngựa, cứ từ từ, không cần phải vội, sẽ chuẩn bị xong thôi.”
Tiểu tư gật đầu, đi mấy bước lại không quên quay đầu lại liếc nhìn, dáng vẻ chủ nhân có phần kì lạ.
Bên kia, Dương Hoành Tu đóng cửa lại, thở phào một cái.
Trên người khoác tạm trường sam, dưới chân lê giày, hắn chậm rãi bước trở về, nhặt gối rơi dưới đất lên để lại bên đầu giường.
Trên giường, Ngọc Khanh Thư nằm giữa đống gối chăn hồng phấn lộn xộn, cả người toàn là mồ hôi, lồng ngực phập phồng, một tay rũ xuống mép giường, dáng vẻ giống như đang hấp hối. Y liếc mắt nhìn Dương Hoành Tu, hơi xoay đầu, nhắm nghiền hai mắt lại.
Dương Hoành Tu do dự một hồi rồi mới ngồi xuống mép giường, cúi người nhẹ giọng hỏi, “Không sao chứ?”
Thầm mắng, ‘Không sao cái quỷ’, Ngọc Khanh Thư há miệng, khàn khàn cất tiếng, “Không thượng triều…”
“Hử?” Dương Hoành Tu không nghe thấy, lại kề gần hơn.
Hai mắt đang nhắm nhưng cảm nhận được hơi thở quen thuộc, Ngọc Khanh Thư vô thức xích lại gần, mặt kề mặt, oan ức nhỏ giọng lẩm bẩm bên tai Dương Hoành Tu, “Ta không muốn thượng triều, không đi…”
Dương Hoành Tu mặt đã đỏ lại càng thêm đỏ, vừa phát tiết xong lại đã có một ngọn lửa mới thiêu đốt, hắn sợ y quở mắng nên thoáng chốc ngồi thẳng người.
“Nói ta bị đau bụng, trên thổ dưới tả… không thượng triều…” Mơ mơ màng màng nói xong, Ngọc Khanh Thư dần dần thở khẽ, rơi vào giấc ngủ sâu.
Dương Hoành Tu nhìn y, nhìn một đống lộn xộn trên giường dưới đất, nghĩ lại những hành động tới giờ của bản thân, suy nghĩ lại rối loạn.
Thu dọn y phục và giày tất của mình rồi nhất nhất mặc lại, sau khi đã chỉnh tề, hắn quay đầu nhìn Ngọc Khanh Thư đang ngủ say như chết trên giường lần nữa. Suy nghĩ trong chốc lát, hắn vo quần áo của Ngọc Khanh Thư thành một bọc rồi nhét cả vào chăn, cũng bao cả người Ngọc Khanh Thư trong chăn rồi khiêng trên vai. Ngọc Khanh Thư dường như không hề phát hiện, mặc hắn hí hoáy một hồi.
Lúc này, Ngọc Lan Hương hoàn toàn yên tĩnh, Dương Hoành Tu đóng cửa, lại vô tình nhìn thấy một nữ tử mặc y phục xanh biếc đi tới gần.
Y Y?
Dương Hoành Tu nhớ lại cái tên này, nhíu nhíu mày.
Y Y không thể tin nhìn Dương Hoành Tu và chăn gấm hồng phấn đang giấu một người bên trong trên vai hắn. Đầu mày Dương Hoành Tu giãn ra, gương mặt vẫn đang đỏ hồng sầm xuống, như cười như không nói, “Mượn thứ chăn gối quý giá này dùng một chút, tiền cứ tính vào sổ.”
“… Cứ tự nhiên.” Y Y nửa ngày mới có thể trả lời, nàng đột nhiên hiểu địch ý trong mắt nam nhân này từ đâu mà tới, cũng biết địch ý đột nhiên biến mất là do cảm giác thắng lợi vừa nắm được trong tay. Nàng vội vã kêu một tiếng dừng chân, khi đối phương ngừng bước quay đầu nhìn lại, nàng bước nhanh tới trước, lấy từ trong ngực ra một cái bình nhỏ màu xanh lục, “Thuốc này dùng để thoa ngoài da, hiệu quả rất tốt, nhưng tốt nhất vẫn là tìm một lang trung đáng tin khám cho Ngọc đại nhân. Mặt khác, xin hãy nói với Ngọc đại nhân, giờ nên ăn nhẹ thôi, tránh uống rượu.”
Vẻ mặt nàng nghiêm túc không giống như đang nói chơi, Dương Hoành Tu nửa tin nửa ngờ nhận bình nhỏ, nói một câu đa tạ rồi xoay người rời đi.
Tiểu tư Dương gia thấy Dương Hoành Tu khiêng một người nằm trong chăn ra thì vô cùng hoảng sợ, cho là chủ nhân mang một cô nương trong Ngọc Lan Hương ra ngoài, đến tận khi Dương Hoành Tu nói “Là Ngọc đại nhân.” mới an lòng— gã tưởng Ngọc Khanh Thư tối qua ham chơi, hôm nay không dậy nổi, chủ nhân nhà mình chỉ xuất phát từ tình bằng hữu mới đưa y đi cùng.
Thực chất tiểu tư Dương gia nghĩ cũng không sai, chỉ là đối tượng khiến Ngọc Khanh Thư “ham chơi” lại là chủ nhân nhà mình.
Một đường xóc nảy trở về Dương phủ, sợ Ngọc Khanh Thư khó chịu, Dương Hoành Tu sau khi xuống kiệu thì chuyển thành ôm y.
Khi bước vào cửa, tiểu tư đi sau Dương Hoành Tu hỏi, “Cần chuẩn bị khách phòng không ạ?”
Dương Hoành Tu còn chưa trả lời, chợt nghe Ngọc Khanh Thư nhỏ giọng nói, “Phòng của ngươi…”
Dương Hoành Tu cười cười đáp, “Không cần, Ngọc đại nhân nghỉ ở phòng ta.”
Tiểu tư không nói thêm nữa, theo Dương Hoành Tu trở lại phòng ngủ, hết mở cửa trải giường chiếu rồi lại đi tìm triều phục.
Dương Hoành Tu đặt cả chăn và Ngọc Khanh Thư lên giường, lôi bọc y phục từ trong chăn ra để dưới chân giường, kéo bớt chăn trên người người kia xuống, xong đâu đấy mới xoay người sắp xếp cho mình.
Để tiểu tư hầu hạ thay triều phục, hắn ra lệnh, “Chuẩn bị nước tắm, lát nữa Ngọc đại nhân tỉnh lại thì để y tắm rửa. Làm điểm tâm nhẹ thôi, không nên dùng nhiều dầu mỡ.”
Tiểu tư nhất nhất đáp ứng, thấy gần tới giờ, gã nhanh chóng ra ngoài chuẩn bị kiệu.
Dương Hoành Tu bước chậm tới trước giường, Ngọc Khanh Thư vùi mình trong chăn trở mình, dường như đang ngủ rất say.
Dương Hoành Tu thay y kéo chăn, suy nghĩ một chút, hắn cúi người, hôn khẽ vào lông mày của y.
Triều nghị còn chưa bắt đầu, Dương Hoành Tu đã thấy mệt mỏi.
Tính ra có lẽ công hiệu thuốc của Ngọc Lan Hương cũng đã hết rồi, hậu quả của một đêm phóng túng không tiết chế tới tận bình minh giờ rốt cục đã bắt đầu hiển hiện.
Toàn bộ nội dung của buổi chầu sớm nay hắn không nghe vào được lấy một chữ, khó khăn lắm mới chịu đựng được đến lúc hạ triều, cả người đã đổ đầy mồ hôi lạnh, uể oải không chịu nổi.
Lúc ra cửa, hắn lại bị đại ca Ngọc Khanh Thư gọi lại, “Dương Tướng quân, tiểu đệ nhà ta giờ ra sao rồi?”
Dương Hoành Tu đã giải thích với Hoàng đế và Lại bộ là, “Ăn lầm đồ ăn không sạch, trên thổ dưới tả, bị bệnh liệt giường, không thể động đậy”. Ngọc Khanh Thư đi cả đêm không về cũng không phải chuyện lạ lùng gì, nhưng ngày thứ hai xin nghỉ không thượng triều thì vẫn là lần đầu tiên kể từ khi vào triều nhậm chức tới giờ. Đại ca Ngọc Khanh Thư không thể hỏi thẳng trước mặt Hoàng đế, đành chờ nghị triều xong mới lén hỏi Dương Hoành Tu.
“Vẫn khỏe, chỉ là vì không tiện đi lại, tối nay tại hạ sẽ đích thân đưa Ngọc Khanh Thư về.” Dương Hoành Tu nhận một hư chức nói cao không cao nói thấp không thấp, dù không có thực quyền nhưng không cần xưng hạ quan với ai cả.
Đại ca Ngọc Khanh Thư nhìn hắn toàn thân trên dưới một phen, “Dương Tướng quân, ta thấy hai mắt ngươi phát xanh, sắc mặt không tốt, chẳng lẽ cũng…”
“Tại hạ ăn ít hơn, đã không sao nữa rồi.” Dương Hoành Tu đâm lao đành phải theo lao, dùng hết sức bịa chuyện.
“… Vậy Dương Tướng quân bảo trọng.” Đại ca Ngọc Khanh Thư không hề hoài nghi, khách sáo xong thì cáo từ rời đi.
Dương Hoành Tu đang định thở phào, lại thấy có người cười lạnh sau lưng. “Dương Tướng quân gần đây có khỏe không?”
Người tới chính là Hình bộ Thị lang Phương Tông Huy.
“Một kích lấy mạng hoàn hảo đến thế, ta vốn cho rằng chỉ có sát thủ mới có bản lĩnh như vậy.” Phương Tông Huy đi tới bên người Dương Hoành Tu, thấp giọng nói, “Nhưng ta khuyên ngươi lần sau nhớ giữ lại một người còn sống, loại chuyện chết không đối chứng thế này đáng ghét lắm.”
Phương Tông Huy cũng không dừng lại lâu, nói xong là đi luôn. Dương Hoành Tu nghĩ một lúc mới biết người kia đang nói đến chuyện gì, nhưng hắn không hơi sức đâu đi tranh luận những việc thế này, chỉ thầm nghĩ mau về nhà ngủ một giấc.
* Câu thơ nằm trong tác phẩm “Hà truyện”, tác giả Hạ Chú. Nguyên văn:
河传〔二首〕
之一
华堂张燕,向尊前妙选,舞裙歌扇。彼美个人,的的风流心眼,恨寻芳来晚。
曲街灯火香尘散。犹约晨妆,一觇春风面。惆怅善和坊里,平桥南畔,小青楼、帘不卷。
之二
华堂重厦,向尊前更听,碧云新怨。玉指钿徽,总是挑人心眼,恨随红蜡短。
彩旗影动船头转。双桨凌波,惟念人留恋。江上暮潮,隐隐山横南岸,奈离愁、分不断。
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook