Tiêu Di cắn răng một cái, tay phải khẽ động, vừa định đem chiếc bình hoa cổ lại lớn hướng trên đầu Tần Nguyệt Miên nện xuống.

Chính tại lúc này, bỗng nhiên ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, tiếp đó, tiếng đập cửa vang lên, thanh âm Ly Nghiên từ ngoài cửa truyền vào: “Thiếu chủ, thiếu chủ, Tiêu công tử? Xảy ra chuyện gì vậy?”

Tần Nguyệt Miên bình tĩnh cười: Không có việc gì. Ngươi lui ra đi.”

Tiêu Di nhìn hắn, trong mắt như muốn phun ra lửa, thế nhưng tay đang cầm bình hoa vẫn chậm rãi để xuống. Y cũng không hy vọng chuyện bản thân cùng Tần Nguyệt Miên xuất thủ đánh nhau ồn ào khiến mọi người biết. Nếu không thì toàn thể Trầm Nguyệt tông không biết còn muốn đối đãi với y thế nào.

Từ khi gặp phải Mộ Dung Thanh Hoa, y rốt cuộc minh bạch, ngưởi ở Trầm Nguyệt tông này cùng thế tục rất không giống nhau, cũng khó trách ở trong chốn võ lâm chính đạo có chút không hợp ý.

Ly nghiên nhưng còn không chịu rời đi: “Thiếu chủ, có phải Tiêu công tử bị thương? Có cần thỉnh Tề tiên sinh qua đây xem thử không?”

Tần Nguyệt Miên nói: “Tiêu công tử không có việc gì.”

“Thế nhưng…”

Lời nói còn chưa dứt, Tiêu Di đã cắt ngang: “Ta không sao, thiếu chủ nhà ngươi cũng không có việc gì, chỉ là có một chút ngoài ý muốn mà thôi.”

Tần Nguyệt Miên tiếp lời: “Có nghe hay không? Ta đang muốn cùng Tiêu công tử nói chuyện ‘riêng tư’, ngươi không có việc gì liền có thể lui xuống.” Hắn đem hai chữ “riêng tư” đọc vừa nhấn nặng vừa kéo dài, mang theo ý vị thâm trường khó nói nên lời.

Ly nghiên đi theo hắn đã lâu, làm sao không hiểu ý tứ của hắn, đỏ mặt lên, cất tiếng: “Nô tỳ xin cáo lui “, liền chạy đi.

Tần Nguyệt Miên thấy Tiêu Di cuối cùng cũng bình tĩnh lại, thản nhiên cười: “Không nghĩ tới ngay cả nha hoàn của ta cũng thiện vị ngươi, chỉ hỏi ngươi có hay không thụ thương, cũng không hỏi ta có chuyện gì không. Này không phải là yêu mến ngươi chứ? Ta thực sự là ăn phải dấm chua rồi.”

“Ngươi sao không nói là ngươi tính cách xấu xa, ngay cả nha hoàn thiếp thân (bên người) cũng chán ghét ngươi.”

“Điều này có khả năng sao? Nếu luận xấu xa, ta đâu sánh được với Mộ Dung kia! Thật không biết cha ta vì cái gì có thể dễ dàng khoan nhượng hắn.”

Tiêu Di nghe hắn nhắc tới Mộ Dung Thanh Hoa, liền hỏi tới: “Hắn đến tột cùng là người như thế nào? Ngày hôm qua đã xảy ra cái gì?”

Tần Nguyệt Miên cười, đang muốn mở miệng, Tiêu Di đột nhiên lại nói: “Ngươi tốt nhất nói cho đúng, nếu như lại nói cái gì không đứng đắn, cẩn thận ta phóng hỏa đốt cả Trầm Nguyệt sơn này.”

Tiêu Di uy hiếp hắn nói tuy rằng rất nhiều, nhưng một câu cũng không có thể thực hiện, cho nên Tần Nguyệt Miên cũng không sợ y thực sự phóng hỏa. Chẳng qua, hắn cũng biết, đem người trong lòng làm cho phát hỏa, chung quy xui xẻo là chính mình, tuy rằng rất thích biểu tình thẹn quá hóa giận của Tiêu Di, nhưng cũng không thể không một vừa hai phải.

Tần Nguyệt Miên vồn vã lôi ra cái ghế, đặt ở phía sau Tiêu Di, giúp y ngồi xuống, tự mình tìm một chỗ mà ngồi xuống: “Ta mới vừa rồi đã nói, hắn là ái nhân của cha ta, hai người kết bạn cùng nhau đã lâu. Ngươi đừng nhìn hắn bề ngoài xem như niên kỷ (tuổi tác) không lớn, trên thực tế chí ít cũng đã bốn mươi. Còn hắn ngày hôm qua đối với ngươi làm cái gì, ngay cả ta cũng không biết.”

Tiêu Di khinh thường nói: “Ta nói ngươi thế nào lại thấy long dương này tốt, nguyên lai phụ thân ngươi lại là… lại là…” Y nói không được, liền hỏi ngược lại: “Là ngươi phái Mộ Dung kia tới bức ta, sao lại nói không biết? Lại muốn tìm cách đùa giỡn ta sao?”

“Tiểu Di, ngươi không nên hiểu lầm, ta thích ngươi, đó chính là thích ngươi, cùng ngươi là nam hay nữ không quan trọng, càng cùng cha ta thích nam nhân hay là nữ nhân cũng không quan hệ.”

Tiêu Di hừ một tiếng, quay đầu đi, mặt đã có chút đỏ.

Tần Nguyệt Miên thấy thế, biết mình sẽ có hi vọng, Tiêu Di đã bắt đầu chậm rãi tiếp thu hắn. Nhưng hắn cũng rõ ràng “giặc cùng đường chớ nên dùng cách thức truy đuổi, đến con chó nếu đã nổi nóng cũng sẽ vượt qua tường chắn”, huống chi lại còn là người cao ngạo như Tiêu Di. Nếu nói toạc ra, y chẳng những không có khả năng thừa nhận, còn sợ hai người lại muốn đại chiến một hồi nữa.

Vừa nghĩ như vậy, hắn liền chuyển qua chuyện khác: “Còn Mộ Dung, đâu phải là ta phái đi. Hôm qua ta tìm không được ngươi, sợ ngươi gặp chuyện không may, thực sự không có biện pháp. Phải cầu hắn nửa ngày, hắn mới miễn cưỡng đáp ứng ta đi tìm ngươi, bất qua ta thấy hắn vốn là muốn đến cười nhạo ta. Cho nên hắn làm cái gì, nói cái gì, ta căn bản kiểm soát không được, cũng không biết được, ta còn muốn hỏi ngươi đây.”

Tiêu Di suy nghĩ, cuối cùng vẫn là không có ý muốn đem lời Mộ Dung Thanh Hoa nói lại cho hắn biết. Đành phải nói: “Coi như là vậy đi, ta không trách ngươi. Thế nhưng chuyện cho tới bây giờ, ngươi đến tột cùng lại muốn như thế nào?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương