Yên Tri Phi Hồ
-
Chương 9
Editor: Mi Mi
Beta: Ame
Bên tai không hề có tiếng giao tranh hỗn chiến, cảm giác tĩnh mịch xung quanh khiến cho người ta sợ hãi vô cùng, tựa hồ một loại rối hoảng loạn khi mất đi một thứ gì quan trọng lắm. Nhiếp Dao mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong một gian lều ấm áp, đau đớn ở vùng tim đã ngừng lại rồi. Hách Hổ ở một bên thấy y tỉnh lại, lập tức nhào tới, vui vẻ nói, “Nhiếp đại ca đã tỉnh, Nhiếp đại ca không sao rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Mũi tên không có độc, Nhiếp đại ca đương nhiên sẽ không sao.” Sợ làm ồn đến Nhiếp Dao, Hách Liên vội vãn dỗ ngọt để Hách Hổ ra ngoài.
Nhiếp Dao ngồi dậy, chỉ thấy vết thương trên tay đã được băng bó lại, Nhiếp Anh và A Sửu đều đang có mặt ở nơi này, nhưng lại không thấy bóng dáng của Thiên Lang. Tim y vì thế mà đột nhiên trầm xuống, rốt cuộc hiểu ra cảm giác hoảng loạn chính mình gặp phải lúc hôn mê là cái gì.
“Ngươi đã mê man suốt một ngày.” A Sửu nói.
Tối qua, khi bọn ho tới đây, nơi này đã rơi vào một mảnh hỗn loạn vô cùng, nhưng Nhiếp Anh dụng binh thuần thục, ngay sau khi thấy rõ thế trận liền nhanh chóng ra tay khống chế. Nhưng khi đó Nhiếp Dao đã hôn mê, A Sửu liền đưa y tới tộc Phong Diệu để nghỉ ngơi, chẳng ngờ được y lại ngủ suốt một ngày trời.
“Hắn đâu?” Rốt cuộc nhịn không được nữa, Nhiếp Dao nhẹ giọng hỏi. Sau rất nhiều lần lừa dối, y không trông đợi Thiên Lang sẽ tha thứ cho mình, song đêm qua liên thủ đối đầu với quân địch, sự bảo hộ của người kia đã khiến cho tâm tư y dấy lên một tia hy vọng. Y chỉ mong khi chính mình đang hôn mê bất tỉnh, người kia sẽ vẫn túc trực bên người.
“Đêm qua, sau khi hắn giao ngươi lại cho Nhiếp đại ca thì liền rời đi.” Hách Liên nói.
A Sử gật đầu, xác nhận lời nàng, sau đó lại do dự một chút, nói, “Hắn nói còn có chuyện quan trọng phải làm, chỉ bảo chúng ta phải chăm sóc ngươi cho tốt.” Thiên Lang bỏ đi rất vội vã, sau khi để lại Nhiếp Dao vừa té xỉu thì liền ly khai. A Sửu nghĩ nếu như lúc ấy Nhiếp Dao nhìn thấy bộ dạng dứt khoát không chút luyến lưu của đối phương, nhất định sẽ rất đau lòng.
Nhiếp Dao cảm thấy trong nháy mắt nội tâm như bị hung hăng giày xéo. Thì ra ở trong lòng của Thiên Lang, y đã không còn giữ một vị trí quan trọng nữa rồi. Người nọ mấy ngày trước còn vì y mà ngay cả mạng cũng không cần, thế mà vừa nói ân đoạn nghĩa tuyệt liền thực sự bỏ đi không hề lưu luyến. Sự quyết liệt này thực sự rất giống với tác phong của Thiên Lang. Nực cười chính là, bản thân mình thế nhưng vẫn ấp ôm hy vọng rằng sau khi tỉnh lại có thể nhận được quan tâm chăm sóc của đối phương.
Trong lòng có phần trống rỗng, nhưng là khóe miệng vẫn nhàn nhạt mỉm cười, Nhiếp Dao nói, “Hắn là tộc trưởng, đương nhiên sẽ rất bận rộn.”
Nắm tay siết chặt, lại bị Nhiếp Anh nắm lấy đặt xuống bên giường, Nhiếp Dao đau đến nhíu mày, “Nhị hoàng huynh, huynh có thể ôn nhu với một người hôn mê vừa tỉnh lại một chút hay không?”
“Tỉnh lại tức là ngươi đã không sao nữa, lập tức viết thư báo bình an cho Tiểu Lạc đi!” Sở dĩ sau khi dẹp yên chiến loạn Nhiếp Anh vẫn chưa rời đi, chính là để đợi chờ Nhiếp Dao tỉnh lại. Đêm qua, khi nghe y gặp nguy hiểm, Nhiếp Lạc đã nhất quyết đòi lên đường ứng cứu cùng mình, mình phải khuyên nhủ hết lời mới ngăn cản được. Tuy rằng đã phái người chạy về báo tin, thế nhưng hắn biết rõ, với tính cách của Nhiếp Lạc nếu không thấy được thư do đích tay Nhiếp Dao viết thì chắc chắn sẽ không yên lòng.
Trên bàn, giấy mực đã sớm dọn xong, Nhiếp Dao ngồi xuống, nhấc bút, nhớ lại trận huyết chiến đêm qua, nhất thời cảm xúc trong lòng một hồi xao động. Không biết phải viết như thế nào mới tốt, sau khi nghĩ ngợi hồi lâu, y đặt bút, viết: ta vẫn bình an, xin ngũ ca không cần lo lắng.
“Ngươi xuất quan vài ngày, viết thư đã gọn gành dứt khoát hơn nhiều lắm.” Trước khia Nhiếp Lạc và Nhiếp Dao đều ở trong thi xã, chắc chắn rất quen thuộc với nét chữ của nhau, mấy chữ này là đủ rồi. Nhiếp Anh cất thư đi, lại nói, “Trận bạo loạn này và cả việc tự ý thỉnh binh cứu viện, ngươi tự giải thích với Hoàng thượng đi!”
“Nhị ca, ngươi không thể giúp ta chuẩn bị một phong thư biện hộ hay sao?” Lần này, chẳng những không làm tốt nhiệm vụ phụ vương giao phó mà còn làm cho mọi chuyện rối loạn be bét cả lên, rốt cuộc kéo cả đại quân triều đình đi làm loạn. Nhiếp Dao không dám tưởng tượng, sau khi phụ hoàng biết được sẽ có biểu tình khó coi đến mức nào. Vì thế y vội vàng bày ra một biểu tình cực kỳ đáng thương, đồng thời đổi cách xưng hô sang thành ‘nhị ca’ mưu đồ lôi kéo Nhiếp Anh cùng chịu tôi.
“Là ngươi tự chuốc phiền hà!” Tối qua A Sửu ở trước mặt Nhiếp Lạc thêm mắm thêm muối nghiêm trọng hóa tình hình, hại hắn bị Nhiếp Lạc áp bức buộc phải lập tức xuất binh. Vừa nghĩ tới chuyện bị con hồ ly đáng chết này bài binh bố trận, Nhiếp Anh chỉ hận không thể lập tức cắm vào người y mấy mũi tên, làm gì có chuyện ra tay tương trợ. Chẳng những thế, hắn còn thực sự hả hê mà ở một bên nhìn y rơi vào xui xẻo.
Nhiếp Anh lấy được thư thì liền rời đi, Nhiếp Dao đột nhiên lên tiếng, “Nhị ca, ngươi có bao giờ hối hận chưa?”
Nhiếp Anh quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ. Nhiếp Dao lại cười cười, nói, “Giữa giang sơn và ngũ ca, ngươi đã chọn cái thứ hai. Vậy thì ngươi đã bao giờ hối hận chưa?”
“Chưa hề!” Nhiếp Anh trả lời phi thường nhanh gọn, “Bởi vì ta chưa từng lựa chọn, ngay từ đầu, thứ ta muốn đã là Tiểu Lạc rồi!”
Nhìn theo bóng lưng dần dần tiêu thất của Nhiếp Anh, Nhiếp Dao rơi vào trầm mặc một hồi lâu, sau cùng chẳng hiểu vì sao lại quay sang nói với Hách Liên ở bên cạnh, “Công chúa, đại cục đã định, hôn ước giữa chúng ta có phải cũng nên hủy bỏ rồi không?”
“Được!”
Vị Lương đã bị tiêu diệt, không còn khả năng uy hiếp tới Khương Nguyệt tốc được nữa, mà Phong Diệu đêm qua cũng cùng bọn họ trả qua một hồi liên thủ chống lại địch nhân, giao tình đã tốt hơn không ít. Quan trọng nhất chính là, Thiên Lang đã vì cứu mạng Hách Hổ mà tình nguyện giao ra Mặc kiếm, khiến cho tộc nhân Khương Nguyệt tộc thật tâm bội phục, sau này bọn họ chắc chắn sẽ khuất phục hắn ta. Người có được thanh kiếm Trung Châu chính là người cường đại nhất trên thảo nguyên này, là người mà bọn họ thực sự nên tôn sùng.
A Sửu đi ra ngoài chuẩn bị bữa tối cho Nhiếp Dao. Sau khi ăn uống xong xuôi, tộc nhân của hai bộ tộc Khương Nguyệt và Phong Diệu cũng tiến vào thăm y. Tối qua chứng kiến phong thái ngạo nghễ đương đầu địch nhân của y, thái độ của những tộc nhân này cũng đã thay đổi, bên trong cung kính lại mang theo vài phần ngưỡng mộ. Hách Hổ lại càng giống như kẹo dẻo mà chám chặt lấy y quyết không chịu rời. Nó nhỏ giọng hỏi, “Nhiếp đại ca từ đầu tới cuối vẫn là thâm tàng bất bộ, có phải giống như những đại anh hùng mà sách vở vẫn nói tới hay không?”
Nhìn vào đôi mắt trong veo của Hách Hổ, Nhiếp Dao mỉm cười, xoa xoa đầu nó, đáp, “Ta căn bản không phải anh hùng gì hết, ta chẳng qua là một người thích lợi dụng yếu điểm của người khác để đạt được những múc đích hạ lưu bỉ ổi của mình mà thôi.”
Hách Hổ lắc đầu, “Ta không hiểu.”
“Ngươi không cần phải hiểu, có một số việc mãi mãi không bao giờ hay biết lại tốt hơn.”
Nhiếp Dao ở lại Phong Diệu một ngày một đêm rồi lên đường hồi kinh. Chiến loạn bên ngoài quan ải đã động đến quân binh ở vùng biên giới, y phải nhanh chóng hồi kinh phục mệnh, mà Khương Nguyệt tộc cũng cùng lúc rời đi. Mãi đến khi bọn họ ly khai, Thiên Lang vẫn không hề xuất hiện, ngay cả đám người Hải Nhạc cũng không biết hắn đã đi đâu, chỉ biết là có chuyện gấp, xong việc sẽ quay trở về.
Ra khỏi địa phận Phong Diệu, Nhiếp Dao liền chia tay với bọn Hách Liên, rẽ vào quan lộ. Trên đường, y nói với A Sửu, “Ngươi có kẻ thù ẩn náu ở Vị Lương mà cũng không nói cho ta, hại ta đêm đó suýt nữa là mất mạng rồi.”
“Không nhớ.”
Sau khi nghe Nhiếp Dao miêu tả lại dung mạo của lão nhân kia, A Sửu lắc đầu, thản nhiên nói, “Kẻ có thể xưng là cừu nhân của ta đã không được mấy người còn sống. Nếu ngay cả một tên hạ đẳng ngươi cũng đánh không lại, vậy thì thực uổng phí công sức dạy dỗ của ta bấy lâu. Quay về tự mình kiểm điểm bản thân đi.”
Bị người kia làm cho nghẹn họng, Nhiếp Dao nhanh chóng ngừng lại đề tài này. Chỉ đành đổ thừa cho nguyên nhân đau tim bất chợt, chứ nếu không thì có nhiều cao thủ hơn nữa xuất hiện, y cũng không sợ.Nhưng kỳ lạ chính là vì sao sau khi tỉnh lại tim liền không thấy đau nữa rồi.
Lặng lẽ đi một quãng đường, bất chợt A Sửu vỗ lên lưng ngựa của y một cái rồi thở dài, “Ngựa ơi là ngựa, thật ủy khuất cho ngươi rồi. Thân là Thiên lý mã mà lại vô pháp được bay nhảy trên đường, gặp phải một chủ nhân như vậy, ngươi nhất định rất thương tâm đi?”
Lấy lại tinh thần, Nhiếp Dao kỳ quái nhìn A Sửu, A Sửu hồi đáp y bằng một ánh mắt khinh thường, “Đi kiểu này thì sang năm cũng về tới được kinh thành, thay vì chờ hắn đuổi tới đây, chi bằng ngươi quay lại tìm hắn đi.”
Đến lúc này y mới phát hiện chính mình đang đi rất chậm, có lẽ sâu trong tâm tưởng y vẫn còn mong đợi người kia sẽ chạy tới tìm mình. Nhưng là… khi vừa quay đầu nhìn lại, Nhiếp Dao chỉ thấy xa xa một mảnh trời đấy giao hòa, gió đùa cỏ lá, trên bình nguyên rộng lớn mênh mông từ đầu chí cuối không hề có một bóng người đuổi theo.
“Có hối hận vì đã cứu hắn hay không?”
Một câu hỏi quen thuộc, giống như trước đó không lâu y đã từng Nhiếp Anh. Nhiếp Dao mỉm cười, thản nhiên nói, “Cứu hắn có lẽ sẽ có chút hối hận, thế nhưng không cứu, tương lai chắc chắn hối hận không thôi!”
“Nếu đã bận tâm đến hắn như thế, chi bằng quay lại nói rõ ràng đi. Cho hắn một cơ hội, mà cũng là mở một lối thoát cho chính bản thân ngươi.”
Nhiếp Dao lắc đầu. Nền tảng của yêu thương là tín nhiệm, không có niền tin thì tình cảm có cầu cũng không thể dài lâu. Y không trách Thiên Lang tuyệt tình, nếu có một người hết lần này đến lần khác lừa dối y, y đương nhiên sẽ không cách nào tin tưởng được. Tín nhiệm, có khi chỉ một lần thôi cũng đã là quá xa xỉ rồi.
Mắt nhìn thẳng vào vầng thái dương vàng vợt ở phía trước, trên mặt Nhiếp Dao loáng thoáng xuất ra một nét cười, “Kỳ thực, như vậy cũng tốt. Hải Đông Thanh (*) không nên được nuôi dưỡng ở trong vương phủ, nó thuộc về trời đất bao la nơi thảo nguyên rộng lớn này. Chỉ có ở nơi đây, nó mới có thể sải cánh mà tự do chao liệng.”
(*) Hải Đông Thanh: tên khoa học: Falco rusticolus: một loại ác điểu khổng lồ
Một đoàn người ngựa đầu cũng không quay lại mà nhanh chóng rời đi trong tiếng hí vang của tuấn mã.
Mấy ngày sau, Nhiếp Dao về tới kinh thành. Nửa tháng vắng mặt, nơi này vẫn không hề thay đổi, hoàng cung vẫn nguy nga, bảo tọa vẫn rực rỡ, thế nhưng, trong đáy mắt của y, tất cả đã không còn trọng đại như trước đây.
Có lẽ là, tâm tư của y đã thay đổi.
May mắn, phụ hoàng đã di giá tới hành cung, không có mặt ở Kinh thành, người triệu kiến Nhiếp Dao chính là tân vương Nhiếp Kỳ. Nhiếp Dao bẩm lại rằng Nhiếp Anh đã tương trợ y bình định quân phiến loạn, cũng nói rõ sự tình hủy bỏ hôn ước với Công chúa Hách Liên, tạm thời muốn ở lại Kinh thành. Nhiếp Kỳ đáp ứng, lại nói, Sở Đào – Tiểu hoàng tử của Vạn Dục vừa vặn chạy tới Vĩnh Thặng, mấy vị quan viên bên lễ bộ đã nhiều ngày bị hắn quấy nhiễu đến ý loạn tâm phiền, liên nhân cơ hội này bảo Nhiếp Dao đi hỗ trợ xã giao một chút.
Nhiếu Dao quen biết Sở Đào, biết rõ đối phương yêu thích võ nghệ và phi thường hiếu chiến, bảo người của lễ bộ chiêu đãi hắn, không bằng gọi đại tướng quân đích thân xuất trận còn hợp khẩu vị hắn hơn. Nhưng mình hiện tại cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm, vì thế y liền lĩnh chỉ đi tới lễ bộ.
Nhìn thấy Nhiếp Dao, mấy vị cựu thần kia rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi, nhao nhao xông tới kể lể chuyện xấu của Sở Đào mấy ngày hôm nay. Thì ra vị tiểu hoàng tử này sau khi tới Vĩnh Thặng liền dạo chơi khắp chốn khắp nơi, còn thường xuyên chạy rông trên đường săn tìm người đẹp, không thì mò vào trong cung tìm thị vệ luận võ so chiêu, khiến cho mấy người bọn họ cả ngày thấp thỏm. Nhiếp Dao thờ ơ đón nhận những ánh mắt chớp động không ngừng của đám cáo già trước mặt, lại thấy bọn họ liều chết đẩy khoai nóng tới tay mình, đã biết còn có ẩn tình sâu kín khác. Song y không muốn vạch trần, dù sao thì trước đây y cũng thương xuyên vui chơi hoan lạc, mấy việc tiếp đón như thế này đối với y cũng không phải khó khăn gì.
Sau đó, Nhiếp Dao tới dịch quán của hoàng thất để gặp Sở Đào. Đã lâu không qua lại, Sở Đào dường như gầy đi rất nhiều, mà vẻ buồn bực sâu trong đáy mắt lại không hề thay đổi. Hàn huyên với Nhiếp Dao một hồi, hắn liền bảo y giới thiệu cho vài kỹ viện có tiếng ở kinh thành, đồng thời không ngừng than vãn rằng ngày nay rong ruổi khắp nơi thế mà không tìm được một người nào thuận mắt.
Nhiếp Dao nhấp trà, thuận miệng nói, “Quen nhìn Mẫu Đơn lộng lẫy làm sao lọt mắt hoa cỏ ven đường. Phủ của ta có vài ca nữ người Hồ, dung mạo và tài năng đều không tồi, nếu ngươi thích, ta sẽ tặng lại cho ngươi.”
“Có xấu không? Không xấu thì không cần!” Một câu nói này của Sở Đào thành công khiến cho ngụm trà thơm ngon không gì sánh được trong miệng Nhiếp Dao phun trào lên trên mặt đất. Sau khi kịp phản ứng, ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu y chính là: người này luyện võ luyện đến mức ma quỷ nhập thân rồi!
Sự thực chứng minh, Sở Đào không những bị quỷ nhập, mà còn bị rất nặng, cơ hồ nhiễm vào tận xương tủy, không có thuốc nào cứu được. Vài ngày sau đó, Nhiếp Dao thực sự cảm nhận được nỗi thống khổ của đám quan viên lễ bộ kia. Đồng thời, y cũng vô cùng hối hận mình ngày đó đã vội vàng đáp ứng đề nghị của tên hoàng đế hồ ly kia. Y đã nói mà, Thái tử ca ca từ khi nào lại có lòng tốt mà không truy cứu lỗi lầm của y như thế. Thì ra người nọ đã sớm muốn đẩy y vào tròng, cả ngày bị Sở Đào kéo đi khắp hang cùng ngõ hẻm để tìm ‘xú nữ’, thanh danh Lục hiền vương của y liền nhanh chóng theo nước sông Trường giang mà chảy thẳng về biển Đông rồi.
Bị Sở Đào quấn lấy mấy ngày, tuy rằng hao tâm tổn sức nhưng cũng giúp cho y đè xuống được tâm tư mong nhớ Thiên Lang. Mặc dù có đôi khi nửa đêm thức giấc, nhớ lại một màn rượt đuổi trên thảo nguyên ngày ấy, y sẽ có xúc động muốn tức thì chạy đi tìm hắn, nhưng là cuối cùng vẫn nhịn xuống được. Y không biết sau khi tìm được người kia thì mình nên nói cái gì, nói dối đã quá nhiều rồi, đến mức chính bản thân mình còn không thể tin, vậy thì làm sao dám vọng tưởng có được tín nhiệm của Thiên Lang?
Có lẽ, chỉ cần biết hắn sống tốt là được rồi, mọi thứ khác đều không có gì quan trọng.
Điểm nhẹ ngòi bút lên mặt giấy Tuyên Thành, Nhiếp Dao nhẹ nhàng khua múa vài nét vẽ, một người cưỡi ngựa toàn thân tản mác khí thế lẫm liệt uy phong, đây chính là cảnh tượng ngày đầu hai người bọn họ gặp mặt. Hôm nay, Sở Đào phá lệ mà không tới tìm y, cho y có cơ hội yên tĩnh ngồi tại thư phòng hoàn thành nốt bức họa này. Nhiếp Dao vẽ đến vô cùng tỉ mỉ, sau khi dùng hết cả một buổi chiều, chỉ còn thiếu vài nét nữa là hoàn thiện rồi. Ánh mặt trời từ ngoài song cửa tà tà chiếu tới, tựa như một mảnh hoàng hôn rơi xuống mặt sông ở nơi bên ngoài quan ải kia, gợi lên cảm giác thích thú trong lòng của y.
Bên ngoài truyền tới một trận ồn áo đánh tan không gian tĩnh lặng trong phòng. Nhiếp Dao ngừng bút, đáy mắt lộ ra một chút không vui. Khi y đanh vẽ tranh, điều tối kỵ chính là những thanh âm ầm ĩ, xem ra y rời nhà đã qua lâu, khiến cho đám gia nô này quên hết cả phép tắc rồi.
“Xảy ra chuyện gì!” Một thanh âm thanh lãnh vang lên, điều này đại biểu cho tâm tư đang cực kỳ tồi tệ của người nào đó. Gia đinh trong phủ đều hiểu rõ tính tình của y, cho nên không ai dám lên tiếng đáp lời. Trong nháy mắt sau, một hồi bước chân hỗn độn thẳng một lèo chạy về phía thư phòng, cửa bị đẩy mạnh ra, một đám người bổ nhào vào bên trong.
Nhiếp Dao biểu tình trầm như mặt nước, đang định ra tay giáo huấn đám nô tài không hiểu lễ nghĩa này, nhưng là ánh mắt bất chợt rơi xuống thân thể một người, nhất thời, nội tâm tựa hồ giật nảy. Người nọ, khuôn mặt vẫn lãnh liệt và kiên nghị như thuở ban đầu, chỉ là có chút tái xanh và mệt mỏi sau một chặng đường dài bôn ba chạy tới. Hắn giương đôi đồng tử đen bóng mà bình tĩnh nhìn mình, sau một chốc khựng lại thì liền nhanh chân bước đến.
Trái tim Nhiếp Dao bất chợt nhảy dựng lên, thoáng cái, y mất đi ý thức và cũng mất đi tri giác, để mặc câu bút trên tay tuột xuống lăn dài trên mặt đất.
“Vương gia, tên điên này võ công vô cùng lợi hại, hắn xông vào chúng nô tài không cách nào cản được…”
“Đi ra!” Nhiếp Dao lẩm bẩm.
Đám thị vệ bảo hộ bên trong nội viện vừa chạy tới, nghe được mệnh lệnh của Vương gia liền tức tốc xuất binh ý đồ đánh đuổi Thiên Lang. Chẳng ngờ, lúc ấy Nhiếp Dao lại cả giận nói, “Ta nói các ngươi ra ngoài! Tất cả cút hết cho ta!”
Nhiếp Dao tính cách ôn hòa, lúc này bỗng nhiên nổi giận, đám thị vệ thất thế thì sợ tới mức luống cuống tay chân vội vã bỏ ra ngoài. Căn phòng thoáng chốc rơi vào một mảnh vắng lặng, chỉ còn lại ánh tà dương rơi rớt trên mặt sàn.
Người này xuất hiện quá đột ngột, đột ngột đến mức khiến cho y cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. Đầu óc Nhiếp Dao có phần hỗn loạn, y ngơ ngác nhìn Thiên Lang tức bước đến gần, vốn tưởng hắn sẽ nói gì đó, chẳng ngờ, người nọ thế nhưng lập tực cởi bỏ nút thặt nơi ngực áo của y, nhẹ nhàng kéo vạt áo trượt xuống dưới.
Con sói này không phải là vừa mới gặp mặt liền động dục chứ?
Thư phòng có lò sưởi, cho dù cởi hết y phục cũng không thấy lạnh, trái lại còn khiến cho người ta nảy sinh một cảm giác lửa nóng ngập tràn. Cảnh tượng trước mắt vô cùng quỷ dị, Nhiếp Dao thế nhưng không ngăn cản động tác của đối phương, mặc cho hắn mở rộng hai vạt áo trước ngực, nhìn một chút rồi lại giúp y mặc vào.
“Ngươi…” Nghi hoặc lớn thêm một chút, Nhiếp Dao nhẹ giọng nói. Rõ ràng là con sói này đang nổi giận, sự hung hãn của dã thú được che đậy bên dưới vẻ ngoài trầm tĩnh kia. Hắn càng trầm tĩnh bao nhiêu thì lại càng khiến người ta sợ hãi bấy nhiêu.
“Đừng sợ. Ta chỉ tới thăm ngươi một chút, xem ngươi có chuyện gì hay không.” Thấy đôi đồng tử xinh đẹp của Nhiếp Dao không ngừng co rút, tựa hồi cực độ khẩn trương khi mình bước tới gần, Thiên Lang liền giải thích một câu như thế.
Đây là cái cớ duy nhất để mình có thể tìm tới gặp y. Thậm chí mình đã từng dự định, chỉ cần thấy y bình an vô sự sẽ lập tức rời đi. Thế nhưng sau khi bắt gặp gương mặt xinh đẹp mà hờ hững này, hắn bỗng nhiên phát hiện chính mình hoàn toàn không có dũng khí để rút chân ra.
Vươn tay chạm nhẹ lên mặt người nọ, da thịt tinh tế mịn màng tựa như một tấm lụa bạch sắc trắng trơn. Gương mặt ấy, cho dù có đẹp hơn thế nữa thì vẫn hàm ẩn một thứ cảm xúc hững hờ ở sâu thẳm bên trong. Hắn biết rõ điều này, nhưng là không cách nào tránh thoát được, cứ thế bị cuốn hút, rồi từ từ chìm sâu vào trong đó.
“Vừa rồi ở bên ngoài vương phủ, ta nghe nói hôm qua ngươi mới thu nhận hai mỹ nữ, lúc này hẳn là đang vui vẻ chơi đùa không còn biết đến ai, cho nên mới vội vã xông vào.” Thiên Lang nhẹ giọng nói.
Đôi con ngươi xinh đẹp của Nhiếp Dao lấp lánh rạng ngời như phiến đá trơn nhẵn được ánh trăng rọi vào, khiến cho người ta nhìn mà kinh tâm động phách. Hắn rất muốn hỏi y vì sao lại tuyệt tình như thế, chỉ mới quay đầu đã tức thì ôm ấp mỹ cơ, cũng rất muốn cầm thanh Mặc kiếm này mà hung hăng cắm mạnh vào tim y, để xem thử trái tim kia vì cớ gì lại lạnh lùng thờ ơ đến vậy. Chính là, nhìn vào đôi mắt ấy một hồi lâu, tất cả những gì hắn làm lại là mạnh mẽ gì chặt người kia vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của đối phương.
Nhiếp Dao có phần sửng sốt, mấy ngày hôm nay mỹ cơ y thu nhận đâu chỉ dừng lại ở con số hai, thấy y hồi triều, bằng hữu cùng với đám quan lại còn đưa tặng mấy ca cơ vào phủ. Bất quá, y ngay cả liếc mắt nhìn bọn họ một cái cũng chưa hề, tên tiểu hoàng tử của Vạn Dục kia đã đủ để làm cho y bận đến tối tăm mặt mũi rồi, căn bản không có thời gian để nhìn, mà cũng không có tâm tư để mà ngắm nghía.
Nụ hôn dịu dàng của đối phương chặn đứng lời giải thích của Nhiếp Dao, y híp mắt hưởng thụ cảm giác rung động mà người kia mang tới. Khác với trong mơ, xúc cảm nóng bỏng ở trên môi hiện tại đã nói cho y biết, hết này cảnh tượng đang diễn ra trước mắt đây đều là sự thật. Rốt vuộc Nhiếp Dao nhịn không được, vươn tay ôm lấy Thiên Lang, vươn đầu lưỡi mêm mại chủ động quấn lấy môi lưỡi của đối phương, hung hăng cắn mút. Cảm giác kìm nén đã nhiều ngày triệt để phát tiết vào nụ hôn này, chất dịch trong suốt mà nóng bỏng bên trong khoang miệng theo đó mà tràn ra bên ngoài khóe môi, làm cho y cảm thấy yêu thích vô cùng.
Sự nhiệt tình của Nhiếp Dao khiến cho Thiên Lang kinh ngạc, hoàn toàn quên mất dự tính ban đầu của chính mình. Hắn ôm lấy thắt lưng người nọ, khẽ để y hơi dựa vào cạnh bàn, tiếp tục triền miên ôm hôn cắn mút. Bất chợt ánh mắt của Thiên Lang lơ đễnh lướt xuống mặt giấy Tuyên Thành đang trải rộng ở trên mặt bàn, người được họa thế nhưng lại chính là mình. Nét mực còn chưa khô hẳn, hiển nhiên Nhiếp Dao mời vừa rồi đang ở chỗ này vẽ tranh chứ không phải cùng đám mỹ cơ ôm ôm ấp ấp.
Tâm tư như đang chìm dưới Địa ngục bất chợt lại vọt thẳng tới Thiên đàng, Thiên Lang lưu luyến mà kết thúc nụ hôn nóng bỏng, vuốt nhẹ mấy sợi tóc rủ xuống trước trán Nhiếp Dao, cười hỏi, “Dao Dao vẽ ta, có phải là đang nhớ đến ta hay không?” Câu hỏi này dường như chỉ có duy nhất một đáp án. Nhìn vào bức tranh được vẽ đến là tỉ mỉ kia, người họa ra nó chắc chắn đã phải hao nhiều tâm sức, nếu không phải trong lòng có nhiều vương vấn, Nhiếp Dao hẳn là sẽ không phí thời gian ở đây để làm cái loại chuyện này.
Bị người kia phát hiện, Nhiếp Dao có chút xấu hổ, chính là vẫn cố tỏ ra thản nhiên, nói, “Tối qua ta mơ thấy ngươi cho nên nhất thời nổi hứng mà vẽ thôi.”
Lời thật khó lòng nói ra ngoài miệng, y cũng không hy vọng Thiên Lang sẽ tin, chẳng ngờ người nọ nghe xong lại lộ vẻ vui mừng, hỏi, “Mơ thấy ta như thế nào, nói một chút xem.”
Nhiếp Dao có chút xấu hổ. Thấy hai gò má y thoáng chốc phiếm hồng, Thiên Lang mỉm cười, “Có phải mơ thấy ta ôm người, cho nên ngại ngùng không dám nói ra?” Hiện tại hắn không chỉ có cảm giác như đang được ở Thiên đường, mà còn càm thấy chính mình tựa hồ đang bay bổng giữa ngàn mây. Tất cả mệt nhọc cực khổ của mấy ngày qua chỉ trong nháy mắt đã tiêu thất không còn dấu vết. Thiên Lang ôm chặt Nhiếp Dao vào lòng, hôn nhẹ lên khóe môi của đối phương, nói, “Mấy ngày nay ta cũng rất nhớ ngươi.”
Thiên Lang chắc chắn sẽ không nói dối mình, điểm này Nhiếp dao có thể khẳng định. Ngay sau đó, y lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, liền lên tiếng hỏi, “Người vừa ân đoạn nghĩa tuyệt với ta, hiện tại lại chạy đến đây nói mấy lời này là có ý gì?”
“Thực xin lỗi, Dao dao, ta sai rồi.” Ôm lấy Nhiếp Dao, Thiên Lang nhẹ giọng nói, “Ta đã cho rằng mình có thể làm được, chẳng ngờ lại hoàn toàn không có khả năng.” Cái gì mà lần sau gặp lại sẽ không chút lưu tình, chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Trên thực tế, ở giữa chiến trường vừa chứng kiến Nhiếp Dao không được khỏe, hắn đã hận chính mình không thể giúp y chia sẻ phần đau đớn dằn vặt kia, thế thì làm sao nói tới mấy chữ hạ thủ không lưu tình cho được.
“Nhưng sau cùng chẳng phải ngươi vẫn bỏ đi sao? Tại sao ngươi lại ra đi vào thời điểm ta cần ngươi nhất.” Không phải trách móc, y chẳng qua chỉ muốn nói, nếu đã muốn tuyệt tình, vậy thì một lần liền đoạn tuyệt luôn đi, đừng để y ôm ấp hy vọng, suốt đường hồi kinh còn liên tục quay đầu chờ đợi thân ảnh người kia xuất hiện.
“Ta thực sự muốn ở lại bên ngươi, nhưng vì để cứu ngươi, ta không thể không rời khỏi. Hãy tin ta!” Sợ Nhiếp Dao không tin, Thiên Lang dùng sức nắm chặt tay y.
“Cứu ta?”
“Đúng vậy, cái tên thầy phù thủy kia hạ cổ trên người ngươi, cho nên ngươi mới luôn luôn đau tim như thế. Nếu ta không kịp ra tay ngăn cản thì tính mệnh của người khó mà giữ nổi rồi.” Thấy Nhiếp Dao vẫn còn nghi hoặc, Thiên Lang lại tiếp lời, “Còn nhớ trước khi đi tới Khương Nguyệt tộc, ngươi đã từng bị mảnh bát vỡ cứa đứt tay hay không? Chính tên hỗn đản đó đã cố tình gây ra việc này, mục đích của hắn là lấy máu ngươi để hạ cổ. May mắn hắn không biết sinh thần thực sự của người, bằng không ngươi đã không chống đỡ được lâu như vậy.”
Khi nhìn thấy Nhiếp Dao liên tiếp bị đau tim, Thiên Lang đã đoán ra y bị người âm thầm hạ cổ. Mà người có thể làm ra được loại chuyện này chỉ có một mình tên thần y phù thủy kia mà thôi. Vì thế, hắn một mạch chạy tới cấm địa tuyết sơn chuyên tiến hành tế lễ kia, kiếm tìm tên phù thủy nọ. Sau khi bị Thiên Lang uy hiếp một hồi, người nọ đã khai là bị Hải Anh lợi dụng, hơn nữa lại thấy Nhiếp Dao rất có nhân duyên cùng với bộ tộc, sợ rằng y sẽ thay thế vị trí của mình, cho nên mới bất chấp mà hạ cổ. Cũng may vì để phòng trừ bị kẻ khác nguyền rủa ám toán, cho nên sinh thần của người trong hoàng thất đều được che giấu cực kỳ cẩn thận, chỉ công bố giờ giả ra ngoài. Vì lý do đó, cho nên số liệu mà Hải Anh cung cấp cho tên phù thủy này hoàn toàn không chính xác, mà Nhiếp Dao cũng bởi thế mới may mắn thoát thân. Sau khi giải cổ, Thiên Lang đã ra tay hạ sát tên thần y phù thủy và cả Hải Anh cùng với tì nữ kia. Không cho phép bất cứ kẻ nào thương tổn tới Nhiếp Dao, đây là lời hứa mà hắn dùng để đã trả giả cho đoạn tình ái kia của mình!
“Vậy ngươi xem ngực ta…”
“Huyết cổ được hạ ở tim ngươi, cho nên ngực ngươi sẽ xuất hiện hồng ban, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy. Lúc ở chiến trường ta đã từng xem qua, cho nên mới có thể xác nhận việc ngươi đau tim chính là do cổ độc quấy phá. Tuy rằng vẫn biết chỉ cần phá bỏ huyết cổ là ngươi sẽ không sao, thế nhưng phải tận mặt nhìn ngươi một cái ta mới có thể yên tâm được.”
Thì ra đây chính là việc quan trọng mà lúc trước Thiên Lang đã nói. Nghe hắn kể lể một hồi, Nhiếp dao cảm thấy cõi lòng bị một thứ cảm giác gì đó lấp đầy, ngoại trừ vui sướng còn có thêm vài phần thỏa mãn khi được người thật lòng quan tâm chăm sóc.
“Hạ cổ đơn giản như thế sao? Vậy các bộ tộc cần gì phải đánh đánh giết giết, cứ trực tiếp tìm người hạ cổ là được rồi đi?”
“Đương nhiên là không đơn giản, hạ cổ là việc làm trái với lương tâm, nếu chuẩn bị không tốt sẽ bị phản phệ. Giống như trong người ta chảy dòng máu sói hiểm ác hung tàn, không ai dám hạ cổ lên người ta cả.”
“Giải cổ có phải rất phiền phức hay không?” Nhiếp Dao không thông thạo cổ thuật, thế nhưng y nghĩ, nếu Huyết cổ kia đã là thứ có thể đẩy người ta vào tử lộ, hẳn là là không dễ gì phá bỏ được.
Thiên Lang gật đầu, “Huyết cổ chỉ có thể dùng máu huyết để giải trừ, cho nên mấy ngày nay ta vẫn bị vây hãm bên trong Tuyết sơn. Mãi đến khi xuống núi trở về bộ tộc ta mới biết ngươi đã đi rồi, bởi vì lo lắng cho nên mới đổi tới nơi đây. Thực xin lỗi, nếu ta chú ý sớm hơn một chút, ngươi đã không phải chịu đau đớn nhiều như vậy, là lỗi của ta!” Kỳ thực, khi ở trong bộ tộc, Nhiếp Dao bỗng nhiên bị đau tim hắn đã cảm thấy có chút không ổn, nhưng lúc ấy biết được người nọ chính là gian tế, vì thế liền bất chấp không thèm để tâm. Sau này mỗi lần nhớ lại, hắn đều hối hận vô cùng.
Khó trách sắc mặt Thiên Lang lại khó coi như vậy. Mấy ngày lấy máu giải cổ lại thêm cả chặng đường bôn ba chạy tới kinh thành, những cực khổ này, mặc dù hắn không chính miệng nói ra, thế nhưng Nhiếp Dao cũng có thể nhận ra được. Lại nhìn vẻ mặt hối hận xót xa cứ như thể việc y bị đau tim hoàn toàn là lỗi của hắn kia, Nhiếp Dao vốn dĩ lạnh nhạt thờ ơ, lúc này cũng không khỏi dâng lên vài phần cảm động. Y vươn tay vuốn lên khuôn mặt đã gầy đi một chút của Thiên Lang, run giọng hỏi, “Có đáng không? Vì một người từng muốn giết ngươi, làm vậy có đáng không?”
Thiên Lang nhíu đôi mày kiếm, tựa hồ cảm thấy kỳ quái khi nghe Nhiếp Dao hỏi vậy.
“Người ngươi yêu thích là một người tâm tư thiện lương tốt đẹp, chứ không phải là ta. Mục đích ta tiếp cận ngươi chính là để giết ngươi, thậm chí hủy diệt cả quê hương của ngươi. Một người như ta, ngươi vì sao còn muốn yêu thương che chở? Ngươi không sợ ta lại tiếp tục lừa dối ngươi sao?”
“Cho dù ngươi lừa ta một trăm lần thì đến lần thứ một trăm lẻ một ta vẫn sẽ tin ngươi, bởi vì ta yêu ngươi! Chim ưng cả đời chỉ có một tình lữ, một khi đã nhận định rồi thì đến chết cũng không thể đổi thay, bất kể đối phương đa tâm hay là vô tình bạc bẽo.” Ôm lấy Nhiếp Dao, Thiên Lang nhẹ nhàng hôn lên vành tay y, khẽ nói, “Cố hương hủy rồi có thể xây dựng lại, nhưng Dao Dao lại chỉ có một mà thôi. Để cho ta cả đời bầu bạn bên ngươi, có được không? Ngươi có thể không dùng tình cảm của mình hồi đáp lại ta, chỉ cần chịu tiếp nhận ta, thế là đủ lắm rồi.” Nếu như ba năm trước đây người hắn yêu thích là một Nhiếp Dao ôn hòa nhã nhặn, vậy thì, Nhiếp Dao khí phách ngang tàng vung roi đương đầu quân địch vào đêm đó lại khiến cho hắn phải trầm mê. Nhiếp Dao thực sự chẳng khác nào một con hỏa hồ ly ẩn náu sâu trong thảo nguyên mênh mông rộng lớn, vừa ưu nhã thanh tao, lại vừa hoang dã ngoan cường, khiến cho hắn triệt để đắm say.
Cổ họng có chút nghẹn ngào, Nhiếp Dao từ từ khép đôi mắt lại, dùng sức mà gật đầu. Một khắc đó, y biết suốt cuộc đời này, chính mình đã không cách nào rời khỏi nam nhân kia được nữa. Khoảng trống trong lòng của y, chỉ có hắn mới có thể lấp đầy, từ từ khỏa lấp bằng cả kiếp người.
Beta: Ame
Bên tai không hề có tiếng giao tranh hỗn chiến, cảm giác tĩnh mịch xung quanh khiến cho người ta sợ hãi vô cùng, tựa hồ một loại rối hoảng loạn khi mất đi một thứ gì quan trọng lắm. Nhiếp Dao mở mắt, phát hiện mình đang nằm trong một gian lều ấm áp, đau đớn ở vùng tim đã ngừng lại rồi. Hách Hổ ở một bên thấy y tỉnh lại, lập tức nhào tới, vui vẻ nói, “Nhiếp đại ca đã tỉnh, Nhiếp đại ca không sao rồi.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Mũi tên không có độc, Nhiếp đại ca đương nhiên sẽ không sao.” Sợ làm ồn đến Nhiếp Dao, Hách Liên vội vãn dỗ ngọt để Hách Hổ ra ngoài.
Nhiếp Dao ngồi dậy, chỉ thấy vết thương trên tay đã được băng bó lại, Nhiếp Anh và A Sửu đều đang có mặt ở nơi này, nhưng lại không thấy bóng dáng của Thiên Lang. Tim y vì thế mà đột nhiên trầm xuống, rốt cuộc hiểu ra cảm giác hoảng loạn chính mình gặp phải lúc hôn mê là cái gì.
“Ngươi đã mê man suốt một ngày.” A Sửu nói.
Tối qua, khi bọn ho tới đây, nơi này đã rơi vào một mảnh hỗn loạn vô cùng, nhưng Nhiếp Anh dụng binh thuần thục, ngay sau khi thấy rõ thế trận liền nhanh chóng ra tay khống chế. Nhưng khi đó Nhiếp Dao đã hôn mê, A Sửu liền đưa y tới tộc Phong Diệu để nghỉ ngơi, chẳng ngờ được y lại ngủ suốt một ngày trời.
“Hắn đâu?” Rốt cuộc nhịn không được nữa, Nhiếp Dao nhẹ giọng hỏi. Sau rất nhiều lần lừa dối, y không trông đợi Thiên Lang sẽ tha thứ cho mình, song đêm qua liên thủ đối đầu với quân địch, sự bảo hộ của người kia đã khiến cho tâm tư y dấy lên một tia hy vọng. Y chỉ mong khi chính mình đang hôn mê bất tỉnh, người kia sẽ vẫn túc trực bên người.
“Đêm qua, sau khi hắn giao ngươi lại cho Nhiếp đại ca thì liền rời đi.” Hách Liên nói.
A Sử gật đầu, xác nhận lời nàng, sau đó lại do dự một chút, nói, “Hắn nói còn có chuyện quan trọng phải làm, chỉ bảo chúng ta phải chăm sóc ngươi cho tốt.” Thiên Lang bỏ đi rất vội vã, sau khi để lại Nhiếp Dao vừa té xỉu thì liền ly khai. A Sửu nghĩ nếu như lúc ấy Nhiếp Dao nhìn thấy bộ dạng dứt khoát không chút luyến lưu của đối phương, nhất định sẽ rất đau lòng.
Nhiếp Dao cảm thấy trong nháy mắt nội tâm như bị hung hăng giày xéo. Thì ra ở trong lòng của Thiên Lang, y đã không còn giữ một vị trí quan trọng nữa rồi. Người nọ mấy ngày trước còn vì y mà ngay cả mạng cũng không cần, thế mà vừa nói ân đoạn nghĩa tuyệt liền thực sự bỏ đi không hề lưu luyến. Sự quyết liệt này thực sự rất giống với tác phong của Thiên Lang. Nực cười chính là, bản thân mình thế nhưng vẫn ấp ôm hy vọng rằng sau khi tỉnh lại có thể nhận được quan tâm chăm sóc của đối phương.
Trong lòng có phần trống rỗng, nhưng là khóe miệng vẫn nhàn nhạt mỉm cười, Nhiếp Dao nói, “Hắn là tộc trưởng, đương nhiên sẽ rất bận rộn.”
Nắm tay siết chặt, lại bị Nhiếp Anh nắm lấy đặt xuống bên giường, Nhiếp Dao đau đến nhíu mày, “Nhị hoàng huynh, huynh có thể ôn nhu với một người hôn mê vừa tỉnh lại một chút hay không?”
“Tỉnh lại tức là ngươi đã không sao nữa, lập tức viết thư báo bình an cho Tiểu Lạc đi!” Sở dĩ sau khi dẹp yên chiến loạn Nhiếp Anh vẫn chưa rời đi, chính là để đợi chờ Nhiếp Dao tỉnh lại. Đêm qua, khi nghe y gặp nguy hiểm, Nhiếp Lạc đã nhất quyết đòi lên đường ứng cứu cùng mình, mình phải khuyên nhủ hết lời mới ngăn cản được. Tuy rằng đã phái người chạy về báo tin, thế nhưng hắn biết rõ, với tính cách của Nhiếp Lạc nếu không thấy được thư do đích tay Nhiếp Dao viết thì chắc chắn sẽ không yên lòng.
Trên bàn, giấy mực đã sớm dọn xong, Nhiếp Dao ngồi xuống, nhấc bút, nhớ lại trận huyết chiến đêm qua, nhất thời cảm xúc trong lòng một hồi xao động. Không biết phải viết như thế nào mới tốt, sau khi nghĩ ngợi hồi lâu, y đặt bút, viết: ta vẫn bình an, xin ngũ ca không cần lo lắng.
“Ngươi xuất quan vài ngày, viết thư đã gọn gành dứt khoát hơn nhiều lắm.” Trước khia Nhiếp Lạc và Nhiếp Dao đều ở trong thi xã, chắc chắn rất quen thuộc với nét chữ của nhau, mấy chữ này là đủ rồi. Nhiếp Anh cất thư đi, lại nói, “Trận bạo loạn này và cả việc tự ý thỉnh binh cứu viện, ngươi tự giải thích với Hoàng thượng đi!”
“Nhị ca, ngươi không thể giúp ta chuẩn bị một phong thư biện hộ hay sao?” Lần này, chẳng những không làm tốt nhiệm vụ phụ vương giao phó mà còn làm cho mọi chuyện rối loạn be bét cả lên, rốt cuộc kéo cả đại quân triều đình đi làm loạn. Nhiếp Dao không dám tưởng tượng, sau khi phụ hoàng biết được sẽ có biểu tình khó coi đến mức nào. Vì thế y vội vàng bày ra một biểu tình cực kỳ đáng thương, đồng thời đổi cách xưng hô sang thành ‘nhị ca’ mưu đồ lôi kéo Nhiếp Anh cùng chịu tôi.
“Là ngươi tự chuốc phiền hà!” Tối qua A Sửu ở trước mặt Nhiếp Lạc thêm mắm thêm muối nghiêm trọng hóa tình hình, hại hắn bị Nhiếp Lạc áp bức buộc phải lập tức xuất binh. Vừa nghĩ tới chuyện bị con hồ ly đáng chết này bài binh bố trận, Nhiếp Anh chỉ hận không thể lập tức cắm vào người y mấy mũi tên, làm gì có chuyện ra tay tương trợ. Chẳng những thế, hắn còn thực sự hả hê mà ở một bên nhìn y rơi vào xui xẻo.
Nhiếp Anh lấy được thư thì liền rời đi, Nhiếp Dao đột nhiên lên tiếng, “Nhị ca, ngươi có bao giờ hối hận chưa?”
Nhiếp Anh quay đầu lại, lộ ra vẻ mặt nghi ngờ. Nhiếp Dao lại cười cười, nói, “Giữa giang sơn và ngũ ca, ngươi đã chọn cái thứ hai. Vậy thì ngươi đã bao giờ hối hận chưa?”
“Chưa hề!” Nhiếp Anh trả lời phi thường nhanh gọn, “Bởi vì ta chưa từng lựa chọn, ngay từ đầu, thứ ta muốn đã là Tiểu Lạc rồi!”
Nhìn theo bóng lưng dần dần tiêu thất của Nhiếp Anh, Nhiếp Dao rơi vào trầm mặc một hồi lâu, sau cùng chẳng hiểu vì sao lại quay sang nói với Hách Liên ở bên cạnh, “Công chúa, đại cục đã định, hôn ước giữa chúng ta có phải cũng nên hủy bỏ rồi không?”
“Được!”
Vị Lương đã bị tiêu diệt, không còn khả năng uy hiếp tới Khương Nguyệt tốc được nữa, mà Phong Diệu đêm qua cũng cùng bọn họ trả qua một hồi liên thủ chống lại địch nhân, giao tình đã tốt hơn không ít. Quan trọng nhất chính là, Thiên Lang đã vì cứu mạng Hách Hổ mà tình nguyện giao ra Mặc kiếm, khiến cho tộc nhân Khương Nguyệt tộc thật tâm bội phục, sau này bọn họ chắc chắn sẽ khuất phục hắn ta. Người có được thanh kiếm Trung Châu chính là người cường đại nhất trên thảo nguyên này, là người mà bọn họ thực sự nên tôn sùng.
A Sửu đi ra ngoài chuẩn bị bữa tối cho Nhiếp Dao. Sau khi ăn uống xong xuôi, tộc nhân của hai bộ tộc Khương Nguyệt và Phong Diệu cũng tiến vào thăm y. Tối qua chứng kiến phong thái ngạo nghễ đương đầu địch nhân của y, thái độ của những tộc nhân này cũng đã thay đổi, bên trong cung kính lại mang theo vài phần ngưỡng mộ. Hách Hổ lại càng giống như kẹo dẻo mà chám chặt lấy y quyết không chịu rời. Nó nhỏ giọng hỏi, “Nhiếp đại ca từ đầu tới cuối vẫn là thâm tàng bất bộ, có phải giống như những đại anh hùng mà sách vở vẫn nói tới hay không?”
Nhìn vào đôi mắt trong veo của Hách Hổ, Nhiếp Dao mỉm cười, xoa xoa đầu nó, đáp, “Ta căn bản không phải anh hùng gì hết, ta chẳng qua là một người thích lợi dụng yếu điểm của người khác để đạt được những múc đích hạ lưu bỉ ổi của mình mà thôi.”
Hách Hổ lắc đầu, “Ta không hiểu.”
“Ngươi không cần phải hiểu, có một số việc mãi mãi không bao giờ hay biết lại tốt hơn.”
Nhiếp Dao ở lại Phong Diệu một ngày một đêm rồi lên đường hồi kinh. Chiến loạn bên ngoài quan ải đã động đến quân binh ở vùng biên giới, y phải nhanh chóng hồi kinh phục mệnh, mà Khương Nguyệt tộc cũng cùng lúc rời đi. Mãi đến khi bọn họ ly khai, Thiên Lang vẫn không hề xuất hiện, ngay cả đám người Hải Nhạc cũng không biết hắn đã đi đâu, chỉ biết là có chuyện gấp, xong việc sẽ quay trở về.
Ra khỏi địa phận Phong Diệu, Nhiếp Dao liền chia tay với bọn Hách Liên, rẽ vào quan lộ. Trên đường, y nói với A Sửu, “Ngươi có kẻ thù ẩn náu ở Vị Lương mà cũng không nói cho ta, hại ta đêm đó suýt nữa là mất mạng rồi.”
“Không nhớ.”
Sau khi nghe Nhiếp Dao miêu tả lại dung mạo của lão nhân kia, A Sửu lắc đầu, thản nhiên nói, “Kẻ có thể xưng là cừu nhân của ta đã không được mấy người còn sống. Nếu ngay cả một tên hạ đẳng ngươi cũng đánh không lại, vậy thì thực uổng phí công sức dạy dỗ của ta bấy lâu. Quay về tự mình kiểm điểm bản thân đi.”
Bị người kia làm cho nghẹn họng, Nhiếp Dao nhanh chóng ngừng lại đề tài này. Chỉ đành đổ thừa cho nguyên nhân đau tim bất chợt, chứ nếu không thì có nhiều cao thủ hơn nữa xuất hiện, y cũng không sợ.Nhưng kỳ lạ chính là vì sao sau khi tỉnh lại tim liền không thấy đau nữa rồi.
Lặng lẽ đi một quãng đường, bất chợt A Sửu vỗ lên lưng ngựa của y một cái rồi thở dài, “Ngựa ơi là ngựa, thật ủy khuất cho ngươi rồi. Thân là Thiên lý mã mà lại vô pháp được bay nhảy trên đường, gặp phải một chủ nhân như vậy, ngươi nhất định rất thương tâm đi?”
Lấy lại tinh thần, Nhiếp Dao kỳ quái nhìn A Sửu, A Sửu hồi đáp y bằng một ánh mắt khinh thường, “Đi kiểu này thì sang năm cũng về tới được kinh thành, thay vì chờ hắn đuổi tới đây, chi bằng ngươi quay lại tìm hắn đi.”
Đến lúc này y mới phát hiện chính mình đang đi rất chậm, có lẽ sâu trong tâm tưởng y vẫn còn mong đợi người kia sẽ chạy tới tìm mình. Nhưng là… khi vừa quay đầu nhìn lại, Nhiếp Dao chỉ thấy xa xa một mảnh trời đấy giao hòa, gió đùa cỏ lá, trên bình nguyên rộng lớn mênh mông từ đầu chí cuối không hề có một bóng người đuổi theo.
“Có hối hận vì đã cứu hắn hay không?”
Một câu hỏi quen thuộc, giống như trước đó không lâu y đã từng Nhiếp Anh. Nhiếp Dao mỉm cười, thản nhiên nói, “Cứu hắn có lẽ sẽ có chút hối hận, thế nhưng không cứu, tương lai chắc chắn hối hận không thôi!”
“Nếu đã bận tâm đến hắn như thế, chi bằng quay lại nói rõ ràng đi. Cho hắn một cơ hội, mà cũng là mở một lối thoát cho chính bản thân ngươi.”
Nhiếp Dao lắc đầu. Nền tảng của yêu thương là tín nhiệm, không có niền tin thì tình cảm có cầu cũng không thể dài lâu. Y không trách Thiên Lang tuyệt tình, nếu có một người hết lần này đến lần khác lừa dối y, y đương nhiên sẽ không cách nào tin tưởng được. Tín nhiệm, có khi chỉ một lần thôi cũng đã là quá xa xỉ rồi.
Mắt nhìn thẳng vào vầng thái dương vàng vợt ở phía trước, trên mặt Nhiếp Dao loáng thoáng xuất ra một nét cười, “Kỳ thực, như vậy cũng tốt. Hải Đông Thanh (*) không nên được nuôi dưỡng ở trong vương phủ, nó thuộc về trời đất bao la nơi thảo nguyên rộng lớn này. Chỉ có ở nơi đây, nó mới có thể sải cánh mà tự do chao liệng.”
(*) Hải Đông Thanh: tên khoa học: Falco rusticolus: một loại ác điểu khổng lồ
Một đoàn người ngựa đầu cũng không quay lại mà nhanh chóng rời đi trong tiếng hí vang của tuấn mã.
Mấy ngày sau, Nhiếp Dao về tới kinh thành. Nửa tháng vắng mặt, nơi này vẫn không hề thay đổi, hoàng cung vẫn nguy nga, bảo tọa vẫn rực rỡ, thế nhưng, trong đáy mắt của y, tất cả đã không còn trọng đại như trước đây.
Có lẽ là, tâm tư của y đã thay đổi.
May mắn, phụ hoàng đã di giá tới hành cung, không có mặt ở Kinh thành, người triệu kiến Nhiếp Dao chính là tân vương Nhiếp Kỳ. Nhiếp Dao bẩm lại rằng Nhiếp Anh đã tương trợ y bình định quân phiến loạn, cũng nói rõ sự tình hủy bỏ hôn ước với Công chúa Hách Liên, tạm thời muốn ở lại Kinh thành. Nhiếp Kỳ đáp ứng, lại nói, Sở Đào – Tiểu hoàng tử của Vạn Dục vừa vặn chạy tới Vĩnh Thặng, mấy vị quan viên bên lễ bộ đã nhiều ngày bị hắn quấy nhiễu đến ý loạn tâm phiền, liên nhân cơ hội này bảo Nhiếp Dao đi hỗ trợ xã giao một chút.
Nhiếu Dao quen biết Sở Đào, biết rõ đối phương yêu thích võ nghệ và phi thường hiếu chiến, bảo người của lễ bộ chiêu đãi hắn, không bằng gọi đại tướng quân đích thân xuất trận còn hợp khẩu vị hắn hơn. Nhưng mình hiện tại cũng đang nhàn rỗi không có việc gì làm, vì thế y liền lĩnh chỉ đi tới lễ bộ.
Nhìn thấy Nhiếp Dao, mấy vị cựu thần kia rốt cuộc cũng có thể thở phào một hơi, nhao nhao xông tới kể lể chuyện xấu của Sở Đào mấy ngày hôm nay. Thì ra vị tiểu hoàng tử này sau khi tới Vĩnh Thặng liền dạo chơi khắp chốn khắp nơi, còn thường xuyên chạy rông trên đường săn tìm người đẹp, không thì mò vào trong cung tìm thị vệ luận võ so chiêu, khiến cho mấy người bọn họ cả ngày thấp thỏm. Nhiếp Dao thờ ơ đón nhận những ánh mắt chớp động không ngừng của đám cáo già trước mặt, lại thấy bọn họ liều chết đẩy khoai nóng tới tay mình, đã biết còn có ẩn tình sâu kín khác. Song y không muốn vạch trần, dù sao thì trước đây y cũng thương xuyên vui chơi hoan lạc, mấy việc tiếp đón như thế này đối với y cũng không phải khó khăn gì.
Sau đó, Nhiếp Dao tới dịch quán của hoàng thất để gặp Sở Đào. Đã lâu không qua lại, Sở Đào dường như gầy đi rất nhiều, mà vẻ buồn bực sâu trong đáy mắt lại không hề thay đổi. Hàn huyên với Nhiếp Dao một hồi, hắn liền bảo y giới thiệu cho vài kỹ viện có tiếng ở kinh thành, đồng thời không ngừng than vãn rằng ngày nay rong ruổi khắp nơi thế mà không tìm được một người nào thuận mắt.
Nhiếp Dao nhấp trà, thuận miệng nói, “Quen nhìn Mẫu Đơn lộng lẫy làm sao lọt mắt hoa cỏ ven đường. Phủ của ta có vài ca nữ người Hồ, dung mạo và tài năng đều không tồi, nếu ngươi thích, ta sẽ tặng lại cho ngươi.”
“Có xấu không? Không xấu thì không cần!” Một câu nói này của Sở Đào thành công khiến cho ngụm trà thơm ngon không gì sánh được trong miệng Nhiếp Dao phun trào lên trên mặt đất. Sau khi kịp phản ứng, ý niệm đầu tiên nảy ra trong đầu y chính là: người này luyện võ luyện đến mức ma quỷ nhập thân rồi!
Sự thực chứng minh, Sở Đào không những bị quỷ nhập, mà còn bị rất nặng, cơ hồ nhiễm vào tận xương tủy, không có thuốc nào cứu được. Vài ngày sau đó, Nhiếp Dao thực sự cảm nhận được nỗi thống khổ của đám quan viên lễ bộ kia. Đồng thời, y cũng vô cùng hối hận mình ngày đó đã vội vàng đáp ứng đề nghị của tên hoàng đế hồ ly kia. Y đã nói mà, Thái tử ca ca từ khi nào lại có lòng tốt mà không truy cứu lỗi lầm của y như thế. Thì ra người nọ đã sớm muốn đẩy y vào tròng, cả ngày bị Sở Đào kéo đi khắp hang cùng ngõ hẻm để tìm ‘xú nữ’, thanh danh Lục hiền vương của y liền nhanh chóng theo nước sông Trường giang mà chảy thẳng về biển Đông rồi.
Bị Sở Đào quấn lấy mấy ngày, tuy rằng hao tâm tổn sức nhưng cũng giúp cho y đè xuống được tâm tư mong nhớ Thiên Lang. Mặc dù có đôi khi nửa đêm thức giấc, nhớ lại một màn rượt đuổi trên thảo nguyên ngày ấy, y sẽ có xúc động muốn tức thì chạy đi tìm hắn, nhưng là cuối cùng vẫn nhịn xuống được. Y không biết sau khi tìm được người kia thì mình nên nói cái gì, nói dối đã quá nhiều rồi, đến mức chính bản thân mình còn không thể tin, vậy thì làm sao dám vọng tưởng có được tín nhiệm của Thiên Lang?
Có lẽ, chỉ cần biết hắn sống tốt là được rồi, mọi thứ khác đều không có gì quan trọng.
Điểm nhẹ ngòi bút lên mặt giấy Tuyên Thành, Nhiếp Dao nhẹ nhàng khua múa vài nét vẽ, một người cưỡi ngựa toàn thân tản mác khí thế lẫm liệt uy phong, đây chính là cảnh tượng ngày đầu hai người bọn họ gặp mặt. Hôm nay, Sở Đào phá lệ mà không tới tìm y, cho y có cơ hội yên tĩnh ngồi tại thư phòng hoàn thành nốt bức họa này. Nhiếp Dao vẽ đến vô cùng tỉ mỉ, sau khi dùng hết cả một buổi chiều, chỉ còn thiếu vài nét nữa là hoàn thiện rồi. Ánh mặt trời từ ngoài song cửa tà tà chiếu tới, tựa như một mảnh hoàng hôn rơi xuống mặt sông ở nơi bên ngoài quan ải kia, gợi lên cảm giác thích thú trong lòng của y.
Bên ngoài truyền tới một trận ồn áo đánh tan không gian tĩnh lặng trong phòng. Nhiếp Dao ngừng bút, đáy mắt lộ ra một chút không vui. Khi y đanh vẽ tranh, điều tối kỵ chính là những thanh âm ầm ĩ, xem ra y rời nhà đã qua lâu, khiến cho đám gia nô này quên hết cả phép tắc rồi.
“Xảy ra chuyện gì!” Một thanh âm thanh lãnh vang lên, điều này đại biểu cho tâm tư đang cực kỳ tồi tệ của người nào đó. Gia đinh trong phủ đều hiểu rõ tính tình của y, cho nên không ai dám lên tiếng đáp lời. Trong nháy mắt sau, một hồi bước chân hỗn độn thẳng một lèo chạy về phía thư phòng, cửa bị đẩy mạnh ra, một đám người bổ nhào vào bên trong.
Nhiếp Dao biểu tình trầm như mặt nước, đang định ra tay giáo huấn đám nô tài không hiểu lễ nghĩa này, nhưng là ánh mắt bất chợt rơi xuống thân thể một người, nhất thời, nội tâm tựa hồ giật nảy. Người nọ, khuôn mặt vẫn lãnh liệt và kiên nghị như thuở ban đầu, chỉ là có chút tái xanh và mệt mỏi sau một chặng đường dài bôn ba chạy tới. Hắn giương đôi đồng tử đen bóng mà bình tĩnh nhìn mình, sau một chốc khựng lại thì liền nhanh chân bước đến.
Trái tim Nhiếp Dao bất chợt nhảy dựng lên, thoáng cái, y mất đi ý thức và cũng mất đi tri giác, để mặc câu bút trên tay tuột xuống lăn dài trên mặt đất.
“Vương gia, tên điên này võ công vô cùng lợi hại, hắn xông vào chúng nô tài không cách nào cản được…”
“Đi ra!” Nhiếp Dao lẩm bẩm.
Đám thị vệ bảo hộ bên trong nội viện vừa chạy tới, nghe được mệnh lệnh của Vương gia liền tức tốc xuất binh ý đồ đánh đuổi Thiên Lang. Chẳng ngờ, lúc ấy Nhiếp Dao lại cả giận nói, “Ta nói các ngươi ra ngoài! Tất cả cút hết cho ta!”
Nhiếp Dao tính cách ôn hòa, lúc này bỗng nhiên nổi giận, đám thị vệ thất thế thì sợ tới mức luống cuống tay chân vội vã bỏ ra ngoài. Căn phòng thoáng chốc rơi vào một mảnh vắng lặng, chỉ còn lại ánh tà dương rơi rớt trên mặt sàn.
Người này xuất hiện quá đột ngột, đột ngột đến mức khiến cho y cảm giác như mình đang nằm mơ vậy. Đầu óc Nhiếp Dao có phần hỗn loạn, y ngơ ngác nhìn Thiên Lang tức bước đến gần, vốn tưởng hắn sẽ nói gì đó, chẳng ngờ, người nọ thế nhưng lập tực cởi bỏ nút thặt nơi ngực áo của y, nhẹ nhàng kéo vạt áo trượt xuống dưới.
Con sói này không phải là vừa mới gặp mặt liền động dục chứ?
Thư phòng có lò sưởi, cho dù cởi hết y phục cũng không thấy lạnh, trái lại còn khiến cho người ta nảy sinh một cảm giác lửa nóng ngập tràn. Cảnh tượng trước mắt vô cùng quỷ dị, Nhiếp Dao thế nhưng không ngăn cản động tác của đối phương, mặc cho hắn mở rộng hai vạt áo trước ngực, nhìn một chút rồi lại giúp y mặc vào.
“Ngươi…” Nghi hoặc lớn thêm một chút, Nhiếp Dao nhẹ giọng nói. Rõ ràng là con sói này đang nổi giận, sự hung hãn của dã thú được che đậy bên dưới vẻ ngoài trầm tĩnh kia. Hắn càng trầm tĩnh bao nhiêu thì lại càng khiến người ta sợ hãi bấy nhiêu.
“Đừng sợ. Ta chỉ tới thăm ngươi một chút, xem ngươi có chuyện gì hay không.” Thấy đôi đồng tử xinh đẹp của Nhiếp Dao không ngừng co rút, tựa hồi cực độ khẩn trương khi mình bước tới gần, Thiên Lang liền giải thích một câu như thế.
Đây là cái cớ duy nhất để mình có thể tìm tới gặp y. Thậm chí mình đã từng dự định, chỉ cần thấy y bình an vô sự sẽ lập tức rời đi. Thế nhưng sau khi bắt gặp gương mặt xinh đẹp mà hờ hững này, hắn bỗng nhiên phát hiện chính mình hoàn toàn không có dũng khí để rút chân ra.
Vươn tay chạm nhẹ lên mặt người nọ, da thịt tinh tế mịn màng tựa như một tấm lụa bạch sắc trắng trơn. Gương mặt ấy, cho dù có đẹp hơn thế nữa thì vẫn hàm ẩn một thứ cảm xúc hững hờ ở sâu thẳm bên trong. Hắn biết rõ điều này, nhưng là không cách nào tránh thoát được, cứ thế bị cuốn hút, rồi từ từ chìm sâu vào trong đó.
“Vừa rồi ở bên ngoài vương phủ, ta nghe nói hôm qua ngươi mới thu nhận hai mỹ nữ, lúc này hẳn là đang vui vẻ chơi đùa không còn biết đến ai, cho nên mới vội vã xông vào.” Thiên Lang nhẹ giọng nói.
Đôi con ngươi xinh đẹp của Nhiếp Dao lấp lánh rạng ngời như phiến đá trơn nhẵn được ánh trăng rọi vào, khiến cho người ta nhìn mà kinh tâm động phách. Hắn rất muốn hỏi y vì sao lại tuyệt tình như thế, chỉ mới quay đầu đã tức thì ôm ấp mỹ cơ, cũng rất muốn cầm thanh Mặc kiếm này mà hung hăng cắm mạnh vào tim y, để xem thử trái tim kia vì cớ gì lại lạnh lùng thờ ơ đến vậy. Chính là, nhìn vào đôi mắt ấy một hồi lâu, tất cả những gì hắn làm lại là mạnh mẽ gì chặt người kia vào trong ngực, nhẹ nhàng hôn lên khóe miệng của đối phương.
Nhiếp Dao có phần sửng sốt, mấy ngày hôm nay mỹ cơ y thu nhận đâu chỉ dừng lại ở con số hai, thấy y hồi triều, bằng hữu cùng với đám quan lại còn đưa tặng mấy ca cơ vào phủ. Bất quá, y ngay cả liếc mắt nhìn bọn họ một cái cũng chưa hề, tên tiểu hoàng tử của Vạn Dục kia đã đủ để làm cho y bận đến tối tăm mặt mũi rồi, căn bản không có thời gian để nhìn, mà cũng không có tâm tư để mà ngắm nghía.
Nụ hôn dịu dàng của đối phương chặn đứng lời giải thích của Nhiếp Dao, y híp mắt hưởng thụ cảm giác rung động mà người kia mang tới. Khác với trong mơ, xúc cảm nóng bỏng ở trên môi hiện tại đã nói cho y biết, hết này cảnh tượng đang diễn ra trước mắt đây đều là sự thật. Rốt vuộc Nhiếp Dao nhịn không được, vươn tay ôm lấy Thiên Lang, vươn đầu lưỡi mêm mại chủ động quấn lấy môi lưỡi của đối phương, hung hăng cắn mút. Cảm giác kìm nén đã nhiều ngày triệt để phát tiết vào nụ hôn này, chất dịch trong suốt mà nóng bỏng bên trong khoang miệng theo đó mà tràn ra bên ngoài khóe môi, làm cho y cảm thấy yêu thích vô cùng.
Sự nhiệt tình của Nhiếp Dao khiến cho Thiên Lang kinh ngạc, hoàn toàn quên mất dự tính ban đầu của chính mình. Hắn ôm lấy thắt lưng người nọ, khẽ để y hơi dựa vào cạnh bàn, tiếp tục triền miên ôm hôn cắn mút. Bất chợt ánh mắt của Thiên Lang lơ đễnh lướt xuống mặt giấy Tuyên Thành đang trải rộng ở trên mặt bàn, người được họa thế nhưng lại chính là mình. Nét mực còn chưa khô hẳn, hiển nhiên Nhiếp Dao mời vừa rồi đang ở chỗ này vẽ tranh chứ không phải cùng đám mỹ cơ ôm ôm ấp ấp.
Tâm tư như đang chìm dưới Địa ngục bất chợt lại vọt thẳng tới Thiên đàng, Thiên Lang lưu luyến mà kết thúc nụ hôn nóng bỏng, vuốt nhẹ mấy sợi tóc rủ xuống trước trán Nhiếp Dao, cười hỏi, “Dao Dao vẽ ta, có phải là đang nhớ đến ta hay không?” Câu hỏi này dường như chỉ có duy nhất một đáp án. Nhìn vào bức tranh được vẽ đến là tỉ mỉ kia, người họa ra nó chắc chắn đã phải hao nhiều tâm sức, nếu không phải trong lòng có nhiều vương vấn, Nhiếp Dao hẳn là sẽ không phí thời gian ở đây để làm cái loại chuyện này.
Bị người kia phát hiện, Nhiếp Dao có chút xấu hổ, chính là vẫn cố tỏ ra thản nhiên, nói, “Tối qua ta mơ thấy ngươi cho nên nhất thời nổi hứng mà vẽ thôi.”
Lời thật khó lòng nói ra ngoài miệng, y cũng không hy vọng Thiên Lang sẽ tin, chẳng ngờ người nọ nghe xong lại lộ vẻ vui mừng, hỏi, “Mơ thấy ta như thế nào, nói một chút xem.”
Nhiếp Dao có chút xấu hổ. Thấy hai gò má y thoáng chốc phiếm hồng, Thiên Lang mỉm cười, “Có phải mơ thấy ta ôm người, cho nên ngại ngùng không dám nói ra?” Hiện tại hắn không chỉ có cảm giác như đang được ở Thiên đường, mà còn càm thấy chính mình tựa hồ đang bay bổng giữa ngàn mây. Tất cả mệt nhọc cực khổ của mấy ngày qua chỉ trong nháy mắt đã tiêu thất không còn dấu vết. Thiên Lang ôm chặt Nhiếp Dao vào lòng, hôn nhẹ lên khóe môi của đối phương, nói, “Mấy ngày nay ta cũng rất nhớ ngươi.”
Thiên Lang chắc chắn sẽ không nói dối mình, điểm này Nhiếp dao có thể khẳng định. Ngay sau đó, y lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, liền lên tiếng hỏi, “Người vừa ân đoạn nghĩa tuyệt với ta, hiện tại lại chạy đến đây nói mấy lời này là có ý gì?”
“Thực xin lỗi, Dao dao, ta sai rồi.” Ôm lấy Nhiếp Dao, Thiên Lang nhẹ giọng nói, “Ta đã cho rằng mình có thể làm được, chẳng ngờ lại hoàn toàn không có khả năng.” Cái gì mà lần sau gặp lại sẽ không chút lưu tình, chỉ là lừa mình dối người mà thôi. Trên thực tế, ở giữa chiến trường vừa chứng kiến Nhiếp Dao không được khỏe, hắn đã hận chính mình không thể giúp y chia sẻ phần đau đớn dằn vặt kia, thế thì làm sao nói tới mấy chữ hạ thủ không lưu tình cho được.
“Nhưng sau cùng chẳng phải ngươi vẫn bỏ đi sao? Tại sao ngươi lại ra đi vào thời điểm ta cần ngươi nhất.” Không phải trách móc, y chẳng qua chỉ muốn nói, nếu đã muốn tuyệt tình, vậy thì một lần liền đoạn tuyệt luôn đi, đừng để y ôm ấp hy vọng, suốt đường hồi kinh còn liên tục quay đầu chờ đợi thân ảnh người kia xuất hiện.
“Ta thực sự muốn ở lại bên ngươi, nhưng vì để cứu ngươi, ta không thể không rời khỏi. Hãy tin ta!” Sợ Nhiếp Dao không tin, Thiên Lang dùng sức nắm chặt tay y.
“Cứu ta?”
“Đúng vậy, cái tên thầy phù thủy kia hạ cổ trên người ngươi, cho nên ngươi mới luôn luôn đau tim như thế. Nếu ta không kịp ra tay ngăn cản thì tính mệnh của người khó mà giữ nổi rồi.” Thấy Nhiếp Dao vẫn còn nghi hoặc, Thiên Lang lại tiếp lời, “Còn nhớ trước khi đi tới Khương Nguyệt tộc, ngươi đã từng bị mảnh bát vỡ cứa đứt tay hay không? Chính tên hỗn đản đó đã cố tình gây ra việc này, mục đích của hắn là lấy máu ngươi để hạ cổ. May mắn hắn không biết sinh thần thực sự của người, bằng không ngươi đã không chống đỡ được lâu như vậy.”
Khi nhìn thấy Nhiếp Dao liên tiếp bị đau tim, Thiên Lang đã đoán ra y bị người âm thầm hạ cổ. Mà người có thể làm ra được loại chuyện này chỉ có một mình tên thần y phù thủy kia mà thôi. Vì thế, hắn một mạch chạy tới cấm địa tuyết sơn chuyên tiến hành tế lễ kia, kiếm tìm tên phù thủy nọ. Sau khi bị Thiên Lang uy hiếp một hồi, người nọ đã khai là bị Hải Anh lợi dụng, hơn nữa lại thấy Nhiếp Dao rất có nhân duyên cùng với bộ tộc, sợ rằng y sẽ thay thế vị trí của mình, cho nên mới bất chấp mà hạ cổ. Cũng may vì để phòng trừ bị kẻ khác nguyền rủa ám toán, cho nên sinh thần của người trong hoàng thất đều được che giấu cực kỳ cẩn thận, chỉ công bố giờ giả ra ngoài. Vì lý do đó, cho nên số liệu mà Hải Anh cung cấp cho tên phù thủy này hoàn toàn không chính xác, mà Nhiếp Dao cũng bởi thế mới may mắn thoát thân. Sau khi giải cổ, Thiên Lang đã ra tay hạ sát tên thần y phù thủy và cả Hải Anh cùng với tì nữ kia. Không cho phép bất cứ kẻ nào thương tổn tới Nhiếp Dao, đây là lời hứa mà hắn dùng để đã trả giả cho đoạn tình ái kia của mình!
“Vậy ngươi xem ngực ta…”
“Huyết cổ được hạ ở tim ngươi, cho nên ngực ngươi sẽ xuất hiện hồng ban, nếu không nhìn kỹ sẽ không nhìn thấy. Lúc ở chiến trường ta đã từng xem qua, cho nên mới có thể xác nhận việc ngươi đau tim chính là do cổ độc quấy phá. Tuy rằng vẫn biết chỉ cần phá bỏ huyết cổ là ngươi sẽ không sao, thế nhưng phải tận mặt nhìn ngươi một cái ta mới có thể yên tâm được.”
Thì ra đây chính là việc quan trọng mà lúc trước Thiên Lang đã nói. Nghe hắn kể lể một hồi, Nhiếp dao cảm thấy cõi lòng bị một thứ cảm giác gì đó lấp đầy, ngoại trừ vui sướng còn có thêm vài phần thỏa mãn khi được người thật lòng quan tâm chăm sóc.
“Hạ cổ đơn giản như thế sao? Vậy các bộ tộc cần gì phải đánh đánh giết giết, cứ trực tiếp tìm người hạ cổ là được rồi đi?”
“Đương nhiên là không đơn giản, hạ cổ là việc làm trái với lương tâm, nếu chuẩn bị không tốt sẽ bị phản phệ. Giống như trong người ta chảy dòng máu sói hiểm ác hung tàn, không ai dám hạ cổ lên người ta cả.”
“Giải cổ có phải rất phiền phức hay không?” Nhiếp Dao không thông thạo cổ thuật, thế nhưng y nghĩ, nếu Huyết cổ kia đã là thứ có thể đẩy người ta vào tử lộ, hẳn là là không dễ gì phá bỏ được.
Thiên Lang gật đầu, “Huyết cổ chỉ có thể dùng máu huyết để giải trừ, cho nên mấy ngày nay ta vẫn bị vây hãm bên trong Tuyết sơn. Mãi đến khi xuống núi trở về bộ tộc ta mới biết ngươi đã đi rồi, bởi vì lo lắng cho nên mới đổi tới nơi đây. Thực xin lỗi, nếu ta chú ý sớm hơn một chút, ngươi đã không phải chịu đau đớn nhiều như vậy, là lỗi của ta!” Kỳ thực, khi ở trong bộ tộc, Nhiếp Dao bỗng nhiên bị đau tim hắn đã cảm thấy có chút không ổn, nhưng lúc ấy biết được người nọ chính là gian tế, vì thế liền bất chấp không thèm để tâm. Sau này mỗi lần nhớ lại, hắn đều hối hận vô cùng.
Khó trách sắc mặt Thiên Lang lại khó coi như vậy. Mấy ngày lấy máu giải cổ lại thêm cả chặng đường bôn ba chạy tới kinh thành, những cực khổ này, mặc dù hắn không chính miệng nói ra, thế nhưng Nhiếp Dao cũng có thể nhận ra được. Lại nhìn vẻ mặt hối hận xót xa cứ như thể việc y bị đau tim hoàn toàn là lỗi của hắn kia, Nhiếp Dao vốn dĩ lạnh nhạt thờ ơ, lúc này cũng không khỏi dâng lên vài phần cảm động. Y vươn tay vuốn lên khuôn mặt đã gầy đi một chút của Thiên Lang, run giọng hỏi, “Có đáng không? Vì một người từng muốn giết ngươi, làm vậy có đáng không?”
Thiên Lang nhíu đôi mày kiếm, tựa hồ cảm thấy kỳ quái khi nghe Nhiếp Dao hỏi vậy.
“Người ngươi yêu thích là một người tâm tư thiện lương tốt đẹp, chứ không phải là ta. Mục đích ta tiếp cận ngươi chính là để giết ngươi, thậm chí hủy diệt cả quê hương của ngươi. Một người như ta, ngươi vì sao còn muốn yêu thương che chở? Ngươi không sợ ta lại tiếp tục lừa dối ngươi sao?”
“Cho dù ngươi lừa ta một trăm lần thì đến lần thứ một trăm lẻ một ta vẫn sẽ tin ngươi, bởi vì ta yêu ngươi! Chim ưng cả đời chỉ có một tình lữ, một khi đã nhận định rồi thì đến chết cũng không thể đổi thay, bất kể đối phương đa tâm hay là vô tình bạc bẽo.” Ôm lấy Nhiếp Dao, Thiên Lang nhẹ nhàng hôn lên vành tay y, khẽ nói, “Cố hương hủy rồi có thể xây dựng lại, nhưng Dao Dao lại chỉ có một mà thôi. Để cho ta cả đời bầu bạn bên ngươi, có được không? Ngươi có thể không dùng tình cảm của mình hồi đáp lại ta, chỉ cần chịu tiếp nhận ta, thế là đủ lắm rồi.” Nếu như ba năm trước đây người hắn yêu thích là một Nhiếp Dao ôn hòa nhã nhặn, vậy thì, Nhiếp Dao khí phách ngang tàng vung roi đương đầu quân địch vào đêm đó lại khiến cho hắn phải trầm mê. Nhiếp Dao thực sự chẳng khác nào một con hỏa hồ ly ẩn náu sâu trong thảo nguyên mênh mông rộng lớn, vừa ưu nhã thanh tao, lại vừa hoang dã ngoan cường, khiến cho hắn triệt để đắm say.
Cổ họng có chút nghẹn ngào, Nhiếp Dao từ từ khép đôi mắt lại, dùng sức mà gật đầu. Một khắc đó, y biết suốt cuộc đời này, chính mình đã không cách nào rời khỏi nam nhân kia được nữa. Khoảng trống trong lòng của y, chỉ có hắn mới có thể lấp đầy, từ từ khỏa lấp bằng cả kiếp người.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook